Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 418: Chương 418: Bão táp (4)




Từ đầu tiên hắn nghĩ tới là rút lui.

Nhưng rút lui… vậy cũng chỉ có một đường chết, Tô Lai Mạn đệ tứ và Khắc Lai Mỗ đã hạ mệnh lệnh từ trước, kẻ tự tiện rời khỏi cương vị giết không tha.

10 giờ 20 phút sáng, ở phía bắc chiếc thuyền tam bản đầu tiên của bộ đội đổ bộ quân Lam Vũ cuối cùng cũng thành công tiếp cận bờ biển, nhưng quan binh quân Lam Vũ trên thuyền tam bản còn chưa kịp xuống thuyền, cả chiếc thuyền tam bản đã bị một cơn sóng cực lớn cuốn lên, rồi rơi xuống tảng đá bên cạnh, tức thì cả chiếc thuyền tam bản vỡ nát, quan binh quân Lam Vũ bên trên rơi hết xuống nước, có người đầu bị đập lên tảng đá, máu tươi tung tóe, chết ngay tại chỗ, mười quan binh còn lại chẳng dễ dàng gì mới từ trong nước biển vẫy vùng ra được, nhưng lại phát hiện trang bị trên người đã không còn nữa, trong tay mỗi người chỉ còn lại một cái dao găm.

May mắn là trên bãi biển đầy đá tảng không có kẻ địch, những chiếc thuyền tam bản khác cũng lục tục nối nhau tới được bãi cát, từng đàm quan binh quân Lam Vũ bắt đầu leo lên bờ biển, dẫn lên bờ cát dày, rất nhiều chiến sĩ tức thì lòng yên ổn trở lại, bọn họ cầm súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, dựa theo huấn luyện, thần tốc triển khai, đồng thời bọc lấy bến tàu của cửa cảng phái nam. Trên đường đi, chỉ có lác đác mấy tên binh sĩ quân đội Lỗ Ni, dễ dàng bị bọn họ đuổi đi.

Chừng mười phút, có ba bốn trăm quan binh của hải quân lục chiến đội đã thành công lên được bờ biển phía bắc, bọn họ nhanh chóng khống chế bến tàu, bắt đầu theo trình tự trơn tru đem bách kích pháo 60 ly và súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc vận chuyển lên, hai loại vũ khí này chính là bản lĩnh đặc biệt của quân Lam Vũ, có bọn chúng lên bờ, tâm lý của rất nhiều chiến sĩ đều cảm thấy xoa dịu rất nhiều.

Lòng Dương Túc Phong cũng bắt đầu ổn định trở lại.

Thế nhưng, sóng biển sùng sục vẫn ảnh hưởng rất lớn đối với bộ đội đổ bộ hải quân lục chiến đội, cơn bão nhiệt đới còn chưa hoàn toàn tan đi, vẫn mang tới rất nhiều phiền toái cho hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Trong nước biển cuộn trào, những người bất hạnh vì thuyền tam bản bị lập úp ngày càng nhiều, nhất là lúc càng tới gần bờ biển, sóng càng dữ dội, gần như một phần tư số thuyền tam bản đều bị lật úp vào lúc tới gần bờ biển, may mà nơi đó nước nông, rất nhiều chiến sĩ có thể ướt sũng lên bờ.

Trái ngược với tình hình tệ hải của bộ đội đổ bộ ở phía bắc, tình hình độ bội đổ bộ ở cánh trái thuận lợi hơn nhiều, nơi đó là bãi cát bằng phẳng, không có đá ngầm nhiều như vậy, không cản trở còn đường tiền tới của thuyền tam bản, rất nhiều thuyền tam bản đều trực tiếp lao lên bãi cát, mắc cạn sâu vào trong bãi cát, quan binh đổ bộ từ trên đi xuống đất liền không tổn hao chút nào, trong năm phút ngắn ngủi, hơn bốn trăm đội viên hải quân lục chiến đội đã ùn ùn kéo lên.

Lạp La Tư nhận được tình báo nói kẻ địch xuất hiện trên bến tàu, lập tức hạ lệnh phản kích.

Bội đội quân đội Lỗ Ni trang bị súng rãnh xoắn mới nhất còn chưa tới nơi, chỉ đành dùng đám bia đỡ đạn này để phòng thủ đám bộ đội để kéo dài thời gian thôi.

Dưới mệnh lệnh của Lạp La Tư, hơn hai nghìn bộ đội Lỗ Ni hò hét nhào tới các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở trên bờ biển, trong tay bọn chúng cầm đều là lưỡi búa sáng loáng, trường mâu nặng nề mà sắc bén, còn có lá chắn cao lớn chắc dầy, từ trên ép xuống bộ đội đổ bộ của quân Lam Vũ, đội hình của bọn chúng xếp cực kỳ dày đặc, thậm chí ngay cả bước chân tiến quân cũng cơ bản đều nhau, bộ đội cung tiễn của bọn chúng bắt đầu bắn tên, nhưng tên còn xa mới đạt tới tầm bắn có thể làm quân địch bị thương.

Các quan binh hải quân lục chiến đội liền ngồi xuồng, lợi dùng các loại vũ khí trong tay tiến hành xạ kích liên tục, đem kẻ địch đang ùn ùn kéo đến bắn gục trên bãi cát, các chiến sĩ vừa mới lên bờ trong tay bình thường đều chỉ có súng trường Mễ Kỳ Nhĩ hoặc là súng trường Mauser, có người thậm chí ngay cả súng ống cũng bị nước biển nuốt mất rồi, chỉ có lưu đạn, thậm chí có người chẳng còn gì cả, chỉ có một cái dao găm, vì thế mọi người điều hòa sử dụng vũ khí với nhau, có người chuyên tâm bắn súng, có người chuyên tâm ném lựu đàn, mà những người còn lại thì phục trách thu thập đạn dược trên người các chiến hữu bất hạnh hi sinh.

Các quan binh hạm đội hải quân nhìn thấy quân đội Lỗ Ni phản công, háo hức muốn khai pháo, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, bởi vì khoảng cách hai bên quá gần, vạn nhất vì ảnh hưởng của sóng gió, pháo đạn rơi nhầm vào bên mình thì phiền to. Dù là như thế, Tô Chẩm Thư vẫn hạ lệnh nổ phảo phong tỏa đường tiến lên của kẻ địch đằng sau.

Trên bãi cát, quân đội Lỗ Ni từng hàng một bị bắn chết, nhưng quân đội Lỗ Ni còn sót lại càng ngày càng ép tới gần, Lạp La Tư quả thực đã điên rồi, hắn đem tất cả bộ đội có thể thu thập được ném hết vào trận địa ở bãi cát, ý đồ đuổi quân Lam Vũ trở về trong nước biển.

“Pháo binh!” Trong hải quân lục chiến đội có người cuống cuồng kêu lên.

Bách kích pháo mau chóng được lắp lên.

Bách kích pháo 60 ly chính là vũ khí chi viện hỏa lực tốt nhất từ khi quân Lam Vũ thành lập tới nay, luôn theo bộ binh chiến đấu, gần như là chỗ dựa lớn nhất trong lòng mỗi bộ binh. Trải qua hai năm cải tiến, uy lực của bách kích pháo 60 ly càng ngày càng lớn, trọng lượng cũng càng ngày càng nhẹ, với hải quân lục chiến đội cần phải trang bị gọn nhẹ mà nói, bách kích pháo 60 ly chính là vũ khí nặng nhất của bọn họ rồi.

Đạn pháo rơi vào trong đám quân đội Lỗ Ni, phát ra từng tiếng nổ vang, đem địa phương bán kính hơn mười mét thành một khoảng trống không.

“Súng máy đâu rồi? Con mẹ nó súng máy chìm hết vào trong biển rồi à?” Lại có người người sợ hãi run lên liều lĩnh tìm kiếm hỏa lực chi viện.

Vì thế súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc cũng bị thúc ép lắp lên, cơn mưa đạn như nước mưa trút xuống đầu kẻ địch, ngăn cản bước tiến của bọn chúng. Mấy phút sau, Bách Viên Sùng chỉ huy bộ đội đổ bộ, dưới sự yểm hộ của súng máy, tiếp tục tiến lên, đem quân đội Lỗ Ni còn sót lại ép tới gần bên trong bụi cây.

Căn cứ vào tình hình thực tế độ bộ vừa rồi, Dương Túc Phong hạ lệnh đợt hải quân lục chiến đội thứ hai đôt bộ từ phía nam, trải qua sự hỗn loạn của đợt đầu tiên, các quan chỉ huy của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm, cải tiến được rất nhiều cách thức, lúc này sóng gió cũng yên ổn hơn rất nhiều. Đợt đổ bộ thư hai hết sức thuận lợi, chỉ có một chiếc thuyền tam bản bị sóng biển lật úp, nhưng người trên thuyền đều được cứu. Bảy trăm người của đợt đổ bộ thứ hai lên bờ thuận lợi, với một đợt tấn công đơn giản đã đánh tan toàn bộ quân đội Lỗ Ni.

Bộ đội đổ bộ phía bắc cũng ngoan cường đập nát đợt phản công của quân đội Lỗ Ni, còn bộ đội phía nam thì không ngừng phát động thế công.

Tới 11 giờ 27 phút trưa, bội đội hai cánh nam bắc cuối cùng đã kết hợp lại với nhau, cửa cảng của cảng Lỗ Đạt đã rơi vào trong tay quân Lam Vũ.

Mười chiếc thuyền vận binh còn lại tiến thẳng vào cửa cảng, quan binh hải quân lục chiến đội liên tục từ trên thuyền hạ xuống, hướng tới quân đội Lỗ Ni phát động đợt tấn công cuối cùng. Những bộ đội đổ bộ này không bị chao đảo trên thuyền tam bản, là quân đội đầy sinh lực điển hình, tốc độ tiến công rất nhanh, mau chóng đã đánh tới phụ cận phủ tổng đốc.

Nghe thấy tiếng súng dày đặc bốn phía, Lạp La Tư chỉ đành đau đớn nhắm mắt lại.

Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã đứng vững chân trên bãi cát, muốn tiếp tục đuổi bọn họ đi đã là chuyện không hề dễ dàng nữa rồi.

Cơn bão nhiệt đới đã dần dần tan đi, nhưng mưa nhỏ rả rich vẫn chưa dừng lại, trên sơn đạo chảy xuống toàn là nước bùn vàng đục, cực kỳ dính và trơn ướt, hai bên đường đều là những bụi gai đáng ghét, thường thường có thể làm cho người qua đường ngã vào. Nghe nói bụi gai chính là loại thực vật phổ biến nhất ở trên vùng đất vương quốc Lô Ni này, bề ngoài làm người ta không thể thích nổi, nhưng sức sống lại cực kỳ ngoan cường, bất kể là đất khô cạn hay là ẩm thấp, đều có thể nảy nở, từ một cây trở trọi dần lan ra thành cả một mảng lớn. Lỗ Ni vốn chính là một quốc gia tám phần là núi một phần là nước một phần còn lại là ruộng đất, bụi gai hết sức thích hợp sinh trưởng ở nơi này, thầm chí ngay cả trên quốc kỳ Lỗ Ni cũng có hình bụi gai.

Bụi gai bất kể lúc nào cũng có thể đâm vào người, hơn nữa những bụi gai của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á này còn có độc, mũi gai đâm phải một khi không cẩn thận tiến vào trong máu thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng, chính bởi năm này qua tháng nọ đấu tranh cùng bụi gai có độc, khiến cho người Lỗ Ni nuôi dưỡng thành tính cách kiên cường vững vàng, trở thành chiến sĩ dũng cảm nhất của đại lục Y Vân. Nhưng Đao Vô Phong và chiến sĩ thủ hạ của hắn đều không đem rừng bụi gai đặt vào trong mắt, trang phục ngụy trang của lục quân đặc chiến đội quân Lam Vũ là được may đặc biệt, rất bền dẻo và có năng lực phòng kim châm, cho dù bọn họ trong rừng gai xông pha ngang dọc, cũng không lo bị chích.

Cùng lúc Dương Túc Phong chỉ huy hải quân lục chiến đội đổ bộ, Đao Vô Phong cũng suất lĩnh lục quân đặc chiến đội đang lặng lẽ hành quân trên sơn đạo.

Mưa rơi rả rích có lẽ bởi thế mà lờ mờ, tựa hồ có ánh mặt trời, nhưng lại không sáng lắm, mây u ám trên bầu trời đang dần tan đi. Giữa những rặng núi nhấp nhô tràn ngập sương mù đủ kích cỡ, nổi bật giữa rừng cây rậm rạp xanh um, lững lờ trôi, giống như cảnh tiên chốn nhân gian vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.