Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 492: Chương 492: Chùa Năng Nhân (2)




Cho dù là Viên Ánh Lạc, Tô Phỉ Mã Vận cũng chẳng khách khí, cảnh vệ bên cạnh nàng vẫn kiểm tra giấy tờ chứng nhận của Viên Ánh Lạc như thường, kiểm tra rõ không có gì sơ sót mới chịu cho đi.

Viên Ánh Lạc tựa cười tựa không nhìn Tô Phỉ Mã Vận lạnh lùng hỏi: “Có tin tức gì bất lợi sao? Hay là đặc biệt nhằm vào tôi.”

Tô Phỉ Mã Vận khinh miệt nhìn nàng một cái, hất mái tóc khẽ quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ai thèm đặc biệt nhắm vào cô? Cẩn thận một chút bao giờ cũng không có gì sai, kẻ thù tướng công nhà cô trêu ghẹo vào đúng là không ít.

Viên Ánh Lạc lập tức châm biếm lại, lạnh lùng nói: “Chẳng chẳng phải là tướng công của cô sao?”

Tô Phỉ Mã Vận lạnh lùng bĩu môi, chẳng để ý tới nàng.

Viên Ánh Lạc biết mình và Tô Phỉ Mã Vận không hợp nhau, nàng đã sớm nhận định mình là người nghiêng về phía tỷ muội Phượng Thải Y, cùng Tô Phỉ Thái Vi, Khắc Lệ Tô Na là quan hệ tình địch. Ngoài ánh sáng, mọi người đều là nữ nhân của Dương Túc Phong, hòa hợp êm ấm, nhưng chỗ riêng tư, vì tranh đoạt ân sủng của Dương Túc Phong, mọi người có thể nói là đầy rẫy tâm tư, ngươi tranh ta đoạt, chỉ còn thiếu thẳng thừng ra tay mà thôi.

Nhất là sau khi Tô Lăng Tuyết sinh một nữ nhi, các nàng càng tỏ ra tích cực, trừ Lam Sở Yến tỏ ra không có hứng thú gì với việc sinh con dưỡng cái, thì ngay cả tỷ muội Phượng Thải Y cũng muốn sinh một đứa con trai, chiếm trước tiên cơ về danh phận. Do các nữ nhân khác đều chinh chiến ở bên ngoài, hoặc là tĩnh dưỡng ở Đan Phượng hành cung, nên tự nhiên là vớ bở cho bọn Viên Ánh Lạc và Tô Phỉ Mã Vận. Trong khoảng thời gian này, bầu bạn với Dương Túc Phong nhiều nhất là hai người nàng và đám Tiết Tư Khỉ, thỉnh thoảng còn có Sương Nguyệt Hoa và Đan Nhã Huyến, nhưng thật đáng tiếc, mỗi đêm Dương Túc Phong chẳng phải là không nỗ lực, nhưng thủy chung không chịu khai hoa, ngay cả Tử Duyệt cô nương cũng có chút ù ù cạc cạc, không hiểu rốt cuộc là ra làm sao.

Về điều này, trong lòng Dương Túc Phong hiểu trong lòng, chế độ một chồng nhiều vợ nhiều lúc là hưởng thụ, nhưng nhiều lúc cũng là căn nguyên của phiền toái. Bất quá chỉ cần tranh đấu giữa các nàng không nguy hại tới sự nghiệp của bản thân, nguy hại tới dã tâm của bản thân, thì hắn ngả theo chiều là ra vẻ không biết. Thuận theo tự nhiên, bất kể là Phượng Thải Y hay là Lam Sở Yến và Khắc Lệ Tô Na đều đang hình thành đoàn tỷ muội bên cạnh mình, vì tranh đoạt thân tâm của y mà phấn đấu, Nếu bản thân tùy tiện chèn ép một phe nào đó, cũng không biết sẽ dẫn tới hiệu quả như thế nào, nói không chừng treo cổ tự sát nhảy xuống biển đều có khả năng. Tất cả những điều này, về sau vẫn phải nhờ tới Tiêu Tử Phong nghĩ cách dọn dẹp, với thủ đoạn của nàng, hẳn là có thể áp đảo được đám Phượng Thải Y và Khắc Lệ Tô Na.

Bậc thềm của chùa Năng Nhân đã có hơi chút xuống cấp rồi, vốn là phiến đá từ đá hoa cương trắng muốt tạc ra, sau dưới sự mưa dập gió vùi, trải nắng dầm mưa thời gian dài, đã biến thành màu đen mốc meo, hơn nữa còn có một số chỗ đã bị dẫm nát mép, thiếu một góc lớn. Nhưng không có ai tu bổ, cây leo ở hai bên cũng lâu không được cắt tỉa đã lan tới tận giữa bậc thềm, hơn nữa còn có khuynh hướng tiếp tục lan ra.

Từ nơi này có thể nhìn ra, truyền bá Phật giáo ở vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có thể gọi là gánh nặng đường xa, mặc dù bề ngoài chủa Năng Nhân hương hỏa thịnh vượng, nhưng thực tế được bố thí không hề nhiều. Những người dân xung quanh cảng Lỗ Đạt chẳng hề giầu có, hơn nữa còn có giáo đồ Lỗ Ni giáo ngoan cố cản trở và phá hoại. Chùa Năng Nhân có thể sống sót tới hôm nay đã là kỳ tích tương đối vĩ đại rồi.

Vượt qua bậc thềm tàn tạ, chính là một tứ hợp viện rộng rãi, bốn phía đều là tường bao sứt mẻ, giống như bậc thềm, tường bao bốn phía đại khái cũng rất lâu không được tu sửa rồi, trông có cảm giác như sắp đổ sập, nhất là trước đó vài ngày phải trải qua khảo nghiệm của cuồng phong bạo vũ, có một số đoàn tường bao đã có dấu vết nghiêng vẹo rõ ràng, hơn nữa tường gạch đầy nước cũng phát ra mùi vị khó ngửi.

Ở góc mé tường bao phía tây nam, có một cây Bàn Đào rất lớn, cành dầy là rậm, sức sống thỉnh vượng, cùng với tường bao sứt mẻ cũ nát, đá xanh siêu mục nát ở trên mặt đất hình thành sự đối lập rõ ràng. Cho người ta một sự chấn động và thu hút rất lớn, làm người ta cảm giác được chỗ không tầm thường của chùa Năng Nhân. Ở trên thế giới này, cây Bàn Đào gần như là tượng trưng cho Phật giáo. Tục ngữ Phật giáo có câu tục ngữ nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất Như Lai, đều từ cây Bàn Đào mà ra.

Cây Bàn Đào này của chùa Năng Nhân, trong Phật giáo của đại lục Y Vân cũng có tên tuổi không nhỏ, nghe nói nếu như có may mắn ăn được một quả đào ở nơi này, thì khi luân hồi chuyển thế sẽ không bị rơi vào mười tám tầng địa ngục, không cần phải bị lửa địa ngục khảo luyện, khiến cho một số tài chủ địa phương giàu có bất nhân đổ xô vào, lũ lượt mưa một lượng lớn đào ở nơi này mang về nhà cất như của báu. Bố thí của chùa Năng Nhân đại bộ phấn chính là do bọn họ mà tới, chỉ có điều, bố thí tới chùa Năng Nhân này, thoáng một cái đã bị bố thí đi mất rồi, bất kể là địa phương nào ở Lỗ Ni Lợi Á, người nghèo đều đếm không kể siết.

Dựa theo luận điểm kính điện được Dương Túc Phong giảng giải ở lễ tốt nghiệp đầu tiên của trường học quan quân cao cấp hải quân quân Lam Vũ, chính là bởi vì Lỗ Ni Lợi Á nghèo, mới sớm có thanh danh Lỗ Ni cuồng chiến sĩ không biết sợ chết, nếu Lỗ Ni Lợi Á cũng giàu có như vương quốc Cách Lai Mỹ, nhân dân nơi này đã không có ý chí kiên cường nữa rồi. Từ sau khi quân Lam Vũ thành lập, trừ một số rất ít nhân viên hàng hải, nguồn binh lực của quân Lam Vũ trên cơ bản không tới từ vương quốc Cách Lai Mỹ. Người Cách Lai Mỹ không muốn tòng quân, quân Lam Vũ cũng không muốn tiếp nhận người Cách Lai Mỹ, đây đã là sự thật bất thành văn.

Dưới cây Bàn Đào cũng có hai nữ cảnh vệ đứng, vũ trang toàn bộ, anh tư mạnh mẽ, đều là người Viên Ánh Lạc quen thuộc. Các nàng thường đảm nhiệm cảnh vệ cho Dương Túc Phong, bất quá mục đích các nàng đứng ở dưới cây Bàn Đào, tựa hồ không phải là nhiệm vụ cảnh vệ bình thường, ngược lại giống như là vì giám thì sự tồn tại một lão tăng nhân. Sau lần tập kích trước của Phương Phỉ Thanh Sương, đám Tô Phỉ Mã Vận và Tiết Tư Khỉ đều có chút thần kinh quá mẫn cảm, ngay cả Dương Túc Phong đi nhà xí cũng thấy có nguy cơ ám sát, bởi thế cho dù Dương Túc Phong đi nhà xí, các nàng hoặc là tự mình đi theo bảo vệ, hoặc là ủy phái tâm phúc bảo vệ, tuyệt đối không cho phép Dương Túc Phong rời khỏi tầm mắt của mình, bởi thế gây ra không biết bao nhiêu lời chê cười và xấu hổ, làm Dương Túc Phong thân ở trong diễm phúc khóc cười không xong.

Bị mấy mỹ nữ ở bên cạnh nhìn, ngươi còn có thể tè được ra không?

Dưới gốc Bàn Đào, đúng là có một lão tăng đang quét lá.

Viên Ánh Lạc nhìn không rõ diện mạo của lão tăng này, nhưng xem ra ít nhất phải hơn sau mươi rồi, đầu tóc râu ria đều đã trắng hết cả, thân thể cũng hơi còng còng, bất quá có chút kỳ quái là, vị lão tăng này trên mặt có rất nhiều vết xẹo, tựa hồ do chiến đấu lâu ngày cùng người tạo thành. Da dẻ của ông ta cũng đen đúa vô cùng, nhưng có một số chỗ lại lộ ra màu trắng khủng bố, giống như là nhiễm bệnh vậy. Loại vết vẹo ăn sâu tới tận xương này, còn có màu da quái dị, trong tín đồ của Phật tựa hồ cũng cực kỳ ít thấy, chẳng trách mà Tô Phỉ Mã Vận phải chuyên môn chỉ định hai cảnh vệ tới chú ý ông ta. Chỉ có điều, Viên Ánh Lạc có chút không hiểu, bộ đội cảnh vệ vì sao không đuổi lão tăng này đi cho xa chứ?

Đi qua dưới cây Bàn Dào, phía sau là một con hẻm nho nhỏ. Cái hẻm này còn coi như sạch sẽ, tu bổ cũng rất tốt, hoa ở hai bên hẻm cũng được chỉnh sửa vô cùng ấn tượng độc đáo, bên trong Bồ Công Anh màu trắng và Đỗ Quyên đang nở rộ, trắng đỏ đan xen, êm ấm như tiểu thư bích ngọc, cho người ta một cảm giác bên ngoài thối nát, bên trong ngọc ngà.

Trong con hẻm cũng có nữ cảnh vệ vũ trang toàn bộ cảnh giác y như vậy, mang theo vẻ mặt lãnh khốc nhìn Viên Ánh Lạc đi tới, trên từng khuôn mặt xinh đẹp đều không có chút cảm xúc nào. Cùng với việc khu vực quân Lam Vũ từng bước mở rộng, ban ngành an toàn có thể chiêu mộ được nhân viên an toàn có trình độ cao cũng ngày càng nhiều. Những nữ cảnh vệ này đều trải qua sàng lọc và khảo nghiệm nhiều lần mới chọn ra được. Tố chất tất nhiên là không tệ, khi ban ngành an toàn cần chiêu mộ nữ cảnh vệ, còn một dạo bị hiểu nhầm là tuyển tú, làm cho toàn thành bàn luận xôn xao, khiến Dương Túc Phong cũng phải xấu hổ, cũng làm cho rất nhiều nữ tử đầy tâm cơ vô cùng thất vọng. Ngầm trách Dương Túc Phong không hiểu phong tình.

Đi vào đại diện, nhưng thấy trên đại điện trống không, chẳng hề có bất kỳ cảnh vệ nào, hai người Tiết Tư Khỉ và Đan Nhã Huyến đang buồn chán dùng mũi bàn chân đá vào một cái đinh nhô lên trên tấm ván bằng gỗ của cửa đại điện, nhìn thấy Viên Ánh Lạc tới, Đan Nhã Huyến áy náy làm dấu ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đừng đi vào.

Vì thế Viên Ánh Lạc đứng lại, từ chỗ cửa len lén thò đầu nhìn vào bên trong đại điện.

Hai người Dương Túc Phong và Trương Đạo Hàm đang ngồi xoay lứng về phía cửa, chuyên tâm lắng nghe thủ tọa chùa Năng Nhân đại sư Trí Tín giảng kinh phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.