Dương Túc Phong biết, sự xuất hiện của hải người, khẳng định Minh Sơn Quế làm không ít công tác. Đương Minh chẳng hề thích Đường Hạc, thậm chí sau khi Đường Hạc sinh ra, chẳng một lần chính điện nhìn hắn một cái, còn Đường Lệ, hiển nhiên cũng chẳng phải người Đương Minh thích, bởi vì đại thân bộ nội vụ ghét nhất nhìn thấy khuôn mặt Đường Lê. Hai người nhậm chức, rốt cuộc có thể duy trị được bao lâu còn chưa biết, nhưng khẳng định là một khi hai người đánh bại thành công quân đội nước Mã Toa, sẽ lập tức bị cách chức.
Nhưng đánh bại quân đội nước Mã Toa như mặt trời giữa trưa đâu có dễ dàng.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên đã bị suy yếu nghiêm trọng, lực lượng nòng cốt cơ bản đã tổn thất hết, hiện giờ quân đội thực sự có thể đánh trận không tới hai mươi vạn, còn lại đều là tân binh được điều động tạm thời, huấn luyện không đủ, trang bị không đủ, sĩ khí sa sút, hơn nữa phối hợp chỉ huy cũng là một vấn đề. Hiện giờ tụ tập xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, trừ quân đội trực thuộc triều đình ra, còn có rất nhiều quân đội cần vương, đám quân đội cần vương này cùng triều đình đều là đồng sàng dị mộng, chỉ nghe lời lĩnh chủ của mình. Bởi thế, cho dù là Đường Hạc và Đường Lê lĩnh quân, cũng chắc gì có thể xoay chuyển tình thế, tối đa chỉ là cố sức kéo dài hơi tàn, kéo dài thời gian diệt vong mà thôi.
Huống chi, trừ quân đội nước Mã Toa ra, phía tây bắc đế quốc Đường Xuyên còn có một kẻ thù cực lớn, đó chính là quân đội nước Y Lan, nói một cách thành thực, Tiêu Đường kẻ hiện giữ chức thống soái quân đội nước Y Lan, sự kém cỏi trên mặt chỉ huy quân sự đã rõ như ban ngày, nhưng quân đội nước Y Lan dù sao cũng người đông thế mạnh, thực lực cường hãn, cho nên cũng đang chậm rãi tiến triển, có thể cùng quân đội nước Mã Toa hợp vây kinh đô Ni Lạc Thần, một khi quân đội nước Y Lan đánh hạ được Ngọc Môn quan Gia Dục quan, đế quốc Đường Xuyên sẽ không còn sức mà phàn kích nữa.
Sau đó là chính trị.
Triều đình đế quốc tựa hồ vẫn không đủ nhận thức chính xác vị trí và hoàn cảnh hiện nay của mình.
Ví như báo chí đế quốc Đường Xuyên đưa tin đối với trò chơi tranh đoạt đảo Sùng Minh hết sức làm người ta suy nghĩ.
“Đánh chìm ước chừng hai mươi chiến hạm đế quốc Đường Xuyên… hình như chùng ta làm được hơn thế chứ nhỉ?” Dương Túc Phong hồ nghi nói, không biết rốt cuộc cơ cấu tình báo của đế quốc có vấn đề, hay là bị chỉ thị của ai đó, chiến quả của quân Lam Vũ bị giảm bớt quá nhiều, không hẹn mà cùng dùng cùng một cách làm với nước Mã Toa. Bất quá, về mặt tổn thất của quân Lam Vũ thì không báo cáo sai, trên báo cũng là quân Lam Vũ tốn thất bốn chiếc Long Nha chiến hạm.
Viên Ánh Lạc nhếch miệng nói:” Báo chí đế quốc đúng là đều viết như vậy.”
Dương Túc Phong gật đầu, mau chóng hiểu ra, khẳng định lại là Minh Sơn Quế giờ trò rồi.
Quânh Lam Vũ đánh bại quân đội nước Mã Toa ở đảo Sùng Minh, tin tức này Minh Sơn Quế không thể không biết, tình hình thương vong của hai phe ông ta hẳn cũng rõ, nhưng hiển nhiên tin tình báo này đã bị ông ta xử lý rồi. Ông ta hi vọng trường thắng lợi này có thể tiếp tục thắp lên hi vọng, để mọi người cảm thấy đế quốc Đường Xuyên còn có thể tiếp tục cầm cự được. Nhưng lại không hi vọng dân chúng Đường Xuyên quá đem hi vọng gửi gắm vào quân Lam Vũ, nếu như quân Lam Vũ quá cường đại như trong miêu ta, như vậy hi govnjg của dân chúng đối với quân Lam Vũ sẽ còn mạnh hơn chính phủ đế quốc, đây đương nhiên không phải là điềm báo tốt.
Khả năng là nhận chỉ thị chính xác của ai đó, đại bộ phận báo chí của kinh đô Ni Lạc Thần đều chẳng chút khách khí chỉ ra, quân Lam Vũ có thực lực tranh đoạn đảo Sùng Minh ở ngoài nghìn dặm với quân đội nước Mã Toa, hơn nữa còn giành được thắng lại, nhưng lại thủy chung chậm chạp không phái binh đổ bộ lên đế quốc Đường Xuyên, đây rõ ràng là thấy chết không cứu, phủ đại đô đốc Mỹ La căn bản không làm hết trách nhiệm của mình, đối với dạng đơn vị quân đội như vậy, cho dù sức chiến đấu có mạnh hơn nữa, đối với quốc gia mà nói cũng không có chút tác dụng nào.
Phê bình của báo chí đế quốc đối với Dương Túc Phong cũng hết sức sắc bén, hình thành tương phản cực lớn với khoảng thời gian trước đó, trong tuyệt đại đa số báo chí, Dương Túc Phong đều bị miêu tả thành kẻ đầy dã tâm, muốn dãm lên xác đế quốc leo tới vị trí cửu ngũ chí tôn.
Dùng văn chương của Điệp Tư Thi mà nói, quân Lam Vũ đã hoàn toàn luân lạc thành bộ đội quân phiệt bất chấp đế quốc sống chết, trong mắt chỉ có lợi ích của bản thân, cơ bản đã quên mất chức trách của mình, vứt bỏ mấy trăm vạn dân chúng đế quốc. Kẻ lãnh đạo của quân Lam Vũ là Dương Túc Phong, mắt không có triều đình, chỉ biết hưởng thụ tư lợi cá nhân, cự tuyệt xuất binh giải cứu đế quốc, còn muốn đục nước béo cò, là kẻ gia tâm, mưu mô điển hình. Lịch sử đã chứng minh, loại người này tuyệt đối sẽ không chết tử tế.
Hơn nữa, cũng không biết từ đâu Điệp Tư Thi biết được chuyện quân Lam Vũ ở Đức Lôi Đạt Ngõa mặc cho người Áng Cách Tư lạm sát người vô tội, đem món nợ này tính hết lên trên đầu Dương Túc Phong, dùng ngòi bút sắc bén điểm danh chính Dương Túc Phong đã hạ lệnh đồ sát, không chút e dè bị chỉ trích là tội phạm chiến tranh, phạm phải luật trời, ắt bị trời phạt.
“Mẹ nó chứ, tội phạm giết người, tội phạm cưỡng dâm, tội phạm bắt cóc còn chưa đủ, hiện giờ lại thêm một cái danh hiệu con buôn chiến tranh, ngịch tặc… dù sao ta cũng tha mạng cho cô ta, vậy sao cô ta hận ta đến vậy?” Dương Túc Phong không kìm được nhỏ giọng chửi một câu, khẽ cười khổ nói.
Trong một đống văn chương lên án của báo chí đế quốc với Dương Túc Phong, hiếm có là không ngờ trang hai của (đế quốc nhật báo) nhắc tới tin tức thập tứ công chúa tới hộ quốc tự dâng hương, hơn nữa còn kèm theo ảnh của thập tứ công chúa, cả bài báo đều là “tin tức bên lề” liên quan tới thập tứ công chúa của đế quốc, nhưng lại nói vô cùng chính xác, làm người ta không thể không tin, ví như sở thích yêu ghét của công chúa, thập tứ công chúa “ tán thưởng nhất những hảo nam nhi xả thân vì quốc”. Người sáng suốt nhìn một cái là biết đây là mồi nhử đế quốc quăng ra, chuyên môn đợi Dương Túc Phong cắn câu, bất quá nhìn tử ảnh, thập tứ công chúa đúng là quốc sắc thiên hương, tú lệ vô cùng, điềm tĩnh hiền thục, tao nhã thanh cao, quả thực không hổ là nữ nhân có tiếng trên giang sơn tuyệt sắc bảng, chỉ cần là nam nhân, đều không thể không động lòng, Dương Túc Phong cũng không ngoại lệ.
Báo vừa ra đường, lập tức đã bị cướp sạch sẽ, lập tức lời đồn bùng lên, đều độn đại thập tứ công chúa sắp xuất giá tới Mỹ Ni Tử rồi.
Khác với lời đồn là, có mấy tờ báo nhỏ “không bàn mà giống” đề xết rõ ràng, bọn họ từ chỗ nhân sĩ tin tức linh thông biết được, sau khi trận này thắng lợi, thập tứ công chúa sẽ tới Mỹ Ni Tư, thị sát dân chúng địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời đôn đốc quân Lam Vũ thật mau chóng xuất binh giải cứu đế quốc, giải cứu kinh đô Ni Lạc Thần. Tạm thời bất luận tin tức là thực hay giả, nhưng đã gây ra phản ứng mãnh liệt trong nội bộ dân chúng đế quốc, rất nhiều người cũng bắt đầu công khai thúc giục thập tứ công chúa mau chóng tới địa khu Mỹ Ni Tư xin viện binh tới giải cứu cục diện nguy khốn hiện giờ của đế quốc.
Đúng lúc Tô Chô Thư vừa tiến vào, nhìn thấy tin tức trên báo, mỉm cười nói:” Ồ, thập tứ công chúa lại tới à? Đó đúng là chuyện lớn! Bất quá chúng ta mong mỏi là công chúa tới, chứ đừng một chốc lại phái bộ đội tiên phong tới, muốn lấy sạch cả cái khố cuối cùng của chúng ta, cô công chúa này chúng ta mong không nổi đâu..”
Dương Túc Phong lại không tán đồng, cười cười ném báo chí qua một bên, lạnh lùng khinh miệt nói:” Đế quốc bày trò mà thôi, cho rằng chúng ta vẫn là đám nhóc con, bọn chúng hiện giờ đang tưởng ta bị mỹ sắc của thập tứ công chúa cám dỗ, muốn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá trong thiên hạ nào có người ngu như vậy, vì một nư nhân mà mua bán lỗ vốn, ít nhân ta không phải là thế.”
Tô Chẩm Thư cười có chút giảo hoạt, bình thản nói:” Mua bán lỗ vốn thì chúng ta không làm, bất quá chúng ta cũng không nhất định là lỗ vốn, chuyện này xem mọi người đấu thụ đoạn với nhau, tôi lại kiến nghị ngài để Mễ Nặc Tư Lương Cách đi phụ trách việc này, ông ta khẳng định sẽ bẻ gẫy hết mấy trò gian xảo triều đình. Minh Sơn Quế hiển nhiên là thâm trầm lão luyện, nhưng Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chẳng kém phân nào, cứ để hai người bọn họ quá chiêu, xem xem hiệu quả thế nào.”
Dương Túc Phong cười lớn, hai tay ấn lên bàn nói:” Ngươi và ta nghĩ giống nhau rồi, Mễ Nặc Tư Lương Cách đích xác là rất thích hợp làm làm chuyện này, một lát nữa ta sẽ Mỹ Ni Tư truyền tin, sai Mễ Nặc Tư Lương Cách tới kinh đô Ni Lạc Thần địa lại ngó nghiêng, thăm dò tình hình của triều đình.
Dừng lại một chút, Dương Túc Phong tò mò hỏi:” Phía trước là hạm đội của kẻ nào? Sao không có chút động tĩnh nào?”
Tô Chẩm Thư nhếch môi cười:” Thuộc hạ cũng không biết, tựa hồ hẳn là một kẻ nào đó trong hải tặc Solomon, bởi vì bị tên tiểu tử A Phương Tác đuổi sát không buông ở phía sau, tôi chào hỏi với hắn, hỏi xem có cần giúp đỡ hay không, kết quả hắn không ngờ lại nói tôi muốn chia chiến lợi phầm của hắn, bảo tôi đừng có xen vào việc của người khác, vì thế đành thôi.”
Dương Túc Phong hơi chút kinh ngạc hỏi:” Tên tiểu tử A Phương Tác, đuổi người ta mà đuổi tới tới đây?”
Tô Chẩm Thư cười đáp:” Tô thấy hắn khẳng định là đuổi tử hải vực Solomon tới đây rồi, tên gia hỏa này, bản lĩnh gì chẳng có, chỉ có sự dẻo dai, dính vào rồi thì có chết cũng không buông, bị hắn nhìn trúng thì khẳng đỉnh đuổi theo tới cùng, đuổi không được quyết không thôi. Hải tặc Solomon có lẽ là gặp nạn rồi, gặp phải một kẻ như hắn.”
Dương Túc Phong suy ngẫm chốc lát, trầm ngâm nói:” Có cơ hội chúng ta lắp cho hắn cái điện đài, để tiện liên hệ.”
Tô Chẩm Thư gật đầu nói:” Sớm nên làm thế rồi.”
Dương Túc Phong ngồi xuống, lật qua kế hoạch tác chiến trước mặt, lại nói:” Liên hệ với bọn Khắc Lý Khắc Lan chưa?”
Tô Chầm Thư đứng nghiêm nói:” Đấy chính là điều thuộc hạ chuẩn bị tới báo cáo với ngài, đã liên hệ được rồi, hiện giờ trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội đang lên thuyền, hạm đội Khắc Lý Khắc Lai phụ trách cảnh giới ở bên cánh, đợi chúng ta tới nơi, sẽ xuất phát tới càng Lỗ Đạt.
Dương Túc Phong ngật dầu, nhìn qua đồng hồ, gọi Viên Ánh Lạc tới, trầm giọng nói:” Thông tri cho ba sư đòan bộ binh lục quân, còn cà kỵ binh của Phong Phi Vũ, báo cáo lần nữa vị trí bộ đội và tình hình chuẩn bị chiến đấu hiện nay.
Viên Ánh Lạc rời đi, rất mau đem tin tức phàn hồi trở lại.