Ở bên ngoài hàng rào giây thép gai có ba bốn nữ cảnh vệ của quân Lam Vũ đã bị hôn mê, hiển nhiên là các nàng bị Phong Tĩnh Hiên khống chế rồi, vì tiếng khóc ở nơi này có phần quỷ dị, cho nên ban cảnh vệ đồng thời an bài bốn nữ cảnh vệ trực ban, nhưng ở trước mặt Phong Tĩnh Hiên, các nàng căn bản không có cơ hội phản kháng.
Tiêu Tử Phong muốn làm tỉnh bốn nữ cảnh vệ này, kết quả không may là thất bại, thủ pháp độc môn của Phong Tĩnh Hiên nàng không giải nổi, nhưng từ phản ứng trên thân thể của bốn người mà xét, Phong Tĩnh Hiên hẳn là mới vào bên trong chưa lâu.
Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong xuyên qua cảnh cửa, phát hiện hoàn cảnh ở bên trong và bên ngoài đúng là thiên đường và địa ngục, gió đêm thổi qua, tựa hồ có cảm giác ghê rợn, Tiêu Tử Phong không kìm được kéo chặt áo khoác của mình, ngược lại Dương Túc Phong trước kia làm súng lậu, một mình sống ở những nơi hoang sơn dã lĩnh, thường xuyên làm bạn với những bãi tha ma nên chẳng cảm thấy gì.
Nơi này vốn là lãnh cung của Vị Ương cung, tất nhiên không có công trình nào hào hoa, ngược lại phong cách kiến trúc càng giống như một nhà giam u ám hơn, đại bộ phận công trình kiến trúc ở nơi này trước tiên là chú trọng tới kiên cố, cho nên dùng vô số vật liệu đá.
Mặt đá trắng xám trải qua phong sương tuế nguyệt, đã biến thành đen xì rồi, nhìn thoáng qua, còn tưởng rằng vách tường của những kiến trúc này vốn có máu đen.
Kiến trúc ở bên trong này cũng không nhiều, chỉ có sáu gian phòng tương đối lớn, phòng ốc đều không có cửa số, nhìn giống như trở về thời đại nguyên thủy vậy.
Những cung nữ hoặc hoàng phi sau khi bị đày vào nơi này, chỉ còn dựa vào năng lực của mình để tự sinh tồn mà thôi, cơm nước thì vãn có, mỗi ngày đùng giờ đúng lượng cung cấp cho hai bữa, nhưng không nhiều, chất lượng cũng không tốt, cho nên thường xuyên phát sinh ra những hành vi tranh cướp.
Dù sao trước mặt cơn đói thì thể diện lễ nghi gì cũng đều là thứ yếu, quan trọng nhất là bản thân có thể sống sót được, trong quá trình tranh giành thức ăn, những hoàng phi vốn rất cao quý, đều lặng lẽ chết đi, thi thể của bọn họ bình thường đều bị âm thàm kéo ra, sau đó đưa tới một nơi không ai hay biết hỏa táng.
Loại tình huống bi thảm này cho tới tận khi Đường Duệ lên ngôi mới chuyển biến tốt hơn, ông ta hạ lệnh đảm bảo dồ ăn cho lãnh cung, không cho phép có người chết đói nữa, tình huống thi thể ở bên trong lãnh cung mang ra ngoài vì thế giảm bớt đi rất nhiều.
Bất quá, bởi vì tâm tình của những người bị biếm vào lãnh cung đều rất u uất, cho nên ăn uống không nhiều, thân thể của nữ nhân thường không được tốt, nên dù có được đảm bảo về thức ăn, trong lãnh cung thỉnh thoảng vẫn có người chết, nơi này đã trở thành địa phương mỗi người trong Vị Ương cung nghe tới đều biến sắc.
Vì để người ở trong lãnh cung kiểm điểm lại hành vi của mình, bên trong nơi này còn có rất nhiều bức tường đá nhẵn bóng như gương, trên mỗi một tấm đá hoặc là viết thơ viết từ, hoặc là hình vẽ, nội dung đều nhắc nhở con người kiểm điểm hành vi của mình.
Bất quá nó cũng đã bị tuyết vũ phong sương hủy hoại, cho nên những thứ thơ từ tranh vẽ đó đều lờ mờ không rõ ràng nữa, bên mặt tường đá cũng tả tơi, loang lổ bong chóc, như sắp đổ tới nơi, nhưng mãi chẳng thấy đổ.
Bởi vì thời gian dài không có người cư ngụ, nơi này đã hoàn toàn hoang phế rồi, cho dù cuối năm ngoái ban cảnh vệ đã từng dọn dẹp trên quy mô lớn, nhưng hiện giờ lại khắp nơi lại đầy mạng nên rồi, mặt đất cũng toàn là lá dụng.
Bên trong lãnh cung toàn là những cây Hòe cổ thụ, có lẽ nguyên cớ là do không bị ai quấy rầy, cho nên mọc vô cùng um tùm, từng tán từng tán cây trông giống như những chiếc ô cực lớn, đem bầu trời của lãnh cung che kín mít, làm ánh mặt trời không thể xuyên qua, ít nhất lúc này Dương Túc Phong tuyệt đối không cảm thự tồn tại của ánh mặt trời.
Dương Túc Phong nhìn khắp bốn phía, không phát hiện ra điều gì, trên mặt đất cũng không có dấu vết nào có thể nhận ra, bọn họ đi qua đi lại hai vòng, nhưng không nhìn thấy Phong Tĩnh Hiên, không biết nàng ẩn nấp ở nơi nào.
Lúc này bóng đêm đã dần dần phủ xuống, Tiêu Tử Phong cũng không khỏi có chút lo lắng, cảm thấy quyết định vừa rồi của mình tựa hồ có chút lỗ mãng rồi.
Tiêu Tử Phong thất vọng nói:
- Cô ta không ở đây …
Dương Túc Phong gật đầu, Phong Tĩnh Hiên đúng là không có ở đây, hoặc là nàng đã từng tới đây, nhưng hiện giờ đã rời đi rồi.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị muốn xoay người bỏ đi thì đột nhiên ở sau lưng bọn họ có người lạnh lùng nói:
- Ta ở đây.
Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong vội quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một bóng người màu xám.
Phong Tĩnh Hiên!
So với Phong Tĩnh Hiên ở trong tưởng tượng tựa hồ có quá nhiều sự khác biệt, lúc này Phong Tính Hiên mặc bộ y phục thiếp thân nữ quan của Vị Ương cung, không nghi ngờ gì đã sụt giảm cực lớn phong độ và khí chất của nàng.
Cái gọi là Phật dựa vào kim quang, người dựa vào y trang là thế, vị nữ chưởng môn nhân Hải Thiên Phật Quốc xếp nhóm đầu của bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc này mặc bộ y phục nữ quan thiếp thân không thẻ làm nổi bật lên sự mỹ lệ và khí chất của nàng.
Bất quá cho dù là như thế, ở trong con mắt của Dương Túc Phong, trang phục nữ quan thiếp thân của Phong Tĩnh Hien đã tương đối mỹ lệ trầm tĩnh rồi, mà loại dụ hoặc đồng phục tựa hồ cũng chưa từng có.
Phong Tĩnh Hiên xưa nay chưa từng để nam nhân vào trong mắt nghe nói tới giờ vẫn là tấm thân của cô nương, cao chừng một mét bảy mươi lăm, tựa hồ so với Y Địch Liễu Lâm Na còn cao hơn một chút, vóc dáng của một nữ nhân thành thục hiển nhiên là là đầy đặn mà lả lướt, đã biểu lộ hoàn toàn dưới bộ y phục màu xám, phối hợp với sự dụ hoặc của đồng phục, đúng là có sức hấp dẫn cực lớn với nam nhân.
Làn da của nàng mịn màng mà trắng trẻo, làm cho người ta có một cảm giác muốn thỏa sức âu yếm, máu tóc đen nhánh, mái tóc như vậy nếu như bị gió đêm thôi tung, chắc chắn là mê người, nhưng bởi vì nhu cầu phục sức của cung nữ, nên chỉ đành bện thành hai cái đuôi ngựa xinh xinh, khiến cho nàng mất đi sự xinh đẹp phiêu dật vốn có.
Nhưng loại vẻ đẹp tiếc nuối này lại mang tới cho nam nhân càng thêm nhiều không gia để tưởng tượng, nếu như nàng mặc vào y phục hợp với mình nhất lúc bình thường, thì sẽ cao quý ưu nhã tới nhường nào.
Đôi mắt cả Phong Tĩnh Hiên chắc chắn là mang nhiều ý nghĩa nhất trong số nữ nhân mà Dương Túc Phong gặp qua, ánh mắt không quá sắc bén, nhưng con ngươi đen nhánh giống như đầm nước mùa đông, trong tĩnh lặng ngưng tụ sức mạnh cực lớn, những sức mạnh này một khi phóng thích ra, sẽ không có một ai có thể ngăn cản được.
Nhìn bề ngoài, đôi mắt của nàng long lanh, sống mũi thẳng tắp như khắc ngọc, lông mày liễu, một đôi cánh môi ánh đào, trong thanh thuần mà lại quyết rũ, nói thực sự giống như Lâm Thanh Hà lúc tuổi thanh niên, nhưng lại điềm tĩnh và lạnh lùng hơn Lâm Thanh Hà một chút.
(LTH diễn viên đài loan)
Đương nhiên, vóc dáng của Phong Tĩnh Hiên càng cao ráo và phong vận hơn Lâm Thanh Hà, bộ ngực và cặp mông vô cùng đày đặc được đồng phục nữ quan ôm sát hiện lên đường cong mê người, xinh đẹp mạnh mẽ, trong mỹ lệ lại thâm mấy phần uy nghiêm.
Loại uy nghiêm này làm người ta nghĩ ngay tới thân phận nữ chưởng môn nhân của Hải Thiên Phặt Quốc, về mặt khí thế bất giác kém hơn ba phần, chẳng trách mà Úc Thủy Lan Nhược đối với sư phụ của mình cứ như là chuột gặp phải mèo, nàng đúng là một nữ nhân không dễ đối phó.
Tổng thế mà nói, Phong Tĩnh Hiên có một vẻ đẹp làm người ta không dám khinh nhờn, không một ai không than thở trước vẻ đẹp mê đắm của nàng, mặt như trăng rằm, da như mỡ đông, mắt như đầm sâu, màng mi liễu cao vút, hai con mắt sáng trong, sống mũi thẳng tắp, canh môi cong mềm mại và đôi gò mà mịn màng, bao nhiêu vẻ đẹp vừa vặn tập trung ở trên má lúm đồng tiền thanh thuần thoát tục, còn phối hợp với khí chất mê người không thể kháng cự, mái tóc mềm đen nhánh lúc này bện thành hai cái đuôi ngựa linh động, càng làm nổi bật quyến nữ uyển chuyển của nữ thân.
Một bộ dồng phục nữ quan thiếp thân hết sức vừa vặn trên thân thể thiếu nữ yểu điệu, hoàn mỹ buộc vòng quanh chiếc eo thon, nổi lên đường nét ưu mỹ tha thướt, làn da trắng như băng tuyết, mịn như mỡ đông mang sức dụ hoặc mãnh liệt.
Đôi song nhũ của mỹ nhân nhô lên gò đổi nhỏ, cùng với cặp đùi thon dài mỹ miều, phố hợp với khi chất thành thân như nước, tự như mộng tựa như ảo, làm người ta sinh lòng yêu thương, làm người ta không thể không bội phục sự thần kỳ của tạo hóa, muốn tạo ra mỹ nữ như vậy thực không biết phải hao phí biết bao tâm huyết.
- Cô là ai?
Dương Túc Phong giả ngốc, hỏi có chút ngây ngô, y đương nhiên là biết vị đại mỹ nữ ở trước mắt đây chính là Phong Tĩnh Hiên tới từ Hải Thiên Phật Quốc, nhưng lại cứ giả vờ như không biết.
Bất quá trình độ giả ngốc cỡ đó sao qua mắt được Phong Tĩnh Hiên, bản thân Dương Túc Phong cũng không có chút lòng tin nào, nếu như mình có thể dễ dàng lừa được nàng như thế, thì nàng ở vị trí chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc sớm đã không biết bị người ta lăng nhục bao nhiêu lần, có lẽ hiện giờ sớm đã trở thành bà mẹ của bảy tám đứa con rồi.
Quả nhiên Phong Tĩnh Hiên khẽ cười lạnh nhìn Dương Túc Phong không đáp, hiển nhiên là nàng sớm đã nhìn xuyên thân phật của Dương Túc Phong, nói không chừng trong lòng còn đang cực kỳ khinh bỉ sự ngu xuẩn và vô sỉ của y, một đại nam nhân như y xuất hiện ở nơi này, có dùng đầu gối cũng đoán ra thân phận thực sự của y, huống chi là Phong Tĩnh Hiên tâm tư thông tuệ nhường nào.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Phong Tĩnh Hiên, Dương Túc Phong không khỏi có chút chột dạ, dù sao thì y và Úc Thủy Lan Nhược cùng nhau bày kế với đối phương, mặc dù đối phương còn chưa biết, nhưng làm việc trái lòng luôn chột dạ.
Dương Túc Phong còn chưa luyện được trình độ Thái Sơn sập xuống trước mắt không đổi sắc mặt, đương nhiên y cũng không bị Phong Tĩnh Hiên phát giác ra sự bất an trong lòng, hai người bất giác giao phong với nhau, có thể nói là ngang tay.
Tiêu Tử Phong lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhìn sâu vào Phong Tĩnh Hiên, chậm rãi nói:
- Chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc phải không?
Phong Tĩnh Hiên hơi cau mày lại, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đã theo dõi ta tới tận nơi này, còn hỏi thừa làm gì? Ta chính là Phong Tĩnh Hiên của Hải Thiên Phật Quốc! Cô là Tiêu Tử Phong của Nghi Hoa Cung rồi? Dương Túc Phong, trước đây ngươi chưa từng vào nơi này sao?
Dương Túc Phong còn lo lắng Phong Tĩnh Hiên muốn làm khó mình, lúc mới đầu còn có chút lo lắng, nhưng về sau nghe ngữ khí của nàng, thì tựa hồ vị đại mỹ nữ này quan tâm tới việc khác hơn, chẳng để ý tới mình lắm.
Y vội xoay chuyển tâm tư, cung kính đáp:
- Không có, ta biết biết có một nơi độc đáo như vậy, nhưng lại thực sự chưa từng bao giờ đi tới. Phong chưởng môn, nơi này có gì đặc biệt sao?
Đột nhiên gặp được Phong Tĩnh Hiên trong giấc mộng xuân, nhưng Dương Túc Phong lại không dám có chút tơ tưởng nào, nữ nhân này dáng vẻ vô cùng tinh minh, nếu như mình giao phong chính diện với nàng, ngàn vạn lần không phải là đối thủ.
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Tử Phong cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm, thì biết loại nữ nhân này, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức.
Bất quá đáng chết là bộ đồng phục nữ quan này dù che lấp rất nhiều mỹ sắc và khí chất của Phong Tĩnh Hiên, nhưng lại có sự dụ hoặc đồng phục đặc biệt, làm Dương Túc Phong không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn, khó khăn lắm mới khống chế được.
Y đã cảm giác được rõ ràng áp lực oai nghiêm không thể xâm phạm tới từ đối phương, nữ nhân có thân phận và địa vị như thế này, cho dù chỉ một động tác cử chỉ trong lúc vô tình, đều lộ ta thần thái khí chất vốn có, Phong Tĩnh Hiên cũng không phải là ngoại lệ.
Cảm giác lớn nhất mà nàng cấp cho Dương Túc Phong là, ngươi đừng có chọc vào ta, nếu không ta cho ngươi biết tay, cho dù ngươi là hoàng đế của đế quốc Lam Vũ cũng chỉ có nước nuốt trái đắng.
Xui xẻo là nữ nhân này là còn là tình nhân của “phụ thân”, thực sự không biết năm xưa “phụ thân” làm sao xử lý được nàng, cái lão Vũ Văn Thiên Nhai đáng chết, tại sao không hề nhắc tới chuyện này trong tiểu sử của Đường Lãng, lão ta không biết hay không dám nhắc tới? Tin rằng nửa sau nhiều hơn.
Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong chăm chứ, cứ như muốn đào ra được bảo tàng gì đó ở trên người Dương Túc Phong, lãnh đạm nói:
- Vậy người của ngươi có tiến hành loại hoạt động đào xới gì ở trong đây chứ? Có phát hiện ra chuyện gì quái dị không?
Dương Túc Phong làm ra vẻ ngoan ngoãn, sắc mặt tỏ ra hết sức cung kính, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Tìm kiếm thì có tìm kiếm rồi, nhưng đào bới thì tuyệt đối không có, bọn họ chỉ quét tước một số rác rưởi … thỉnh thoảng phát hiện ra một số xương cốt của người chết, ngoài ra không có gì đặc biệt cả… A! Phải tồi, bên trong trong này thường truyền ra tiếng khóc vô cùng đáng sợ, bình thường cảnh vệ cũng không dám vào …
Phương Tĩnh Hiên cau mày:
- Tiếng khóc gì? Là tiếng khóc của nữ nhân sao?
Dương Túc Phong cung kính đáp:
- Đúng thế, là tiếng khóc của nữ nhân ….
Phong Tĩnh Hiên nhíu chặt mày lại, thần sắc tựa hồ có chút u buồn, như đang nghĩ tới chuyện xưa cũ nào đó, tạm thời rơi vào trạng thái thất thần, lúc này tịch dương đã sắp khuất sau núi rồi, sánh sáng sót lại của buổi chiều tà còn lưu luyến chiếu lên nóc nhà vàng son lộng lẫy của Vị Ương cung, làm cho Vị Ương cung càng thêm rực rỡ.
Nhưng đối với khu vực lãnh cung này mà nói thì lại không hề có lấy một chút ánh mặt trời nào, tới ngay cả nhiệt độ cũng thấp hơn bên ngoài ba độ.
Khuôn mặt của Phong Tĩnh Hiên bao chùm trong bóng đêm mờ mịt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng, không ai dám quấy rầy.
Tiêu Tử Phong âm thầm lui ra, nàng cảm thấy ở nơi này không cần có nàng nữa, Phong Tĩnh Hiên tựa hồ không hề có ý làm hại tới Dương Túc Phong, ngược lại nàng như muốn có được tin tức nào đó từ Dương Túc Phong.
Bất quá đó đều không phải là nguyên nhân cuối cùng khiến cho Tiêu Tử Phong rời đi, nàng rời đi là bởi vì nàng cảm giác Dương Túc Phong muốn tiếp cận với Phong Tĩnh Hiên, dùng con đường tình cảm cá nhân, lợi dùng quan hệ tình cảm giữa Đường Hán và Phong Tĩnh Hiên để làm hại nữ chưởng môn nhân còn sót lại của Hải Thiên Phật Quốc này, chuyện như vậy nàng ở bên cạnh xem tự nhiên là không tốt lắm.
Quả nhiên Tiêu Tử Phong vừa đi, Dương Túc Phong liền không kìm chế được đánh giá tỉ mỉ Phong Tĩnh Hiên, ánh mắt quyến luyến nhìn lén bộ ngực đầy đặn của đối phương, rất có cảm giác kích thích vụng trộm, một số suy nghĩ xấu xa bẩn thỉu cũng tự nhiên theo đó mà nổi lên, khó khăn lắm mới áp chế được, để tranh cho bị Phong Tĩnh Hiên phát giác.
Nư nhân này, đã từng là đệ nhất mỹ nữ làm khuynh đảo võ lâm, kẻ theo đuổi nàng hiển nhiên còn nhiều hơn cả Tiêu Tử Phong và Y Địch Liễu Lâm Na, danh tiếng cũng lớn hơn hai người nhiều, những câu chuyện phát sinh trên người nàng cũng tuyệt diệu hơn so với hai mỹ nữ còn lại nhiều, đương nhiên, cũng bí mật hơn nhiều.
Chỉ tiếc rằng không biết có phải vì nguyên nhân người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, mà Phong Tĩnh Hiên không có cơ hội đem toàn bộ sức quyến rũ và khí chất của mình bộc lộ hết ra hay không, không tránh khói làm người ta có chút tiếc nuối.
Nhưng vô tình lại kéo gần khoảng cách giữa Dương Túc Phong với nàng, thiếp thân nữ quan của Vị Ương cung đương nhiên là dễ thân cận hơn chương môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc nhiều.
Nữ nhân này thiếu chút nữa thành mẹ kế của “Dương Túc Phong”, mặc dù cuối cùng không trở thành mẹ kế được, nhưng bời vì có quan hệ tới Đường Hán, Dương Túc Phong cho rằng còn có cơ hội cùng nàng liên lạc tình cảm.
Dương Túc Phong đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn trừng trừng vào Dương Túc Phong nói lạnh như băng giá:
- Ngươi đang làm cái gì?
Thì ra Dương Túc Phong nhìn thấy Phong Tĩnh Hiên hồi lâu không có phản ứng, những suy nghĩ không thể cho ai hay ở trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Tiêu Tử Phong tựa nhiên mà thêm chút khinh bạc, cứ như muốn xuyên thấu qua bộ y phục mỏng manh kia để thăm dò bí mật thân thể của nữ nhân.
Kết quả không may bị Phong Tĩnh Hiên phát giác ra, Dương Túc Phong vội vàng hoảng hốt nói:
- Úc Thủy Lan Nhược nói Phong chưởng môn là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, không ai có thể bì kịp, cho dù là nam nhân có mù cũng phải động lòng vì Phong chưởng môn, quả đúng là như thế. Khả năng kiềm chế của ta quá kém đã xúc phạm Phong chưởng môn, mong Phong chưởng môn thứ tội.
Sắc mặt của Phong Tĩnh Hiên có hơi phớt hồng, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm hơn một chút, vốn nàng nhìn thấy ánh mắt khinh bạc của Dương Túc Phong, đúng là muốn cho y nềm một chút đau khổ, cũng để cho y biết là đang đứng ở trước mặt ai.
Nhưng không ngờ tên gia hỏa này lại chủ động thừa nhận lỗi lần của mình, làm cho nàng không tiện ra tay, chỉ đành hừ mũi một tiếng, không nói gì cả, coi như là đã tha thứ cho y rồi.
Dù sao nàng cũng đâu phải là cô gái mười tám mười chín tuổi nữa, rất nhiều chuyện giữa nam và nữ nàng hiểu rất rõ, với nhan sắc và phong thái của mình, làm cho nữ nhân nhìn thấy hai chân phát nhũn, nam nhân nhìn thấy nảy sinh suy nghĩ xấu xa là chuyện rất bình thường, cho dù là những người có tu vi cao cường, mắt đặt trên trán cũng không khỏi có những ý nghĩ bậy bạ, huống chi là Dương Túc Phong tiếng thối vang khắp bốn biển?
Nếu như Dương Túc Phong mà chẳng có chút phản ứng gì mới nàng, thì bản thân nàng còn sinh ra chút cảm giác mất mát.
Nhưng nàng không hề biết, lúc này Dương Túc Phong bề ngoài làm ra vẻ hết sức cung kính, nhưng ở trong lòng lại thầm cười lạnh, nữ nhân à nữ nhân, đầu óc các cô còn đơn giản lắm, cái đạo lý đánh rắn phải tùy vào gậy chẳng lẽ các cô không hiểu sao? Một lần buông lỏng chính là bắt đầu sự đọa lạc đó! Đồng chí Đường Hán không thể hoàn thành được công tác cách mạng vĩ đại, thì giao cho ta hoàn thành đi! Ta nhất định làm nữ nhân này gả vào Đường gia chúng ta…
Phong Tĩnh Hiên đột nhiên cau mày lạnh lùng hỏi:
- Là Phương Phỉ Thanh Sương nói cho ngươi biết là ta nhập cung?
Dương Túc Phong hết sức thành khẩn đáp:
- Không phải, mà là do cô chọn nhầm khách sạn thôi, khách sạn đó chính là trạm tình báo của quân Lam Vũ bọn ta, bọn họ phát hiện ra Nga Nhi Tuyết Liễu cón chút không ổn, vì thế báo cáo tới chỗ ta. Kỳ thực khi ở cửa nam của Vị Ương cung, bọn ta đã biết thân phận của Phong chương môn, bất quá bọn ta không vạch trần, vì ta cũng muốn xem xem Phong chưởng môn muốn vào Vị Ương cung làm cái gì … cô là sư phụ của Úc Thủy Lan Nhược, vì sao cô không để cho Úc Thủy Lan Nhược trực tiếp dẫn cô vào chứ?
Bắt đầu từ lúc nhận được tin tức Phong Tĩnh Hiên nhập cung, Dương Túc Phong đã định sẵn chủ ý, nhất định phải dành được thiện cảm của Phong đại chưởng môn, mà biện pháp giành lấy thiện cảm của đối phương nhanh nhất và trực tiếp nhất chính là thẳng thắn bộc lộ mọi thứ, bí quyết nho nhỏ này ngay từ khi năm tuổi y đã hiểu rõ rồi.
Nàng chẳng phải là tình nhân cũ của “phụ thân” mình sao? Vậy khẳng định đối với mình vừa yêu vừa hận, yêu và hận chỉ cách nhau một ý nghĩ, chỉ có giành được thiện cạm của Phong Tĩnh Hiên, y mới có cơ hội tiếp cận nàng, chỉ có dần dần tiếp cận nàng, mới có cơ hôi … ặc nghĩ lệch mất rồi.
Trong ánh mắt của Phong Tĩnh Hiên âm thầm phát ra hàn quang khó làm người ta phát hiện, lạnh lùng nhìn Dương Túc Phong chăm chú, nàng thực sự không biết, thì ra mình đã bị người ta vạch trần thân phận ở cái khách sạn đó rồi, còn cho rằng mình đã thành công trả trộn được vào Vị Ương cung!
Xem ra, nam nhân ở trước mắt này không phải là thứ bỏ đi như trong lời nói của những người khác, đúng là có chút bản lĩnh, bất quá vì sao y lại không che dấu mình điều gì, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Đường Hán sao?
Nhắc tơi Đường Hán, cảm tình của Phong Tĩnh Hiên rất phức tạp, nam nhân đó nàng đúng là đã từng yêu, cũng đã từng hận, nhưng chuyện cũng trôi qua gần hai mươi năm, thời gian đã xóa mờ đi rất nhiều thứ, hiện giờ đối với hậu nhân của người đó, cho dù nàng muốn hận, cũng không dễ dàng hận được, dù sao Đường Hán chưa bao giờ làm tổn thương tới nàng, chỉ làm nàng thất vọng mà thôi.
Ngược lại nam nhân ở trước mắt này có chút đường nét giống với Đường Hán năm xưa, đã bất tri bất giác làm cho mặn ngọt chua cay đều trào hết trong lòng, làm Phong Tĩnh Hiên không ngờ trở nên cho chút si dại, hồi lâu không nói gì.