Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 593: Chương 593: Bộ thủ (Trung) (Phần 1)




Mặc dù liên tục thất bại, nhưng Bộ Thủ đúng là thật kiên cường, càng thua càng đánh, càng đánh càng thua, nhưng cuối cùng vẫn không chịu từ bỏ mục tiêu chinh phục Ma Ni giáo. Hắn tới khắp nơi diễn thuyết, an ủi quân đội thất bại, cổ vũ sĩ khí của bọn họ, khích lệ bọn họ phấn chấn trở lại sau đó phất cờ quay lại. Dưới sự khích lệ của Bộ Thủ, quân đội đế quốc Quang Minh phát động công kích hết đợt sóng này tới đợt sóng khác, tinh thần đáng quý, nhưng kết quả lại vô cùng thảm hại, chẳng những không có được kết quả làm người ta chú ý, ngược lại nhân khẩu trên cao nguyên Huyết Sắc giảm thiểu rất nhiều, kỵ binh tinh nhuệ không ngừng bị thương vong, vật tư tiêu hao càng ngày càng nhiều.

Vì chinh phục Ma Ni giáo, quân đội đế quốc Quang Minh đã trả giá nặng nề, nhưng, khi Ma Ni giáo chủ động đề xuất hợp tác thì Bộ Thủ lại nhiều lần không thèm suy nghĩ mà lạnh lùng cự tuyệt yêu cầu hợp tác của Ma Ni giáo, hắn tuyên bố nhất định phải đem từng tấc đất Hổ Xuyên đạo nơi Ma Ni giáo chiếm cứ san phẳng, đem mỗi chiến sĩ quân Khăn Đỏ treo lên đuôi ngựa kéo tới chết, ngôn ngữ của y kích thích dân tộc du mục cực lớn, vô cùng thích hợp với khẩu vị của bọn họ, được sự ủng hộ không ít của dân tộc du mục, kiên quyết không chịu thỏa hiệp cùng với Ma Ni giáo, quyết tâm chiến đấu tới cùng. Thế nhưng, trong lúc bất tri bất giác thời gian bảy năm đã qua đi, Ma Ni giáo vẫn là chướng ngại vật ngăn cản sự phát triển ra bên ngoài của đế quốc Quang Minh, không cách nào lay động.

Trên chiến lược ngoại giao, tầm mắt của Bộ Thủ xem ra cũng vô cùng nông cạn, thậm chí là nực cười, hoàn toàn có thể xưng là ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn dốt nát. Hắn tạo nên quá nhiều kẻ địch mà không có lý do nào, đem mỗi một thế lực ở địa khu Mỹ Ni Tư thành kẻ địch, thậm chí công khai yêu cầu bọn họ đều hàng đế quốc Quang Minh, nếu không sẽ thế này thế nọ. Loại uy hiếp ngôn luận này không thu được hiệu quả trong dự liệu, lại khiến cho đông đảo các thế lực ở địa khu Mỹ Ni Tư cực độ phản cảm, bao gồm cả phản quân Bành Việt năm xưa ở trong đó, đều không có thiện cảm với đế quốc Quang Minh. Ngược lại xúc tiến phản quân Bành Việt và Ma Ni giáo liên hợp với nhau, vào lúc Ma Ni giáo nguy hiểm nhất, phản quân Bành Việt còn phái quân tiếp viện, trực tiếp chi viện cho Ma Ni giáo tác chiến.

Trên mặt quản lý nội bộ của đế quốc Quang Minh, Bộ Thủ tựa hồ cũng xuất hiện vấn đề vô cùng nghiêm trọng, hắn làm cho nội bộ của đế quốc Quang Minh thối nát, chướng khí mù mịt, giữa các thế lực thích tranh quyền đoạt lợi với nhau, tàn sát lần nhau, rơi vào bên bờ sự xụp đổ.

Bộ phận chủ yếu tạo thành đế quốc Quang Minh chính là các loại dân tộc trên cao nguyên Huyết Sắc, lực lượng chủ yếu chính là người Ngõa Lạp và Người Tây Mông, người Vũ Chân cũng không ít. Còn có một số các dân tộc thiểu số khác, những dân tộc du mục này, bọn họ đều có một nguyện vọng chung là đem thế lực của mình kéo dài xuống phía nam, cướp đoạt được đất đai và nhân khẩu nhiều hơn, dưới sự thu hút của khẩu hiệu mê hoặc của Bộ Thủ, bọn họ tự nhiên gia nhập vào đại gia đình đế quốc Quang Minh.

Dựa theo lý mà nói, thì Bộ Thủ phải nghĩ biện pháp gắng hết sức đem những lực lượng này dung hợp lại làm một, đoàn kết với nhau, để hình thành sức chiến đấu lớn nhất, cùng nhau phát triền xuống phía nam. Nhưng Bộ Thủ không làm thế, hắn nói với các thủ lĩnh của dân tộc du mục, các ngươi nam hạ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, nhưng trước khi nam hạ, thì các ngươi phải xác định phân phối lợi ích trước đã, nhất là phân phối đất đai và nhân khẩu, hắn chủ trương nguyên tắc mọi người bình đẳng, được rất nhiều dân tộc thiểu số ủng hộ, nhưng lại bị người Tây Mông và người Ngõa Lạp phủ quyết, vì thế Bộ Thủ bị ép thay đổi chủ ý, đem phân phối lợi ích cho người Ngõa Lạp và người Tây Mông quyết định, kết quả lại khiến cho không ít dân tộc thiểu số bất binh, bọn họ kẹp Bộ Thủ vào giữa, yêu cầu hắn giải quyết vấn đề này.

Cuối cùng, Bộ Thủ bị làm cho hoàn toàn không còn cách nào nữa, chỉ đành tuyên bố mình không thể quyết định được, chuyển tay đem lợi ích phân phố giao cho các dân tộc du mục tự mình quyết định, vì thế cái quá trình quyết định này vèo một cái trôi đi sáu bảy năm, tới hiện giờ vẫn còn chưa xác định được, người Tây Mông và người Ngõa Lạp tranh cãi với nhau, các dân tộc thiểu số lại liên kết cùng nhau kéo chân người Tây Mông và người Ngõa Lạp, người Vũ Chân thì lại chơi trò vòng vo, kết quả là người chết không ít, mà vấn đề tới hiện giờ vẫn chưa có đáp án. Bất quá bởi vì tranh đoạt lợi ích, thủ lĩnh của các dân tộc thiểu số gặp mặt nhau đều hầm hầm hè hè, giống như người ta thiếu tiền mình không chịu trả vậy.

Ngoài ra trong điện báo của Lam Sở Yến còn nhắc tới một vấn đề làm người ta lấy làm ngạc nhiên, đó chính là Bộ Thủ nhiều lần tránh được ám sát của Phương Phỉ Thanh Sương, trong mỗi lần ám sát lại có đại tướng của người Ngõa Lạp và người Tây Mông bất hạnh đụng phải trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương, điều này không khỏi quá trùng hợp, căn cứ vào phân tích của Lam Sở Yến, Bộ Thủ không phải là may mắn tránh thoát được tai nạn, mà là cố ý an bài, hắn vốn muốn tá đao sát nhân, muốn mượn thanh đao của Phương Phỉ Thanh Sương trừ đi những nhân tài kiệt xuất của người Ngõa Lạp và người Tây Mông.

Nhìn từ bên ngoài mà xét, những điều mà Bộ Thủ làm gần như toàn là chuyện ngu xuẩn, bản thân hắn cũng là một kẻ ngu ngốc, cho nên đế quốc Quang Minh thế lực khổng lồ mới rơi vào tình trạng ngày hôm nay, phí phạm cả lực lượng cường đại, lại thủy chung chẳng thể phát triển ra bên ngoài.

Nhưng trong con mắt của Khắc Lao Tắc Duy Tư thì hoàn toàn không phải như vậy, sắc mặt ông ta nghiêm túc, chậm rãi nói: “Trong con mắt của rất nhiều người, tựa hồ biểu hiện của Bộ Thủ là chí cao tài mỏng, mong muốn viển vông, không biết thực tế. Điều này đối với một người có thể thành công mạnh mẽ vươn lên trong bảy năm chiến loạn của địa khu Mỹ Ni Tư mà nói là điều không bình thường, nói một cách chính xác thì là vô cùng không binh thường.”

Dương Túc Phong gật đầu đồng ý.

Bộ Thủ vốn chỉ là một quan quân pháp bình thường của sư đoàn Bành Việt, bình thường còn vì mức độ chấp pháp và khiến cho binh sĩ công phẫn, nhưng lại trong hai ba ngăm ngắn ngủi, thành công liên hợp được dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc, thành lập nên đế quốc Quang Minh khổng lồ, hơn nữa còn ngồi lên được vị trí thủ lĩnh. Nếu như nói tất cả những điều này vì liên quan tới vận may, thì bất kỳ người nào ngồi ở đây cũng đều không tin.

Bởi thế, căn cứ vào các loại tình huống ở trên mà phán đoán, Lam Sở Yến lớn gan phỏng đoán, có thể Bộ Thủ cố ý làm cho đế quốc Quang Minh rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, hay nói thẳng ra là chẳng phải hắn muốn lợi dụng các thế lực dân tộc du mục để đạt tới mục đích xưng bá, mà thuận thế lợi dụng món đồ đế quốc Quang Minh này để kiềm chế và tước bớt lực lượng của các dân tộc du mục, bảo hộ an toàn cho phía nam của địa khu Mỹ Ni Tư.

Bộ Thủ không có cách nào chống lại việc các dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc nam hạ địa khu Mỹ Ni Tư, nhưng hắn có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ để gắng sức trì hoãn bước tiến nam hạ của bọn họ. Bề ngoài thì hắn ngu xuẩn, nhưng trên thực tế lại là thể hiện của một trí tuệ lớn, hắn với sức lực của một cá nhân, đã thành công kiềm chế được các dân tộc lâu tới bảy năm, làm bọn họ mất hết thời cơ tốt nhất nam hạ, cho tới tận khi quân Lam Vũ quật khởi thần tốc.

Bởi thế nói ra, Bộ Thủ chẳng những không phải là tên Hán gian phản quốc số một, còn là đại công thần có công với nước, cho dù ban cho danh hiệu anh hùng cũng không quá đáng.

Nhưng Bộ Thủ là anh hùng thực sao?

Không một ai dám chắc chắn.

Tới ngay cả Vân Thiên Tầm cũng cau mày nói: “Cái chuyển biến này quá lớn, đế quốc sẽ không tiếp thụ đâu.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng trầm mặc không nói.

Trước đó trong tuyên truyền của đế quốc, khi mà Dương Túc Phong còn chưa quật khởi, cái tên của Bộ Thủ đã bị báo trí đế quốc đăng tải quá nhiều, hơn nữa còn gắn liền với những việc làm xấu xa. Bởi vì sự xuất hiện của Bộ Thủ, đã hoàn toàn làm tiêu tan tia hi vọng cuối cùng của đế quốc Đường Xuyên ở Mỹ Ni Tư, hơn nữa, trong chiến loạn kéo dài bảy năm, trên tay của Bộ Thủ đúng là đã dính quá nhiều máu tươi của đồng bào quân đội đế quốc Đường Xuyên thậm chí bao gồm cả quân đội do Giang Ninh đại tướng suất lĩnh trong đó. Trong trận chiến bao vây Bích Giang phủ, binh sĩ đế quốc Đường Xuyên táng mạng dưới quân đội đế quốc Quang Minh chỉ huy, ít nhất cũng phải trên ba vạn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.