Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 346: Chương 346: Chiến hạm (1)




Đáng tiếc Dương Túc Phong hiện giờ lại không có cái tâm tình đó.

Báo chí xuất bản gần đây của đế quốc đều được Tài Miểu Miểu đặt trước mặt Dương Túc Phong, tất cả trang nhất và trang hai của báo chí đăng tải toàn bộ là tin tức có liên quan tới quân Lam Vũ, giống như bị kìm nén quá lâu rồi, lần này tập thể đại bạo phát. Từ sự kiến lập của quân Lam Vũ tới gần đây khống chế liên bang La Ni Tây Á, tất cả các cuộc chiến đều không bị bỏ sót. Từ quan chỉ huy tối cao Dương Túc Phong tới đám Phượng Thái Y, Lam Sở Yến, Phong Phi Vũ đều được miêu tả sống động. Trong đó hình ảnh ở trên một số tờ báo chiếm cứ cả trang nhất, điều này tựa hồ trừ hoàng đế bệ hạ ra trước nay chưa từng có một ai được hưởng thụ vinh dự này.

Mặc dù trong bài báo có mấy cái sai lầm rất rõ ràng, nhưng Dương Túc Phong vẫn có thể nhận thấy rõ chuyện có chỗ đáng nghi, tư liệu tỉ mỉ như vậy tuyệt đối không phải đám ký giả của báo chí đế quốc có thể biết được, mà là có kẻ khác ở sau lưng giật dây, mà người giật dây này, khẳng định là cao tầng của đế quốc, tất cả tư liệu cũng tới từ ngành tình báo của đế quốc. Nếu không, mấy chục tờ báo chủ yếu của đế quốc đồng thời đem quân Lam Vũ thổi lên thần đàn, nào có chuyện xảo hợp như vậy? Huống chi trước nay chưa từng có ký giả của báo chí đế quốc tự mình tới địa khu Mỹ Ni Tư tìm hiểu tình hình.

Bất quá, trong báo chí Dương Túc Phong cũng nhạy cảm phát hiện, chiến tích của quân Lam Vũ mà báo chí đế quốc nhắc tới chủ yếu đều là chiến sự trên lục địa, từ Tử Xuyên đạo tới tận La Ni Tây Á, đích xác không hề bỏ xót chút nào. Nhưng đối với hải quân của quân Lam Vũ, thì cơ hồ không đề cập tới, cho dù có tỉnh thoảng nhìn thấy vài bài, cũng là hàng trăm chỗ sai, bọn họ thậm chí ngay cả tên của Phất Lai Triệt cũng viết nhầm, có khả năng ngành tình báo của đế quốc còn không hiểu tình hình của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít những tin tức nghe nói đồn thổi không chính xác.

Trong lòng Dương Túc Phong đoán đây là trò quỷ của Minh Sơn Quế, bất quá cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, nhưng trong quan viên của chính phủ đế quốc hiện giờ, cũng chỉ có ông ta chú ý tới sự tồn tại của mình. Minh Sơn Quế quả nhiên là anh tài một đời, thoáng một cái liền thay đổi chính sách trước đây của đế quốc, đưa mình từ trong bóng râm đẩy ra dưới ánh mặt trời, đem quân Lam Vũ bại lộ trước tầm mắt của tất cả mọi người, trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, quân Lam Vũ muốn yên tĩnh tích trữ lực lượng, xem ra là không thể rồi.

“Hải quân thượng tướng, Lệ Xuyên hầu, lợi thế không ít, ừm, còn hết sức mập mờ nhắc tới thập tứ công chúa, tựa hồ đã được định rõ nha!” Tài Miểu Miểu lạnh lùng trào phúng, đối với tâm tư của Minh Sơn Quế tất nhiên là hiểu hết sức rõ ràng, những mánh khóe trên mặt chính trị này có lẽ có thể lừa được Dương Túc Phong còn chưa hoàn toàn thành thục về mặt chính trị, nhưng nếu muốn qua được con mắt của nàng thì lại rất khó. Minh Sơn Quế có thể đem tất cả lý do nói thật đường hoàng chính đáng, nhưng bản chất tá đao sát nhân lại vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Dương Túc Phong im lặng đặt báo xuống, day day huyệt thái dương phát nhức, khẽ thở dài một tiếng, cái gọi là cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn dừng đại khái chính là cái dạng này. Bên này chuyện liên bang La Ni Tây Á vừa mới định xong, đang muốn tìm cơ hội thở một hơi, không ngờ đế quốc lại tìm phiền toái tới cho mình.

Dương Túc Phong đương nhiên biết Minh Sơn Quế không có lòng tốt, nhưng không thể không thừa nhận, lão gia hỏa gian manh xỏa quyệt này tương đối khó ứng phó, ông ta đem quân Lam Vũ thổi phồng lên, đặt trước mặt người dân đế quốc, đích xác làm quân Lam Vũ có chút tiến thoái lưỡng nan, đó gọi là đưa tay không đánh người đang cười, hiện giờ Minh Sơn Quế công khai khen ngợi công Lam Vũ, mình đúng là không tiện nổi giận với ông ta.

Trong truyền thông của đế quốc xem ra còn có chút nhân tài, một số văn chương tỏ ra hết sức lay động, có thể tranh thủ được không ít nước mắt và sự đồng tình, nhất là văn chương của ả Điệp Tư Thi kia, trong những câu chữ mang theo ý trào phúng khó diễn tả, làm Dương Túc Phong cảm thấy nếu như mình cự tuyệt xuất binh giải cứu đế quốc, trong lòng sẽ có cảm giác day dứt sâu sắc, có một số câu quả thực đâm sâu vào trong tim của y. Nhưng nếu như quân Lam Vũ thực sự vì thế mà xuất binh, sợ rằng bản thân mình cũng chịu không thấu, y chẳng ngốc như thế.

Vốn cho rằng chiến sự của liên bang La Ni Tây Á kết thúc rồi, quân Lam Vũ có thể có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, nắm vững thời gian hợp lý hóa quan hệ, kiện toàn cơ cấu tổ chức, bồi huấn nhân tài. Không ngờ rằng Thái Dương thần giáo đột nhiên hoạt động mạnh lên, cắt đứt kể hoạch nghỉ ngơi của quân Lam Vũ, hiện giờ đế quốc cũng mang thêm loạn cho mình, thông qua truyền thông phơi bày quân Lam Vũ, để dân chúng gia tăng áp lực với quân Lam Vũ, xem ra con đường sau này không đễ đi.

“Ông ta chẳng phải bỏ ra cái gì, nhưng chúng ta lại phải chảy máu chảy mồ hôi, chúng ta chẳng mắc lừa! Ông ta muốn chúng ta xuất binh, không sao cả, phụ trách chi tiêu quân phí đi!” Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên rất nhanh thích ứng với vai trò mới, dạng từ ngữ như “chúng ta” luôn vô tình thoát khỏi miệng, tỏ ra hết sức tự nhiên, chẳng chút để ý sự cảnh giác của Tài Miểu Miểu đối với mình.

Tài Miểu Miểu lạnh lùng nhìn nàng một cái, tựa hồ miệt thị sự ngây thơ của nàng, không chút khách khí nói: “Cô biết rõ chúng ta không thể trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đế quốc, nếu như chúng ta làm như vậy, vừa khéo mắc lừa Minh Quế Sơn, dân chúng đế quốc cũng sẽ chửi mắng chúng ta.”

Khắc Lệ Tô Na chẳng thèm để ý lạnh lùng nói: “Trách mắng chúng ta thì sao? Chẳng lẽ đế quốc còn tinh lực đến đối phó với chúng ta?”

Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên còn chưa biết chí hướng của mình, cũng không biết mục đích chân chính mình trọng kiến quân Lam Vũ, khoát tay ý báo nàng không cần nói nhiều, chậm rãi nói: Miểu

Miểu, nàng thấy chúng ta phải đối diện thế nào?”

Tài Miểu Miểu không chút do dự nói: “Kéo dài!”

Dương Túc Phong kỳ vọng nhìn nàng.

Tài Miểu Miểu không cần suy nghĩ nói: “Chúng ta đương nhiên phải nghe hiệu lệnh của đế quốc, trên báo chí chẳng phải nói rất rõ ràng sao, quân Lam Vũ chúng ta chính là quân biên phòng đế quốc phái tới đóng ở dịa khu Mỹ Ni Tư, là nghe chỉ huy củ bộ quân vụ đế quốc, đại nhân Dương Túc Phong ngài cũng là thiếu niên nhân tài do chính hoàng đế bệ hạ tôn kính tuyển chọn đề bạt tới địa khu Mỹ Ni Tư, ngài đối với đế quốc một dạ trung thành, sánh cùng nhật nguyệt, hiện giờ đế quốc có nạn, chúng ta sao có thể thấy chết không cứu? Chúng ta đương nhiên phải nghĩa bất dung từ chia sẻ nguy hiểm với đế quốc…”

Giọng Tài Miểu Miểu càng ngày càng kích động, bộ dạng nghĩa chính từ nghiêm cơ hồ làm Dương Túc Phong sinh ra ảo giác, nhưng Tài Miểu Miểu đột nhiên sắc mặt trầm xuống, ngữ khí cũng chuyển sang âm lãnh: “Nhưng xuất binh không phải là một chuyện có thể khinh suất, rất nhiều vấn đề cần phải hiệp thương, ví như, quân Lam Vũ phái tới nội địa đế quốc rốt cuộc do bản thân quân Lam Vũ chỉ huy hay là bộ quân vụ đế quốc chỉ huy? Cung ứng lương thực và vũ khí trang bị do ai phụ trách? Đổ bộ lên bờ ở địa phương nào? Do ai phục trách bảo vệ hải vận? Những điều này đều phải cùng bộ quân vụ hiệp thương giải quyết, trước khi hiệp thương xong, quân Lam Vũ không xuất động được.”

Dừng lại một chút, Tài Miểu Miểu lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thong dong nói: “Trên báo chí đưa tin rất ít về hải quân của quân Lam Vũ chúng ta, xem ra bọn chúng đối với hải quân của chúng ta hiểu không được nhiều, chúng ta vừa vặn giả ngốc, chúng ta liền nói thẳng với Minh Sơn Quế, hải quân của quân Lam Vũ chúng ta hiện giờ còn rất bé nhỏ, năng lực cung ứng hậu cần không đủ, mà chúng ta xuất binh nội địa đế quốc, phải vượt qua hải dương rộng lớn, đế quốc phải xuất động hải quân có sức mạnh tới phụ trách an toàn cho chúng ta, chúng ta mới có thể đổ bộ, chúng ta đương nhiên không thể để những chiến sĩ anh dũng tổn thất vô ích trong đại dương sâu thẳm chứ!”

Khắc Lệ Tô Na nhíu mày nói: “Nhưng hiện giờ hải quân đế quốc có năng lực đó sao?”

Tài Miểu Miểu cười giảo hoạt, lạnh lùng nói: “Nếu như không đảm bảo được an toàn trên biển cho chúng ta, sao chúng ta xuất binh được?”

Dương Túc Phong gật đầu, vấn đề khó khăn này cứ vứt lại cho Minh Sơn Quế, tin rằng ông ta cũng giải quyết không nổi, hải quân đế quốc hiện giờ mặc dù còn có hai ba chục chiến đấu hạm cỡ lớn, nhưng trước mặt hải quân nước Mã Toa chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, căn bản không dám chủ động xuất chiến, chỉ có thể ở địa phương gần tuyến bở biển làm cho có vẻ, muốn bọn họ phụ trách hải vận an toàn của quân Lam Vũ, đó là tuyệt đối không thể.

Tài Miểu Miểu tiếp tục lạnh lùng nói: “Báo chí đế quốc biết đưa tin có mục đích, chẳng lẽ chúng ta không biết sao? Ông ta có thể kêu khổ, chúng ta đương nhiên có thể kêu khổ, phía đông của chúng ta còn không phải có vương quốc Lỗ Ni Lợi Á tạo nên liên minh chống quân Lam Vũ sao? Chúng ta không phải còn có Thái Dương thần giáo còn chưa bị tiêu diệt sao? Chúng ta không phải còn có đế quốc Quang Minh, Ma Ni giáo, còn có dân tộc du mục của cao nguyên Huyết Sắc quấy nhiễu sao? Trước khi những kẻ địch này không được tiêu diệt, chúng ta ngay cả an toàn của bản thân cũng không thể đảm bảo, chúng ta viễn chính như thế nào? Đế quốc Quang Minh nói là có trăm vạn đại quân, dân tộc du mục cũng nói có trăm vạn thiết kỵ…”

Dương Túc Phong nhịn không được bật cười, Tải Miểu Miểu một hơi đem kẻ địch thổi phồng gấp bội, đích xác là có cớ kéo dài thời gian xuất binh cho của quân Lam Vũ. Bất quá, Tài Miểu Miểu mặc dù có chút khoa trương quá đáng, nhưng cũng chỉ ra khốn cảnh hiện giờ của quân Lam Vũ, đó chính là phía đông và phía bắc còn có rất nhiều kẻ địch, trước khi hoàn toàn diệt trừ sự uy hiếp của những kẻ địch này, cho dù mình có muốn xuất quân cũng không thể.”

Tài Miểu Miểu tiếp tục nói: “Về phần chuyện thượng tướng hải quân, Lệ Xuyên hầu, chúng ta có thể uyển chuyển cự tuyệt! Những danh hiệu này đối với chúng ta mà nói không có tác dụng gì, cứ gửi ở phía đế quốc là được rồi, cũng tỏ ra Phong lĩnh ngài khiêm tốn cẩn thận, tránh cho người ta có cảm giác tiểu nhân đắc chí. Minh Sơn Quế liền lên mặt với chúng ta. Chúng ta cứ làm cho càng khiêm tốn, tỏ ra chúng ta rất có chừng mực.”

Khắc Lệ Tô Na nói: “Nhưng làm không được tốt, dân chúng đế quốc Đường Xuyên còn thực sự cho là chúng ta thấy chết không cứu đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.