Từ sau khi A Phương Tác tới quần đảo Sở La Môn, cả ngày chỉ sinh sự gây chuyện, đánh phá cướp bóc, phàm là hàng hóa mà hắn nhìn trúng, là mặc kệ ba bảy hai mốt, nhất định phải cướp vào tay, bất kể là dùng loại thủ đoạn như thế nào hắn cũng phải có được. Bộ hạ của hắn hết sức kiêu dũng, hơn nữa thuyền chắc pháo mạnh, không cần thời gian một năm, đã đánh một vòng khắp tất cả các thế lực của hải tặc Sở La Môn, rất nhiều thế lực nhỏ bị hắn ăn tươi nuốt sống, dù là các thế lực lớn cũng tổn thất không ít, tên nào tên nấy đều hận A Phương Tác tới tận xương, nhưng chẳng cách nào làm gì được hắn, bất kể là đánh giáp lá cà hay là pháo chiến, A Phương Tác đều có thể tùy tiện ứng phó.
Cùng với tấm khăn che mặt thần bí bị vạch ra, càng ngày càng có nhiều hải tặc Sở La Môn biết, A Phương Tác sau lưng chính là quân Lam Vũ đang lớn mạnh từng ngày, là Dương Túc Phong càng ngày càng ngang ngược. Cho nên hắn mới có vốn liếng mà kiêu ngạo, là người lãnh đạo có thực lực nhất của hải tặc Sở La Môn, Hải Lôi Đình thấy cần thiết phải cho A Phương Tác và Dương Túc Phong một bài học, để cho bọn chúng biết ai mới là chủ nhân thực sự của hải vực Sở La Môn.
Vì thế bọn chúng liền kết hợp chặt chẽ lại với nhau.
Hải Lôi Đình tổ chức cuộc tụ hội này, chính là muốn một lần nữa khẳng định rõ thân phận lãnh đạo của mình, để những đám hải tặc khác dựa theo ý tứ của bản thân mà hành động, cùng nhau đối kháng với quân Lam Vũ. Hải Lôi Đình đang chỉ ra rõ ràng cho các tên thủ lĩnh hải tặc khác, đơn độc khai chiến với A Phương Tác là không thể giành được lợi thế, chỉ có kết hợp với nhau, mới có thể nuốt chửng được A Phương Tác, khôi phục sự yên bình của hải vực Sở La Môn.
Từ Bân suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: “Vậy cái bí mật gì đó liên quan tới Dương Túc Phong là chuyện như thế nào.”
Hà Bân tựa hồ cảm thấy câu hỏi có chút đột ngột, giống như cái vấn đề này không đáng để Từ Bân chú ý như vậy, hờ hững đáp: “Cái này ta cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ nghe người ta nói rằng Hi Đức Lạp Khố Đế đưa ra phong thanh, nói là hắn nắm giữ bí mật trí mạng của Dương Túc Phong, chỉ cần hắn nói ra sẽ tạo thành đả kích cực lớn với Dương Túc Phong. Hải Lôi Đình hỏi hắn mấy lần, nhưng Hi Đức Lạp Khố Đế đều không chịu tiết lộ, nói phải tới cuộc hội ngộ của hải tặc mới sẽ công khai. Hải Lôi Đình cũng liền không hỏi nữa, hắn cảm thấy Hi Đức Lạp Khố Đế đang treo cao làm giá, cố làm ra vẻ thần bí. Bất quá là muốn chiếm cho mình cái vị trí tốt trong liên minh hải tặc sau này mà thôi, cho nên rất khinh thường hắn, mới ban đầu còn chấp thuận gặp mặt hắn, sau này cũng không muốn gặp nữa, sai ta bồi tiếp Hi Lạp Đức Khố Đế, xem xem hắn có bí mật gì ghê gớm. Nói ra cũng buồn cười, bản thân Hi Lạp Đức Khố Đế coi cái bí mật này còn lớn hơn cả cái chết. Nhưng ở trong mắt bọn ta, tựa hồ chẳng cần thiết phải như thế, dưới gầm trời này còn có chuyện gì có thể đả kích được Dương Túc Phong chứ? Cho dù các ngươi nói Dương Túc Phong là con trai của quỷ Satan, thì ta cũng sẽ không kinh ngạc, đáng thương cho một số người không tự biết mình mà thôi.”
Từ Bân gật đầu không nói.
Trong lòng hắn cảm thấy lời của Hà Bân có đạo lý, Dương Túc Phong hiện giờ thực sự chẳng phải sợ gì nữa rồi, tất cả tội danh có thể nghĩ tới của nhân loại đều đã bị Điệp Tư Thi lôi ra, đặt lên đầu Dương Túc Phong rồi. Hi Đức Lạp Khố Đế còn có thứ gì có giá trị nữa chứ?
Thương Hải quyết đoán nói: “Tốt lắm, ngươi dẫn chúng ta đi giết Vũ Văn Thiên Nhai.”
Thần thái của Hà Bân có chút quái dị nói: “Ta có thể dẫn các ngươi đi giết hắn, phá hỏng liên minh của nước Mã Toa và hải tặc Sở La Môn, thậm chí khơi lên nghi kỵ lẫn nhau giữa bọn chúng, nhưng ta có một điều kiện...”
Vương Văn Đạt bực mình giơ báng súng lên, hắn ghét nhất người khác nhắc tới điều kiện đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ.
Từ Bân thâm trầm bảo: “Ngươi nói đi.”
Hà Bân cười khổ nói: “Ta dẫn các ngươi đi giết Vũ Văn Thiên Nhai, thì ta cũng không thể sống tiếp ở nơi này được nữa, Hải Lôi Đình sẽ giết ta, các ngươi phải đưa ta rời khỏi nơi này, đồng thời bảo vệ an toàn cho ta...”
Vương Văn Đạt cười lạnh nói: “Có phải là còn phải cho ngươi một vú em để chiếu cố ngươi?”
Hà Bân ngửa đầu nói: “Kỳ thực rất đơn giản, cho ta gia nhập các ngươi, ta tin tưởng ta có thể làm không tới nỗi nào.”
Từ Bân cau mày nói: “Ta có thể dẫn ngươi tới địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng Phong lĩnh có thể tiếp nhận ngươi hay không thì phải đợi bản thân Phong lĩnh quyết định.”
Hà Bân gật đầu, có chút trông đợi nói: “Cám ơn, ta có lòng tin trong tương lai không xa, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Từ Bân lạnh lùng nói: “Ta hi vọng hiện giờ ngươi hợp tác vui vẻ.”
Hà Bân khẽ mỉm cười, nụ cười của hắn đúng là không dễ coi, làm người ta cảm giác rất thâm trầm, rất giảo hoạt. Hắn gật gù bình thản nói: “Đương nhiên bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi tới một địa phương nghỉ ngơi, tới tối chúng ta mới hành động. Các ngươi yên tâm, người của Hải Lôi Đình tuyệt đối không tìm được nơi này. Nếu như các ngươi không yên tâm, thì có thể dí súng vào đầu ta, có gì không ổn là bắt chết ta ngay.”
Thương Hải thâm trầm nói: “Không cần phải dùng súng dí vào đầu ngươi cũng có thể bắn một phát chết ngươi ngay.”
Hà Bân gật đầu, xoay người rời đi.
Các chiến sĩ hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ theo Hà Bân vòng qua vòng lại, rẽ đông quẹo tây, cơ bản đã mất hết phương hướng, khó khăn lắm mới tới được một cái động cực lớn, chỉ nhìn thấy vách tường của cái động này đều vô cùng trơn bóng, hình như còn có bức tranh và chữ viết, bất quá niên đại quá lâu, bên trong động đá vôi hơi ẩm rất lớn, cho nên chữ viết và bức tranh đều rất mơ hồ.
Hà Bân bỉnh thản nói: “Ta nghe người ta nói qua, Đường Lãng từng tới nơi này, bức tranh ở bên trên chính là liên quan tới ông ta, nhưng sau này đám hải tặc đem nơi này che lấp đi, ta cũng là vô tình phát hiện ra nơi này.
Từ Bân đi tới vách tường bốn xung quanh xem qua, quả nhiên là nhìn thấy bức tranh liên quan tới Đường Lãng, mặc dù đã rất mơ hồ rồi, có điều đường nét vẫn còn có thể thấy rõ, hắn đứng ở trước một bức tranh loang lổ, ngẩn ra đó hồi lâu, tựa hồ cảm thấy có một số thứ kỳ quái, lông mày cau lại, con mắt cũng càng ngày càng ghé tới gần, giống như đã sắp dính lên vách tường rồi.
Thương Hải hiếu kỳ đi tới gần hỏi: “Có gì hay mà xem vậy?”
Từ Bân chỉ lên bức tranh trên tường, nói với chút vẻ kỳ quái: “Không biết nữa, ta cảm thấy có gì đó giông giống... Ánh mắt của Phong lĩnh bọn ta hình như không khác mấy so với ông ta. Trên đảo Sùng Minh cũng có người nói, con mắt của Phong lĩnh và Đường Lãng trông rất giống...”
Thương Hải nhìn qua, không hiểu nguyên cớ, hắn không nhìn thấy Dương Túc Phong, tất nhiên không biết con mắt Dương Túc Phong trông như thế nào, vì thế chẳng đề vào trong lòng nói: “Thế thì có gì mà lạ, cũng rất nhiều người có con mắt trông rất giống ta mà!”
Từ Bân cười cười, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, bất quá cũng chẳng để tâm mấy, rất nhanh dời tầm mắt đi, xem những bức tranh khác, đúng thế, người trên thế giới này có mắt giống nhau nhiều lắm.
Hà Bân quả nhiên không hề lừa người, hắn rất quy củ ngồi ở chỗ chính giữa hang động, bốn phía là các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nghỉ ngơi bên trong hang động đá vôi này đúng là không có quân địch tới quấy rối. Mỗi một chiến sĩ đều tranh thủ thời gian ngủ một giấc, Hà Bân lại dạy mọi người câu cá ở con sông ngầm, thu hoạch thực sự là không ít, kỳ nhông cũng có mấy con, thịt cá vô cùng thơm ngon. Hơn nữa ở bên hang dộng còn có một cái suối nước nóng, mọi người thay phiên nhau tắm nước nóng thống khoái, đều cảm thấy vô cùng thư thái, tinh thần phấn chấn.
Thương Hải nhìn Từ Bân, cau mày nói: “Xem ra thì ngươi thực sự muốn đầu kháo Dương Túc Phong rồi?”
Hà Bân lạnh nhạt nói: “Không thể sao?”
Thương Hải lắc đầu, bất quá một lát sau lại gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Khi các đội viên hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ từ trong cửa ra thần bí của hang động đá vôi, thì đã là rạng sáng 4 giờ, bầu trời đêm đen như mực, không có trăng cũng chẳng có sao, mọi người đột nhiên nhớ ra, hôm nay chính là giao thừa rồi. Đêm giao thừa, một đêm tốt đẹp nhường nào, chỉ đáng tiếc đối với bọn họ mà nói, đêm nay cũng là một đêm u tối để giết người.
Có kẻ nào đó, bởi vì một số nguyên nhân nào đó, đã định sẵn là không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai rồi.
Bóng đêm vào lúc ba giờ sáng vô cùng tối tăm, không thấy có chút ánh trăng nào, chỉ có sao venus phát ra ánh sáng yếu ớt, có thể làm người ta cảm thấy sự tồn tại của ánh sáng. Trên mặt biển cũng là một mảng u tói, loáng tháng có thể nhìn thấy ánh lửa vẫn đang thiêu đốt ở cảng Roberts đằng xa, đem bẩu trời tựa hồ cũng chiếu đỏ lên, trong bóng lửa bập bùng đó có thể nhìn thấy hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình vẫn ở trên mặt biển bên ngoài cảng Roberts cần mẫn tuần tra, phảng phất như đang chờ đợi hạm đội của A Phương Tác tới.
Nếu như không phải bởi vì được Hà Bân chỉ điểm, đám người Từ Bân và Thương Hải thế nào cũng không ngờ được nơi mà Vũ Văn Thiên Nhai ở không ngờ lại có thể là ở chỗ đó, trên một hòn đảo nhỏ trơ trọi cách xa cảng Roberts như vậy. Ở xung quanh đảo Tinh Gia Khắc có rất nhiều hòn đảo nhỏ không có gì đáng chú ý như vậy, có cái phồn hoa như gấm, có cái rất nhiều chợ và các công trình kiến trúc, là điểm dừng chân nghỉ ngơi và buôn bán của những con thuyền qua lại, thậm chí còn có cả cư dân hải tặc cố định, nhưng cũng có hòn dảo không một dấu người, tới ngay cả chim cũng chưa từng hạ cánh xuống đó.
Hòn đảo nhỏ Vũ Văn Thiên Nhai ở, cách cảng Roberts ước chừng hai mươi hải lý, từ cảng Roberts căn bản nhìn không thấy. Tất cả mọi chuyện xảy ra trên cảng Roberts hòn đảo nhỏ này không biết được, giống như thế, chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ này, cảng Roberts cũng không biết được. Muốn tới hòn đảo đó phải thông qua đường biển mới được, hơn nữa ở giữa đó phải vượt qua một dải đá ngầm vô cùng nguy hiểm, nếu như không phải đã biết trước được đặc điểm của con đường biển này thì tới tám chín phần mười là sẽ va phải đá ngầm. Dưới sự chỉ dẫn của Hà Bân, được Thương Hải tự mình điều khiển, chiếc thuyền biển mới chầm chậm bơi tới hòn đảo nhỏ cô độc kia như một bóng ma.
Chiếc thuyền nhỏ này là tạm thời trộm lấy, là thương thuyền vận chuyển bông, trên boong thuyền chất đầy những đống bông, vốn bọn Từ Bân muốn đẩy hết chỗ bông này vào đáy biển nhưng một tin tức của Hà Bân làm bọn họ thay đổi chủ ý.
Hà Bân nói, mấy ngày trước có một đám quân tinh nhuệ của nước Mã Toa từ nước Lữ Tống được vận chuyển đến, đảm nhiệm cảnh vệ cho Vũ Văn Thiên Nhai, bọn chúng đều mang theo súng trường hình dáng quái dị, về phần là loại súng gì thì Hà Bân lại không miêu tả ra được, bởi vì hắn cũng không biết tình huống chính xác, chỉ biết rằng súng của bọn chúng so với quân Lam Vũ thì to lớn hơn rất nhiều, về phần uy lực như thế nào cũng không rõ lắm.