Phất Lai Triệt: Lục quân thì sao? Tham mưu trưởng, hiện giờ lục quân tác dụng không lớn nữa, có thể rút ra mấy cái trung đoàn, tạm thời cho hải quân lục chiến đội sử dụng…
Phượng Thải Y: Lục quân rút hết rồi, thì hải quân các ngươi đi phụ trách đánh cao nguyên Huyết Sắc, đánh đế quốc Quang Minh nhé! Sau này đại lục Y Lan cũng do hải quân lục chiến đội các ngươi đi đánh nhé! Lần này mở rộng không có phần của lục quân, ta đã không nói gì rồi, các ngươi còn muốn bòn rút lục quân, đúng là làm người ta tức giận.
Phất Lai Triệt: Ặc! Chỉ là luận việc mà thôi, không cần tức giận như vậy chứ! Lục quân các vị tạm thời không có nhiệm vụ lớn, chuyển đổi một góc cũng không phải là không thế mà! Rất nhiều chiến sĩ của hải quân lục chiến đội chúng ta ban đầu không phải là lục quân sao?
Phượng Thái Y: Ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa trên đảo Lữ Tống đó, ngươi thấy hải quân lục chiến đội có thể tự xử lý được không? Một trung đoàn hải quân lục chiến đội tiến vào nội địa đế quốc thì có thể đứng vững chân nổi không? Lão Trầm, tự ngươi nói đi, nếu ngươi có thể xử lý được, thì cứ rút hết lục quân của ta đi.
Trầm Lăng Vân: Tham mưu trưởng đừng nổi giận! Phong lĩnh không nói muốn rút lục quân mà! Phía bên đảo Lữ Tống, đúng là có chút khó khắn, hải quân lục chiến đội chúng tôi không thích hợp đánh lâu dài, điều này thì mọi người cũng biết cả. Tôi cũng không ngại nói ra, hai trung đoàn hải quân lục chiến đối diện với ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa, đây là điều không thể. Nội địa đế quốc, chúng tôi chỉ có thể đánh tiên phong, chiếm lĩnh địa bàn lâu dài vẫn phải dựa vào lục quân. Đại lục Y Vân lớn như thế, chúng tôi càng ứng phó không nổi.
Phất Lai Triệt: Hải quân lục chiến đội các ngươi vì sao không thể đánh lâu dài được! Được ưu đãi lắm cơ mà!
Trầm Lăng Vân: Nói thể nào đây nhỉ! Vũ khí trang bị của hải quân lục chiến đội chúng tôi thích hợp cho tấn công nhanh, không thích hợp chọi cứng, không có hỏa pháo uy lực lớn hạng nặng, chúng tôi cũng chẳng nuốt nổi.
Dương Túc Phong: Ta suy nghĩ qua một chút đã, lục quân năm nay không được mở rộng quy mô lớn, nhưng khẳng định sẽ không rút đi. Hơn nữa phải tăng cường một số đoàn đội, chú trọng tăng cường hỏa lực mạnh của các đoàn đội lục quân. Ví như các loại dã chiến pháo và Bách Kích pháo, phải trang bị cả pháo phóng lựu 122 ly vào. Sau này tiến vào nội địa đế quốc, chiến đấu sẽ càng thêm gian khổ, nhiệm vụ tác chiến chủ yếu vẫn phải do lục quân hoàn thành.
Phong Phi Vũ: Phong lĩnh, kỵ binh chúng tôi cũng không mở rộng à? Ngất chết thôi…
Phất Lai Triệt: Kỵ binh các ngươi khẳng định là không có đâu.
Dương Túc Phong: Ta nói là nói ba sư đoàn bộ binh của lục quân, không liên quan tới kỵ binh. Kỵ binh phải bổ sung rất nhiều, sáu vạn thớt ngựa của người Ngõa Lạp sẽ lần lượt tới nơi, trừ một số cấp cho hậu cần sử dụng để vận chuyền, thì đại bộ phận sẽ cấp cho các ngươi, ta chuẩn bị đem bộ đội kỵ binh mở rộng tới chừng một vạn người, tăng cường thành ba trung đoàn kỵ binh, ngươi hài lòng chưa?
Phong Phi Vũ: Tôi cảm giác là lại có chuyện lớn gì đó cho kỵ binh chúng tôi đi làm rồi.
Dương Túc Phong: Đương nhiên rồi, nếu không cần các ngươi đi du sơn ngoạn thủy à, nhiệm vụ lớn nhất của kỵ binh các ngươi năm nay chính là cao nguyên Huyết Sắc, các ngươi phải mau chóng tranh thủ thời gian, huấn luyện bộ đội ra rồi đưa vào chiến đấu. Thời gian không đợi người, trên đại lục Y Lan cũng có rất nhiều bộ đội kỵ binh, ta cũng hi vọng các ngươi có thể mau chóng xuất hiện ở đại lục Y Lan, phối hợp với bộ binh lục quân và hải quân lục chiến đội tác chiến. Kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, thánh điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà không phải là dễ đối phó đâu.
Phong Phi Vũ: Biết rồi.
Dương Túc Phong: Thế nào? Cảm thấy có khó khăn à?
Phong Phi Vũ: Có một chút xíu, chủ yếu là thể hình của Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không thích hợp cưỡi ngựa, bọn họ quá nặng, chúng tôi phải chọn lựa nguồn binh lực ở nơi khác, có lẽ người Hốt Kỵ Thi là lựa chọn không tệ, nhưng bản thân bọn họ nhân số cũng không nhiều, không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng tôi.
Phượng Thải Y: Phong lĩnh có chỉ thị, từ trong lục quân của bọn ta rút binh sĩ ưu tú cho kỵ binh các ngươi, sau đó dùng Lỗ Ni cuồng chiến sĩ bổ sung vào chỗ khuyết của lục quân. Lỗ Ni cuồng chiến sĩ đúng là không thích hợp làm kỵ binh, nhưng đối với bộ binh mà nói, lại vô cùng hiệu dụng. Bọn ta có kế hoạch sơ bộ rồi, quyết định từ trong bộ đội lục quân cả ba sư đoàn rút ra một vạn năm nghìn người để làm kỵ binh và hải quân lục chiến đội.
Phong Phi Vũ: Vậy được, chúng tôi muốn lính của sư đoàn 103.
Phượng Thải Y: Lính của sư đoàn 103 rút cho hải quân lục chiến đội rồi.
Phong Phi Vũ: Mẹ kiếp, lão Trầm, tay của ngươi thò quá dài rồi đấy.
Trầm Lăng Vân: Anh hùng có cái nhìn giống nhau, anh hùng có cái nhìn giống nhau mà …
Phong Phi Vũ: Giống cái đầu nhà ngươi, mỗi người một nửa, không mặc cả, nếu không ta trở mặt.
Trầm Lăng Vân: Vậy ngươi phải xin chỉ thị của Phong lĩnh ấy!
Phong Phi Vũ: Phong lĩnh, tôi chính thức đại biểu cho kỵ binh xin chỉ thị của ngài, chúng tôi yêu cầu được ba nghìn quan binh tới từ sư đoàn lục quân 103.
Dương Túc Phong: Vì sao không muốn lính của sư đoàn 101 và 102? Làm trò gì vậy? Còn muốn gây ra kỳ thị?
Phong Phi Vũ: Không không không, tôi tuyệt đối không có cái ý đó, cũng không phải là xem thường tài cầm quân của tham mưu trưởng, đó đều là binh sĩ hạng một, kỵ binh tương đối chú trọng sự sáng tạo, hi vọng phát huy được…
Phượng Thải Y: Kỵ binh và hải quân lục chiến đội đều không thích binh lính tuân thủ quy củ.
Phong Phi Vũ: Lời này nặng rồi…
Dương Túc Phong: Sư đoàn 103 còn chưa đồng ý đó, được rồi, ta gắng sức thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Phong Phi Vũ: Cám ơn Phong lĩnh!
Trầm Lăng Vân: Thế… Phong lĩnh, hải quân lục chiến đội chúng tôi đi đâu rút bộ đội cho hạm đội bắc hải chứ?
Dương Túc Phong: Phi Phàm, sau khi tất cả các trung đoàn của hải quân lục chiến đội bổ xung đầy đủ, còn chừng hơn bốn nghìn người đó! Còn chưa đủ gánh vác nhu cầu của nhiệm vụ sao? Công chiếm đảo Kim Quy cần nhiều hải quân lục chiến đội như vậy sao? Bộ đội của hải tặc Ca Âu phòng ngự trên đó cũng chỉ có ba nghìn người thôi mà.
Vũ Phi Phàm: Tôi đã cân nhăc cẩn thận rồi, cảm thấy có hai trung đoàn thì tương đối hợp lý, chủ yếu là vấn đề luân chuyển. Khí hậu của biển Ca ri bê biến hóa quá nhanh chóng, lạnh lẽo ẩm ướt, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội ở nơi đó thời gian dài rất dễ sinh ra các loại bệnh tật như phong thấp viêm khớp, ảnh hưởng tới sức chiến đấu, cần phải luân chuyển, hơn nữa, binh lực cần để phòng ngự cũng rất nhiều, tính cơ động của hải tặc Ca Âu quá mạnh, chúng tôi phải chẩn bị sẵn sàng chiến đấu lâu dài.
Dương Túc Phong: Thế này nhé, mọi người suy tính xem, nhiệm vụ hải quân lục chiến đội gánh vác thực sự là rất nặng, chúng ta có thể suy nghĩ tăng cường biên chế một trung đoàn, từ bốn trung đoàn khác rút một số thành viên cốt cán, lập nên trung đoàn hải quân lục chiến thứ năm, chỗ hổng sẽ do Lỗ Ni cuồng chiến sĩ bù vào. Lão Trầm, ngươi thấy thế nào? Năm trung đoàn, binh lực gần hai vạn người rồi, các ngươi có thể làm không ít chuyện rồi chứ?
Trầm Lăng Vân: Như vậy thì chúng tôi tự do hơn nhiều rồi, nhiệm vụ tác chiến mỗi trung đoàn đảm nhận cũng nhiều hơn hẳn, tự bản thân chúng tôi có lẽ có thể giải quyết được vấn đề của nước Y Mộng. Nhưng, liệu có thể bị vượt quá quân phí dự toán không? Dự toán của hải quân lục chiến đội chúng tôi trước nay chặt lắm rồi.
Dương Túc Phong: Chuyện này do quân bộ cân nhắc tổng hợp.
Phất Lai Triệt: Chớ có từ hải quân chúng tôi xẻo thịt đắp vết thương nhé! Lão Trầm, lão mà làm chuyện này, bọn ta cũng trở mặt!
Trầm Lăng Vân: Quân phí nắm trong tay Phong lĩnh cơ mà, có phải ta quản lý đâu, cho dù ngươi có trở mặt ta cũng chẳng biết làm sao!
Dương Túc Phong: Không quân? Bộ đội phi dĩnh đâu? Không có gì để nói à?
Phất Lai Triệt: Bọn họ còn mặt mũi nào để nói, lần đầu tiên xuất hiện đã bốc mùi thối lên, ngay cả người cũng thiếu chút nữa bị người ta bắt mất.
Trầm Tường Vân: Chúng tôi không phải là không còn mặt mũi nào để nói, mà là không có gì để nói, tạm thời chúng tôi vẫn là nhân vật phụ. Kỹ thuật phi dĩnh đúng là chưa thành thục lắm, thể tích động cơ hơi nước quá lớn, trọng lượng cũng quá lớn, chúng tôi cảm thấy tiếp tục sử dụng động cơ hơi nước là không thực tế, hiện giờ chính đang nghiên cứu động cơ đốt trong. Đang tiếc, động cơ đốt trong yêu cầu kỹ thuật cao, trong thời gian ngắn, chúng tôi không làm ra được, hơn nữa chế luyện dầu mỏ cũng đang trong quá trình mò mẫm, Phong lĩnh! Biện pháp ngài nói không tỉ mỉ lắm, chúng tôi làm nhiều lần tựa hồ không ổn, còn đang cải tiến. Nửa cuối năm nay, có lẽ năm nay chúng tôi không thể xuất hiện ở trên chiến trường được, chỉ có thể xem mọi người hành động thôi.
Phất Lai Triệt: Vậy thì quá đáng tiếc rồi, cho dù không giết được quân địch, thì dọa dẫm bọn chúng cũng tốt mà!
Dương Túc Phong: Kỹ thuật động cơ đốt trong ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, không hiểu rõ lắm. Bất quá bộ đội phi dĩnh đừng vội nản chí! Trước tiên bản thân phải có lòng tin, phải có ý chí khắc phục khó khăn, các ngươi sẽ bay lượn trên chín tầng mây, thế giới sau này, các ngươi chính là chúa tể, các ngươi sẽ trở thành quân chủng quan trọng nhất của quân đội hiện đại hóa, trở thành lão đại trong quân đội, không khống chế được không quân thì không có quyền khống chế mặt biển…
Phất Lai Triệt: Sao có thể nói như vậy được? Không chế mặt biển liên quan gì tới không quân chứ?
Dương Túc Phong: Nghe ta đi, tuyệt đối không sai đâu, đây là kiến thức quân sự thông thường, không quân sau này chính là chúa tể của chiến tranh… ngươi tưởng tượng xem, khi bộ đội phi dĩnh công kích ngươi, hiện giờ ngươi có năng lực phản kích không? Ngươi chỉ có thể chịu đòn, chẳng làm gì nổi… đừng nói với ta các ngươi dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ phản kích, tới khi đó độ cao của phi dĩnh căn bản không phải là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ có thể bắn tới được.
Phất Lai Triệt: Chúng tôi trở về sẽ nghiên cứu cách đối phó với phi dĩnh, tôi không tin là không có cách.
Vũ Phi Phàm: Tôi tán thành lời của phong lĩnh, đúng là rất có tầm nhìn xa, không khống chế được không quân thì không khống chế được mặt biển. Một loại vũ khí nếu như khi xuất hiện không có khắc tinh tồn tài, thì nó chính là chúa tế của chiến trường. Mặt biển, lục địa, bầu trời. Bầu trời có thể uy hiếp tới mặt biển và lục địa, nhưng mặt biển và lục địa lại không uy hiếp được bầu trời. Giải quyết được vấn đề động cơ đốt trong, bộ đội phi dĩnh sẽ thể hiện được thần uy thôi.
Trầm Tường Vân: Tôi… tóm lại bộ đội phi dĩnh chúng tôi nỗ lực là được rồi.
Dương Túc Phong: Ừm, chúng ta chờ đợi bộ đội phi dĩnh biểu hiện xuất sắc. Vậy chúng ta hiện giờ trọng điểm thảo luận mấy vấn đề phương hướng tác chiến, xem xem có gì cần các quân chủng phối hợp trước không. Đại thể là phương hướng chiến lược có mấy cái, chúng ta phân tích từng cái một. Cái đầu tiên, chính là dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc, chủ yếu là người Tây Mông, liên quan tới cả vấn đề đế quốc Quang Minh, lực lượng tác chiến chủ yếu liên quan tới bộ đội kỵ binh và lục quân, các ngươi cảm thấy thế nào?