Hàng ngàn hàng vạn hắc kỵ sĩ xếp hàng chỉnh tề nhưng không hề có một chút tiếng động nào, hơn nữa tất cả những tiếng động giữa đất trời tựa hồ cũng bị uy thế của bọn họ bao trùm, trở nên tĩnh mịch vô cùng, có gió thổi qua, nhưng không hề có tiếng gió, phảng phất như cả gió cũng bị đóng băng lại.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng Dương Túc Phong lại có thể cảm thụ hết sức rõ ràng.
Trường thương mà những hắc kỵ sĩ sử dụng cũng là màu đen, cán thương bằng tinh thiết màu đen, đen nhánh phát sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi có thể soi rõ bóng dáng, đầu thương cũng là hàn thiết màu đánh bóng loáng, nghiêng nghiêng giơ lên cao, chỉ vào bầu trời đêm đen ngòm, loại cảm giác cực tĩnh mà động đó giống như muốn xé rách bầu trời đen tối. Trong tĩnh lặng lộ ra một luồng sức mạnh không thể kháng cự. Dương Túc Phong có một loại cảm giác cường liệt, đó là bất kể ai ngăn cản trước những kỵ sĩ màu đen này, đều sẽ bị nghiền nát một cách vô tình.
Chầm chậm, chầm chậm, đội ngũ kỵ sĩ màu đen bắt đều tiến lên, tốc độ tiến quân của bọn họ vô cùng chậm chạp, trường thương màu đen cũng từ từ đặt ngang, đầu thương sắc bén hướng thẳng về phía Dương Túc Phong, phản chiếu ánh trăng trong mát, trên đầu mũi thương ánh lên ánh hào quang làm người ta hồn phi phách tán.
“A! Y Lan vương Tiêu Trầm!” Trong đầu Dương Túc Phong đột nhiên lóe lên linh quang, kinh ngạc bật ra tiếng hô.
Những kỵ sĩ đen kia bắt đầu hành động, lập tức phá vỡ đội hình chỉnh tề, trong lúc vô ý, đan xem nhau tạo thành muôn khuôn mặt lãnh khốc vô tình như ẩn như hiện, mang theo thần sắc cứng cỏi. Khuôn mắt đó, lại chính là Y Lan vương Tiêu Trầm trong truyền thuyết, dường như cảm thụ được tiếng kêu gọi của ông ta, những hắc sắc kỵ sĩ kia trong chớp mắt gia tăng tốc độ tiến tới, vô số chiến mã màu đen, khôi giáp màu đen, còn cả trường thương màu đen, xông thẳng về phía Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong theo tiềm thức sờ lên hông của mình, móc ra một cây dao gằm chỉ dài chưa tới ba mươi centimet, súng Mauser không biết biến đâu mất rồi. Quay lại nhìn đằng sau người, không thấy một ai, địa phương cách sau lưng không tới năm bước chính là vách núi dựng đứng, muốn chạy cũng không chạy được nữa. Y cảm giác hai chân của mình đã bị đóng chặt xuống mặt đất, không thể di động được chút nào, nhưng thân hình của y lại vẫn cứ theo bản năng ngã về phía sau, cho tới tận khi nằm ngang so với mặt đất, mở mắt ra chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đen ngòm và ánh trăng mát lạnh.
Mắt thấy những mũi thương màu đen kia tụ tập lại cùng một chỗ, trong chớp mắt thôi sẽ đem bản thân băm thành mảnh vụn, Dương Túc Phong chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán toát ra, dao găm rung lên dữ dội trong tay mình, nhưng lại không có một chút năng lực phản kháng nào. Nhìn vô số những mũi thương sắp xuyên qua ngực, mỗi một khuôn mặt dữ tợn của hắc kỵ sĩ đều có thể thấy được rõ ràng, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thối nồng nặc trên người bọn họ phát tán ra, làm cho y chớp mắt như ngạt thở.
Bất thình lình, y đột nhiên cảm thấy có một bàn tay lớn, từ trong bầu trời đen ngòm thò ra, túm ngay lấy nhấc mình lên, vô số mũi thương lướt qua dưới chân mình. Y ngạc nhiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy những kỵ sĩ màu đen kia với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã nhảy xuống vách núi, biến mất trong trong hư không đen kịt, chỉ có mũi thương còn ánh lên hàn quang trong hư không, đan xen nhau tạo thành từng chấm ánh sao trên bầu trời đêm…
“A!” Dương Túc Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy bàn tay từng nắm lấy mình đã biến mất, bản thân không còn chỗ dựa dừng lại giữa lưng chừng không, mà vị trí của bản thân, vừa vặn ở bên trên vách núi, dưới vách núi chính là hư không mênh mông không bờ, y không kìm chế được lại một lần nữa thét lên, đi cùng với tiếng thét của y, y cảm thấy thân thể của mình rơi nhanh xuống dưới, chớp mắt một cái đã chìm vào trong bóng tối không bờ không bến…
“Phong, Phong, chàng mau tỉnh lại…” Lăng Thanh Tư vội vàng lay tỉnh Dương Túc Phong đang ở trong cơn ác mộng, bỗng nhiên phát giác cánh tay Dương Túc Phong lạnh băng, hô hấp khó nhọc, tức thì sợ giật bắn mình. Không kìm được thét lên, hơn nữa còn mang theo một chút vẻ sợ hãi.
Tiếng thét của Lăng Thanh Tư kinh động tới Đan Nhã Huyến ở bên ngoài, nàng cũng vội vàng chạy vào.
Dương Túc Phong ngồi bật dậy, thình lình tỉnh lại, mở mắt hoang mang nhìn bốn phía, rồi lại cúi đầu xuống nhìn bản thân, chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng, cả người đều là mồi hôi lạnh, sống lưng không ngờ có chút chút ớn lạnh, y thở phì phò từng hơi lớn, dùng sức dụi mắt của mình, chi tới khi nhìn rõ ràng Lăng Thanh Tư ở bên cạnh, còn có cả đám Đan Nhã Huyến nghe thấy tiếng chạy vào mới tin chắc đây chỉ là một cơn ác mộng, bấc giác khẽ thở phào một tiếng, cười méo xẹo, nói một cách gượng gạo: “Thật xin lỗi, làm cho các nàng sợ rồi.”
Đan Nhã Huyến cau mày nói: “Chàng rất lâu không gặp phải ác mộng, sao tự nhiên lại thế này?”
Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nữa, có thể là do quá…”
Y vốn thuận miệng muốn nói là quá mệt, nhưng bất giác nhìn thấy Lăng Thanh Tư ở bên cạnh, lại vội vàng sửa lời, nếu mà nói ra câu này, Lăng Thanh Tư quá nửa là sẽ bị hội liên hợp phụ nữ phê bình nội bộ, nguyên nhân là đòi hỏi Dương Túc Phong quá nhiều, nhưng sự thực thì đêm hôm nay hai người không hề thân thiết.
Ác mộng của Dương Túc Phong còn kinh động tới Tử Duyệt cô nương, nàng vội vã chạy tới, kiếm tra qua mạch tượng của Dương Túc Phong, cuối cùng nói không có chuyện gì thì đám Đan Nhã Huyến mới yên lòng trở lại. Bất quá sau đó tới cả nhóm Sương Nguyệt Hoa, Tiết Tư Khỉ cũng bị kinh động, đều tới xem xét nguyên cớ, Dương Túc Phong thì chẳng thấy gì, y có thể cảm thấy được mình đúng là được quan tâm khẩn thiết, nhưng Lăng Thanh Tư ở bên người lại thủy chung không dám ngẩng đầu lên, thậm chí không dám thò đầu ra khỏi chăn.
Lăng Thanh Tư đối với chuyện nam nữ vốn cực kỳ xấu hổ, mặc dù đã từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ trước đây không lâu, nhưng vẫn không quen người ở bên cạnh Dương Túc Phong nhìn thấy mình cùng Dương Túc Phong nằm với nhau, nhất là chuyện của đêm nay, làm người ta cảm thấy nàng không làm hết nghĩa vụ của nữ nhân, không hầu hạ tốt Dương Túc Phong, cho nên Dương Túc Phong mới gặp phải ác mộng, làm cho nàng cũng cảm thấy áy náy không thôi. Cho tới tận khi tất cả mọi người lui hết ra rồi, nàng mới dám thò đầu ra, dịu dàng mà quan tâm nói: “Phong, không sao cả đâu, chàng chỉ gặp ác mộng mà thôi.”
Dương Túc Phong gật dù, nằm xuống trở lại, đem nữ nhân nhu mì đó ôm vào trong lòng, có chút hoang mang nói: “Hình như là ta nằm mơ thấy Y Lan vương Tiêu Trầm, thật là quái lạ, ta rõ ràng là không biết con người này, nhưng ta lại biết những hắc kỵ sĩ kia chính là thủ hạ của ông ta… hắc kỵ sĩ, làm sao ta lại biết sự tồn tại của hắc kỵ sĩ chứ?”
Lăng Thanh Tư dán sát vào người y, quyến luyến cảm thụ khí tức của nam nhân, nũng nịu nói: “Ai mà biết được chứ, hắc kỵ sĩ chính là chiêu bài vàng của Y Lan vương Tiêu Trầm, hắc kỵ sĩ xuất hiện ở nơi đâu, Y Lan vương Tiêu Trầm sẽ xuất hiện ở đó, chàng… chàng chỉ có cảm xúc mà sinh ra thôi… hắc kỵ sĩ là kỵ binh hung tàn nhất đại lục Y Lan mấy nghìn năm nay, thiếu quá nhiều món nợ máu, cho nên không một ai muốn nhắc tới. Điệp Tư Thi đúng là có chút quá đáng rồi, chàng và Y Lan vương Tiêu Trầm thì liên quan gì tới nhau, lại cứ kéo hai người lại cùng một chỗ? Cô ta còn đem quân Lam Vũ so với hắc kỵ sĩ tàn bạo vô cùng, thực là rất quá đáng.”
Dương Túc Phong lặng lẽ buông một tiếng thở dài.
Cùng với việc quân Lam Vũ liên tiếp thắng lợi ở vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trong nội địa đế quốc Đường Xuyên cũng trào lên một làn sóng rõ ràng chống lại và nhắm vào quân Lam Vũ. Hoàn toàn không phù hợp với ý nguyện mong chờ quân Lam Vũ trở về của cư dân trong đế quốc Đường Xuyên, làn sóng này hiển nhiên là có người xúi giục ở sau lưng thậm chí tự tay chủ trì. Người này rất có khả năng chính là Bác Sơn thượng thư bộ pháp vụ đế quốc, tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa người phụ trách ra mặt chủ yếu chính là Điệp Tư Thi.
Dưới sự dẫn đầu của Điệp Tư Thi, báo chí truyền thông chủ yếu của đế quốc Đường Xuyên lại một lần nữa bắt đầu bôi nhọ quân Lam Vũ, bọn họ tránh tốt bới cái xấu, chuyên muôn bới móc những chuyện bất lợi với quân Lam Vũ tiến hành miêu tả. Vu cáo ác ý, ăn không nói có, thổi phồng cực độ, đem quân Lam Vũ miêu tả thành một đơn vị quân đội cực kỳ tàn bạo, thực hành chính sạch ba sạch, khiến cho người dân đế quốc sợ hãi, ý đồ đạt tới mục đích ngăn cản quân Lam Vũ tiến vào nội địa đế quốc.