Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 498: Chương 498: Chùa Năng Nhân (8)




Tới tận chập tối, có một chiếc thuyền buồm hai cột cỡ trung xuất hiện ở trong tầm mắt đám hải tặc, nhân vật thần bí liền hạ lệnh công kích.

Khi đó Thích Tâm Quy cảm thấy rất buồn bực, bởi vì trong mắt hắn, cái chiếc thuyền buồm hai cột này trông nhẹ tênh, khẳng định là không chở quá nhiều hàng hóa, nhưng mệnh lệnh của nhân vật thần bí rất rõ ràng, mục tiêu chính là chiếc thuyền đó, điều bọn chúng phải làm là giết sách toàn bộ người trên thuyền. Khi đó Thích Tâm Quy cẩn thận đánh giá qua người ở trên chiếc thuyền kia, chỉ nhìn thấy một trung niên nam tử đang ôm một đứa bé nhìn ánh chiều tà, loáng thoáng còn có thể nghe thấy đứa bé đó hoa chân múa tay kêu lên trong trẻo.

Đám hải tặc rất nhanh phát động công kích, ba chiếc thuyền hải tặc áp sát chiếc thuyền buồm hai cột kia, phát động công kích mãnh liệt. Nhưng bởi vì cần phải cải trang, nên đám hải tặc không mang theo các loại vũ khí như hỏa pháo. Hai bên tiến hành giáp lá cà thuần túy. Đối với đám hải tặc tham chiến mà nói, giết người quả thực là chuyện như cơm bữa, rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy món tiền hai vạn kim tệ này lấy quá dễ dàng.

Nhưng bọn chúng rất mau phát giác ra mình đã sai, người ở trên chiếc thuyền đó mặc dù rất ít, nhưng người nào người nấy võ công đều hết sức mạnh mẽ bá đạo, hơn nữa còn tinh thông thủy tính (bơi lội), xem ra cũng là người sinh hoạt lâu ngày trên biển. Mỗi người đều kiêu dũng vô cùng, Thích Tâm Quy không phải là người lên trước tiên, còn những hải tặc lên đầu tiên đều bị đối phương tàn sát vô tình, rất nhiều thi thể của đám hải tặc bị đối phương chém thẳng thành hai đoạn, sau đó đá xuống biển.

Thích Tâm Quy vừa mới bước lên thuyền đối phương, liền bị người trung niên bế đứa bé kia cho một đấm rơi ngay xuống biển, căn bẳn ngay cơ hội phản ứng cũng không có. Những tên hải tặc khác cũng đại đa số là như thế, vừa mới bước lên thuyền của đối phương đã bị đánh cho tan tác rơi lõm bõm xuống biển. Rất bất ngờ là trước khi bọn chúng rơi vào đại hải, đều đã chết hết rồi, bởi vì thi thể của bọn chúng toàn bộ đều không được nguyên vẹn.

Thích Tâm Quy may mắn nhặt được lại một cái mạng, không dám nhúc nhích nữa, hết sức cẩn thận nằm ở đáy thuyền, nhưng hắn có thể nghe thấy rõ ràng bên trên có người nói chuyện, mà bọn họ nói đều là tiếng Đường chính gốc. Thích Tâm Quy nghe không hiểu lắm, nhưng đại thế ý tứ là người bị công kích trên thuyền lớn tiếng chỉ trách người thần bí đội nón rộng vành là chó săn của triều đình, muốn đuổi tận giết sạch. Khi đó hắn loáng thoáng nghe thấy nhân vật thần bí đội mũ rộng vành gọi trung niên nam tử bế đứa bé gọi là “Lý Tư Trùng”, bất qua cái tên đó cũng chẳng có gì đặc biệt, trước đó hắn hoàn toàn chưa hề nghe tới cái tên Lý Tư Trùng.

Khi đó, Thích Tâm Quy hiếu kỳ từ phía sau màn thuyền vỡ tan nhìn tới, chỉ nhìn thấy nhân vật thần bí đầu đội nón rộng vành kia tự mình ra tay, rất nhanh đem những người ở trên chiếc thuyền kia đều giết sạch trên boong thuyền. Nhân vật thật bí đó không hề sử dụng bất kỳ vũ khí gì, chỉ dựa vào mỗi hai nắm đấm giết hết tất cả những người trên thuyền, cứ như là chặt rau chém dưa vậy, làm cho Thích Tâm Quy tim đập chân run. Những người trên chiếc thuyền đó đều cực kỳ kiêu dũng, biết rõ là mình không đánh lại được đối phương cũng không hề chùn bước, tổng cộng toàn bộ mười sáu người, đều chết hết dưới tay của đối phương. Chỉ có người trung niên tên là Lý Tư Trùng kia còn đang cùng người thần bí đội mũ rộng vành liều mạng, đứa bé kia thì đặt ở trong nôi.

Phải biết rằng tổ chức hải tặc dưới sự chỉ huy của Hi Đức Lạp Khố Đế mặc dù không phải là cưỡng hãn nhất hải vực Sở La Môn, nhưng lần hành động này triệu tập đều là tinh anh, đều là hảo thủ hạng nhất, nhưng bọn chúng thảm bại dưới các thủy thủ trên con thuyền kia, toàn quân bị diệt. Mà nhân vật thần bí lại dễ dàng giải quyết thủy thủ ở trên thuyền, sao chẳng làm cho Thích Tâm Quy hồn phi phách tan? Nhưng người trung niên ôm đứa bé kia, mặc dù là trông qua có chút gầy gò, nhưng võ công đúng là không kém.

Ngay khi bọn họ kịch chiến, Lý Tư Trùng nhiều lần kêu lên, nhưng nhân vật đội mũ rộng vành không hề để ý. Sau này, Lý Tư Trùng quát lớn một tiếng, nhân vật đội ngũ rộng vành mới chậm rãi dừng tay, nhưng hai bên vẫn kiếm bạt giương cung, khí thế vô cùng khẩn trương.

Người trung niên tên là Lý Tư Trùng kia hiển nhiên không phải là đối thủ của nhân vật thần bí đội mũ rộng vành, hắn đã bị thương, trên miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, cũng chính bởi vì như thế Thích Tâm Quy mới có thể nghe thấy hắn chầm chầm nói: “Vì sao ngươi phải tới đối phó với chúng ta?”

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành nói: “Không phải là ta muốn đối phó với ngươi, mà là ngươi phải chết.”

Lý Tư Trùng vừa nôn ra máu vừa nói đứt quãng: “Là Đường Vinh bảo ngươi tới à?”

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành đáp: “Phải.”

Lý Tư Trùng cười thảm nói: “Không ngờ rằng ngươi có thể làm chuyện thế này, ta đúng là không ngờ được. Ta đã rời khỏi đế quốc, tới Âm Nguyệt Hoàng Triều rồi, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tận? Cho dù không nể mặt ta, thì cũng nên nể mặt phụ thân ta vì nước lập nên công lao hãn mã, ngươi cũng nên để chúng ta lưu lại huyết mạch duy nhất…”

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành lãnh khốc nói: “Ta chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.”

Lý Tư Trừng ha hả cười lớn: “Ta biết chứ, ngươi đương nhiên là đang chấp hành mệnh lệnh… bất quá, người muốn giết ta, không phải là dễ dàng như thế đâu.”

Nhân vật thần bí đội mũ rộng vành nói: “Ta biết thế, phụ thân của ngươi đúng là tài ba, hổ phụ không có khuyển tử, ngươi cũng như vậy, chỉ là không ai biết sự tồn tại của ngươi mà thôi. Nhưng, hiện giờ ta có thể đợi, đợi tới khi ngươi không thể đợi nữa mới thôi.”

Lý Tư Trùng nói: “Được, ta đợi.”

Vì thế hai người liền ở trên con thuyền tàn tạ tiêu phí mất cả một ngày một đêm…

Tiết Tư Khỉ không kìm được hiếu kỳ nói: “Vậy cái người đội mũ rộng vành kia rốt cuộc là ai?”

Thích Tâm Quy lòng vẫn còn sợ hãi thở từng hơi lớn, lắp ba lắp bắp nói: “Chúng tôi khi đó không biết người ấy là ai, nhưng sau này chúng tôi đoán, hắn chính là Nhạc Thần Châu…”

Những người có mặt đều khẽ hít một hơi khí lạnh.

Cũng chỉ có Nhạc Thần Châu mới có võ công cường hãn như thế.

Trong quân đội Đường Xuyên, luôn có lời đồn, đó là võ công của Nhạc Thần Châu đã tới mức hóa thân rồi. Lời đồn có liên quan tới võ công của Nhạc Thần Châu, so với sự lãnh khốc vô tình của Đường Lãng còn sống động hơn nhiều. Rất nhiều người thậm chí tin rằng, chiến tích Nhạc Thần châu có được có quan hệ mật thiết lớn lao tới võ công xuất thần nhập hóa của ông ta. Quân đội của ông ta mặc dù nhân số rất ít, nhưng mỗi người đều tinh thông võ công, giống như dưới trướng của Đường Lãng, mỗi người đều là hảo nam nhi của đại hải.

Nhưng, không một ai nói điều gì, hiện giờ mọi người quan tâm nhất, chính là Nhạc Thân Châu xuất hiện ở nơi đó rốt cuộc là muốn giết người nào.

Thế nhưng, ngay khi Thích Tâm Quy chuẩn bị tiếp tục kể tiếp thì thình lình nghe thấy Trí Tín đại sư trầm giọng quát: “Ác đồ vô tri, không chịu sửa chữa, nói xấu người khác, Nhạc Thần Châu há phải hạng nhân vật như vậy, quả thực là nói năng bậy ba, để ta thanh lý môn hộ.”

Lời còn chưa dứt, Trí Tín đại sư đã nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Thích Tâm Quy.

Thân thể của Thích Tâm Quy phát ra một tiếng phịch rất nhỏ, ngay sau đó co quắp trên mặt đất, không còn sinh khí nữa, chỉ có bên khóe miệng từ từ rỉ ra chút máu tươi, hiển nhiên là đã đứt khí đi đời rồi.

Chuyện này tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn Trí Tín đại sư.

Trí Tín đại sư chắp tay làm lễ, trầm giọng nói: “A di đà phật, lão tăng hôm nay phạm sát giới, chư vị huynh đệ, xin bỏ chức vụ chủ trì của ta, đem ta trị tội, lão nạp nguyện ý tiếp thụ hình phạt diện bích bảy bảy bốn mươi chín năm, mãi mãi không xuất quan, a di đà phật…”

Dương Túc Phong ngơ ngẩn nói: “Trí Tín đại sư, cho dù hắn xúc phạm Nhạc Thần Châu, ông cũng không cần giết chết hắn chứ?”

Trí Tín đại sư đã quỳ trước mặt Phật tượng Đạt Ma Tổ Sư, im lặng không đáp.

Mấy vị sư huynh đệ bên cạnh ông ta cũng bị tình hình trước mắt làm cho hồ đồ rồi. Phải qua một lúc lâu, mới có người đi lên bỏ mũ tăng của Trí Tín đại sư xuống, lộ ra cái đầu trọc lóc và vết chấm, ngoài ra hai lão tăng khác thì nhấc Trí Tín đại sư lên, dẫn vào hậu đường.

Trong lòng Dương Túc Phong có chút buồn bực, tựa hồ cảm thấy có chút không đúng. Nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào lại không nói ra được. Những người khác cũng đưa mặt nhìn nhau, muốn hỏi gì đó nhưng không nói ra lời.

Thình lình ở bên ngoài có tiếng bước chân cấp bách vang lên, một quan quân thông tấn chạy nhanh tới trước mặt Dương Túc Phong, đứng nghiêm hành lễ, lớn tiếng nói: “Báo cáo Phong lĩnh, sư đoàn 101 gửi điện báo tới, quân ta đã hạ được cứ điểm Lạc Lạp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.