Đường Trùng ngồi khoanh chân trên một quyển sách, mở một quyển sách nhỏ của mình ra, giải thích từng điều từng điều một.
Ở bên cạnh Đường Trùng, cũng có tám chiến sĩ lục quân quân Lam Vũ ngồi khoanh chân, bọn họ đều nghe Đường Trùng giảng giải vô cùng nghiêm túc, ánh mặt trời mặc dù có hơi gay gắt, chiếu lên người bọn họ làm xuất hiện mồ hôi lấm tấm, có một số chiến sĩ lưng quân phục đều bị thấm ướt, nhưng tư thế ngồi của bọn họ vẫn rất nghiêm trang, lưng ưỡn thẳng tắp.
Đây chính là toàn bộ nhân viên ban quan sát tiền tuyến pháo binh quân Lam Vũ do Đường Trùng suất lĩnh, bọn họ đang tiến hành tăng cường giáo dục tư tưởng.
Trải qua hai ba năm trời rèn luyện, Đường Trùng không còn là lính mới lên trên trường là căng thẳng nữa rồi, vốn có người tiến cử hắn lên quân giáo, học tập hai năm, tốt nghiệp xong là có thể trở thành quan quân thiếu úy, nhưng hắn cho rằng nếu như bây giờ mà lên quân giáo là không còn có cơ hội tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần trước nữa, vì thế tạm thời từ chối đề nghị lên quân giáo.
Đương nhiên, với binh sĩ ưu tú như hắn, sau này lên quân giáo vẫn còn có cơ hội, bất quá, sự ưu tú của Đường Trùng chỉ là nói về tri thức chuyên nghiệp của hắn thôi, tài hoa của hắn ở phương diện chỉ huy và quan sát pháo binh làm Tử Vân Phi lão đại tương lai của pháo binh quân Lam Vũ khá hài lòng. Còn chuyên môn chỉ điểm riêng cho Đường Trùng về vận dụng pháo binh ở tiền tuyến.
Nhưng ở trên phương diện giáo dục tư tưởng, Đường Trùng không thể không thừa nhận, bản thân còn rất xa lạ.
Hắn vốn cũng thuộc về danh sách cần phải tiếp thụ giáo dục, nhưng ban quan sát pháo binh là một đơn vị tương đối độc lập, tạm thời bộ đội khác cũng không rút ra được nhân viên chuyên môn tới tiến hành giáo dục tư tưởng cho bọn họ, thời gian lại eo hẹp, nên việc lựa chọn nhân vật thay thế rơi lên đầu quan chủ quản quân sự rồi.
Đường Trung chỉ đành cầm hai bản văn kiện học tập ( thông báo chấp hành kỷ luật thành thị nghiêm khắc của quân bộ quân Lam Vũ) và ( thông đáo đặc biệt về việc nghiêm trừng hành vi tha hóa suy đôi của quân bộ quân Lam Vũ) do quân bộ quân Lam Vũ phát cho, đọc cho các chiến sĩ thuộc hạ nghe, sau đó giải thích tỉ mỉ từng điều một, cuối cùng yêu cầu mọi người ký cam kết.
Hắn cứ thỉnh thoảng lại phải kiểm tra một lần, may mắn là quân bộ quân Lam Vũ cũng hết sức suy nghĩ tới tính khẩn cấp của lần giáo dục tư tưởng này, cho nên không dùng quá nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, đều là những ví dụ rất bình thường và sinh động, nói chung cũng không quá làm khó Đường Trùng. Bất quá một chút vấn đề nho nhỏ thỉ vẫn có.
Có một chiến sĩ pháo binh gia hai tay lên, được Đường Trùng cho phép mới đặt câu hỏi:
- Tiểu đội trưởng, cái tên Lý Tự Thành kia đã làm cái gì? Còn cái cô Trần Viên Viên kia là ai? Vì sao Lý Tự Thành có được Trần Viên Viên rồi thì lại mất đi động lực tiến thủ? Câu chuyện của bọn họ xảy ra ở nơi nào trên đại lục Y Lan?
Đường Trùng hít một hơi, biết rằng phiền phức tới rồi.
Sự thực, Dương Túc Phong ở bên trong đặc biệt nhấn mạnh câu chuyện của Lý Tự Thành, nghiêm khắc cảnh cáo toàn quân không được biến thành Lý Tự Thành. Nhưng y quên mất một chuyện, những binh sĩ tới từ địa khu Mỹ Ni Tư này chẳng hề biết Lý Tự Thành là ai, thậm chí rất nhiều quan quân cấp trung và cấp thấp cũng không biết Lý Tự Thành là ai.
Đại lục Y Vân và đại lục Y Lan cách xa nhau, vốn tin tức đã rất bế tắc, nhưng sau khi Dương Túc Phong tới địa khu Mỹ Ni Tư, làm ra thông tấn vô tuyến điện, tin tức dân gian giữa hai đại lục mới dần dần được kết nối với nhau.
Xui xẻo thế nào các chiến sĩ thuộc hạ của Đường Trùng đều là người tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, bọn họ chưa từng nghe tới câu chuyện của Lý Tự Thành.
Đường Trùng chỉ đành căn cứ vào điều mình biết giải thich một lượt, nhưng rất rõ ràng hắn giải thích không làm cho các chiến sĩ hài lòng. Bởi vì bản thân Đường Trùng cũng chẳng biết Lý Tự Thành là ai, bất quá hắn giảng giải nhiều lần, cuối cùng cũng làm các chiến sĩ hiểu được một đạo lý:
Nếu như hiện giờ bọn họ thỏa mãn hưởng thụ ở kinh đô Ni Lạc Thần, sẽ bị sinh hoạt xa hoa của kinh đô Ni Lạc Thần làm mê hặc, thì sẽ cách thất bại không còn bao xa nữa, ở trong chiến tranh tàn khốc, kết quả chỉ có một con đường chết.
Tin chắc mỗi một binh sĩ cơ bản đều hiệu được đạo lý này rồi, Đường Trùng mới thở pháo một tiếng như trút bỏ được gánh nặng, thầm cầu khẩn Tri Thu ngàn vạn lần đừng có tới kiểm tra tiệu đội quan sát pháo binh của mình.
Ngày hôm qua tham mưu Tri Thu dẫn nhân viên của tòa án quân sự quân Lam Vũ tới bộ đội pháo binh đi một lượt, kiếm tra liền mấy đơn vị và tổ chức, tình hình còn coi như vừa lòng.
Kỳ thực pháo binh và bộ binh khác nhau, pháo binh cơ bản sinh hoạt ở bên trong quân doanh, hơn nữa cách xa tiền tuyến, không giống như bộ binh có cơ hội lên đường phố tuần tra làm nhiệm vụ, thấy được cảnh đèn hoa rực rỡ ở trên đường, cho nên không pháo binh không có cơ hội phạm tội.
Từ sau khi tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, Đường Trùng còn chưa từng rời khỏi quân doanh. Lúc mới đầu hắn phục trách chuyên môn giám thị Vị Ương cung, nếu như phát hiện Vị Ương cung có động tĩnh gì đặc biệt thì phải lập tức báo lên cho thượng cấp quyết định có nổ pháo huy hiếp hay không.
Sau này Đường Minh đem quyền lực chuyển giao cho quân Lam Vũ, ngự lâm quân đóng giữ ở Vị Ương cung rút lui, quân Lam Vũ vào thay thế, vì vậy nhiệm vụ của pháo binh và Đường Trùng được giải trừ.
Hiện giờ bọn họ được bố trí ở phía đông con đường Chu Tước, phong tỏa điểm giao cắt giữa bốn con đường chính, chuẩn bị cho buổi lễ ngày 28 tháng 8 tới.
Vốn các bộ đội của quân Lam Vũ theo như trước kia, có tỉ lệ nhất định chiến sĩ được cho phép ra ngoài thưởng thức phong cảnh của kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Trương phó đại đội trưởng, quân bộ quân Lam Vũ liền hạ lệnh hủy bỏ quyền ra ngoài của tất cả các nhân viên, để đề phòng sự kiện tương tự như vậy xảy ra.
Kỳ thực chuyện của Trương phó đại đội trưởng, điều tra nghiêm túc ra thì còn có chút oan uổng, người biết được nội tình chỉ có thể thầm thở dài, ngoài chừ tắc lưỡi tiếc nuối ra thì không thể làm gì khác được.
Nữ nhân kia vốn cũng chẳng phải là hạng tử tế gì, là cô ta quyến rũ Trương phó đại đội trưởng trước, không may thế nào vị đội trưởng anh hùng này chính đang vào tuổi huyết khí phương cương, tư tưởng cũng đơn thuần, cho nên không cẩn thận bị trúng chiêu.
Sau đó nghe nói nữ nhân kia muốn đòi tiền Trương phó đại đội trưởng. Còn Trương phó đại đội trưởng thì cho rằng loại chuyện này sao có thể lấy tiền ra đong đếm, vì thế không đồng ý.
Kết quả là nữ nhân kia báo cáo thẳng lên tòa án quân sự quân Lam Vũ, nói Trương phó đại đội trưởng cưỡng gian cô ta, còn giờ trò ăn vạ ở trên đường phố kinh đô Ni Lạc Thần, khiến cho không ít quần chúng vây quanh, chuyện trở nên ầm xi xôn xao, thêm vào một số kẻ có dụng tâm khác đổ thêm dầu vào lửa, làm cho quân Lam Vũ vừa mới tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần hình tượng rơi vào cảnh bất lợi.
Mấy vị lãnh đạo cao cấp của quân Lam Vũ cân nhắc nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định xử bắn công khai Trương phó đại đổi trưởng để vãn hồi danh dự, bất quá chuyện này làm cho tất cả quân nhân của quân Lam Vũ đều rất thương tâm, hận không thể treo ả nữ nhân kia lên trên tường làm bia tập bắn.
Nhưng tình thế hiện giờ không cho phép bọn họ làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể để bộ đội Hắc Ngục Minh Phong của Phong Chi Xa thuận tay xử lý thôi, sau đó ở hậu phương, thông báo là Trương phó đại đội trưởng hi sinh trên chiến trường, dựa theo đãi ngộ của liệt sĩ để giải quyết chính sách.
Vì đề phòng các chiến sĩ của quân Lam Vũ không kiềm chế được cám dỗ mà phạm phải sai lầm tương tự, Dương Túc Phong hạ lệnh không cho phép quân nhân không có công việc ra ngoài.
Bất quá không cho phép người không có phận sự ra ngoài cũng không phải là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề, căn bản nhất vẫn là giáo dục tư tưởng.
Cho nên mấy hôm nay, bội đội quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, tiếp thụ nhiều nhất chính là giáo dục tư tưởng, từ kỷ luật cơ bản ban đầu của bộ đội, tới hiện giờ tăng thêm kỷ luật đồn trú thành thị, học tập hết điều này tới điều khác không biết mỏi mệt.
Nói thực ra thì Dương Túc Phong có lẽ không cảm thấy ngán, nhưng Đường Trùng đúng là đã hơi ngán rồi, mỗi ngày thân kinh cứ căng như dây đàn, lo lắng có đội kiểm tra đột nhiên đánh tới, sao mà không mệt cơ chứ?
Đứng dậy vặn lưng, Đường Trùng nâng kính viễn vọng lên quát sát bốn ngã tư nối liền với con đường Chu Tước, phát hiện người ở nơi dó đã dần dần nhiều lên. Thời gian cũng sắp vào buổi chiều, cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần cũng bắt đầu hoạt động, người đi chợ, người dạo phố.
Trải qua hơn mười ngày công tác trấn an, tâm tình của cư dân kinh đô Ni Lạc Thần cơ bản là đã ổn định rồi, những caọt hị an dân dán khắp nơi cũng lần lượt bị xé bỏ, để trảnh ảnh hưởng tới mỹ quan đô thị.
Nâng kính viễn vọng cao lên một chút, Đường Trùng liền nhìn thấy địa phương nơi trung đoàn pháo binh trọng điệp áp chế, đó là khu phía tây của kinh đô Ni Lạc Thần, Đường Trùng không biết vùng đó sắp xảy ra chuyện gì, nhưng đã có hơn sáu mươi khẩu pháo trái phá cỡ nòng lớn giám thị vào phía đó.
Bất kể là nơi đó có xuất hiện quân đội hay nhân vật nào đi chăng nữa, đều tất nhiên sĩ biến thành tro bui dưới hỏa pháo mãnh liệt. Tử Vân Phi đã đã lập kế hoạch pháo hỏa bao chùm khu vực đó không sót một tấc đất nào chỉ đợi cho mục tiêu xuất hiện.
Đội tuần tra của bộ binh quân Lam Vũ từ bên trong kính viễn vọng của hắn đi qua, vốn đội tuần tra đường phố của quân Lam Vũ chỉ có ba người, sau tăng lên sáu người, năm chiên sĩ quân Lam Vũ được một sĩ quân chỉ huy, lưng đeo súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, ưỡn thẳng lưng đi qua con đường người qua kẻ lại tấp nập, thu hút ánh mắt của không ít người.
Hiển nhiên cư dân kinh đô Ni Lạc Thần quen nhìn đồng phục cổ xưa của quân đội đế quốc Đường Xuyên rất là hứng thú với đồng phục kiểu mới của quân Lam Vũ, cũng rất hứng thú với vũ khí của quân Lam Vũ.
Kính viến vọng chuyển hướng sang nơi trung tâm của toàn thành, đó chính là vị trí quảng trường Anh Hùng. Ở nơi đó, Đường Trùng nhìn thấy một số quan quân của bộ đội quân Lam Vũ đang khẩn tương đo đạc cái gì đó, rất nhiều người còn tự minh kiểm nghiệm đi từ bên này sang bên kia, kiểm tra nhiều lần.
Bọn họ đều là quan chỉ huy của các bộ đội tham gia nghi thức duyệt binh, tới quảng trường Anh Hùng trước để làm quen thực địa.
Đường Trùng nhìn tới nơi này lại có chút thất vọng, bởi vì pháo binh của hắn có tham gia nghi thức duyệt binh lần này, nhưng không có nhân viên tiểu đội quan sát của hắn, chỉ nghĩ tới cảnh kéo ba mươi khẩu trọng pháo cỡ nòng 122 ly đi qua quảng trường Anh Hùng, Đường Trùng đã cảm thấy máu nòng của mình sôi lên rồi.
May mà là cờ sư thứu màu lam tung bay ở phía bắc quảng trường Anh Hùng mang lại cho Đường Trùng sự an ủi rất lớn, vốn vị trí của quảng trường anh hùng không có cờ xí gì cả, nhưng sau khi quân Lam Vũ tới, Dương Túc Phong đích thân tới hiện trường xem, cảm thấy nơi này là một chỗ tuyên truyền không tệ, có thể phỏng theo nghi thức kéo cờ của Thiên An Môn, vì thế cho dựng một cột cờ cao hai mươi mét ở đó, mỗi một ngày vào sáng sớm khi ánh mặt trời vừa mới xuất hiện, tiểu đội quân kỳ của quân Lam Vũ đều làm lễ kéo cờ trang trọng nghiêm túc ở nơi này.
Đường Trùng chưa từng nhìn thấy lễ kéo cờ trang trọng như vậy, cho nên ngày đầu tiên khi phát hiện ra, hắn bất giác đứng nghiêm hành lễ, đem ngực của mình ưỡn lên, sau này xem lễ kéo cờ trờ thành khóa bặt buộc của pháo binh vào mỗi một ngày.
Các chiến sĩ của tiểu đội quân kỳ quân bộ quân Lam Vũ cho dù gió mưa, mỗi một ngày đều vào lúc mặt trời vừa mới ló rạng, liền đúng giờ kéo lá cờ sư thứu màu lam lên; các chiến sĩ của tiểu đội quan sát pháo binh cũng mặc kệ mưa gió, luôn chuẩn bị sẵn sàng trước khi ờ được kéo lên năm phút, xếp sẵn hàng ngũ, nghiêm trang đứng thẳng, chờ quân kỳ được kéo lên.
Nghi thức kéo cờ ở quảng trưởng Anh Hùng của quân Lam Vũ, cũng thu hút vô số cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần, rất nhiều người mang theo tâm tình hoặc nghi ngờ hoặc sùng bái, tới xung quanh quảng trường Anh Hùng trước khi mặt trời bay lên, đợi các chiến sĩ của tiểu đội quân kỳ xuất hiện.
Khi từng tia sáng lấp lánh đầu tiên của mặt trời ngày mới từ đằng đông chiếu tới, những chiến sĩ quân Lam Vũ sẽ bước đều, cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ có gắn lưỡi lê, hộ tống lá cờ sư thứu màu lam xuất hiện ở quảng trường Anh Hùng, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh mắt hâm mộ và kính sợ, đem là cờ sư thứu màu lam kéo lên trên cao vùng trung tam kinh đô Ni Lạc Thần, rồi mỗi ngày khi chập tối, bọn họ lại tới đúng giờ, trong ánh chiều tà sót lại, thu lá cờ sư thứu màu lam về.