Trên những con phố trong thành Mông Địa Tạp La sau trận đại chiến không hề xuất hiện dấu hiệu gì của sự hoảng loạn, cũng không xảy ra làn sóng tranh mua vật tư, trên đường phố cũng không nhìn thấy binh sĩ quân Lam Vũ cướp bóc đốt phá, bọn họ đều đã bị nhốt chặt ở trong quân doanh, bị huấn luyện tàn khốc dày vò phát tiết tinh lực. Quân Lam Vũ chỉ đặt một số trạm canh ở những vị trí quan trọng, bố trí vài lính gác, nhưng bọn họ chỉ giám thị toà thành từ trên cao, phụ trách phòng ngừa bạo loạn quy mô lớn phát sinh ra trên đường phố, chứ không hề yêu cầu các cư dân của Mông Địa Tạp La phải trình ra giấy từ chứng mình thân phận gì cả.
Trận chiến hai ngày trước đó chỉ nhằm vào quân cấm vệ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, mặc dù chiến đấu có lúc tỏ ra vô cùng kịch liệt, nhưng chủ yếu xảy ra ở vị trí trong thành và trong hoàng cung, tổn thất đối với thành thị không lớn. Thông cáo an dân của quân Lam Vũ rất nhanh được dán ra ngoài, tuyên bố quân Lam Vũ chính thức tiếp quản Mông Địa Tạp La, yêu cầu mọi người sinh hoạt bình thường, cảnh sát vốn của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng theo đó phụ trách trị an ngày thường, trừ thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng của quân Lam Vũ ra, thì Mông Địa Tạp La tựa hồ như không có gì thay đổi.
Ngày mùng 1 tháng 12 năm 1927 thiên nguyên, được sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, quân Lam Vũ thành lập chính phủ lâm thời Lỗ Ni Lợi Á, do ba người là công tước Phân Lãng, công tước Mễ Lạc và công tước Ai Đức Lôi đứng đầu lập nên, phụ trách một số quyền lực điều hành, duy trì vận hành bình thường của địa khu Mông Địa Tạp La. Bắt đầu từ trưa ngày hôm đó, chính phủ lâm thời liền chính thức đi vào hoạt động, các cơ cấu cảnh sát thuộc quyền phía dưới cũng khôi phục lại hoạt động bình thường. Quân Lam Vũ không an bài bất kỳ nhân viên nào trong chính phủ lâm thời, cũng không thi hành quá nhiều mệnh lệnh mang tính áp đặt, chỉ ra lệnh cho Tư Đế Phân - quan quân của quân cấm vệ Lỗ Ni phụ trách thu nạp tàn binh tản mác của quân đội Lỗ Ni, gắng sức giảm bớt khả năng bọn họ trở thành thổ phỉ.
Cùng với nhiều phương sách an dân được đưa ra, thương nghiệp mậu dịch trong thành Mông Địa Tạp La cũng bắt đầu vận hành trở lại, đại bộ phận cửa hàng đã lại bắt đầu mở cửa, hàng hóa tới từ địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc bắt đầu cuồn cuộn đổ vào Mông Địa Tạp La. Cùng với việc quân Lam Vũ tiếp thu sự đầu hàng của quân đội Lỗ Ni Lợi Á đã khôi phục lại trật tự nơi này, rồi phát động quận chúng bắt tham quan ô lại, làm sạch nề nếp xã hội, các con đường thương nghiệp mậu dịch cũng khai thông trở lại, hàng hóa trong biên cảnh vương quốc cũng bắt đầu khôi phục lại bình thường.
Dọn dẹp những thi thể ở cửa thành nam Mông Địa Tạp La trở thành công tác quan trọng chính sau chiến đấu, phải dùng tới thời gian ba bốn ngày, thì thi thể ở phụ cận thành nam mới được vận chuyển đi hết, vị thượng tướng Vưu Nhĩ Mạn đen đủi của quân cấm vệ cũng lòi ra, tới lúc này quân Lam Vũ mới khẳng định được là hắn đã chết. Con đường thành nam bị phá thủng lỗ chỗ cũng được đắp đất bắc cầu thay thế, cửa thành nam đã được chính thức thông hành.
Ánh mặt trời ban mai chiếu lên tường thành Mông Địa Tạp La, phảng phất như làm cho cả vùng nhuộm lên lên một ánh hoàng kim mông lung, dự báo trước một khởi đầu mới đã được lập nên. Tám giờ sáng, toàn bộ cửa thành Mông Địa Tạp La được mở ra, một cố xe ngựa nhẹ tiến vào thành Mông Địa Tạp La trước tiên, chạy về phía bắc. Con đường chính của Mông Địa Tạp La đều ở phía tây và phía đông nam, còn thông tới phía đông bắc là sơn đạo khúc khuỷu như ruột dê, xe ngựa lắc lư trên còn đường núi, trục xe phát ra những tiếng kẽo kẹt. Rặng núi dưới ánh mắt trời, là những tảng đá lởm chớm ánh lên những màu sắc rực rỡ đủ loại, thỉnh thoảng lại chiếu lên bên trên xe ngựa.
Rèm xe đột nhiên được vén lên, lộ ra một khuôn mặt tú lệ đeo khăn che mặt, xuyên qua lớp khăn mờ, nàng cẩn thận nhìn vùng núi phía tây. Ở phương hướng đó, trên một đỉnh núi phụ cận vực sâu thăm thẳm, có một tiểu phân đội quân Lam Vũ đang hành quân thần tốc, trên lưng bọn họ mang vũ trang đầy đủ, chạy trên con đường gồ ghề quanh co, người không hiểu nội tình còn cho rằng bọn họ đang đuổi theo ai đó.
Trên thực tế thì các binh sĩ của tiểu phân đội hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ này chỉ đang tiến hành vũ trang chạy việt dã mà thôi, huấn luyện của hải quân lục chiến đội xưa nay đều vô cùng nghiêm ngặt, cho dù là chiến đấu kịch liệt vừa mới qua đi thì hệ thống huấn luyện vẫn lập tức khôi phục. Dương nhiên, có một số quan quân nào đó cũng tin rằng, lượng vận động nghiêm ngặt lớn chẳng những có thể đề cao trình độ chiến đầu của các chiến sĩ một cách hữu hiệu, mà còn tiêu hao tinh lực của bọn họ một cách hữu hiệu, để cho bọn họ không còn tinh lực để rơi vào chốn phồn hoa ở Mông Địa Tạp La Nữa.
Nữ nhân ở trong xe ngựa tựa hồ đặc biệt quan tâm tới quân Lam Vũ, mắt không chớp quan sát mỗi một động tác của bọn họ, cho tới khi các binh sĩ của tiểu phân đội hải quân lục chiến đội kia biến mất trên đỉnh núi, nàng mới chầm chậm buông rèm xe xuống.
Tiếng võ ngựa dòn dã vang lên trên con đường núi gập ghềnh hơn một tiếng đồng hồ, rất nhanh tới trước mặt một tòa am ni cô, rồi chậm rãi dừng lại.
Đây là một cái am ni cô vắng vẻ mà hẻo lánh nằm giữa rặng núi quây quanh, bốn phía đều là những bụi gai chi chít, ở trong bụi gai, thỉnh thoảng còn xen lẫn một vài cây cây táo già, trên cây táo quả sai nặng trĩu, nhưng không có một ai hái.
Ở trong vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, am ni cô dứt khoát là một sự vật vô cùng hiếm hoi, các nam nhân của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á anh dũng thiện chiến, không biết sợ chết. Là những chiến sĩ bẩm sinh hiếm có, nhưng thái độ của bọn họ đối với nữ nhân cũng là rất hiếm có, nam nhân ở nơi này tuyệt đối đều mang chủ nghĩa đại nam nhân, căn bản không hề đặt nữ nhân vào trong mắt. Trên cái cùng đất mà nam nhân là tối cao này, nữ nhân không hề có chút địa vị gì cả, thuần túy là đồ thuộc sở hữu của nam nhân, thậm chí có thể dùng kim tệ ra để tính toán giá trị của nữ nhân, trong chiến tranh giữa các bộ lạc dùng nữ nhân làm vật tư bồi thường cũng là chuyện vô cùng quen thuộc.
Trên lịch sử của Lỗ Ni Lợi Á, thời gian chiến loạn rất dài, ở trong chiến loán, người Lỗ Ni dũng mãnh luôn dùng thủ pháp tàn sát đối với kẻ thất bại, không chút do dự giết hết nam nhân còn sót lại. Bởi thế, trong mỗi lần chiến tranh giữa các bộ lạc, số lượng và tố chất nam nhân là lực lượng quan trọng mang tính quyết định thắng bại. Cho nên mỗi bộ lạc trong nước Lỗ Ni Lợi Á đều thực hành chính sách khuyến khích sinh đẻ, hi vọng có càng nhiều nhân khẩu tăng trưởng, bởi thế nữ nhân sinh con càng nhiều càng tốt, thậm chí phải sinh tới khi nào không thể sinh nữa mới thôi.
Ở nơi này nữ nhân không kết hôn sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí là phạm pháp, nữ nhân không sinh được con thì hoặc bị dìm chết tươi, hoặc là ngâm trong lồng heo như gian phu dâm phụ vậy. Còn về phần nữ nhân xuất gia tránh đời, đó quả thực là không thể nào, cũng không thể tưởng tượng nổi. Vì bọn họ phải thực hiện nghĩa vụ của nữ nhân, nuôi dưỡng đời sau cho nam nhân, nếu không, chờ đón bọn họ chỉ có một con đường chết.
Thế nhưng, tòa am ni cô ở bên xe ngựa này là một ngoại lệ đặc biệt, là một ngoại lệ có khả năng là duy nhất trên mảnh đất vương quốc Lỗ Ni Lợi Á này. Người lập nên nó đương nhiên không phải là nữ tử Lỗ Ni Lợi Á bình thường, mà là một vị thái hậu năm mươi năm trước. Vị thái hậu này đặc biệt vì nữ nhân không muốn gả cho người hoặc là không muốn sinh con đẻ cái mà xây dựng lên nó, bởi vì vị thái hậu này đức cao vọng trọng, con cháu đời sau vô cùng đông đảo, bọn họ đều tương đối kính trọng với bà ta cho nên am ni cô này mới lưu giữ được qua bao nhiêu năm tháng. Bất quá cho dù là như thế, tòa am ni cô này trông vẫn có chút sập xệ, mà ni cô xuất gia bên trong đó, cũng chỉ có không tới mười người.
Tựa hồ sớm đã biết xe ngựa sẽ tới, trước cửa am ni cô thủy chung có một vị lão ni cô đứng đợi, bà ta nhìn qua ít nhất cũng đã có bảy tám chục tuổi, các vết nhăn chằng chịt trên mặt, chí thiểu cũng phải có mấy trăm đường, cho dù là con ruồi con muỗi rơi xuống dưới, cũng không còn cơ hội bay lên nữa, bởi vì nó lúc nào cũng có thể bị những nếp nhân kia kẹp chết. Tròng mắt của bà ta cũng đã hõm sau vào, nhưng con mắt lại trông vô cùng thâm thúy và tinh tế, giống như một tấm kính trong xuống xuyên qua mọi chuyện của thế gian trần tục, hiển nhiên là dấu hiệu tượng trưng cho nội công đã tu luyện tới mức đăng phong tạo cực. Là toa am ni cô có thể là duy nhất trong cả vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, ni cô ở bên trong đương nhiên là phải tu luyện võ công, nếu không làm sao mà chống được sự xâm phạm của nam nhân từ bên ngoài?
Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, một nữ nhân trẻ tuổi vóc dáng cao ráo yểu điệu, lưng thon thả thẳng tắp chậm rãi đi xuống xe.
Cùng với sự xuất hiện của nàng, những bụi gai xung quanh am ni cô tựa hồ cũng đồng thời triển khai thân thể của mình, một trận gió thổi qua, những quả táo chín mọng rào rào rụng xuống đất. Ánh mặt trời vào thời khắc này tựa hồ cũng đặc biết chói mắt, giống như mặt trời cũng vì sự xuất hiện của nữ nhân này mà mở to con mắt.
Lão ni cô kia mặc dù cũng là nữ nhân, nhưng tựa hồ cũng cảm thấy chỗ không tầm thường của nữ nhân trẻ tuổi này, hơi hơi cong lưng xuống, giống như chân thành nghênh tiếp nữ thần tới vậy. Bà ta đưa cánh tay ra tới trước mặt nữ nhân để trẻ tuổi, để nữ nhân trẻ tuổi đó khẽ đặt tay lên mu bàn tay của mình, sau đó dẫn nàng đi vào trong am ni cô.