Ông già vẫn múa bút như bay, không ngẩng đầu lên, nhưng tựa hồ nhìn thấy thần sắc mơ hồ của Từ Bân, thong thả nói: “Các ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao cả đời huy hoàng, cả đời khí phách của Đường Lãng, nhưng tiểu sử của ông ta lại phải dựa vào một nước nước Mã Toa viết ra đúng không?”
Từ Bân không nói, hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng vậy, vấn đề này không phải là nghi vấn của một mình hắn, mà là nghi vấn của rất nhiều người Đường Xuyên.
Đúng thế, vì sao đế quốc Đường Xuyên không có ai giúp viết tiểu sử của Đường Lãng chứ?
Trên lịch sử của đế quốc Đường Xuyên, những danh nhân lịch sử hơi có chút tên tuổi thôi đều lưu lại tiểu sử của bọn họ, ghi lại cuộc đời huy hoàng của bọn họ. Còn nguyên soái Đường Lãng cả đời tung hoành bảy biển, công thành chiếm đất, thây chất đầy đồng, lập vô số công tích, được hậu nhân xưng là Đương Lãng chiến thần lại chẳng có ai ghi lại tiểu sử của mình, thực sự làm người ta cảm thấy làm lạ, Nhạc Thần Châu quật khởi sau ông ta, nếu luận công tích thì còn xa mới vĩ đại được như Đường Lãng, nhưng những chuyện liên quan tới ông ta thì lại bay đầy trời, ít nhất có hai mươi lăm bản khác nhau, thường xuyên chiếm cứ vị trí dẫn đầu sách bán chạy nhất, làm cho cái tên Nhạc Thần Châu trở thành từ tượng trưng cho thắng lợi.
Đường Lãng, ngược lại dần dần bị nhấn chìm trong mây khói của lịch sử.
“Ngươi có muốn biết vì sao không?” Giọng nói của ông già chầm chậm, có chút già nua, nhưng tràn đầy sự dụ hoặc.
Từ Bân chân thành gật đầu, hắn đúng là rất muốn biết vì sao, vì sao mà một thiên tài hải quân cả cuộc đời chói lọi như thế lại không lưu lại tiểu sử của mình, khiến cho tất cả mọi thứ liên quan tới ông ta trở thành truyền thuyết, đều khó phân biệt thực giả, làm người ta nghĩ thế nào cũng không ra.
Ông già cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, hai tay chầm chậm vuốt ve bản sách viết tay thật dày, giọng nói già nua mang theo chút vẻ kiêu ngạo, nói từng chứ một: “Điều ngươi muốn biết, ở trong đây hết rồi.”
Từ Bân cầm lấy một trang chép tay cuối cùng, xem qua loa một lượt, sắc mặt tức thì biến đổi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Ông già vẫn bình tĩnh như thường nói: “Ngươi rất quan tâm tới điều này? Bí mật các ngươi khổ công truy tìm, bí mật Hi Đức Lạp Khố Đế khổ công giữ gìn, dễ dàng như trở bàn tay đưa tới trước mặt các ngươi như thế đó, ngươi có thấy rất hưng phấn, sau đó lại cảm thấy rất mất mát không?”
Từ Bân không cần suy nghĩ gật đầu ngay, hiện giờ cảm giác đúng là như thế.
Bí mật A Phương Tác muốn phong tỏa chặt chẽ, bí mật Đức Lạp Khố Đế khổ công trông giữ, thì ra chỉ là một câu nói ngắn ngủi chỉ có chín chữ.
Ông già hờ hững nói: “Các ngươi có thấy cái bí mật này quan trọng không?”
Trong lòng Từ Bân đủ mọi cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy chua mặn ngọt bùi, tư vị gì cũng có, một hồi lâu sau mới chần chừ nói: “Ta không biết, có điều...”
Ông già cười thoải mái, giọng nói già nua tựa hồ trở nên trẻ trung, coi thường tất cả nói: “Các ngươi lẽ tất nhiên truyền nó ra, cái bí mật này căn bản không quan trọng, Dương Túc Phong là người thế nào, xuất thân ra sao, chẳng ảnh hưởng gì đến y, y có thể căn bản không quan tâm tới cái bí mật này.”
Từ Bân cảm giác đầu óc của mình cho chút ngây dại, tựa hồ lại có chút thất lạc, thì ra bí mật Hi Đức Lạp Khố Đế giữ kín là cái này, bí mật mình khổ công truy tìm thì ra là một câu nói có chín chữ, thực sự là chuyện không thể đơn giản hơn, nhưng có lẽ là nó tới quá dễ dàng, làm hắn ngược lại cảm thấy không thể tiếp thụ.
Giọng nói của ông già lại dần dần trở nên già nua, tâm tình nặng nề nói: “Được rồi, hiện giờ ta sẽ đem hết tất cả bản chép tay này chỉnh lý xong, sau đó giao cho các ngươi, các ngươi phải giúp ta giao cho Dương Túc Phong in ấn xuất bản, đồnh thời chôn ở dưới căn nhà gỗ này một bản, ta ở dưới suối vàng có biết được cũng sẽ rất cảm kích. Mặc dù ta là người nước Mã Toa, nhưng ta thực lòng kính phục đối với Đường Lãng...”
Từ Bân nói có chút chua xót: “Ông là một học giả vĩ đại, ông không nên tới nơi này...”
Giọng nói già nua của ông ta trầm tĩnh cất lên: “Vì tổ quốc làm việc, là chức trách ta phải làm tròn, cũng giống như các ngươi phải làm tròn nhiệm vụ vậy. Viết tiểu sử Đường Lãng, lại là sở thích của ta, cũng giống như các ngươi thích chơi đánh golf gì đó...”
Từ Bân im lặng, từ từ đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, thấp thoáng đã nhìn thấy ánh ban mai xuất hiện, nhưng không lâu sau, mặt đất lại càng trở nên đen tối, gió biển dường như đã ngừng thổi, giữa đất trời phảng phất như đóng băng lại, thời gian cũng ngừng lại.
Tới lúc rạng sáng, khi Từ Bân lại một lần nữa đẩy cảnh cửa gỗ ra, thì phát hiên Vũ Văn ông ta đã giống như trong dự liệu của hắn, lặng lẽ tự sát thân vong, một cái dao cạo râu cắt ngang qua khí quản của ông ta, không chảy quá nhiều máu, nhưng khi ông ta chết lại mang theo nụ cười, hơn nữa là nụ cười ngọt ngào, giống như là một nông phu mùa xuất đem trồng hạt giống, chờ đời mùa thu thu hoạch vậy.
Từ Bân khi đó liền cảm giác tựa hồ có chút không ổn, thế nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn chú ý nhiều hơn tới sách chép tay tiểu sử của Đường Lãng. Nhưng tiểu sử liên quan tới Đường Lãng, đã bị Vũ Văn Thiên Nhai xếp chỉnh tề, cất trong một cái hộp, bên trên gián giấy niêm phong. Ở trên giấy niêm phong có mấy chữ cuối cùng Vũ Văn Thiên Nhai biết: “Thú vị nhất không phải là kết quả, mà là quá trình.”
Thương Hải hồ nghi nói: “Cái lão già này, chơi đánh đố gì với chúng ta vậy?”
Từ Bân nặng nệ lắc đầu, đem bản chép tay trong chiếc hộp bỏ vào ba lô của mình, hắn muốn dựa theo căn dặn của ông ta trước khí chết, đem bản chép tay này tự tay đưa cho Dương Túc Phong, để cái tên nguyên soái Đường Lãng một lần nữa trở lại dưới ánh mặt trời, khi đó hắn không hề biết rằng, quỹ tích lịch sử của đế quốc Đường Xuyên vì sự xuất hiện của bản chép tay này mà lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Từng tia ánh nắng ban mai từ trên mặt biển hé ra, xé rách bóng đêm u tối, không lâu sau, mặt trời cũng thẹn thùng lộ ra khuôn mặt rạng ngời của mình, đem tia sáng đầu tiên của mình không chút keo kiệt chiếu lên những chiếc cột buồm đông nghìn nghịt ở mặt biển phụ cận cảng Roberts, phảng phất như muốn dùng nụ cười của mình để xoa dịu bầu không khí khẩn trương hết sức căng thẳng trên mặt biển, thế nhưng, nó đã thất bại, mặc dù nước biển được chiếu rọi rực rỡ như hoàng kim, chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình cũng không dám có chút buông lỏng nào.
Bởi vì, A Phương Tác đã tới.
Hạm đội của A Phương Tác xuất hiện trên mặt biển phía đông giống như bóng ma, không hề có chút động tĩnh nào, chỉ có áp lực lặng lẽ chầm chầm mở rộng, khi chòi canh gác của hạm đội Hải Lôi Đình phát hiện ra hạm đội A Phương Tác xuất hiện, tiếng còi và lá cờ đỏ vung lên gấp gáp đã trở thành phong cảnh bắt mắt nhất của cảng Roberts. Khi chiếc cột buồm đầu tiên của hạm đội A Phương Tác xuất hiện ở trong tầm mắt Hải Lôi Đình, thì hạm đội Hải Lôi Đình đã chuẩn bị sẵn sàng chiếu đầu, tất cả những khẩu pháo đều thò ra ngoài, những pháo thù giơ cao bó lửa, có thể đem pháo đạn bắn ra bất kỳ lúc nào.
Cảng Roberts hoàn toàn im lặng.
Trừ đội ngũ chiến đấu hạm của gia tộc Hải Lôi Đình ra, đội ngũ chiến đấu hạm của các thế lực khác cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng trước khi gia tộc Hải Lôi Đình chiến bại, bọn chúng không tiện tay xen vào, dù sao nơi này cũng là địa bàn của gia tộc Hải Lôi Đình, nếu như bọn chúng lỗ mãng ra tay, thì sẽ mang ý tứ miệt thị gia tộc Hải Lôi Đình. Ở hải vực Sở La Môn, năm xưa gia tộc Hải Lôi Đình trừ thảm bại bởi Đường Lãng ra, còn chưa gặp phải tổn thất trọng đại, rất nhiều người cho rằng, lần này cũng thế.
Hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình treo cao tín hiệu tác chiến, lặng lẽ chờ đợi đội ngũ Long Nha chiến hạm của A Phương Tác tiến vào tầm bắn, đội hình chiến đấu hạm dàn thành chữ T nằm ngang, hơn nghìn khẩu pháo nhắm vào hạm đội A Phương Tác lặng lẽ xuất hiện, thế nhưng, ở địa phương cách tầm bắn của đại pháo hạm đội gia tộc Hải Lôi Đình còn có ba trăm mét, hạm đội A Phương Tác chậm rãi hạ bớt tốc độ.
Hải Lôi Đình và những tên thủ lĩnh hải tặc khác đều nâng kính thiên lý lên, đều nhìn thấy A Phương tác để thân trần, hắn diễu võ dương oai trèo lên một sợi dây thừng, khinh khỉnh nhìn những chiếc chiến đấu hạm dày đặc ở trong cảng Roberts, tựa hồ cảm thấy Hải Lôi Đình đem chuyện bé xé ra to rồi. Long Nha chiến hạm của A Phương Tác chỉ huy thậm chí ngay cả ô cửa pháo bên mạn thuyền cũng không mở ra, tràn đầy vẻ khinh thường.
Nhìn thấy bóng dáng A Phương Tác, trong mắt rất nhiều tên thủ lĩnh hải tặc đều bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, hận không thể lập tức bắt lấy A Phương Tác, cho một bài học nhớ đời. Chính cái bóng dáng mạnh mẽ khinh miệt này, không biết phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của bọn chúng, không biết dùng phương thức đen ăn đen cướp bao nhiêu hàng hóa của bọn chúng, hắn còn không chút kiêng dè dẫm bọn chúng ở dưới chân, bọn chúng hận thấu xương nhưng chẳng làm gì nổi hắn.
Sắc mặt Hải Lôi Đình bắt đầu trở nên có chút khó coi rồi, không ngờ A Phương Tác lại miệt thị hắn như thế, hắn làm sao có thể chịu được cục tức này? Hắn thực sự muốn hạ lệnh đồng loạt xạ kích bắt hạ toàn bộ hạm đội của A Phương Tác, đáng tiếc pháo đạn không bắn tới, nếu như hạ lệnh hạm đội của mình chủ động tiếp cận mà nói, lại sẽ làm loạn đội ngũ của mình, nói không chừng ngược lại còn trúng gian kế của A Phương Tác, được chẳng bằng mất, chỉ đành khổ sở nhẫn nhịn.
Khóe miệng A Phương Tác lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hờ hững nhìn Hải Lôi Đình như lâm đại địch, bình thản nói: “Phát ra cờ hiệu, nói với Hải Lôi Đình, ta tới tham dự tụ hội, không phải tới gây chuyện.”
Lính truyền tin mau chóng đem cờ hiệu phát ra.
Thế nhưng Hải Lôi Đình không trả lời, hạm đội dưới sự chỉ huy của hắn vẫn dàn hàng ngang chặn đứng đường đi của hạm đội A Phương Tác.
Không một ai tin tưởng A Phương Tác có thể có lúc không gây chuyện.
A Phương Tác cười lạnh lùng, tự mình cầm lấy lá cờ, phất lên trên không trung.
Sắc mặt Hải Lôi Đình tức thì đỏ bừng, giống như là uống thêm một bình rượu Rum vậy, hô hấp tức thì cũng trở nên nặng nề, con mắt tròn xoe, phản chiếu bóng hình ngạo nghễ oai dũng của A Phương Tác. Mấy thủ lĩnh hải tặc cao tuổi khác cũng biến sắc mặt, ánh mắt bất giác dừng ở trên người Hải Lôi Đình, những tên hải tặc khác cũng nhận thấy thủ lĩnh của mình khác thường, nhưng không biết cờ hiệu A Phương Tác huơ lên có ý nghĩa gì.
Trong sơn động nào đó của cảng Roberts, có người nâng kính viễn vọng lên, lẩm bẩm tự nói: “Lão đại dùng cách khích tướng, Hải Lôi Đình khẳng định sẽ mắc lừa.”
Bên cạnh có ngươi hỏi: “Cái cờ hiệu đó có ý gì? Sao nhìn cổ quái như vậy?”
Người lẩm bẩm kia đáp: “Các ngươi không thể hiểu được đâu! Những điều này đều là ám ngữ của hải tặc, đã biến mất rất lâu rồi, chỉ có hải tặc cao tuổi mới biết được, ta cũng vô ý biết được thôi. Ý tứ của cờ hiệu này đại khái là không khác bao nhiêu loại lời nói với chúng ta: “Chẳng lẽ ngươi ngay cả cho ta lên bờ cũng không dám sao? Ha ha, ngươi đúng là đồ nhát gan”, Hải Lôi Đình khẳng định là không bỏ thể diện xuống được.”