Tòa tiểu lâu ba tầng này, người ở gần đó không ai không biết, không ai không hay, cho dù ở trong kinh đô Ni Lạc Thần, cũng có chút danh tiếng, đó chính là nơi ở của nữ nhi bảo bối của Nhạc Thần Châu, với uy danh hiển hách năm xưa của Nhạc Thần Châu, từa hồ mỗi một người đi qua tòa tiểu lâu này, đầu khom mình thật sâu để biểu thị sự kính trọng.
Từ sau khi Điệp Phong Vũ tòng quân, tòa tiểu lâu này chỉ còn lại mỗi một mình Điệp Tư Thi cư ngụ, nàng đặt cho nó cái tên là Tường Vi tiểu trúc, bởi vì sau khi tiến vào Tường Vi tiểu trúc, sẽ thấy rất nhiều hoa Tường Vi.
Bản thân Điệp Tư Thi vô cùng thích nụ hoa Tường Vi hé nở, nàng vì thế đã từng xuất bản một tập thơ cũng gọi là (tập thơ Tường Vi)
Trước kia, khu đất trống ở trước Tường Vi tiểu trúc luốn có một hai cỗ xe ngựa đỗ ở đó, luôn luôn có một hai thanh niên tài tuấn ra vào nơi này, nhất là tới buổi tối thì nơi này càng thêm náo nhiệt, tiếng nói cười vui vẻ thường kéo dài tới tận rạng sáng mới tan.
Những công trình khác xung quanh đều cách Tường Vi tiểu trúc một khoảng, tiếng cười nói ở bên trong Tường Vi tiểu trúc truyền ra không ảnh hưởng tới cư dân, kỳ thực cho dù có ảnh hưởng tới thì có ai dám lên tiếng chứ? Chẳng lẽ có ai dám đi cáo trạng Điệp gia tỷ muội mà hoàng đế bệ hạ hế sức yêu thương sao?
Bất quá, cùng với việc quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, Tường Vi tiểu trúc mau chóng rơi vào cảnh bị cô lập, chẳng những không còn có khách tới chơi, mà vì để tránh phiền phức, cư dân xung quanh cung âm thầm vòng lối đi qua, nhất là hiện giờ sau khi xung quanh Tường Vi tiểu trúc đều có binh sĩ quân Lam Vũ đứng gác hai mươi tư trên hai tư, càng thêm kiên định quyết tâm rời xa vùng đất thị phi này của bọn họ.
Ai có thể đảm bảo được, hôm nào đó quân Lam Vũ quân có lấy tội danh biết chuyện không báo để lôi toàn bộ cư dân xung ra làm bia bắn hay không chứ?
Ánh mặt trời buổi chiều chậm chậm chiếu lên tòa tiểu lâu màu trăng này, chiếu sáng chiếc ghế tựa ở trên ban công.
Điệp Tư Thi nằm trên chiếc ghế, xoay lưng lại với ánh mặt trời, lặng lẽ nhìn cư dân xung quanh âm thầm chuyển nhà, nàng biết bọn họ vì sao muốn chuyển nhà, một là bởi vì bọn họ cách nhà mình khá gần, sợ cháy thành vạ lây, hai là thế cục gần đây của kinh đô Ni Lạc Thần vô cùng bất ổn, có lời đồn nói sắp bùng phát đại chiến thế giới rồi, cũng có người nói ngày tận thế sẽ tới vào ngày 28 tháng 8, cho nên chạy trước là hơn cả.
Tất cả báo chí xuất bản ngày hôm nay đều đặt trên chiếc bàn phía trước mặt nàng, tất cả nội dung cơ bản đều đã được nàng xem qua, mỗi một ngày ở trong nhà, ngoại trừ xem báo, vẽ tranh ra, thì Điệp Tư Thi không nghĩ ra chuyện gì khác để làm nữa.
Nàng thích viết báo, nàng cảm thấy mỗi một từ ngữ ở bên trong đầu nàng nảy ra, đều là một sự hưởng thụ mỹ diệu vô cùng, nhưng bất kể là nàng viết bài báo thuộc thể loại nào, đều tuyệt đối không có tờ báo nào dám cho đằng, trừ khi nàng viết báo tán dương quân Lam Vũ.
Nhưng làm sao Điệp Tư Thi có thể viết ra được bài báo tán dương quân Lam Vũ chứ?
Những người hàng xóm đang chuyển nhà tựa hồ không cẩn thận xô đổ thứ gì đó, thế là trượng phu và thê tử cãi nhau, tiếp sau đó là tiếng đứa con bật khóc, cuối cùng truyền tới tiếng trượng phu và thê từ cùng đánh đứa con, còn có cả những tiếng khuyên can của những người hàng xóm khác.
Đứa bé sau khi bị ăn đòn, ngồi lỳ trên mặt đất, lăn lộn ăn vạ, khung cảnh càng lúc càng náo nhiệt, nhưng tất cả những điều đó đều không thể thu hút được nổi một ánh mắt của Điệp Tư Thi, ánh mắt của nàng vẫn cứ lặng lẽ nhìn đám mây đen trên bầu trời kinh đô Ni Lạc Thần, tựa hồ sắp đổ mưa rồi.
Cuộc sống trên thế gian mỹ diệu nhường nào, quyến luyến nhường nào, nhưng đều đã không còn có quá nhiều quan hệ với nàng nữa rồi, nàng chỉ là một người đợi chết, một người đợi đồ đao có thể hạ xuống bất kỳ lúc nào.
Toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần, nàng chỉ có thể cảm giác được ánh mặt trời lạnh băng, không khí mong manh, cùng với cả nhịp tim càng ngày càng yếu ớt của mình.
Trên báo chí của quân Lam Vũ không hề có chút tin tức nào liên quan tới Điệp Phong Vũ, nàng tin chắc là tỷ tỷ của nàng đã bị Dương Túc Phong giết chết rồi, ngày hôm đó ở bên sông Tần Hoải, vị Đường công tử ấy chỉ an ủi mình mà thôi.
Điệp Phong Vũ khi ở Bảo Ứng phủ, đã từng muốn giết Dương Túc Phong, mà Dương Túc Phong đúng là thiếu chút nữa bị chết trong tay Điệp Phong Vũ. Hiện giờ tới lượt y cường đại rồi, y làm sao có thể buông tha cho Điệp Phong Vũ chứ?
Bất giác, trước mắt nàng tựa hồ hiện lên giấc mơ đêm hôm qua, một giấc mơ đáng sợ.
Đêm qua nàng nằm mơ thấy Dương Túc Phong tiến vào tiểu lâu của nàng, còn mang theo tỷ tỷ Điệp Phong Vũ của nàng, y giống như ác ma ở trong địa ngục, dày vò tàn khốc tỷ muội nàng, rồi cưỡng hiếp tỷ muội nàng không biết mệt mỏi, thậm chí còn dùng những phương pháp biến thái để thỏa mãn khoái cảm của mình.
Tất cả những điều trong giấc mơ, Điệp Tư Thi không biết bao giờ xuất hiện, nhưng những đạo cụ dâm dục đáng sợ đó, nhưng tư thế làm người ta buồn nôn đó, dịch thể tanh thối bị cưỡng ép nuốt vào đó, cùng với cả tiếng cười điên cuồng đắc ý của tên ác ma sau khi phát tiết, đều làm cho nàng không rét mà run.
Điệp Tư Thi xưa này luôn kiên cường, đây là lần đầu tiên có cảm giác muốn tự sát, nàng không sợ bị Dương Túc Phong giết, cũng không sợ bị Dương Túc Phong vũ nhục, nhưng nàng sợ những biện pháp vũ nhục biến thái kia của y, vừa nghĩ tới tấm thân trắng như tuyết ở trước mặt nam nhân co giật giống như một con chó hoang đê tiện nhất, hai chân nàng đã nhũn ra.
Nàng không biết nếu như Dương Túc Phong dùng loại phương pháp biến thái đó để dày vò mình, thì mình có thể kiên cường trước sau như một được hay không.
Trước kia, mỗi một lần nàng gặp ác mộng đều là thấy Điệp Phong Vũ toàn thân trần truồng bị treo trên cây thánh giá, bị chói giang hai chân hai tay ra, rồi Dương Túc Phong dùng roi da đen xì to lớn trong tay, tàn bạo quất lên nhục thể trắng muốt của nữ nhân, trong từng vết roi chi chit đó, từ từ nhỏ ra giọt máu trong suốt chảy theo tấm thân trắng muốt trơn láng rồi tụ tập lại một chỗ, cuối cùng dần dần két thành một giọt máu trong suốt ở giữa hai chân, Dương Túc Phong nắm úp mình lên, thích thú thưởng thức giọt máu đỏ tươi đó.
“Á…” Điệp Tư Thi đột nhiên cảm thấy toàn thân run lên, bất giác nhảy bật dậy từ chiếc ghế tựa, gió nhẹ thổi qua, nàng chỉ cảm thấy tấm lưng ướt sũng mồ hôi lạnh, mang tới cảm giác buốt giá, nàng hoảng loạn nhìn bốn xung quanh, không biết mình phải làm sao bây giờ.
Trương Ma Ma từ bên trong cửa ban công đi ra, trong tay bưng hoa quả được cắt gọn sẵn, quan tâm hỏi:
- Nhị tiểu thư, người làm sao vậy?
Đối diện với Trương ma ma đã theo mình từ nhỏ, Điệp Tư Thi cuối cùng bình phục được tâm tình, nàng nỗ lực xóa đi cơn ác mộng ở trong đầu, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi ngồi trở lại.
Trương ma ma thuận tay đặt hoa quả ở trên bàn trước mặt nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi.
Điệp Tư Thi đột nhiên có chút ngạc nhiên hỏi:
- Trương ma ma, những thứ hoa quả này đều mua ở chợ về sao?
Trương ma ma lấy làm lạ đáp:
- Đúng thế Nhị tiểu thư, hiện giờ không ai tặng hoa quả cho chúng ta nữa rồi, những thứ này đều phải ra chợ mua về đó.
Điệp Tư Thi bụng đầy nghi vấn nói:
- Những thứ hoa quả này rất là tươi, chợ của chúng ta có quả Hỏa Long tươi như vậy sao? Ta nhớ trước kia, ta ở chợ nhìn thấy quả Hỏa Long, đều nhăn nheo cứ như đã trải qua thời gian rất lâu rồi vậy …
Trương ma ma chùi tay vào váy, cười nói:
- Hà, tiểu thư rất lâu rồi không đi chợ, nơi đó thay đổi lớn lắm. Sau khi quân Lam Vũ tới, đã hủy bỏ tất cả thuế vận chuyển và thuế xuất nhập khẩu, hoa quả và hàng hóa từ khắp mọi nơi đều có thể đưa thẳng tới chợ để tiêu thụ, không cần phải có giấy cho phép gì đó nữa, hiện giờ ở chợ, các loại hàng hóa nhiều lắm, thứ gì cũng có thể mua được, những quả Hỏa Long này, tôi nghe ông chủ bán hoa quả nói, đều là dùng tụ lạnh đưa từ địa khu Mỹ Ni Tư tới, tôi không biết tủ lạnh là cái gì, nhưng nghe nói để đồ ở bên trong tủ lạnh, có thể để rất lâu mà không bị hỏng…
Điệp Tư Thi nửa tin nửa ngờ nói:
- Thế sao, ta thử xem nào … ừm, đúng là không tệ đâu, Trương ma ma, bà cũng thử đi …
Trương ma ma cười nói:
- Tiểu thư cứ từ từ mà ăn, tôi đã nếm qua rồi, mới ban đầu tôi cũng không tin như tiểu thư vậy, mỗi một loại hoa quả đều thử một ít, hiện giờ bùng no căng ra đây …. Tiểu thư cứ ăn thong thả, tôi đi làm việc …
Điệp Tư Thi gật đầu, ngồi đó ăn hoa quả một lúc, rồi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, kỳ thực trong đầu nàng rất loạn, chẳng nghĩ ra đường điều gì, cứ như mất đi ý thức vậy, vì thế cũng không ăn hoa quả nữa, vào trong phòng của mình, lấy ví tiền báo cho Trương ma ma một tiếng, rồi đi xuống lầu.
Vốn bốn xung quanh Tường Vi tiểu trúc của nàng đều có binh sĩ quân Lam Vũ canh giữ, nhưng từ hôm đó sau khi ở sông Tần Hoài trở về thì toàn bộ đã bị rút đi, không nói một lời, chẳng ai biết là chuyện gì.
Bất quá quân Lam Vũ rút đi không đại biểu cho Điệp Tư Thi cảm thấy an toàn, ngược lại càng thêm sợ hãi, buổi tối đi ngủ đều dùng then chống cài cừa phòng, sau đó qua mấy ngày, quân Lam Vũ không có động tĩnh gì, mời từ từ bình tĩnh trở lại.
Ánh mặt trời buổi chiều rất tốt, mỗi một người tắm dưới ánh mặt trời, đều cảm thấy sự ấm áp của ánh nắng, bất quá Điệp Tư Thi là một ngoại lệ, đi trên đường phố, Điệp Tư Thi cảm thấy ánh mặt trời có chút lành lạnh, mặt trời càng đẹp cái lạnh càng cắt da, làm cho nàng bất giác kéo chặt chiếc áo của mình. Người đi đường trên phố không ít, nhưng không ai tỏ ra đặc biệt chú ý tới Điệp Tư Thi.
Bởi vì đã rất lâu rồi không di dạo phố, cho nên Điệp Tư Thi không kìm được ngó nghiêng khắp nơi, đảo quanh từng con phố, có thể nhìn ra , đường phố đã cơ bản khôi phục lại sự yên bình, dấu máu trên mặt đất cũng đã bị xóa sạch không còn vết tích nào nữa, hai bên đường phố cống nước cũng có người chăm chỉ quét dọn, đại bộ phận những cửa hàng cửa hiệu đều đã mở cửa làm ăn trởlại, trừ thỉnh thoảng có đội tuần tra của quân Lam Vũ xuất hiện, thì cơ bản không nhận ra được kinh đô Ni Lạc Thần đã đổi chủ.