Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 970: Chương 970: Chủ nhân mới của Vị Ương cung (P2)




Trên đường đi, cứ hết lượn vòng rồi lại rẽ vèo, càng thêm kiên định quyết tâm không ở Vị Ương cung để làm việc của Dương Túc Phong.

Đương nhiên với nhóm Tô Lăng Tuyết nếu như chuyển vào bên trong Vị Ương cung ở thì là an toàn nhất.

Thập Tứ công chúa ở cửa điện Cần Chính nghênh tiếp Dương Túc Phong tới, bản thân Đường Minh thì ở ngay bên trong điện Cần Chính, chỉ có một mình ông ta, Thập Tứ công chúa muốn đi vào, nhưng bị Đường Minh cự tuyệt, Đường Minh không muốn gặp nàng, ông ta chỉ muốn gặp một mình Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đương nhiên không lo lắng một ông già sáu mươi tuổi như Đường Minh có thể khiêu chiến tay đôi với mình ở trong điện Cần Chính, vì thế liền nhẹ giọng an ủi Thập Tứ công chúa một lúc, rồi một mình đi vào.

Tinh thần của Đường Minh hôm nay còn tạm được, không nhìn ra ra dáng vẻ gần đất xa trời, sắc mặt cũng không đỏ lắm, mặc dù thỉnh thoảng còn không ngừng ho hắng, nhưng đem so với trước kia mà nói, đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Từ góc độ của Dương Túc Phong mà xét, Đường Minh tựa hồ đã thực sự từ bỏ tất cả quyền lực hiện hữu của mình, cũng đã bỏ tất cả tâm sự trong lòng xuống, tâm tình thoải mái, cho nên mới tỏ ra như vậy.

Bất quá, Đường Minh đã từng là hoàng đế chí cao vô thượng, hơn nữa còn nhiều lần muốn lấy cái mạng nho nhỏ của mình, liệu ông ta có thể thực sự bỏ được hết tất cả xuống sao?

Nhìn thấy Dương Túc Phong tiến vào, Đường Minh cũng không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu, Dương Túc Phong cũng không hành lễ, y cũng không có cái thói quen đó, cũng chỉ thoải mái tự nhiên gật đàu một cái coi như là chào hỏi.

Đường Minh chỉ vào hai tấm bản đồ ở trước mắt mình bảo Dương Túc Phong xem, một tấm bản đồ chính là bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, bất quá bởi vì các thế lực cát cứ, cho nên bên trên đủ mọi màu sắc.

Cả một đế quốc Đường Xuyên tốt đẹp là thế, mà giờ quả thực như là một nắm cát rời, vùng đất màu lam nhỏ tẹo mà quân Lam Vũ chiếm lĩnh ở trên tấm bản đồ này, tỏ ra không đáng để vào trong mắt.

Nhưng một tấm bản đồ còn lại thì hoàn toàn khác hẳn, đế quốc Đường Xuyên ở bên trong tấm bản đồ này, lãnh thổ gần như bao chùm một phần ba đại lục Y Lan thậm chí là một phần hai, toàn bộ hía đông bắc và trung bộ của đại lục Y Lan đều thuộc về phạm vi thế lực của đế quốc Đường Xuyên.

Nhìn thấy một vùng đất màu hoàng kim rộng lớn vô cùng đó, đúng là làm cho người ta có chút cảm giác máu nóng sục sôi.

Dương Túc Phong chăm chú nhìn tấm bản đồ đó, ở trong lòng đã không biết xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng y xoa mạnh hai tay của mình, thu ánh mắt có chút phần khích trở lại.

Dương Túc Phong chậm rãi hỏi:

- Đây là tấm bản đồ từ thời nào?

Y biết rằng đây khẳng định không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên một trăm năm trở lại đây, bởi vì địa khu bát đạo liên minh ở bên trên vẫn bị triều đình trung ương đế quốc Đường Xuyên khống chế chắc chắn trong tay, tựa hồ cũng không phải là bản đồ đế quốc Đường Xuyên lúc khai quốc, bởi vì trong thời gian hai ba chục năm sau đế quốc Đường Xuyên được lập nên, bát đạo liên minh còn là một tiểu quốc hoàn toàn độc lập.

Đối với lịch sử trước đây của đế quốc Đường Xuyên, Dương Túc Phong không hiểu nhiều lắm, đúng là không biết được niên đại của tâm bản đồ này.

- Đây là bản đồ năm 1568 thiên nguyên.

Đương Minh thâm trầm nói, trong ngữ khi tràn đầy vẻ hoài niệm với thời đại đó.

Dương Túc Phong bừng tình gật đầu, thầm nghĩ thì ra là như thế.

Năm 1568 thiên nguyên, lúc ấy đế quốc Đường Xuyên chính ở vào thời kỳ thịnh vượng nhất, quốc lực như mặt trời giữa trưa, cả đại lục Y Lan không ai có thể địch nổi.

Trong khoảng thời gian mấy chúc năm trước đó, đế quốc Đường Xuyên chẳng những chinh phục địa khu bát đạo liên minh hiện nay, mà còn dùng vũ lực đoạt lấy hành lang Á Sâm từ trong tay nước Long Kinh, hơn nữa chinh phục được bốn quốc gia nhỏ Cung Đô, Lạc Na, Khang Minh, Khang Thư, đem chúng trở thành thuộc địa của đế quốc Đường Xuyên.

Đế quốc Đường Xuyên vào lúc đó, sở hữu hơn năm trăm triệu nhân khẩu, có hơn ba trăm vạn quân đội, tùy tiện dậm châm một cái, cũng có thể làm cho cả đại lục Y Lan chấn dộng.

Khi ấy quân đội đế quốc Đường Xuyên tựa hồ chẳng hề có một vị tướng lĩnh kiệt xuất nào, nhưng do tố chất và sức chiến đấu của quân đội đều rất mạnh, cho nên dù không có tướng lĩnh xuất sắc, cũng vân cứ bách chiến bách thắng, không ai địch nổi.

Đúng như điều trí giả nói, thiện chiến giả vô hách hách chi công, chính bởi vì quân đội sức chiến đấu cường đại, cho nên tài hoa của tướng lĩnh mới không có biện pháp nào thể hiện ra được.

Kỳ thực tới sau này khi Đường Lãng và Nhạc Thần Châu xuất thế, sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên đã không ngừng suy giảm, tầm quan trọng của tướng lĩnh mới dần dần biểu lộ ra, một khi tài hoa của tướng lĩnh không đạt yêu cầu, là lập tức liên tục bại trận.

Cuộc chiến với nước Mã Toa lần này đã thể hiện rõ ràng điều ấy.

Đường Minh đau khổ lắc đầu, gian nan nói:

- Bên cạnh chính là bản đồ hiện tại, ta thực hổ thẹn với tổ tông.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, chẳng cần Đương Minh phải nói, y cũng biết bên cạnh chính là tấm bản đồ đế quốc Đường Xuyên hiện nay, trừ hiện tại sơn hà tan nát, thì còn có bản đồ quốc gia ở thời đại nào có thể chia năm xẻ bảy như vậy được?

Toàn bộ đế quốc Đường Xuyên, vùng phía đông, vùng phía tây, toàn bộ đều là các thế lực khác nhau, làm cho bên trên đủ các màu sắc lòe loẹt, khu vực hiện giờ quân Lam Vũ có thể khống chế, còn chưa bằng một phần mười lúc đế quốc Đường Xuyên vào thời kỳ thịnh vượng nhất.

Hiếm có là Đường Minh lại cũng biết có lỗi với tổ tông, ở trong con mắt của người ngoài, ông ta chẳng những có lỗi với tổ tông, mà cho dù ông ta có chết đi, cũng chẳng có mặt mũi nào gặp mặt các vị liệt tổ liệt tông nữa.

Quốc gia chia năm xẻ bảy, cái thành tích chưa từng có này không phải là hình thành trong tay ông ta sao? Sợ rằng ở trên lịch sử đế quốc Đường Xuyên, còn chưa có vị hoàng đế nào có bản lĩnh bại gia lợi hại như ông ta.

Dương Túc Phong không khỏi nhớ tới câu danh ngôn của Khuất Nguyên: đường đi làm dần mà thành dài, ta đi mở rộng khắp bốn phương, con đường của quân Lam Vũ còn rất dài, muốn thu phục lại từng vùng đất này một, còn rất nhiều công việc phải làm, bất quá, Đường Minh tìm mình tới rốt cuộc là có ý gì?

Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:

- Ông muốn nói với ta, đế quốc Đường Xuyên đã từng huy hoàng sao?

Đường Minh lắc đầu nói:

- Không phải, ta tìm ngươi, là có một bí mật tối cao mà chỉ hoàng đế mới biết muốn nói cho ngươi.

Dương Túc Phong cau mày lại:

- Ồ? Bí mật gì?

- Ngươi hãy nhìn tấm bàn đồ này, nhìn đường màu đỏ ở bên trên đó, là ngươi sẽ hiểu ra. Đây chính là khi đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất, hoa phí rất nhiều tinh lực của rất nhiều người tài hoa mới định ra được, nói một cách đơn giản, chính là kế hoạch chinh phục toàn bộ đại lục Y Lan.

Ánh mắt của Đường Minh có chút phấn khích, tựa hồ như quay trở lại thời đại đế quốc Đường Xuyên cường thịnh nhất.

Dương Túc Phong nhìn cẩn thận, đúng là như thế, ở bên trên tám bàn đò đúng là có một đường chỉ dẫn, xuất phát từ vùng Kiếm Xuyên đạo, vượt qua địa khu bá đạo liên minh, cắm thẳng vào khu vực của nước Nhược Lan, cuối cùng biến mất ở cảng Kim Lan của nước Nhược Lan.

Nhìn thuận theo đường chỉ dẫn này, nam bộ của đại lục Y Lan, vừa vặn bị cắt thành hai nửa, liên minh của nước Y Lan và nước Mã Toa cũng bị chia cắt.

Đường Minh nói với chút gấp gáp:

- Năm xưa, chiến lược của chúng ta chính là cắt đứt liên hệ giữa nước Y Lan vànước Mã Toa, để người nước Y Lan và người nước Mã Toa không thể phối hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhâu, chúng ta mới có thể đạt được mục đích đánh tan từng bên một. Đế quốc Đường Xuyên chúng ta quật khởi, bất kỳ lúc nào cũng bị nước Mã Toa và nước Y Lan cản trở, điều này do tình hình căn bản của đại lục Y Lan quyết định, bất kể khi nào, chớ có ảo tưởng hòa bình, quá khứ không có, hiện giờ không có, tương lai cũng không có.

Dương Túc Phong trầm ngâm nói:

- Cho nên ông mới tuyệt đối không chịu đem Thập Tứ công chúa gả cho Tiêu Đường của nước Y Lan?

Đường Minh nhếch mép, lạnhlùngnói:

- Quốc gia khác có lẽ có thể dùng hôn nhân chính trị để lôi kéo, nhưng nước Y Lan và nước Mã Toa thì tuyệt đối không được. Hiện giờ người chấp chưởng đế quốc Đường Xuyên, hai quốc gia đó là chướng ngại lớn nhất của ngươi, cũng là kẻ thù lớn nhất của ngươi. Đế quốc Đường Xuyên có thể khôi phục được sự huy hoàng trước kia hay không, thì phải xem ngươi phá vỡ hai quốc gia này như thế nào, còn những vùng đất khác, không đán để nhắc tới.

Dương Túc Phong im lặng gật đầu.

Y không cần Đường Minh chỉ điểm, cũng hiểu được cái đạo lý này, đấu tranh quyền lực ở trên đại lục Y Lan, nói trăng ra đều là do ba quốc gia cường đại nhất là đế quốc Đường Xuyên, nước Mã Toa, nước Y Lan làm chủ tế, còn những quốc gia khác, có lẽ xung đột quy mô nhỏ ở trong các địa khu có lẽ còn có thể phát huy được một chút tác dụng, nhưng đại chiến thế thế giới, bọn họ không có quyền quyết định.

Dương Túc Phong rời khỏi bên người Đường Minh, một mình ngồi xuống chiếc ghế tựa, nghiêng đầu qua một bên trầm tư chốc lát, rồi chậm rãi nói:

- Nếu như năm xưa Đường Xuyên có kế hoạch như thế này, vì sao lại không thực thi chứ?

Đường Minh cười khổ nói:

- Mưu lược là một chuyện, nhưng khi thực sự thi hành, lại là một chuyện khác. Đúng là một khi chúng ta chia cách quan hệ của nước Y Lan vànước Mã Toa thành công, chúng ta có thể đánh tan từng nước một, nhưng, chúng ta cũng phải nhìn thấy rằng, chúng ta từ con đường này cắm thẳng đao vào, thì sẽ gặp phải sự công kích từ hai phương diện của nước Mã Toa và nước Y Lan, nếu không có ưu thế vũ lực tuyệt đối, thì dứt khoát không làm được.

Dương Túc Phong thờ ơ mỉm cười, chậm rãi nói:

- Ông cho rằng ta có thể làm được sao?

Đường Minh lắc đầu, nói tối nghĩa:

- Ta không biết, nhưng kế hoạch này đều do mỗi một hoàng đế truyền lại cho vị hoàng đế tiếp theo, ta chỉ làm theo phép tắc mà thôi, dù sao trong thời đại của ta không làm được rồi, còn về phần ngươi, thì chỉ có bản thân ngươi mới biết.

Dương Túc Phong bĩu môi khinh miệt, thời gian đã qua hơn một trăm năm rồi, thời thế thay đổi, vật đổi sao dời, kế hoạch như vậy còn có tác dụng quái gì nữa.

Dương Túc Phong trầm mặc một lúc, nhìn thấy Đường Minh không nói nữa, mới lại hỏi:

- Ông tìm ta tới đây, chính là bởi vì chuyện này?

Đường Minh mặt không có chút biểu cảm nào, nói:

- Đúng thế?

Dương Túc Phong thâm trầm nói:

- Ta còn cho rằng ông muốn nói cho ta chuyện liên quan tới Đường Lãng.

Đương Minh mặt vẫn lạnh tanh:

- Chuyện liên quan tới Đường Lãng, ta đã sắp xếp xong rồi, ngày lễ hội, ta sẽ giao cho ngươi.

Dương Túc Phong nhìn soáy sâu vào ông ta, Đường Minh lãnh đạm nhìn lại, tựa hồ tỏ ra khá là tự nhiên.

Dương Túc Phong đứng dậy cáo từ, im lặng đi ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại trầm giọng nói:

- Nếu như ta không tới kinh đô Ni Lạ Thần, thì hôm nay ông sẽ đem kế hoạch này nói cho ai?

Đường Minh khô khốc nói:

- Tiêu Tam.

Dương Túc Phong gật đầu, đi ra bên ngoài.

Đúng thế, nếu như quân Lam Vũ không kịp thời cướp được kinh đô Ni Lạc Thần, thì hôm nay người đứng ở bên trong điện Cần Chính nói chuyện với Đường Minh, chắc chắn là Đường Hạc rồi.

Kỳ thực Đường Hạc không cần phải phát động chính biến, hắn chỉ cằn lặng lẽ chờ đợi tới khi Đường Minh toi mạng, là có thể nhẹ nhàng tiếp quản quyền lực tối cao của đế quốc Đường Xuyên, bởi vì Đường Minh đã âm thầm chuẩn bị tất cả cho hắn rồi.

Chỉ tiếc rằng, hắn bị bề ngoài của Đường Minh lừa gạt, hoặc là hắn đã chìm sâu vào trong vòng xoáy tranh đoạt quyền lực, cuối cùng không tự mình rút ra được, vì thế đánh mất đi cơ hội của mình.

Có lẽ, hiện giờ Đường Hạc còn chưa hiểu được, bề ngoài của con người, là rất khó tin tưởng, Đường Minh sở dĩ xa lánh Đường Hạc, chính là muốn Đường Hạc có năng lực độc lập tự chủ sinh tồn. Nếu không hắn căn bản không thể kế thừa đống hỗn loạn vá víu khắp nơi này, nếu như Đường Hạc tin tưởng vào lời của mình, thì hẳn là phải biết, Đường Thước và Đường Nhàn căn bản không thể khôi phục lại được quá khứ huy hoàng của đế quốc Đường Xuyên, cho nên hai người bọn họ tuyệt đối không có duyên phận.

Người trong cuộc thì hồ đồ, người bên ngoài thì sáng suốt, Dương Túc Phong chính nhìn thấy sự uy hiếp từ Đường Hạc, cho nên mới ép Đường Hạc phát động chính biến, đem quyền lực sắp tới tần tay dâng lên.

Đương nhiên, tất cả những điều này, có lẽ hiện giờ Đường Hạc cũng dần dần ý thức được rồi, đáng tiếc gạo đã nấu thành cơm, chủ nhân của Vị Ương cung, bắt đầu từ bây giờ, tên là Dương Túc Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.