Căn cứ vào báo cáo của nhân viên tình báo, kỵ binh của quân Lam Vũ tới tập kích hỏa lực vô cùng dữ dội, ở khoảng cách hơn một nghìn mét, có Bách Kích pháo oanh tạc, ở trên khoảng cách năm trăm tới tám trăm mét có có những tay súng bắn tỉa đánh lén, ở trên khoảng cách ba trăm tới năm trăm mét, có súng trường nhả đạn hàng loạt, ở khỏang cách chưa tới ba trăm mét, còn có súng máy và súng tiểu liên xạ kích, hỏa lực liên miên không ngớt, làm cung kỵ thủ người Tây Mông căn bản không có cơ hội đánh trả.
Các tay súng bắn tỉa của bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ hoạt động tích cực, làm cung kỵ thủ người Tây Mông nghĩ tới thôi đã sợ, có rất nhiều quan quân của người Tây Mông đều chết một cách không rõ ràng dưới nòng súng của những tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ, thậm chí chết rồi còn không hiểu là chuyện gì, bởi vì bọn họ căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của kỵ binh quân Lam Vũ, trên người quan quân cung kỵ thủ của người Tây Mông mặc dù không có dấu hiệu chỉ ra rõ ràng, nhưng là quan quân, khẳng định ăn mặc sẽ càng hoa lệ và quý giá, đại đa số còn mang theo tiêu chí quý tộc, là quan quân, cơ bản đều có đội ngũ phó quan tham mưu của mình, còn có bộ hạ xung quanh, các tay súng bắn tỉa cả quân Lam Vũ chuyên môn nhắm vào những chỗ đông người sau đó chọn trúng kẻ được xúm quanh, bắn một phát trúng ngay, thế là có một quan quân người Tây Mông bất hạnh gặp nạn.
Đáng hận nhất là cho dù cung kỵ của người Tây Mông ở hai cánh đông tây đều chiến đấu vô cùng kịch liệt, nhưng ở phương hướng Lão Hổ Câu thì lại thủy chung không phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh quân Lam Vũ. Nhưng Cáp Lặc Đồ không dám có chút lơ là nào, không một ai dám bất cẩn sơ xuất vào những lúc như thế này, cho nên, mặc dù kỵ binh quân Lam Vũ ở hai cánh tiến công vô cùng mãnh liệt, chiến đấu tới dầu sôi lửa bỏng, cứ hết biên chế này tới biên chế khác của bộ đội cung kỵ thủ người Tây Mông mất đi, nhưng Cáp Lặc Đồ thủy chung cắn chặt răng không chịu rút đi vạn nhân đội của Pháp Bỉ An ở cửa ra phía nam Lão Hỗ Câu.
Cáp Lặc Đồ thủy chung tin rằng, số đông bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện ở Lão Hổ Câu, bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ ở hai cánh đông tây đều là nhóm nhỏ bộ đội quấy nhiễu, bọn chúng sở dĩ hung mãnh như vậy là vì muốn thu hút sức chú ý của người Tây Mông, ép cho người Tây Mông không thể không rút bộ đội khỏi cửa vào phía nam Lão Hổ Câu, từ đó khiến cho chủ lực kỵ binh quân Lam Vũ có thể đột ngột xuất hiện từ nơi đó, đánh cho cung kỵ thủ của người Tây Mông một nhát đao trí mạng.
Cáp Lặc Đồ không ngừng cảnh cáo mình, tuyệt đối không thể mắc lừa mưu kế ác độc của Dương Túc Phong.
Nữ ký giả của đế quốc Đường Xuyên hình dung về Dương Túc Phong như thế này: “Ngươi cảm thấy mình an toàn, thì y đã nhấc đao lên ở sau lưng.”
Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở phía Lão Hổ Câu vẫn không hề có động tĩnh, ngược lại ở vị trí hai cánh của người Tây Mông đánh càng lúc càng mãnh liệt tiếng pháo súng ầm ầm, tiếng kêu thảm thiết liên miên, quân Lam vũ liều mạng đột kích, dựa vào hỏa lực mãnh liệt không ngừng xé rách phòng tuyến có tổ chức của cung kỵ thủ người Tây Mông, từ từ ép tới dải trung tâm của đội ngũ cung kỵ thủ người Tây Mông, rất có xu hướng muốn hội quân đông tây, đem cung kỵ thủ người Tây Mông cắt đứt.
Cáp Lặc Đồ cuối cùng không thể nào giữ được sự bình tĩnh ngữa, lo lắng hỏi quan quân tình báo của mình, mang theo ngữ khí chất vấn không hề khách khí quát lên: “Rốt cuộc là kỵ binh Liệp Ưng của Phong Phi Vũ, hay là kỵ binh Lôi Đình của Liệt Mông? Hay là cả hai bọn chúng cùng tới? Rốt cuộc các ngươi có biết hay không?”
Đáng thương, quan quân tình báo của hắn đã hoàn toàn bị hành động của quân Lam Vũ làm loạn cả óc lên, sứt đầu mẻ trán không biết làm thế nào, Cáp Lặc Đồ cứ luôn ép hỏi chủ lực của quân Lam Vũ ở nơi nào, hắn đã bị áp lực làm cho thở không ra hơi nữa rồi, trong lúc hoảng loạn, không ngờ tên quan quân tình báo lắp ba lắp bắp nói: “Là bọn chúng cùng tới.”
Pháp Bỉ An có chút tức giận nói: “Không thể nào, kỵ binh Liệp Ưng và kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ xưa nay chưa từng liên kết hành động! Bọn chúng là bộ đội tính chất khác nhau, chấp hành nhiệm vụ cũng khác nhau! Kỵ binh Liệp Ưng tương đương với khinh kỵ binh của chúng ta, còn kỵ binh Lôi Đình thì tương đương với thiết giáp cung kỵ…”
Cáp Lặc Đồ lạnh lùng nói: “Điều này là kẻ nào nói với ngươi?”
Pháp Bỉ An lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống.
Tin tức này là do Tuyền Thu Hoằng giáo chủ của Ma Ni giáo cung cấp cho người Tây Mông, nhưng hiện giờ Pháp Bỉ An nào còn dám nhắc tới cái tên Tuyền Tu Hoằng? Nhưng nào ngờ, Cáp Lặc Đồ vẫn không buông tha cho hắn, âm trầm nói: “Ta hỏi ngươi, cái tin tức này là do ai cung cấp cho ngươi ?”
Pháp Bỉ An chỉ đành mấy máy môi đáp: “Là… Tuyền Tu Hoằng…”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên bị Cáp Lặc Đồ quát tháo y như trong dự liệu: “Nếu ngươi còn tin bất kỳ lời nói nào của bất kỳ kẻ nào trong Ma Ni giáo, thì đều sẽ lập tức chết không có đất chôn!”
Pháp Bỉ An tức thì câm nín.
Quan quân tình báo của Cáp Lặc Đồ thấy tình thế không hay, càng không dám nói là mình không thể phán đoán được, lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: “Thực đó, tôi chính mắt nhìn thấy hai loại kỵ binh khác nhau! Hai loại đồng phục kỵ binh khác nhau.”
Pháp Bỉ An muốn nói lại thôi, nhìn thấy không ai chú ý tới mình, lập tức che dấu đi.
Cáp Lặc Đồ mắt nhìn trừng trừng quan quân tình báo của mình không hề chớp, cảm thấy quá sức khó tin.
Quan quân tình báo nhỏ giọng nói: “Tướng quân đại nhân, ngài cũng có thể nhìn thấy ở trong thiên lý kính…”
Cáp Lặc Đồ lập tức nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên, từ trong kính viễn vọng, Cáp Lặc Đồ đúng là nhìn thấy kỵ binh quân Lam Vũ có hai loại đồng phục khác nhau. Một loại mặc đồng phục ngụy trang hai màu xanh trắng lẫn nhau, còn loại kia thì mặc đồng phục màu xanh thẫm, mặc dù trang bị vũ khí không khác nhau là bao, nhưng hai loại đồng phục khác nhau trông vô cùng rõ ràng, cho dù là dùng mắt thường cũng có thể phân biệt ra được.
“Tên Dương Túc Phong đáng hận, bọn Ma Ni Giáo đáng chết!” Cáp Lặc Đồ to tiếng chửi rủa.
Quan quân tình báo quyết định đem tất cả lỗi lầm đẩy cho Ma Ni giáo cùng với đại giáo chủ Tuyền Tu Hoằng của Ma Ni giáo, giả vờ vừa tức giận vừa căm hận nói: “Khẳng định là Tuyền Tu Hoằng giở trò, lại đem chúng ta bán cho quân Lam Vũ! Lão ta khẳng định đã cấp cho chúng ta tin tình báo giả, lừa chúng ta mắc bẫy! Nếu không quân Lam Vũ làm sao có thể biết được tuyến đường nam hạ của chúng ta, hơn nữa bố trí sẵn cả kỵ binh Liệp Ưng và kỵ binh Lôi Đình đồng thời tới đối phó? Sau khi trở về, chúng ta phải phản ánh với đại hãn ngay lập tức, giết Tuyền Tu Hoằng để tế cờ.”
Cáp Lặc Đồ hết sức đồng cảm gật đầu.
Pháp Bỉ An len lén rời đi.
Kỳ thực lần này bọn chúng đúng là đã oan uổng cho Tuyền Tu Hoằng, giống như lần trước người Ngõa Lạp đổ oan cho Ma Ni giáo vậy. Bất kể là nói Tuyền Tu Hoằng hay là bất kỳ một ai của Ma Ni giáo đều không mật báo tin tức cho quân Lam Vũ, báo cáo hành tung của người Ngõa Lạp hoặc là người Tây Mông. Ma Ni giáo từ trên xuống dưới, trừ nhân vật không có quyền bị mua chuộc là Tuyền Tu hoằng ra, thì đều có thù hận cực lớn với quân Lam Vũ, bao gồm cả Phương Phỉ Thanh Sương từng là thánh nữ của Ma Ni giáo, bọn chúng đều hận không thể bóp chết Dương Túc Phong, làm sao có thể bí mật báo tin cho Dương Túc Phong được.
Quân Lam Vũ sở dĩ có thể đoán trước hết cả tiên cơ, không phải là bởi vì có Ma Ni giáo bí mật đưa tin, mà là bởi vì thông tin vô tuyến điện báo của quân Lam Vũ phát triển, có thể kịp thời đem các loại tin tức tập hợp lại, sau đó do những thủ hạ có kinh nghiệm phong phú của Phượng Phi Phi hoặc là chính bản thân nàng xác thực, tiếp sau đó tức tốc giao cho hai vị tham mưu trưởng gian manh xảo quyệt là Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư đưa ra phán đoán, phỏng đoán hành tung của kẻ địch. Người Tây Mông mặc dù chiến đấu kiêu dũng, nhưng phương diện công tác bảo mật của bọn chúng, còn cả phương diện phương châm chiến lược chẳng hề có chỗ nào hơn người, thậm chí so với quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á thì còn tệ hại hơn, cho nên hai người bọn họ có thể dễ dàng phán đoán ra hướng hành động của cung kỵ thủ người Tây Mông, để quân Lam Vũ có sự chuẩn bị trước.
Người Tây Mông đương nhiên không biết được nguyên cớ đằng sau như vậy, chỉ một mực cho rằng là nội bộ có người tiết lộ bí mật, mà người này quá nửa là Tuyền Tu Hoằng - giáo chủ của Ma Ni Giáo. Tuyền Tu Hoằng lần này thực sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.
Quan quân tình báo của người Tây Mông, vì muốn tránh bị cấp trên mắng chửi, dưới tình huống chưa thực sự làm rõ ràng, liền dứt khoát phán định là hai đơn vị kỵ binh của quân Lam Vũ đều tham chiến, đúng là làm cho Cáp Lặc Đồ rất là lo lắng, khiến cho hắn cuối cùng đưa ra phán đoán sai lầm. Trên thực tế, từ hai bên cánh đánh vào đều là bộ đội kỵ binh Lôi Đình, căn bản không có thành viên của kỵ binh Liệp Ưng, còn về phân bộ đội kỵ binh có đồng phục khác nhau, chỉ là do một số là học viên của học viện kỵ binh mà thôi, bọn họ thuần túy là vì yêu cầu thực tập mà tới, cho nên đồng phục ngụy trang cũng không thay đổi. Kỳ thực kỵ binh Liệp Ưng và kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ trừ trang bị vũ khí khác nhau ra, thì ở bề ngoài không có quá nhiều khác biệt, ở trên phương diện đồng phục lại càng không có bất kỳ khác biệt nào.
Thế nhưng, người Tây Mông không có đủ hiểu biết về quân Lam Vũ, nên đương nhiên là nghĩ như thế. Kết quả đem bản thân rơi vào địa vị bất lợi, Pháp Bỉ An biết tình huống này, nhưng không dám nói ra, quan quân tình báo cũng biết tình huống này, cố ý không nói ra. Cuối cùng, hành vi cố tình của bọn chúng đã làm cho Cáp Lặc Đồ cho rằng tất cả bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ đều tập trung ở xung quanh mình rồi.
Điều này có nghĩa không còn đơn giản chỉ là quấy nhiễu nữa.
Bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ rốt cuộc có bao nhiêu người, Cáp Lặc Đồ không biết rõ ràng lắm, nhưng từ sau khi đánh bại người Ngõa Lạp ở Lão Hổ Câu, quân Lam Vũ đã thu được không ít chiến mã, sau này Dương Túc Phong lại bắt chẹt được không ít chiến mã nữa ở chỗ người Ngõa Lạp, có những chiến mã đó làm cơ sở, bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ khẳng định là phát triển cực nhanh, thực lực cũng được tăng cường hết sức mạnh mẽ, có lẽ vào ngay lúc này, quan chỉ huy của bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ, chính đang lặng lẽ tính toàn đem bản thân tiêu diệt hoàn toàn.
Cáp Lặc Đồ tức thì toát hết mồ hôi lạnh.
Đúng là Liệt Mông sớm đã chú ý sát sao tới động tĩnh nam hạ của người Tây Mông, cũng đã từng nghĩ tới làm như thế nào để khéo léo sử dụng binh lực, tiêu diệt toàn bộ chỗ cung kỵ thủ của người Tây Mông này, nhưng vì sau nghĩ đi nghĩ lại, tính toán tới cả chục lượt cuối cùng cảm thấy vợ khéo không gạo cũng khó thổi cơm, chỉ dựa vào mỗi binh lực không tới năm nghìn người của kỵ binh Lôi Đình, hơn nữa còn có hai phần ba đều là tân binh mà muốn tiêu diệt ba vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông là không thực tế lắm, làm không tốt bản thân còn bị cung kỵ thủ người Tây Mông tiêu diệt hết.