Cùng với quân đội Lỗ Ni phòng thủ bến tàu ở cửa cảng tháo lui, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ thuận lợi khống chế bến tàu cửa cảng. Bởi vì nơi này không xảy ra chiến đấu, cho nên các trang thiết bị của bến tàu ở cửa cảng không tổn hại chút nào, toàn bộ công năng đều có thể sử dụng bình thường, thậm chí ngay cả các loại hàng hóa chất đống trong nhà kho cạnh bến tàu cũng còn y nguyên, những hàng hóa này đại bộ phận là lương thực, tổng số lượng ước chừng trên bốn nghìn tấn, từ nước Lữ Tống xa xôi vận chuyển tới, còn chưa kịp chuyển đi, kết quả quân Lam Vũ không công lại vớ bở.
Mười hai giờ trưa, Dương Túc Phong đi lên bến tàu ở cửa cảng của cảng Lỗ Đạt.
Tên bến tàu vắng tanh, không có một ai, chỉ có mấy binh sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ cảnh giới, nhưng trong nước biển của cửa cảng lại có rất nhiều người đang làm việc, đó đều là những thủy thủ của hải quân Lam Vũ toàn bộ trần như nhộng. Bọn họ đang khẩn trương dọn dẹp những thứ chất đống trong nước biển, làm rộng và sâu thêm đường thủy, để tiện cho thuyền vận chuyển cỡ lớn ở đằng sau có thể thuận lợi cập bờ. Trước khi khải chiến, người Lỗ Ni đã nhấn chìm rất nhiều chướng ngại vật to lớn trong đường thủy, khiến cho thuyền bè có trọng tải trên hai nghìn tấn khi vào cảng sẽ bị mắc cạn, làm hỏng đáy thuyền, vừa rồi những chiếc thuyền vận binh cập bờ bởi vì không phát hiện ra điều này mà bị tổn hại, khó khăn lắm mới kéo được ra. Sau khi kiếm tra thấy đáy thuyền đã bị hư hại cực kỳ nghiêm trọng, phải sửa ngay tại chỗ, nếu không sẽ có nguy cơ bị đắm.
Dương Túc Phong thân chinh tới trên bến tàu khích lệ các thủy thủ làm việc, trải qua hơn một tiếng hăng hái làm việc, các binh sĩ hải quân đã thành công dùng dây thừng buộc chặt lấy chướng ngại vật, sau đó dùng thuyền cỡ lớn kéo nó đi, kéo tới khu nước sâu bên ngoài vứt đi. Cứ thế lặp đi lặp lại hơn mười hai mươi lần, những chướng ngại vật khá lớn đó cuối cùng cũng bị dọn sạch, thuyền bé phía sau khi vào cảng đã không còn lo bị mặc cạn và hư hại nữa.
Bắt đầu từ hai giờ chiều, lượng lớn thuyền vạn chuyển quân Lam Vũ bắt đầu tràn vào bến tàu, vật tư liên tục được vận chuyển, bao gồm vũ khí đạn dược, trang bị vật tư, lương thực trang phục v…v.. từng chiếc thuyền từng chiếc thuyền một được tháo dỡ xuống, chất đống trên bến tàu, xếp thành một gò núi nhỏ. Dương Túc Phong ở lại phụ cận bến tàu rất lâu, tự mình giám sát tháo dỡ và vận chuyển vật tư, chỉ ra khuyết điểm và sai lầm trong đó, đề cao hiệu suất tháo dỡ.
Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ mặc dù đã thành công đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, nhưng điều này không có nghĩa là thắng lợi cuối cùng đã tới, ngược lại, hiện giờ mời là thời điểm quan trong nhất, phải để vật tư trang bị hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của tiền tuyến mới được. Nếu không một khi gặp phải đòn phản công của kẻ địch, thì công sức sẽ đổ ra sông ra biển hết. Mặc dù các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội do Đồ Đấu Châu suất lĩnh đã khống chế được đại bộ phận kho hàng quan trọng của cảng Lỗ Đạt, thu được vô số lương thực vật tư, nhưng, các loại vũ khí đạn dược vẫn phải dựa vào vận chuyển đường biển.
May mà cảng Lỗ Đạt cách địa khu La Ni Tây Á đúng là rất gần, vận chuyển vật tư sẽ dễ dàng hơn nhiều, những chiếc thương thuyền được động viên thời chiến chỉ cần ba ngày là có thể khứ hồi một lần, mà mỗi chiếc thuyền ít nhất có thể vận chuyển hơn nghìn món vật tư, điều này đối với tác chiến tiếp sau của quân Lam Vũ cực kỳ có lợi, hơn nữa biển Ni Tư hiện giờ đã hoàn toàn là thiên hạ của hải quân Lam Vũ, không cần lo lắng uy hiếp tới từ trên biển.
Trừ các loại vật tư tác chiến ra, các loại trang bị cỡ lớn chuyên môn dùng cho kiến thiết cửa càng cũng bắt đầu lục tục đợi tháo dỡ, bao gồm các loại xi măng dùng để xây dựng bến tàu, vật liệu thép để dùng cho xưởng đóng tàu, hỏa dược để dùng cho xưởng quân giới…v..v Dựa theo kế hoạch của quân Lam Vũ, cảng Lỗ Đạt phải mở rộng thành trở thành có thể cùng lúc neo đậu hơn ba mươi chiếc thuyền cỡ lớn, giống như cửa cảng cấp một như kiểu cảng Bả Châu cảng Ni Tư, để thỏa mã nhu cầu tác chiến ở Lỗ Ni Lợi Á, đồng thời, bản thân nó cũng phải thành căn cứ cung cấp hậu cần cơ bản của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ sau này.
Bách Viên Sùng đúng giờ xuất hiện bên cạnh Dương Túc Phong, báo cáo tình hình tiến công của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội ở cảng Lỗ Đạt.
Sau khi đổ bộ thành công, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội chia quân làm nhiều đường, thọc sâu vào càng Lỗ Đạt phát động công kích, hiện giờ đang tiến hành hạng chiến kịch liệt. Cảng Lỗ Đạt còn có khá nhiều quân đội Lỗ Ni đang kháng cự, mặc dù vũ khí của bọn chúng khá lạc hậu, nhưng nhân số đông đảo, hơn nữa quen thuộc địa hình, quân Lam Vũ muốn nhanh chóng dọn sạch bọn chúng, còn có độ khó nhất định.
Đáng an ủi lại, trước lần chiến đấu này xảy ra, các chiến sĩ của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội đã có tiến hành huấn luyện theo hướng hạng chiến, đối với tác chiến trên đường tích lũy không ít kinh nghiệm. Rõ ràng, hiện giờ những kinh nghiệm này đều có chỗ sử dụng, giành được thành quả tốt đẹp. Quân đội Lỗ Ni mặc dù nhân số đông, nhưng dưới từng bước áp sát của quân Lam Vũ, chỉ có nước không ngừng rút lui.
“Chiến đấu kịch liệt còn ở phía sau.” Dương Túc Phong nhắc nhở Bách Viên Sùng cẩn thận, kẻ địch khẳng địch sẽ cắn trả, hơn nữa thế tới nhất định sẽ càng thêm hung mãnh. Quân đội Lỗ Ni tuyệt đối không thể dễ dàng giao cảng Lỗ Đạt cho quân Lam Vũ, bởi vì đây là một mũi đao cắm sâu vào sườn non ở bụng chúng.
Lúc này, có quan quân tham mưu đưa tới báo cáo tình hình thương vong trước mắt của quân Lam Vũ.
Trong giải đoạn đầu cuộc chiến đổ bộ, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tổng cộng có hai mươi một người mất mạng, ngoài ra có hơn ba mươi người bị thương ở các mức độ khác nhau. Trong số nhân viên tử vong, không một ai hi sinh trong chiến đấu, đều tử vong ngoài ý muốn, hoặc là chết đuối lúc thuyền tam bản bị lật, hoặc là bị sóng biển đánh, thậm chí còn có người chết dưới hạm pháo của chính mình, làm người ta đau lòng.
“Ghi lại cho kỹ càng, làm bài học cho lần đổ bộ này, đây đều là kinh nghiệm dùng máu tươi đổi lấy đó!” Dương Túc Phong cảm khái nói, trong giọng nói tỏ ra có chút đau buồn. Loại phương thức thương vong này thật sự không đáng tí nào, quả thực là có lỗi với sinh mạng quý giá của các chiến sĩ.
Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ là do y hao phí vô số tâm huyết và tinh lực tạo nên, có thể nói là ngưng tụ tất cả tri thức và trí tuệ ở tiền thế của y, y còn hi vọng đem bọn họ rèn thành một đội quân hổ lang làm kẻ địch nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Tương lai sẽ dựa vào bọn họ tung hoành chiến trường, tranh đoạt thiên hạ. Không ngờ vừa ra tay, lại là kết quả làm người ta buồn bực thế này, cũng không biết là phải vui hay là lo, đây còn là tình huống phát sinh dưới tình trạng năng lực kháng cự của kẻ địch rất thấp, sau này nếu như gặp phải kẻ địch hùng mạnh, còn không biết hiệu quả sẽ như thế nào, ít nhất nhân số thương vong phải gấp mấy lần.
Dương Túc Phong đột nhiên lòng có linh cảm, quay đầu nhìn, chỉ thấy trên bãi cát, những công nhân phụ trách hậu cần đang vận chuyển thi thể trên bãi cát, trong đó cũng có chiến sĩ quân Lam Vũ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ bất hạnh tử vong, đều được dùng vải trắng trang nghiêm bọc lại, đặt trên cáng, chuẩn bị sau khi tiến hành lễ cáo biệt trang nghiêm, thì lựa chọn an táng ngay ở cảng Lỗ Đạt.
Ở bên những thi thể đó, tụ tập không ít quan quân của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ. Dương Túc Phong lặng lẽ đi tới, ở cùng chỗ với quan chỉ huy thượng cấp của những binh sĩ bị hi sinh, lặng lẽ bỏ mũ xuống, khẽ làm lễ tiến đưa bọn họ. Bất kể những chiến sĩ này vì sao mà chết, bọn họ đều là những dũng sĩ đáng được tôn kính.
Tiểu đội nghi lễ hướng lên trời nổ súng, tiễn biệt những anh linh của nhóm đầu tiên hi sinh trong cuộc chiến Lỗ Ni Lợi Á.
Tiếng súng vang vọng hồi lâu trên bãi cát.
Bách Viên Sùng đứng ở bên cạnh Dương Túc Phong, trong mắt chứa đầy nước mắt đục ngầu, nhưng lại cố nhịn không dám chảy ra. Hắn cảm thấy áy náy sâu sắc, càng cảm thấy trách nhiệm nặng nề trên vai. Trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội sau này chiến đấu sẽ càng kịch liệt hơn, nếu như không thể tiếp thụ kinh nghiệm cho thật tốt, tin rằng các chiến sĩ hi sinh còn nhiều hơn. Mang theo càm giác sứ mệnh mạnh mẽ, nghi thức tang lễ tiễn biệt hoàn tất, Bách Viên Sùng liền vội vàng rời đi.
Chiến đấu ở cảng Lỗ Đạt vẫn đang tiếp tục diễn ra kịch liệt, thi thoảng từ trong khu chợ truyền lại tiếng súng và tiếng nổ, nhưng trên bến tàu hiển nhiên càng bận rộn hơn trong thành, cho dù tới đêm, nơi này vẫn còn là một cảnh bận rộn, đâu đâu cũng là ánh đèn, chỗ nào cũng là đoàn người qua lại như thoi đưa. Lượng lớn vật tư được tháo dỡ xuống, chất đống như núi trên bãi cát, quan quân hậu cần phụ trách chỉ huy vận chuyển đang qua lại như khiêu vũ, bận tới mức môi khô bong ra, nhìn t hấy người đã chẳng còn sức nói chuyện, chỉ có thể dùng động tác thay thế.
Dương Túc Phong biến chiến đấu ở tiền tuyến đã không cần minh tham dự nữa, ngược lại mặt vận chuyển hậu cần càng thêm bức thiết cần mình tới trù tính an bài, vì thế tiếp tục chủ động ở lại trên bến tàu giúp đỡ chỉ huy tháo dỡ vật tư. Dù sao với vận chuyển hậu cần của đổ bộ chiến đấu, quân Lam Vũ còn chưa có ai có đủ kinh nghiệm, còn chưa có một quan quân nào có thể chỉ huy an bài thống nhất. Cho dù là bộ trưởng tổng hậu cần Ai Khắc của quân Lam Vũ, cũng đang trong quá trình mày mò học tập.
Do số lượng cửa cảng không thể đáp ứng được nhu cầu, cho nên rất nhiều thuyền vận chuyển của quân Lam Vũ trực tiếp tới gần bãi biển, thông qua thuyền tam bản để vận chuyển hàng hóa. Điều này làm cho phụ cận của cảng càng thêo náo nhiệt, cơn bão nhiệt đới cuối cùng cũng đi qua hết, sóng biển cũng khôi phục lại yên bình, nhưng thông qua thuyền tam bản vận chuyển vật tư cũng chẳng phải là chuyện nhẹ nhàng, hơn nữa sau khi vật tư lên bờ, chất lại càng thêm hỗn loạn. Quan quân hậu cần tới từ mỗi bộ đội lục chiến tới khắp nơi tìm kiếm vật tư mình cần, làm trên bến tàu càng thêm hỗn loạn.