Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 818: Chương 818: Câu chuyện bên hồ Mạc Sầu (P1)




Nga Nhi Tuyết Liễu mang tới không phải là Phương Phỉ Thanh Sương, mà là sứ giả đến từ đế quốc Tinh Hà.

Vị sứ giả tới từ đế quốc Tinh Hà này, tự xưng là Tác Khoa, chính là người đứng thứ tư trong chính vụ của đế quốc Tinh Hà, hắn tới đương nhiên là muốn thăm dò chi tiết về quân Lam Vũ, cho nên Nga Nhi Tuyết Liễu vừa mới đi, thái độ của Dương Túc Phong cũng quay ngoắt lại, giới thiệu Mã Khôn với Tác Khoa, để Mã Khôn đi giao thiệp với hắn.

Nga Nhi Tuyết Liễu không mang tới người mà Dương Túc Phong muốn gặp, làm cho y cảm tháy có chút tiếc nuối, nhưng Phượng Phi Phi lặng lẽ bù đắp cho sự tiếc nuối này, nàng mang tới Phượng Lam Vũ.

Bời vì tác chiến sau này của quân Lam Vũ chủ yếu là đảo Lữ Tống và đại lục Y Lan, cho nên Phượng Phi Phi cũng lãnh đạo cơ cấu tình báo bắt đầu cuộc di dời lớn, chuyển từ cứ điểm Đông Nhật của địa khu Mỹ Ni Tư di chuyển tới Linh Thọ phủ của Kim Xuyên đạo, theo cùng hành động với quân bộ quân Lam Vũ, Phượng Lam Vũ cũng len lén đi theo tới nơi này.

Vừa nhìn thấy Phương Lam Vũ, Dương Túc Phong không kìm chế được nhớ tới chuyện đáng tiếc của đêm hôm đó, nếu chẳng phải người Tây Mông chết tiệt tới phá ngang, thì có lẽ hiện giờ Phượng Lam Vũ đã là nữ nhân bụng to lùm lùm rồi, tới cửa mà không thể tiến vào thực sự làm cho người ta bực bội.

Phượng Lam Vũ tựa hồ cũng có suy nghĩ như vậy, khi nhìn thấy Dương Túc Phong, đôi mắt cứ long lanh như nước, khuôn mặt lại tỏ ra đặc biệt thẹn thùng và quyến rũ, tức thì làm dục niệm của Dương Túc Phong sôi sục.

Phất Lôi Đát nói bời vi y lo âu, cho nên sinh lý bên trong cơ thể sinh ra mất cân bằng, dễ dàng sinh ra dục niệm đối với nữ nhân, vào lúc này, điều ấy biểu hiện càng thêm rõ ràng.

Phượng Lam Vũ rất nhanh được an bài tới ở trong một căn nhà nhỏ độc lập.

Loại nhà nhỏ như vậy ở bên hồ Mạc Sầu nhiều vô cùng, đều chuyên môn dùng để cho các quyền phú phú hào khi tới đây chơi đùa thì thuê ở, các loại đồ dùng trang bị sinh hoạt ở bên trong không thiếu một chút gì, chỉ cần có người cung cấp một số đồ sinh hoạt thường ngày là có thể sinh sống lâu dài ở nơi này rồi.

Ở bên trong những căn nhà nhỏ này, vào ban đêm cũng có thể hít thở không khí tươi mát của đại tự nhiên, nghe nước hồ Mạc Sầu khe khẽ lay động, thực đúng là sự hưởng thủ không thể cao hơn được nữa.

Phượng Lam Vũ rất thích cuộc sống như thế này, cho nên sống một mình rất là thoải mái, nàng tương đối trầm mặc ít nói, rất ít khi qua lại với những tỉ muội khác, chỉ có Phượng Phi Phi thỉnh thoảng đi tới thăm nàng.

Ngày hôm đó Phượng Phi Phi hết sức thần bí mời Dương Túc Phong đi thăm Phượng Lam Vũ, Dương Túc Phong nhìn thấy sắc mặc Phượng Phi Phi có hơi chút ửng hồng, trong lòng hiểu rõ là chuyện gì, vì thế vui vẻ nhận lời mời.

Khi đó chính là vào buổi sáng, Phượng Lam Vũ vừa mới rời giường, còn đang ngâm mình trong suối nước nóng nhỏ ở trong căn phòng nhỏ, vừa mới đứng dậy không lâu, kết quả là bị hai người Dương Túc Phong và Phượng Phi Phi xông vào, Phượng Lam Vũ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhỏ giọng mắng :

- Hai người các ngươi, càng ngày càng không có quy củ, cũng không gõ cửa …

Phượng Lam Vũ lời còn chưa nói xong, đã quay đầu đi luôn, kết quả là trong lúc thẹn thùng gấp gáp, động tác quá mạnh, chân bị trượt đi, không đứng vững được, liền vội vàng điều chình thân thể, kết quả vẫn không đứng vững được, loạng choạng mấy lượt.

Dương Túc Phong vội vàng đi tới đỡ lấy nàng, thế là Phượng Lam Vũ lảo đảo vừa vặn ngã người vào trong lòng Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong không thể không ôm lấy nàng, tiếp xúc với làn da trơn mịn của nàng, thoải mái dễ chịu nhường nào, đôi gò ngực xinh đẹp của nàng thúc vào lòng ngực y, hai khối thịt lớn quen thuộc lại ma sát với lòng ngực của Dương Túc Phong, làm cho y cảm thấy khoan khoái khác thường.

Phượng Phi Phi che miệng cười khẽ, làm sắc mặt Phượng Phi Phi tức thì đỏ như quả gấc chín, nàng đúng là không cẩn thận bị trượt, dưới tình huống không có cách nào đứng vững lại được mới chỉ đành nhào vào trong lòng Dương Túc Phong.

Nhưng ở trong mắt người khác nhìn thấy, lại giống như nàng cố ý làm thế, sau đó đưa minh vào lòng y.

Phượng Lam Vũ mé cặp môi mềm mại mê người, khẽ thở dốc phả ra hơi thở như lan, Dương Túc Phong ý loạn tình mê, không còn nhẫn nhịn được nữa, đem miệng áp lên cánh môi mềm mại trơn mịn của nàng,cuốn chặt chiếc lưỡi nhỏ đang bối rối muốn bỏ trốn trong miệng nàng, mút lấy mật ngọt thơm mát ở trong miệng nàng.

Phượng Lam Vũ theo bản năng vùng vẫy mấy lượt, rồi nhiệt tình phối hợp, hương thơm lẫn mật ngọt đều bị Dương Túc Phong tham lam nuốt hết toàn bộ.

Phượng Phi Phi thuận tay treo một tấm biển từ chối tiếp khách ở bên trên cửa của căn nhà nhỏ.

Một chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Phượng Lam Vũ nhận thấy ở nơi này quá bắt mắt, hơn nữa lại còn có Phượng Phi Phi ở bên cạnh, trong lúc thẹn thùng khôn siết, cố lắc đầu ra sức tránh thoát, Dương Túc Phong trong lúc khẩn trương mất tập trung, bị mất thăng bằng, thế là hai người cũng ngã xuống trên mặt đất, sau đó thuận theo bãi cỏ thấp lăn xuống dưới, cho tới tận khi lăn vào bên trong một chiếc hố nhỏ, hai người vẫn cứ ôm chặt lấy nhau.

Phượng Lam Vũ thoát khỏi cái miệng của Dương Túc Phong, xấu hổ nhỏ giọng kêu lên :

- Đừng ở chỗ này … sẽ có người nhìn thấy đấy …

Duơng Túc Phong căn bản không hề đổi ý.

Phượng Lam Vũ trượt chân ngã trên mặt đất thân thể vặn vẹo như rắn, duỗi chân chống đất, trong lúc cử động làm cho chiếc váy lụa chùm tới đầu gối bị vén lên, hai cặp đùi tròn lẳng trắng như tuyết của nàng lộ ra toàn bộ, còn cả ví trí bí mật giữa hai chân gần như cũng lộ ra.

Dương Túc Phong đã xem qua bức ảnh của nàng, biết rằng chỗ nhỗ lên giữa hai chân nàng so với những nữ nhân khác còn đầy đặn hơn, những nhân vật hạ tiện còn từ đó mà phỏng đoán ra thứ nàng sở hữu chính là “huyệt bánh bao” là cực phẩm trong những huyệt động làm cho người ta mê muội khao khát, nếu như nam nhân may mắn nào có thể thâm nhập vào phía bên trong cùng, sẽ khoan khoái như mọc cánh bay lên trời, quên đi tất cả mọi thứ.

Dương Túc Phong không kìm được thò tay mò vào dưới mép chiếc váy màu tím của nàng, mày mò góc bí ẩn của mỹ nhân, cùng với một động tác của y, Phượng Lam Vũ mới ban đầu còn theo bản năng cựa quậy thân thể, rồi dần dàn mềm nhũn ra, cuối cùng biến thành hoàn toàn thuận theo.

Từ trong lòng nàng mà nói, nàng hoàn toàn không kháng cứ sự chiếm hữu của Dương Túc Phong, ngược lại có có chút ý vị mong đợi, ở sâu bên trong nội tâm của nàng, nàng cho rằng chỉ có thân thể của mình mới có thể lưu lại cho Dương Túc Phong ấn tượng khó quên nhất.

Vào lúc này đây, Phượng Lam Vũ ngửa mặt khuôn mặt phơi phới ráng hồng, mở đôi mắt hạnh, phát ra sóng mắt sóng mắt dập dờn, câu hồn nhiếp phách, cánh mũi nhỏ nhắn lung linh, khe khẽ phập phồng, hai cánh môi đỏ tươi căng tràn, giống như quả vải chín mọng, khiến cho người ta chỉ muốn cắn vào một miếng.

Chiếc miệng nhỏ khẽ hé lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng muốt, cực giống với vỏ sò ở bên bờ biển, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ sâu như hồ nước. Làn thu ba mê người lay động, từng làn hương thơm thoang thoảng của nữ nhân luồn vào cánh mũi của Dương Túc Phong, khêu gợi nội tâm khẩn trương mà khát khô của y, đồng thời tưới ướt sự dam dục mạnh mẽ của y.

Dương Túc Phong cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt quyến rũ mê người của Phượng Lam Vũ, khuôn mặt đẹp đẽ, không một chút tỳ vết nào có thể bời móc ra, thân hình lả lướt mỹ diệu, cơ thể lan tỏa ra u hương xử nữ thoang thoảng, thanh thú vô cùng, mê người cực độ, mái tóc đen nhanh càng làm nổi bật thêm làn da trơn mịn trắng như tuyết này, nhất là khí chất dịu dàng làm cho vẻ đẹp của nàng càng tăng lên, mặc dù đã là lần thứ hai cùng nàng tiếp cận gần như vậy, nhưng vẫn làm cho hắn có cảm giác trái tim run rẩy.

Phượng Lam Vũ ngồi dậy nhìn thấy khuôn mặt của y, ráng hồng thiêu đốt tới cả chiếc cổ trắng muốt, trong lòng khát khao y âu yếm và chiếm hữu , nhưng lại thẹn thùng không dảm thả lòng.

Cúc áo phía trên của nàng đã bị cởi ra rồi, chiếc áo lót chắt liệu mềm nhẹ màu nhạt giống như một lớp sương khói lờ mờ, mặc dù bao bọc lên thân thể kiêu ngạo của Phượng Lam Vũ, bảo vệ hoàn chình bộ ngực của nàng, nhưng vẫn còn thấp thoáng thấy được khe núi ngọn đồi hiện ra như ẩn như hiện, nhưng làm cho lòng người xao động nhất lại là dáng vẻ trên khuôn mặt nàng.

Trên khuôn mặt ráng chiều ửng hồng đó, đang mang theo mấy phần thẹn thùng, mấy phần khiêu khích, xen lẫn với một chút kinh hoàng, khiến cho người ta khơi lên một dục vọng chiếm hữu từ sâu trong đáy lòng.

Phượng Phi Phi lại lần nữa rón rén xuất hiện ở bên cạnh trông chừng cho bọn họ, Phượng Lam Vũ tức thì càng thêm thẹn thùng.

Dương Túc Phong lại cảm thấy dưới tình huống có khán giả đứng xem, tình dục lại càng thêm kích thích.

Cơ thể Phượng Lam Vũ hết sức bốc lửa, cái áo lót kia nói cha che đậy, chẳng bằng như nói là khơi lên dâm dục của người ta, chiếc yếm lót mỏng manh mặc dù che lấp nhũ phong đầy đặn cao ngất của Phượng Lam Vũ, không cho quả bóng thịt màu trắng ưu mỹ nhô lên kia bại lộ ra bên ngoài, nhưng hai thứ nhô lên bên trên nhũ phong, lại có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng của nó dù cách một lớp áo lót, nhũ phong cao ngất đó cách mũi Dương Túc Phong không tới năm centimet, y chẳng chút khách khí ngắm nghía cho no mắt.

Mái tóc đen nhánh buông hờ bên vai của Phượng Lam Vũ, làm nổi bất đôi mắt sáng trong veo ẩn chứa vẻ trí tuệ càng làm người ta không thể kháng cự được, hai hàng răng trắng muốt như ngọc làm trái tim người ta xao động, đó là một loại khí chất bẩm sinh thuần khiết giản dị, giống như phù dung trong nước, làm người ta ngạc nhiên là loại khí chất thiên bẩm lại có thể tới cảnh giới như thế.

Cánh tay ngọc lõa lộ nhỏ nhắn trắng muốt tựa như bông, chiếc eo nhỏ nhắn không vừa một vòng tay, chiếc yếm lót màu xanh lơ bao phủ lên song nhũ căng tràn, hai chấm đỏ hồng mờ mờ nhô lên, ngẫu nhiên từ bên mép chiếc yếm lót lộ ra xuân quang vô hạn, nhũ phong trắng mịn như tuyết thoáng ẩn thoáng hện, tất cả đều hiện ra thật sự thuần khiết mà thành thục.

Chỗ mẫn cảm nhất của nữ nhân bị Dương Túc Phong lặng lẽ mân mê, làm toàn thân Phượng Lam Vũ run rẩy co giật, sắc mặt rực sáng ráng hồng, hơi thở trở nên trầm thấp mà gấp gáp, nàng vốn có sức đề kháng cực kỳ mạnh đối với chuyện nam nữ, nhưng ở trước mặt Dương Túc Phong nàng hoàn toàn không muốn kháng cự.

Nàng chỉ muốn đem tất cả mọi thứ của bản thân hiến dâng trọn vẹn cho y, làm cái giá đối lấy Y Lệ Nạp sau này.

Dương Túc Phong phóng túng thâm nhập vào bên trong áo lót nắm lấy quả cầu thịt trơn mịn ở trước ngực nàng, kéo chiếc yếm lót lộ ra nhũ phong như mỡ đặc của nàng, một đôi ngọc nhũ sáng bóng trắng nõn, mềm mại non mềm, chắc nịch ưởn thẳng bật ra, ngọc nhũ ngây thơ thanh khiết thật là mịn màng cao ngất, có thể nói là cực phẩm trong số những nữ nhân mà y đã từng chơi đùa, song nhũ của Phượng Lam Vũ rung rinh, hai nụ hoa đào chừng bằng hạt đậu ở bên trên khe khe vển lên, nhũ vựng hòng tươi mỹ lệ mê người.

Chiếc eo thon thon cùng với bầu ngực căng tràn hình thành đối lập rõ ràng, càng làm nổi bật lên những đường nét lồi lõm uyển chuyển tới cùng cực.

Dương Túc Phong thuận thế cởi chiếc áo trên của nàng ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.