Mùa đông năm 1733 hình như tới đặc biệt sớm, bắt đầu từ tháng 9 tuyết trắng như lông ngỗng đã đổ xuống, loại tuyết lớn này thường tới tháng 5 năm sau mới kết thúc.
Tuyết làm cả quần đảo Đại Mã Cáp trở thành một mảng trắng mênh mông, không có chút bóng người cũng như dấu vết sinh mạng nào hoạt động, tới tháng 10 tuyết tựa hồ giảm bớt nhưng không dừng lại.
Ngày hôm đó không có tuyết rơi, bầu trời u ám tựa hồ dự báo lại sắp có tuyết lớn đổ xuống, ở bên ngoài cảng Kiều Trì Đôn,. trên mười ngọn tháp canh xi măng cốt thép, cờ sư thúi màu lam tựa hồ cũng bị đóng băng rồi, không có gió chỉ có cái lạnh, trước khi có tuyết lớn tựa hồ luôn như vậy.
Tất cả lính canh đều mặc áo bông dày, bên trong giày ai cũng đi ba bốn lớp tất, do thời tiết quá lạnh, mỗi người chỉ đứng gác được một tiếng, khi đứng gác còn được nhắc nhờ phải thường xuyên hoạt động, tránh để bị đóng băng.
Thi thoảng có quan quân đứng trên tháp canh, nâng kính viễn vọng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hải tặc Ca Âu.
Mùa đông đã qua hai tháng rồi hải tặc Ca Âu đáng lẽ phải chịu không nổi mà xuất hiện. trừ khi bọn chúng chấp nhận chết trong xó xỉnh không ai hay biết nào đó.
- Nơi nàv đúng là một hòn đảo chết.
Có quan quân đã trả lời câu hỏi lãnh đạo cấp trên như thế.
Sau khi quân Lam Vũ chiếm quần đảo Đại Mã Cáp, cũng có ký giả từng tới đây phỏng vấn, trừ sự tích anh hùng ra, bọn họ hứng thú muốn vén tấm màn bí mật ở phía bắc quần đảo Đại Mã Cáp.
Nhưng làm bọn họ thất vọng, ở nơi này từ quân Lam Vũ ra thì chẳng còn thấy vật sống nào, không có cả động vật và thực vật, chi có hoang vu, cằn cỗi.
Có ký giả viết quần đảo Đại Mã Cáp trừ đá ra thì chỉ có đá, đá khắp mọi nơi, đá đủ mọi kiều, đá lớn đá bé...
Từ “đảo chết” mau chóng được truyền đi.
Thực tế gọi vậy cũng hơi sai vì trừ quân Lam Vũ ra còn có hải tặc Ca Âu, nhưng bọn chúng sống ở những nơi quân Lam Vũ không nhìn thấy mà thôi nhưng không vì thế mà có thể phán định quần đảo Đại Mã Cáp không có người khác sống nữa.
Khi quan quân thất vọng hạ kính viễn vọng xuống, thì cách hắn mười kilomet, trên tuyết trắng bao la, có một đám người quần áo rách rưới đang đạp tuyết gian nan tiến lên, y phục bọn chúng rất rách nát, thậm chí có tên chỉ có một cái áo, lộ ra da thịt tím tái, nhưng tất cả không ngăn cản được quyết tâm tiến tới của bọn chúng.
Bọn chúng từ phương bắc xa xôi tới, không biết bọn chúng sẽ đi đâu, nếu không có hình xăm hải tặc thì chẳng ai nhận ra được bọn chúng từng là hải tặc Ca Âu tung hoành biển Caribe, mà tưởng là một đám ăn mày.
Đám hải tặc này gần ba vạn tên, căn bản không có đội ngũ gì, trong băng tuyết thế này, bọn chúng có thể chống đỡ không ngã xuống đã là giỏi lắm rồi
Đội ngũ này kẻo dài năm sáu kilomet, không tên nào nói gì, mặt cúi gằm xuống, im lặng tiến tới như những khúc gỗ di động.
Nhiệt độ quá thấp, không khí thở ra trước mũi mau chóng ngưng thành sương trắng, có thể thở ra làn sương đậm, còn có kẻ thở ra làn sương yếu ớt, thậm chí không nhìn thấy. khi mà không nhìn ra được làn sương đó là sinh mạng hắn cơ bản đã tới hồi kết, đi không bao lâu sẽ ngã cắm đầu vào tuyết, từ đó không đứng dậy nữa.
Dọc đường liên tục có hải tặc ngã xuống, những tên khác cũng chẳng nhìn lấy một cái, vẫn im lặng tiến lên.
Rất nhiêu tên phải xoa tay vào nhau, tránh cho nó không còn thuộc về mình nữa, nhưng chúng tránh được cái này thì không phòng được cái kia, thi thoảng không cẩn thận có một hai cái ngón tay để lại trong tuyết
Gần như trên người tất cả hải tặc Ca Âu đều tím xanh tím ngắt, vết thương trên người chúng cũng không có máu chảy qua, với bọn chúng lúc này thiếu đi một cái tai vài ngón chân ngón tay, xem ra chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí có tên không cẩn thận làm gãy cả mũi vẫn cứ hô hấp như thường, chẳng hề cảm thẫy đau đớn, cái lạnh đã làm bọn chúng hoàn toàn tê dại rồi.
La Đế Áo Phi và Cát Liệt Nhĩ Mạc cũng không ngoại lệ, La Đế Áo Phi Không cẩn thận làm mất mũi, vì hắn bị cảm, thấy mũi tắc khó chịu, vì thế day mạnh mũi, thế là nửa cái mũi rơi mất, nhưng hắn chẳng thấy đau còn cảm thấy khoan khoái.
Cát Liệt Nhĩ Mạc hiện giờ chi còn lại sáu cái ngón chân, nhưng vẫn đi lại vững vàng, chỉ cần có người ở bên đỡ một chút là không tụt lại quá xa.
Có điều tuy bọn chúng không để ý tới thương tích trên thân thể, nhưng trong lòng lại rất đau khổ, so với những tên hải tặc thường, tâm tình bọn chúng càng sút kém, càng hối hận.
Đối với hành động tự sát này, bọn chúng vô cùng tuyệt vọng, trước kia bọn chúng không quyết đoán rút lui, dẫn tới cục diện này.
Đối diện với quân Lam Vũ tiến công, bọn chúng rút vào sâu trong nội địa, ý đồ đánh du kích với quân Lam Vũ, bọn chúng là chủ ở đây, chiếm cứ nơi này tám năm rồi, khẳng định có thể quần thảo với quân Lam Vũ một trận, ít nhất cũng làm quân Lam Vũ phải trả giá nhất định rồi biết khó mà lui.
Song quân Lam Vũ khống chế năm cái cửa cảng rồi không truy kích nữa, mà xây dựng tháp canh cao, tường bao kín mít, hàng rào thép gai dày đặc. thậm chí đào hầm hào , cắm mũi chông, ngăn cản bất kỳ ai từ đất liền tiến vào cảng.
Mới đầu hải tặc Ca Âu còn tưởng quân Lam Vũ tích trữ lực lượng, chờ cơ hội thích hợp phát động tấn công, dù sao quân Lam Vũ muốn quen thuộc với tình hình cũng cần một khoảng thời gian.
Nhưng về sau bọn chúng phát hiện quân Lam Vũ căn bản không có ý tiến công, như không thèm để ý tới hải tặc Ca Âu nữa, an phận sống ở trong các cửa cảng.
Hải Tặc Ca Âu lại cho rằng quân Lam Vũ dùng kế dục cầm cố túng, nên chỉ ở bên cạnh theo dõi quân Lam Vũ xây dựng nhà cửa, bọn chúng có một cảm giác hoang đường, có lẽ quân Lam Vũ chuẩn bị đàm phán hòa bình với mình rồi
Nhưng quân Lam Vũ không đàm phán, cũng không đuối giết bọn chúng.
Trên quần đảo Đại Cáp Mã quân Lam Vũ thực hành chính sách vườn không nhà trống, phàm là những cửa cảng nhỏ không khống chế được là san thành bình địa hết, số cư dân còn sót lại cũng bị di chuvển tới nội địa đế quốc Lam Vũ.
Thậm chí quân Lam Vũ còn dán báo cáo yêu cầu những người không liên quan tới quân Lam Vũ báo cáo trước ngày mùng 1 tháng chín, nếu không qua ngày đó sẽ giết không cần hỏi
Dưới sự giám sát của Đặc Lan Khắc Tư và Trầm Lăng Vân, quân Lam Vũ xây dựng công trình phòng vệ kiện toàn ở năm cửa cảng, an bài hỏa lực mạnh, mỗi cửa cảng ít nhất có bốn tiểu đoàn đồn trú, ngoài ra còn báo bốn tiểu đoàn đợi lệnh ở Y Lệ Nạp, chỉ cần có nhu cầu là lập tức ngồi phi dĩnh tới tăng viện.
Khi quân Lam Vũ xây dựng nhà cửa. hải tặc Ca Âu đều cho rằng mình thoát rồi có cơ hội sống rồi, nhưng mùa đông đến rất mau, tất cả mộng tưởng và hi vọng của bọn chúng đều bị băng tuyết đánh tan.
Giá lạnh là sát thủ hữu hiệu nhất của quần đảo Đại Mã Cáp.
Mùa đông nơi này nhiệt độ hạ tới dưới -20 độ, hải tặc Ca Âu không có cách chống rét hữu hiệu, cũng chẳng có đủ nhiên liệu, ban ngày có thể hoạt động thân thể chống đỡ chứ ban đêm không sao ngủ được, nhỡ ngủ rồi là vĩnh biệt cái thế giới này.
Đám người La Đế Áo Phi và Cát Liệt Nhĩ Mạc có khóc cũng chẳng làm được gì. mùa hè bọn chúng muốn rời đi còn được chứ mùa đông thì chịu, từ Khoa Ma Ni ra biển thì nơi đó đã đóng băng, mênh mông không biết kéo dài tới tận đâu.
Từ nơi đó có thể đi bộ về đại lục Ai La Phật nhưng không có ai dám thử.
Còn những nơi không đóng băng thì khắp nơi là bóng dáng hạm đội hải quân Lam Vũ, không còn nghi ngờ gì quần đảo Đại Mã Cáp bị vây chặt rồi có thuyền để rời đi cũng chi là tự sát.
Song ở lại cũng chỉ còn một đường chết.
Lúc này đám hải tặc Ca Âu mới hiểu ra vì sao quân Lam Vũ lại không tấn công vì căn bản không cần vất vả truy kích làm gì, mùa đông đã đủ làm hải tặc Ca Âu không đủ nguyên liệu và thức ăn rồi
Mùa đông kéo tới, cái rét cái đói bao chùm lên hải tặc Ca Âu, chết là chuyện hàng ngày. người sống cũng vô nghĩa, không có cái ăn, không có đồ giữ ấm, ngủ cũng không được. nhiều kẻ không chịu nổi mà tự sát.
Không còn cách nào. bọn chúng liền tập trung lại., thương thảo lối thoát. La Đế Áo Phi. Cát Liệt Nhĩ Mạc, Hách Sở Tháp Tư, Tát Mạc Ai Nhĩ suy nghĩ mấy ngày trời cũng không có cách nào.
Ra biển là không thể, mạo hiểm phản công cũng là chuyện hoang đường
Nhưng hải tặc Ca Âu vẫn có chút hi vọng xa vời vào ông trời chiếu cố chúng một lần nữa, chỉ cẩn cướp được chút lương thực và nguyên liệu, bọn chúng có thể chống đỡ được.
Qua thương lượng cẩn thận bọn chúng quyết định tấn công Kiều Trì Đôn, nơi đó vốn là căn cứ của La Đế Áo Phi, hắn rất quen thuộc nơi đó, quân Lam Vũ cũng chỉ có binh lực một tiểu đoàn. dù chi viện ở Tắc Thiết Nhĩ tới cũng cần một tiếng đồng hồ.
Đó là hi vọng cuối cùng của bọn chúng.
Ngày 2 tháng 11 năm 1733, qua bôn ba vất vả, thương vong nặng nề, số hải tặc sót lại xuất hiện ờ phía bắc cảng Kiều Trì Đôn.
Trong tuyết trắng bao la, bóng dáng của bọn chúng hết sức bắt mắt, cho nên cách cảng ba kilomet đã bị phát hiện rồi.
Quân Lam Vũ ờ nơi nàv đúng là chỉ có tiểu đoàn hai trung đoàn ba hải quân lục chiến, tiểu đoàn trưởng là Đổng Vĩ.
Nhận được báo cáo, Đổng Vĩ lập tức tới tiền tuyến, không cần dùng kính viễn vọng hắn lập tức nhìn thấy thân hành lác đác hải tặc Ca Âu, như một đám án màv đi xin cơm.
Đám gia hởa này, hành quân trong tuyết cũng không biết ngụy trang.
Đổng Vĩ khinh miệt nghĩ, nhưng không biết bọn chúng lấy đâu gia đồ mà ngụy trang? Chẳng lẽ lấy tuyết bọc lấy người sao?
- Tiểu đoàn trường, anh đến thật đúng lúc, nếu tân nương tử giữ anh thêm vài ngày là lỡ trò hay rồi, tôi dám đảm bảo bọn chúng đã dốc trọn ổ, nếu bọn chúng biết hôn lễ của anh, khẳng địch sẽ tới trước hai ngày.
Thấy Đổng Vĩ đến đám thủ hạ của hắn đều cười hi hi trêu.
- Xéo cha các ngươi đi! Lão tử lúc nào chả may,thịt xong đám hải tặc Ca Âu rồi, các ngươi về tìm vợ hết cho ta, không tìm được đừng có quay lại lảm nhảm nữa.
Đổng Vĩ nhấc kính viễn vọng lên nhìn.
Qua một năm giằng co, Đồng Vĩ cuối cùng bắt được trái tim của hộ sĩ trưởng Ngả Tĩnh, hắn dùng huân chương anh hùng làm quà định tình, xác định đại sự chung thân của mình.
Sau khi quân Lam Vũ đánh hạ quần đảo Đại Mã Cáp, hắn liền cùng Ngả Tĩnh tới kinh đô Ni Lạc Thần tham gia hôn lễ tập thể do Dương Túc Phong chủ trì.
Đây là hôn lễ tập thể đầu tiên của đế quốc Lam Vũ, Dương Túc Phong, Thập Tứ cõng chúa, Tiêu Tử Phong đều tham gia.
Có tổng cộng hơn ba nghìn đôi tân hôn tham gia. trong đó tuyệt đại đa số là quan quân trung, hạ cấp của quân Lam Vũ.
Đám Sở Thiên Nhai, Cận Tiểu Thái, Lâm Từ Luật, Du Tiên Phong, Ngô Mộng Đạt, Trình Thư Kiếm, Hứa Nho Long đột nhiên cũng tìm được một nửa của mình, Đổng Vĩ không thể không bội phục bọn họ che dấu tốt, không giống mình và Ngả Tĩnh làm xôn xao ai ai cũng biết.
Đương nhiên, cảm giác người có tình cuối cùng cũng thành quyển thuộc là vô cùng mỹ hảo, dù quá trình có chút trắc trờ.
Làm Đổng Vĩ kinh hãi là Cận Tiểu Thái cũng có lão bà, còn là nữ nhân bưu hãn hơn Cận Tiểu Thái ba tuổi, trông cũng không tệ, khi tham gia hôn lễ bụng rõ ràng là ễnh lên, khẳng định ăn cơm trước kẻng.
Ngoài ra Sở Thiên Nhai lấy Ngả Diệp, còn Ngô Mộng Đạt thì lấy tiểu muội muội bị Cúc Xuyên Liên bắt cóc.
Đáng tiếc là chàng đẹp trai Long Khải Ca lại không tham gia hôn lễ làm vô số mỹ nữ thất vọng, có người tiết lộ, hắn bị đả kích tình cảm gì đó ở Ngu Thành, nên lạnh nhạt với chuyện nam nữ rồi
Tiết Đàn cô nương cũng tham dự hôn lễ, vì nhân tuyển quá nhiều, chọn hoa cả mắt. cuối cùng lại âm thẩm gả cho Đỗ Thiên Kỳ, vì thân phận Đỗ Thiên Kỳ đặc biệt, không thể công khai lộ diện, nên không thể tham gia hôn lễ, xem ra câu nói gần vua được hưởng lộc đúng là có đạo lý.
Đồng Vĩ vừa hưởng trăng mật xong, liền ngồi phi dĩnh quay về, mông chưa ấm chỗ đã nhận được tin hải tặc Ca Âu thật là khéo.
Từ trong kính viễn vọng, đám khách không mời này xem ra giống tới tham gia hôn lễ, tiếc là không mang theo lễ vật mà mang trường mâu loan đao, đúng là làm hong phong cảnh.
Nói thật hiện giờ hải tặc Ca Âu trông rất đáng thương, ăn mày của đế quốc Lam Vũ cũng khá hơn một chút.
Đối với cuộc phản kích tự sát của hải tặc Ca Âu, quân Lam Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi vì ứng phó với mùa đông tàn khốc, bọn họ thậm chí còn chuyên môn đổi vũ khí, dạn dược cũng mới hoàn toàn để có thể thuận lợi dùng trong mùa đông.
- Bắn tự do.
Đổng Vĩ thoải mái nói, hải tặc Ca Âu bị đông cứng rồi, quân Lam Vũ thuần túy là đồ sát, nếu đã là tự sát thì chẳng cần quy củ gì nữa.
Bách kích pháo xạ kích trước, trong tiếng đạn nổ, không ngừng có hải tặc ngã xuống, vì khí hậu quá lạnh, không hề xuất hiện cảnh máu me, rất nhiều tên hải tặc loạng choạng đi thêm vài bước là ngã cắm mặt xuống, rồi không động đậy gì nữa.
Sớm dự liệu được hải tặc Ca Âu lẽ liều mạng, nên trước đó bọn họ được tăng cường nhiều súng máy và bách kích pháo, tích trữ nhiều đạn dược, đủ để các cửa càng diệt sạch bọn chúng.
Tạch tạch tạch...
Đám hải tặc tiến gần thì súng máy cũng xả đạn quét lên người bọn chúng, hình thành từng chấm đò, máu tươi vừa tràn ra đã bị đóng băng rồi. Đám hải tặc như những khối băng nặng nề ngã vật xuống tuyết.
Song đám hải tặc vẫn liều mạng xông tới, cho tới khi bị giết chết mới thôi, hoàn cảnh hiện giờ đã không cho bọn chúng cơ hội rút lui nưa, lùi lại chỉ có đói và lạnh, chết càng thống khổ hơn.
Xông tới, dù tỉ lệ chết rất cao vẫn còn nửa phần hi vọng, có lẽ biết đâu một trận gió lốc dữ dội cuốn toàn bộ quân Lam Vũ đi.
Tiếc rằng quán Lam Vũ không cho chúng nửa phần hi vọng này, bọn họ dựa vào công sự kiên cố, không chút thương xót giết bọn chúng, chấp hành nghiêm túc mệnh lệnh của Dương Túc Phong: không cho hải tặc Ca Âu cơ hội trở mình nào.
Tiếng súng kịch liệt chấn động cả cảng, làm khu cảng vốn buồn tẻ, trờ nên náo nhiệt, dù hải tặc Ca Âu tấn công không quyết liệt, nhưng các chiến sĩ cũng không dám buông lỏng, nên làm gì vẫn làm thế.
Đương nhiên, cũng có một số người công tác rất nhẹ nhõm, như đám lính bắn tia Sở Sĩ, hiện giờ hắn đang nấp trong một lầu gác, thoải mái ngả mình trẽn ghế tựa, miệng gầm thuốc lá, hai chân gác lên cửa sổ, súng ngắm cũng đặt trên giá, dấu chữ thập trong ổng ngắm, thong thả đuổi theo từng mục tiêu một.
Đối với kiểu mục tiêu xạ kích này, Sở Sĩ chẳng hứng thú gì, bắn chết vài chục tên xong, hắn liền lười biếng ngồi xuống hút thuốc, khó khăn lắm mới tìm được một mục tiêu tựa hồ có chút đặc biệt, một tay điều khiển súng, sau đó bóp cò theo bản năng.
Đoàng!
Cát Liệt Nhĩ Mạc vốn đang cảm thấy lạnh, nhưng lúc này toàn thân lại thấy sôi lên, đầu hơi nong nóng, liền đưa tay sờ, kết quả thẫy máu tươi, hắn muốn tìm hiểu xem là chuyện gì thân thể đã ngã về phía trước, chết một cách lặng lẽ.
Khi Cát Liệt Nhĩ Mạc ngã xuống, hắn tựa hồ nhìn thấy La Đế Áo Phi cũng ngã xuống, y phục màu đỏ tươi trong tuyết vô cùng bắt mắt.
La Đế Áo Phi tới thời khắc cuối cùng vẫn không thay đổi thói quen của mình, hắn thích mặc áo đỏ để khác biệt với đám hải tặc khác, màu đỏ thật sự quá nổi bật, quá bắt mắt trong tuyết trắng mênh mông.
Đáng thương, thực sự đáng thương, cả hai tên đều chết không rõ ràng, đúng là đáng thương.
Dù hai tên thủ lĩnh chết rồi nhưng đám hải tặc còn lại vẫn ra sức tiến lên, vượt qua thi thể đồng bạn ra sức tiến lên, chuẩn xác mà nói là bất chấp mưa đạn xông pha tiến lên vì chết như thế thống khoái hơn chết đói chết lạnh.
Trong tiếng pháo đạn của quân Lam Vũ, tuyệt đại đa số hải tặc Ca Âu hoàn thành tâm nguyện.
Ba tiếng sau, phi đĩnh tới nơi, dùng súng máy từ trên cao xạ kích dữ dội, tốc độ diệt vong của hải tặc Ca Âu càng được đẩy nhanh, tới chập tối toàn bộ bọn chúng ngã xuống.
Sau khi cuộc chiến kết thúc. quân Lam Vũ kiểm kê qua sổ thi thề, tới hai vạn năm nghìn
tên.
Không phát hiện ra Hách Sở Tháp Tư và Tát Mục Ai Nhĩ, nhưng quân Lam Vũ không quan tâm.
Hải tặc Ca Âu cuối cùng không tránh được mùa đông năm 1733. triệt để đi tới tử vong, tới mùa hè năm sau, hải quân lục chiến với sự hỗ trợ của phi đĩnh bắt đầu lùng sục khắp đảo. kết quả không thấy tên hải tặc nào sống sót.
Bọn chúng đổ bộ lên đảo Đại Mã Cáp vào năm 1724 thiên nguyên. Mười năm. Đối với nhiều người mà nói thì rất dài nhưng đối với một số người lại rất ngắn, bọn chúng từng đánh bại quân chính quy của hải quân đế quốc Đường Xuyên, trở thành hùng sư trên biển, nhưng cuối cùng lại bị đế quốc Lam Vũ tiêu diệt, tới từ đâu lại về đó, kết thúc một vòng luân hồi.
Song dù thế nào cái danh từ hải tặc Ca Âu dần dần biến mất, thay vào đó là đại lục Ai La Phật, đánh hạ quần đảo Đại Mã Cáp không phải là điểm kết mà chỉ là điểm bắt đầu, chỉ có tiêu diệt tận gốc hải tặc Ca Âu, đế quốc Lam Vũ mới an toàn tuyệt đối đương nhiên đó là chuyện sau này rồi.