Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 85: Chương 85: BIỂN CUỒNG DẬY SÓNG (Bảy)




Dương Túc Phong bước qua, dè dặt hỏi: “Ngươi là … A Phương Tác?”

A Phương Tác không đáp, hỏi lại bằng cái giọng lạnh băng gượng gạo: “Ai bắn vậy?”

Dương Túc Phong đáp: “Là ta!”

A Phương Tác dòm hắn từ đầu đến chân, hình như ngửi được mùi thuốc súng còn chưa tan trên người hắn, lại thấy tay hắn vẫn còn cầm Đột Kỵ Thi, vẻ mặt thoáng kinh ngạc.

Dương Túc Phong hỏi lại: “A Phương Tác, ngươi có sao không?”

A Phương Tác ưỡn ngực đứng thẳng người, có vẻ muốn dùng ngôn ngữ cơ thể thay cho câu trả lời. Tiếng nói của hắn như vừa mới mài giũa xong, vừa cứng vừa ồm ồm: “Ngài là người kế tiếp Đường Lang, là vị tướng hải quân đầu tiên của Đường Xuyên đế quốc đẩy lùi hải tặc Ca Âu. Đến Đặc Mạt Khắc cũng không làm được như vậy, trái lại còn chết trong tay hải tặc!”

Nói xong, không hề để ý vẻ mặt của Dương Túc Phong thế nào, A Phương Tác sải bước đến mép tàu, nhún người nhảy xuống làn nước tối đen.

Trong tiếng la hoảng của mọi người, chỉ thấy giữa những con sóng cuồn cuộn, một cái đầu người trồi lên, chính là người vừa mới nhảy xuống A Phương Tác. Trông hắn như đang bồng bềnh trên mặt nước, thoải mái tiếp cận chiếc thuyền màu vàng, nhảy một cái, đã leo được lên thuyền. Cánh buồm giương lên, thuyền nhỏ từ từ tiến vào màn đêm không thấy bến bờ.

Sau đó, khi tàu đã chầm chậm lướt qua chỗ đó, rừng thi thể hải tặc dày đặc mới lộ ra. Dưới ánh trăng mặt biển đen nhuộm máu phản chiếu màu thành màu đỏ thẫm. Đếm số xác chết trôi trên biển có tới ba chục người, có lẽ những kẻ này ngấm ngầm giở trò dưới nước, bị A Phương Tác lẳng lặng giết chết. Nghĩ đến đây, đột nhiên Dương Túc Phong có cảm giác nổi gai ốc.

“Đúng là thần nhân!” Xạ Nhan cất tiếng tán tụng, thật lòng khâm phục A Phương Tác.

“Con của ma quỷ đại dương…”, Lặc Phổ lặp lại lời của Phượng Thái Y.

Mấy phút sau, Phượng Thái Y dẫn đầu bọn Tang Cách từ dưới khoang tàu đi lên. Mọi người thấy khắp người cô ta đầy máu nhưng lại không có vết thương nào, ắt hẳn đều là máu của địch nhân. Trường kiếm trong tay cô ta đã gãy một khúc, chừng một phần ba. Song những thợ săn Tang Lan khác đều bị thương, lúc bọn họ xuống dưới nhân số khoảng một trăm người, bây giờ quay trở lên còn chưa tới năm mươi. Có thể thấy trận chiến trong khoang ác liệt tới mức nào.

Dương Túc Phong đờ đẫn nói: “A Phương Tác đi rồi!”

Phượng Thái Y không có vẻ bất ngờ, chỉ trầm tĩnh hỏi: “Hắn có nói gì không?”

Dương Túc Phong hơi xấu hổ, vò vò đầu nói: “Hắn nói tôi là người tiếp nối Đường Lang, là vị tướng hải quân đầu tiên của Đường Xuyên đế quốc đẩy lùi hải tặc Ca Âu…”

Phượng Thái Y sửng sốt hỏi: “Thật hắn nói vậy sao?”

Xạ Nhan không nhịn được chen vào: “Thật đó! Bọn tôi đều nghe như thế!”

Phượng Thái Y vẫn còn kinh ngạc, mãi sau mới lẩm bẩm một mình: “Đây là lần đầu tiên A Phương Tác khen người khác, không thể tin được!”

Dương Túc Phong không hề cao hứng. Trường chiến đấu bất ngờ này tuy cuối cùng cũng giành được thắng lợi nhưng hắn phải trả một cái giá quá đắt.

Nghỉ ngơi một hồi, Tang Đốn bị thương không nặng, bắt đầu tiến hành kê khai tổn thất đôi bên. Tâm tình mọi người đều nặng nề, mới rồi chiến đấu không tới nửa tiếng đồng hồ nhưng mức độ ác liệt còn cao hơn chiến đấu trên đất liền. Trên boong tàu chật hẹp này, bất kì là ai chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng trở thành nguyên nhân mất mạng.

Kết quả thống kê cuối cùng đã có làm Dương Túc Phong tê tái cả cõi lòng. Chiến sĩ Cung Đô bảo bối của hắn chết nhiều nhất, tới sáu mươi sáu người, bị thương nặng hơn bốn mươi người, những người còn lại đều bị thương, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu. Tộc Tang Lan tổn thất cũng không kém, thương vong quá nửa không nói, mỗi người gần như mắc phải chứng sợ chiến tranh, thấy máu mà cứ tưởng là đất. Lính đánh thuê thì khá hơn nhưng cũng chết mất một phần ba, những người còn sống đều bị thương, hành động khó khăn.

Còn như hải tặc Ca Âu, thiệt hại cũng không nhẹ. Trên boong tổng cộng đếm được hơn một trăm hai mươi xác, dưới khoang có bốn mươi tên, còn có ba mươi tên dưới biển nữa, gần tới con số hai trăm tên hải tặc. Xác bọn chúng bị những người chiến thắng mất hết lí trí, băm vằm thành từng mảnh, muốn gom lại là chuyện không thể.

Niếp Lãng nói giọng lạnh tanh: “Trừ phi đốt thuyền, không thì không cách nào xóa hết dấu vết của chúng!”

Đợi Tang Đốn kiểm tra nhân số xong rồi, Dương Túc Phong mới từ từ ngồi dựa vào lan can tàu, trầm giọng: “Ta biết rồi! Máu mọi người đổ ra nhất định không lãng phí! Món nợ hải tặc Ca Âu thiếu, sẽ có ngày ta bắt chúng phải trả cả vốn lẫn lời!”

Cố gắng chịu đau, Dương Túc Phong tự mình chỉ huy công tác khắc phục hậu quả. Tất cả xác hải tặc có thể thu nhặt được tự nhiên là ném xuống biển. Các chiến sĩ hi sinh được tiến hành nghi thức hải táng cực kỳ long trọng. Thi thể họ được bọc trong một tấm ra giường màu trắng giản dị, xếp thành hai hàng. Dưới sự chứng kiến của những người may mắn sống sót, thi thể họ được thả xuống nước từ từ, để mặc trôi giạt trên đại dương. Na Tháp Lị lặng lẽ đứng bên mạn tàu, chiếu theo nghi thức cúng bái của người Cát Phổ Tái, hai mắt lệ nhòa cầu nguyện cho anh linh những người xấu số được yên nghỉ.

Những chiến sĩ thụ thương may mắn có Tử Duyệt cô nương chăm sóc, còn có một lượng lớn dược phẩm Ngu Mạn Viện để lại. Được điều trị tốt nên vết thương có chuyển biến hiệu quả. Tuy vậy cũng có người không tránh được tàn phế suốt đời, Dương Túc Phong đã cấp ngay tại chỗ năm mươi kim tệ làm tiền thưởng cho mỗi cá nhân, làm vốn sinh sống cho họ.

"Theo lời A Phương Tác, ngài là người kế tiếp Đường Lang, là vị tướng hải quân đầu tiên đẩy lùi được hải tặc Ca Âu, chúng tôi nguyện ý gia nhập quân đội của ngài!" Hành động này là chiến lợi phẩm ngoài dự đoán, Niếp Lãng, Tô Liệt đều thay đổi ý định. Bọn họ và Lặc Phổ đồng loạt tuyên thệ gia nhập quân đội của Dương Túc Phong. Để chứng minh mình thành tâm, bọn họ thậm chí chọn nghi thức cắt máu ăn thề cổ xưa nhất, dưới sự chứng kiến của mọi người, Dương Túc Phong cùng bọn họ uống hết chén máu đó.

Song tất cả đều không xua tan được nỗi đau khổ trong lòng Dương Túc Phong. Hắn hiểu rõ, muốn làm kẻ mạnh, hắn phải loại bỏ thói quen để lộ những buồn phiền này, không được bộc lộ ra mặt nữa. Nhưng giờ phút này, hắn không sao tập được gương mặt trơ trơ không cảm xúc. Vì vậy hắn lặng lẽ đứng gần mũi tàu, để bản thân chìm đắm vào nỗi đau buồn.

Ánh trăng nhàn nhạt, gió biển hiu hiu, biển cả mênh mang, sóng nước cuồn cuộn. Dương Túc Phong trông về phương đông, lòng càng thêm nặng nề.

Tương lai, rốt cuộc còn phải đổ bao nhiêu máu nữa?

Chiến tranh trên lục địa đã tàn khốc, trên biển còn tàn khốc hơn. Có điều, tương lai quyền chủ động chiến tranh sẽ nằm trong tay hải quân, chỉ có một lực lượng hải quân hùng mạnh mới có thể tung hoành bốn bể, xưng bá thiên hạ. Để đạt được mục đích đó, đổ máu là chuyện tất nhiên. Nhưng, nhớ lại boong tàu nhầy nhụa máu, hắn lại cảm thấy kinh hãi.

Tang Đốn im lặng đứng sau lưng, cách Dương Túc Phong chừng năm mét, làm nhiệm vụ cảnh giới bảo vệ quan chỉ huy tối cao. Mới rồi Dương Túc Phong không biểu lộ tài năng chỉ huy xuất sắc nhưng bản lĩnh đối mặt với núi lở băng trôi không biến sắc, lại có lòng thương tiếc thuộc hạ đã làm bọn họ nảy sinh cảm giác nể phục tận đáy lòng. Thái độ quan tâm thương binh của hắn làm mỗi chiến sĩ đều thấy ấm áp, xúc động. Hắn đột nhiên dập gót chân, vòng tay hành lễ, tiếng Phượng Thái Y vang lên: "Tang Đốn, là tôi!"

Tang Đốn lặng lẽ lui ra mấy bước.

"Phong, tôi muốn trò chuyện với anh!" Phượng Thái Y nhẹ nhàng cất tiếng.

Dương Túc Phong không quay đầu, bình thản nhìn Phượng Thái Y xuất hiện bên cạnh mình. Vẻ mặt Phượng Thái Y điềm tĩnh, dung nhan diễm lệ, mái tóc đẹp tung bay trong gió, dưới ánh trăng mờ ảo trông hết sức mê hồn. Thế nhưng Dương Túc Phong không còn lòng dạ đâu mà có ý nghĩ ô uế. Trái lại, hắn cảm giác tâm ý của mình rất tương thông với Phượng Thái Y. Hắn còn phát hiện Phượng Thái Y là một sĩ quan chỉ huy cực kỳ xuất sắc trên chiến trường.

"Muội muội của cô sao rồi?" Dương Túc Phong buột miệng hỏi.

"Nó đã uống một bát nước chanh, bệnh tình chuyển biến rất tốt. Phong, thực tình tôi chưa từng gặp người nào như anh. Sao anh biết chanh chắc chắn có thể tiêu trừ bệnh ma quỷ biển sâu vậy? Không lẽ thần linh cũng sợ vị chua của nó?"Phượng Thái Y cất giọng êm ái, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ngưỡng mộ.

"Không, thế giới này không hề có cái gọi là thần linh tồn tại, bệnh ma quỷ biển sâu hoàn toàn không phải do thần linh bắt tội. Đúng tên của nó là bệnh scurvy, là do cơ thể con người bị thiếu một chất gọi là sinh tố C mà ra. Nói một cách đơn giản, do thức ăn của thuyền viên phối hợp không thích đáng. Chỉ cần ăn nhiều chanh hoặc cây thuộc họ cam quýt thì bệnh scurvy sẽ không phát ra." Dương Túc Phong bình tĩnh đáp.

Phượng Thái Y im lặng lắng nghe một cách say mê. Cô ta lại hỏi Dương Túc Phong thêm nhiều vấn đề, hắn đều nhất nhất trả lời. Hắn xem Phượng Thái Y như một học sinh hiếu học, hỏi là trả lời, giảng giải toàn bộ học thức của bản thân. Thời khắc này, hắn đã quên mất thế giới này và địa cầu có điểm khác biệt, nói hết những gì hắn biết, nói tưởng chừng không hết được. song hắn không biết một điều, chẳng những hắn đã giành được sự tôn kính và tình yêu của một thiếu nữ mà còn đặt nền móng cho thế giới sau này.

Ánh trăng từ từ nhạt dần, nhường chỗ cho nắng ban mai chiếu lên boong tàu, hết tia này đến tia khác. Boong tàu đã tẩy rửa rất nhiều lần nhưng màu máu vẫn còn trông thấy nhờ nhờ. Bình minh xuyên qua vết máu trên sàn, phản chiếu màu sắc rực rỡ.

Dương Túc Phong đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, chúng ta nói chuyện nãy giờ, tôi vẫn chưa biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì?"

Phượng Thái Y nhìn vầng dương, một giọt nước mắt rơi xuống má, chậm chạp nói: "Theo luật định, tôi là người thứ hai kế thừa vị trí quốc vương Y Lệ Nạp…" thiếu nữ xinh đẹp này đăm đăm nhìn mặt trời đang từ từ trồi lên khỏi mặt biển, chậm rãi thuật lại tất cả những sự cố đã xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.