Cuối cùng mùa hè cũng đã đến ven hồ Mạc Sầu, khí hậu nơi này từ từ trở nên nóng bức, mặt trời phả hơi nóng và ánh nắng chói chang xuống khu vực ven hồ Mạc Sầu, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, hàng liễu xanh mướt hai bên bờ cũng trở nên héo úa, lá rũ xuống như người bị ốm, ngay cả bãi cỏ ven hồ đang mọc xanh tươi mơn mởn cũng trở nên khô héo, vàng úa. Xung quanh Tô Phỉ Mã Vận không có lấy một mống người lai vãng, những cô gái vẫn thường thích ra đây vui đùa nghịch nước, cười nói ầm ĩ, nay đều đã trốn vào những ngôi nhà gỗ có khả năng điều hòa không khí tốt, ngày đông ở trong này rất ấm áp còn ngày hè lại vẫn mát mẻ, lẳng lặng đợi những ngày hè nóng bức mau mau trôi qua thật nhanh.
Trong thư phòng của Dương Túc Phong không hề nóng bức, bởi vì Ngả Toa Lệ Nặc đã cho đặt rất nhiều khối băng bên trong thư phòng, khi những khối băng này chảy ra, hấp thu rất nhiều nhiệt lượng, làm cho nhiệt độ trong thư phòng luôn luôn được duy trì ở trạng thái khá mát mẻ. trận kịch chiến ở biển Gia Lặc Tân vừa mới xảy ra cách đây nửa tháng, rất nhiều công việc kết thúc đang ở trạng thái tiến hành lộn xộn không đầu không đuôi, hạm đội hải quân Lam Vũ tại biển Gia Lặc Tân đã bắt đầu tuần tra chiến đấu thường xuyên, thỉnh thoảng lại bắt gặp chiến thuyền rải rác của hải tặc Ca Âu, song phương trên mặt biển khơi sóng cuồn cuộn sóng, triển khai trò chơi mèo vờn chuột.
ở hậu phương lớn của quân Lam Vũ, cuộc tiến công mới đang chuẩn bị triển khai, sư đoàn bộ binh số 102 cùng sư đoàn bộ binh số 103 thuộc quân Lam Vũ đều lần lượt bước vào trạng thái chiến đấu, Phong Phi Vũ chỉ huy đội kỵ binh cũng bước vào vị trí tấn công, chuẩn bị tiến hành một trận càn quét cuối cùng đối với tất cả những thế lực không chịu thần phục quân Lam Vũ hiện đang chiếm cứ Sóc Xuyên đạo cùng Phỉ Xuyên đạo, phương án giải quyết cuối cùng đối với người Vũ Chân, đang được gấp rút tiến hành ở Khẩn La Mật Cổ. sứ giả do quân Lam Vũ phái đến để đàm phán cùng Ma Ni giáo, đang cùng lãnh đạo cao cấp của Ma Ni giáo tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng, một khi đàm phán thất bại, thì một lần nữa ngọn lửa chiến tranh sẽ bùng lên mãnh liệt ở Mỹ Ni Tư.
ở một phương diện khác, đội kỵ binh Lam Vũ số hai mới thành lập thành viên là những người Tây Mông đang từ từ xuống phía nam Tử Xuyên đạo, chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc ở nơi đó, cuối cùng sẽ đổ bộ lên đại lục Y Lan. Đội kỵ binh Lam Vũ số một thành viên là người Ngõa Lạp do Khắc Lạp Mã Kỳ chỉ huy, được đội thuyền vận chuyển khổng lồ chuyên chở đến, đang lần lượt từng nhóm di chuyển đến Kim Xuyên đạo, nhóm đầu tiên xuất phát đã lướt qua vị trí, độ một tuần nữa là có thể đến được Kim Xuyên đạo. Khi bọn họ đến, sức chiến đấu của quân Lam Vũ tại Kim Xuyên đạo sẽ gia tăng gấp bội lần.
Những ngày khó khăn trước mắt rốt cuộc cũng đã trôi qua, Dương Túc Phong thở phào một hơi thật nhẹ nhõm. Chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, vươn vai duỗi thân vặn mình vài cái cho đỡ mỏi, trong lúc vô ý chợt nhìn thấy Tô Phỉ Mã Vận từ lối đi từ phía hồ Mạc Sầu tiền vào dáng vẻ hết sức vội vã, tựa hồ có chuyện gì khẩn cấp. sau lưng Tô Phỉ Mã Vận, có một thanh niên mà hắn rất quen thuộc, rõ ràng là đích tiểu thiếu gia Long Ngâm của Long gia.
Tô Phỉ Mã Vận đưa khách đến thư phòng của Dương Túc Phong. Dương Túc Phong đã cười niềm nở ở nơi đó chờ hắn. Long Ngâm đã là người quen của Dương Túc Phong, song phương cũng không còn phải giữ khách khí, tuy nhiên thần sắc Long Ngâm hôm nay có chút là lạ. Muốn nói rồi lại thôi, tựa hồ có chút sợ hãi khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Dương Túc Phong, cuối cùng thật sự tránh cũng không thể tránh, mới ấp úng nói:“ hôm nay ta tới đây, chủ yếu là do có người muốn gặp ngươi, nên ta dẫn người này đến......”
Dương Túc Phong tò mò hỏi:“Ai muốn gặp ta? tại sao ngươi không trực tiếp dẫn hắn vào đây?”
Tô Phỉ Mã Vận ở bên cạnh thấp giọng nói:“Người kia chính là Long Lân. Cung đại tỷ tỷ không biết hắn đến đây làm cái gì, cho nên không cho hắn vào. Chúng ta hỏi nhiều lần, hắn cũng không chịu trả lời, Cung đại tỷ tỷ bèn từ chối không cho hắn vào.”
Dương Túc Phong nghi ngờ nhìn nét mặt Long Ngâm, hắn thật không ngờ. Người khách đến chơi bí ẩn nầy, lại chính là Long Lân.
Cái tên Long Lân vốn hắn đã nghe thấy từ lâu, đây chính là đệ nhất đại tướng năm đó dưới trướng Nhạc Thần Châu. trong quân đội đế quốc Đường Xuyên, có ảnh hưởng rất sâu sắc, lúc đầu, khi Dương Túc Phong đi ngang qua Sơn Hải Quan, cũng đã cảm nhận được uy thế của Long Lân, đối mặt với Long gia quân do Long Lân chỉ huy, chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng trong quân đội đế quốc Đường Xuyên, thủy chung không dám đi nhanh quá một bước khi vượt qua Sơn Hải Quan. Vị lão nhân danh tiếng hiển hách này, tìm đến mình có chuyện gì đây chứ?
Long Ngâm có chút xin lỗi nói:“Quả thật là đại bá phụ Long Lân của ta, nhưng do ông ta không muốn để cho người ngoài biết mình lui tới nơi này, cũng không muốn người trong gia tộc bọn ta biết ông ta tới tìm ngươi, cho nên cố ý giả trang thành tùy tùng của ta nhằm che đậy tai mắt,ông ta không phải cố tình giấu diếm, nhưng ta quả thật không biết ông ấy muốn tới gặp ngươi làm cái gì. Tuy nhiên ta có thể lấy tính mạng của ta cùng danh dự của mình để cam đoan, bá phụ ta tuyệt đối là người quang minh lỗi lạc, ông ấy sẽ không gây ra bất cứ hành động gì ác ý đối với ngươi ở nơi này đâu.”
Dương Túc Phong thản nhiên cười cười, ý vị thâm thúy nói:“ theo ý của ngươi, cũng có nghĩa là, nếu như là ở chỗ khác,thì bá phụ của ngươi có khả năng sẽ có hành động ác ý đối với ta à? Có phải là ta có thể giải thích như vậy không nhỉ?”
Long Ngâm ánh mắt có điểm xấu hổ, tuy nhiên cũng không hề phủ nhận, mà thành thực nói: bá phụ ta có ấn tượng không tốt lắm đối với ngươi, đối với đề nghị lần trước của ta đã không chút do dự bác bỏ thẳng tay, nhất là sau khi cuốn tiểu sử Đường Lãng được xuất bản, ông ấy thậm chí còn sỉ vả thậm tệ sau lưng ngươi. Vì sự an toàn của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận chú ý một chút, Long gia. chúng ta.....“
Dương Túc Phong chậm rãi lơ đãng phất tay, thản nhiên nói:“Cứ yên tâm, bá phụ ngươi không dọa được ta đâu, mời ông ta vào đi.”
Long Ngâm lúc này mới thấy an lòng.
Cung Tử Yên rất nhanh chóng dẫn Long Lân tiến vào, nhưng bản thân nàng vẫn đứng vào một góc ở thư phòng, hiển nhiên đối với việc Long Lân đến đây nàng ta tràn ngập hoài nghi. Là đệ nhất đại tướng dưới trướng Nhạc Thần Châu năm đó, thì văn lẫn võ của Long Lân, đều phải rất rất xuất sắc, trong lúc chinh phục Xích Luyện Giáo, Long Lân từng một mình giao đấu với tứ đại kim cương của Xích Luyện Giáo, cuối cùng hung hăng giết chết bọn họ không còn một mống. Đối với nhân vật hùng mạnh hung hãn như vậy, đương nhiên Cung Tử Yên không chủ quan khinh xuất.
Dương Túc Phong cũng rất nhanh đã cảm nhận được Long Lân trong lúc vô ý phát ra sát khí làm rung động kiếm trên người, đây là thứ sát khí do mỗi năm đều chém giết vô số mạng người trên sa trường, chỉ có vô số oan hồn cùng máu tươi mới có thể đủ sức tạo ra thứ sát khí có thể làm run kiếm như thế.
Long Lân mặc dù mặc thường phục, có vẻ hết sức tầm thường, nhưng thân hình thẳng lưng ưỡn ngực, khuôn mặt vuông chữ điền nghiêm nghị, hốc mắt lõm sâu, đều chứng minh rõ rành rành hắn chính là Long Lân danh chấn thiên hạ, không thể giả được. Năm đó, lúc Nhạc Thần Châu tung hoành thiên hạ, bên người có bốn đại tướng văn võ song toàn, không hề nghi ngờ, Long Lân chính người nổi danh nhất. Dương Túc Phong chỉ cần liếc mắt một cái, đã cảm giác được Long Lân quả thực danh bất hư truyền.
Dương Túc Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hết sức bình thản mời Long Lân ngồi xuống, thử thăm dò hỏi:“Không biết Long tướng quân lần này đặc biệt đến đây, là vì chuyện gì?”
Long Lân đối với Dương Túc Phong hiển nhiên không có chút cảm tình nào, lạnh lùng nói:“Ta hy vọng ngươi hu hồi lại những cuốn tiểu sử Đường Lãng, chỉnh sửa rồi hãy tái bản một lần nữa, tốt nhất là không nên xuất bản nữa. Nguyên bản tiểu sử này sai sót nhiều lắm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của người khác, đây không phải là chuyện mà một anh hùng nên làm.”
Dương Túc Phong có chút nhíu mày.
Giọng nói của Long Lân vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt bất động không có bất kỳ biểu cảm gì. Tựa hồ đã sớm quen dùng loại khẩu khí như ra lệnh cho kẻ dưới thế này, có lẽ là bởi vì hắn từng là đệ nhất đại tướng dưới trướng Nhạc Thần Châu dưới một người mà trên vạn người, cũng có lẽ là bởi vì hắn là người của Long gia ở Anh Xuyên từng lời nói ra đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Cho nên, cho dù đang ở trước mặt Dương Túc Phong, hắn cũng không tỏ ra bất cứ thái độ lịch sự nào.
Quả nhiên, ngay cả Long Ngâm đều len lén nhíu mày, sợ Dương Túc Phong sẽ cảm thấy khó chịu.
Quả thực, Dương Túc Phong lcảm giác được có điểm khó chịu, tuy nhiên cũng không để bụng. bất luận có nói như thế nào, thì thân phận cùng địa vị của Long Lân đều hơn hẳn mình đến mấy bậc, đương lúc người ta đang tung hoành rong ruổi trên chiến trường. thì chính mình còn đang nằm trong bụng mẹ chưa sinh ra, huống hồ là hiện tại, thân phận của Long Lân cũng không dưới mình. Dương Túc Phong chậm rãi hỏi :“Tại sao? Sai lầm ở chỗ nào?”
Long Lân lạnh lẽo nói:“Chỗ sai lớn nhất của cuốn tiểu sử này chính là, Nhạc nguyên soái tuyệt đối không giết con trai của Đường Lãng! Tất cả những suy luận chứng cớ trong này, đều thuần túy chỉ là vu cáo, bất luận kẻ nào đều khó có khả năng chịu đựng được!”
Có lẽ là bởi vì kích động. Cũng có lẽ là khí thế toát ra, mà khuôn mặt ngăm đen của Long Lân đều đỏ bừng lên, bộ ngực cũng dồn dập phập phồng, xem ra, mỗi một câu hắn nói. Đều có chứa đựng cảm xúc hết sức mãnh liệt. đối với một vị lão tướng quân đã từng quen mắt với máu tươi thi thể, quen mắt với nhân thế tang thương mà nói, thì việc xúc động thế này quả thực có điểm dị thường.
Dương Túc Phong thản nhiên nhìn Long Lân đang có chút tức giận. Trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói:“Long tướng quân, ta sẽ không tùy tiện giả tạo hết thảy nội dung bên trong cuốn tiểu sử. Nhưng, nếu như chuyện này là thật thì sao?”
Hoàn Lân không chút do dự nói:“Đây là chuyện khó có khả năng! Ta đi theo Nhạc nguyên soái ba mươi năm, hắn tuyệt đối không phải loại người như vậy!”
Dương Túc Phong bất động thanh sắc nói:“Long tướng quân, nếu như ta không nhớ lầm, thì ngài hẳn là phải mâu thuẫn quyết liệt cùng Nhạc Thần Châu lắm mới phải, ngài đối với chuyện của Nhạc Thần Châu, cũng không phải là chuyện gì cũng biết tường tận?”
Long Lân nói như đinh chém sắt:“Không sai, ta sau cùng quả thật là có xảy ra một chút mâu thuẫn cùng Nhạc nguyên soái, làm cho ta không thể không rời khỏi ngài. Nhưng mà, sự kính trọng của ta đối với ngài chưa từng thay đổi, ta đối với ngài hiểu rõ hơn hẳn so với bất luận kẻ nào, ta nói ngài đã không làm chuyện như vậy, thì ngài nhất định đã không làm chuyện như vậy!”
Lúc nói trở nên kích động, Long Lân hung hăng xiết chặt nắm tay của mình, dường như muốn một quyền đập vỡ sọ Dương Túc Phong. Nếu như nơi này thật sự là chiến trường, có lẽ Dương Túc Phong đã sớm ngã xuống trước mặt Long Lân.
Không khí trong thư phòng nhất thời trở nên căng thẳng.