Dưới ánh mặt trời ôn hòa của mùa đông chầm chậm chiếu rọi, băng tuyết trong hoàng cung Mông Sa Tát bắt đầu từ từ tan chảy, băng tuyết trên nhánh cây trở nên hết sức lóng lánh, phản chiếu ánh mặt trời phát ra cầu vồng đủ mọi màu sắc giống như ngói lưu ly trong suốt, cứ như ngói lưu ly long lanh sắc màu trên nóc hoàng cung vậy. Đây là thời khắc mỹ lệ nhất của hoàng cung vương quốc Ương Già, trong quá khứ, nữ vương Đại Lôi Nhĩ của Ương Già sớm đã dẫn bộ hạ của mình đi thưởng tuyết rồi, chỉ đáng tiếc hiện giờ trong hoàng cung lại lặng ngắt không một bóng người chỉ có những lính canh im lặng đứng ở trong bóng tối.
Từ khi quân Lam Vũ tiến vào vương quốc Ương Già, hoàng cung của vương quốc Ương Già đã hoàn toàn vắng vẻ rồi, những người tạp dịch và đại bộ phận cung nữ vốn có đều đã bị đuổi đi rồi, bởi vì đại biểu thủ tịch đàm phán của quân Lam Vũ là Tài Miểu Miểu đã phát biểu rõ ràng, sẽ không chi trả tiền công cho bọn họ nữa, vương quốc Ương Già mặc dù bảo lưu phương thức nữ vương thống trị, nhưng quyền lực đã nắm trong tay của chính phủ lâm thời vương quốc Ương Già mới được thành lập, nữ vương Đại Lôi Nhĩ đã biến thành con rối, nàng được Dương Túc Phong cho phép có mười công nhân hoặc là cung nữ, kết quả Đại Lôi Nhĩ lựa chọn cung nữ.
Ở phía tây bắc hoàng cung vương quốc Ương Già, chính là phòng ngủ của nữ vương Ương Già, tại nơi này, nàng sẽ phải tiếp thụ chuyện khó khăn nhất cả cuộc đời, nếu như chuyện này mà bị công khai, thì nàng thà chết hơn là để người ta biết, nhưng Dương Túc Phong chấp nhận giữ bí mật, tiền đề là Đại Lôi Nhĩ nàng phải đủ trung thành, không có ý đồ phản bội quân Lam Vũ, nếu không, nàng chỉ có nước thân bại danh liệt bị vạn người thóa mạ.
Nàng cũng nghĩ tới phản kháng, nghĩ tới muốn kết thúc cuộc đời tráng liệt của mình, đám người Tụ Phong cũng nghĩ tới, Dạ Trạch Bội Ti và Phất Lôi Đát cũng nghĩ tới, các nàng vĩnh viễn không ngờ rằng, cho dù lấy tâm linh dơ bẩn nhất đi dự đoán sự xấu xa ghê tởm của Dương Túc Phong, cũng đều không nghĩ tới có chuyện này xảy ra. Các nàng nghĩ rằng, có lẽ Dương Túc Phong sẽ tước đoạt quyền đêm đầu của các nàng, vũ nhục các nàng, nhưng lại không nghĩ tới, lại là dạng phương thức này, chiếm hữu về thân thể, có lẽ chỉ là đau đớn trong chốc lát, nhưng phương pháp trước mắt này, sẽ làm cho các nàng đau khổ và sợ hãi cả cuộc đời.
Trên đường phố Mông Sa Tát đã toàn bộ là quân Lam Vũ, quân đội vương quốc Ương Già đã rời khỏi Mông Sa Tát tới biên giới tiếp thụ quân Lam Vũ cải biên, vào lúc này cho dù các nàng muốn phản kháng cũng là chuyện vô bổ, chỉ có thể làm cho đường phố Mông Sa Tát thành cảnh máu me be bét, thậm chí các nàng cũng không thể tự sát, bởi vì trong điều kiện đám phán không cho phép các nàng chưa được phê chuẩn mà tự sát, đại biểu đàm phán của Dương Túc Phong mặt lạnh tanh truyền đạt mệnh lệnh của Dương Túc Phong, nếu như mà các nàng chủ động tìm tới cái chết, y sẽ an bài một trăm vạn người Ương Già tới địa khu Mỹ Ni Tư lao động khổ sai, bao gồm cả thân tộc bọn họ, bọn họ sẽ có được đãi ngộ y như với phạm nhân.
Bí mật đọc xong điều kiện trong lá thứ còn niêm phong của Dương Túc Phong, ngay cả Tài Miểu Miểu cũng cảm tháy có chút quá đáng, Dương Túc Phong chẳng những tước đoạt sự tự do của bọn họ, thậm chí tước đoạt luôn cả quyền lợi tử vong của bọn họ. Hiện giờ nữ vương Ương Già, còn cả những người từng là kẻ thống trị cao tầng của vương quốc Ương Già, đều trở thành con vật cưng được Dương Túc Phong nuôi dưỡng, y mặc dù không trực tiếp hủy hoải thân thể của bọn họ, nhưng lại để tâm tinh của bọn họ gặp phải đả kích mang tính hủy diệt trước.
Thế nhưng cường quyền của Dương Túc Phong đã không thể ngăn cản được nữa, các nàng cũng chỉ đành khuất phục thuận theo sự an bài của kẻ mạnh.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm đẩy máy quay camera tiến vào, sau đó đem cửa phòng đóng lại, nàng không muốn nghĩ tới cảnh ghê tởm kia xảy ra, để cho người thứ bảy ngoài sáu người ở đây biết, đương nhiên Dương Túc Phong là ngoại lệ, những cuộn phim nhục nhã ấy cuối cùng sẽ đưa tới trong tay y, trở thành một loại thủ đoạn đen tối không chế các nàng của y, máy quay phim phát minh ở Cách Lai Mỹ còn chưa được thời gian bao lâu, khi mọi người đều ngạc nhiên nhìn hình ảnh của mình xuất hiện ở bên trên một trang giấy, Dương Túc Phong đã biết dùng nó để làm chuyện vũ nhục này, hắn chẳng phải là ác ma trời sinh thì là cái gì.
Lô Khắc Lôi Đế Á loáng thoáng cảm thấy có nước mắt từ trong khóe mắt của mình nhỏ ra, có lẽ, bản thân mặc dù bị Dương Túc Phong vũ nhục, chịu đựng thống khổ khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại may mắn tránh được một cảnh này, đây rốt cuộc là may mắn hay là đen đủi.
Tài Miểu Miểu giọng nhỏ xuống nói: “Được rồi, các cô cũng biết đấy, đây không phải là chuyện tôi muốn nhìn thấy, nhưng thật đáng tiếc, tôi phải chấp hành mệnh lệnh của Phong lĩnh. Tôi có thể đảm bảo với các cô, trong khoảng thời gian chụp ảnh các cô, sẽ không có một ai có thể tiến vào nữa, sau khi chụp ảnh xong, Lô Khắc Lôi Đế Á sẽ tự mình đi chụp ảnh, sau đó do tôi chính tay giao cho Phong lĩnh, sẽ không qua người thứ ba nữa. Đáng tiếc tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó thôi.”
Trong mắt Đại Lôi Nhĩ rưng rưng ánh lệ, nói với chút thẫn thờ: “Cám ơn.”
Tài Miểu Miểu khẽ cười khổ nói: “Tôi cùng các cô ở chung với nhau mấy ngày rồi, biết rằng trong lòng các cô suy nghĩ như thế nào, Phong lĩnh đúng là quá đáng một chút. Nhưng ở trên thế giới này, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý vĩnh hằng, Phong lĩnh mặc dù làm tổn thương tới các cô, nhưng Phong lĩnh sẽ mang tới cho người dân Ương Già nhiều đường đi tốt hơn, sáng tạo cho bọn họ cuộc sống tốt hơn. Thật đấy, tôi không phải là nói tốt cho Phong lĩnh đâu, có rất nhiều chuyện các cô cũng không nhìn thấy, cuộc sống của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư hạnh phúc hơn trước đây nhiều…”
Đại Lôi Nhĩ nhẹ nhàng ngắt lời nàng, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, tôi chấp nhận trả cái giá này, cho dù là hiện giờ y vũ nhục tôi… tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, các cô có thể tiến hành.”
Tài Miểu Miểu gật đầu.
Bỗng nhiên, một giọt nước mắt trong suốt từ trong mắt Đại Lôi Nhĩ lặng lẽ rơi xuống.
Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt của mình tới cửa sổ.
Lô Khắc Lôi Đế Á chầm chậm điều chỉnh máy chụp ánh, nhắm vào thân thể Đại Lôi Nhĩ.
Đại Lôi Nhĩ mang theo ánh lệ khuất nhục nhưng ngoan cường, dũng cảm ngẩng đầu lên, đối diện với máy ảnh, nàng biết rằng, đây chỉ là bắt đầu thôi, chuyện càng thống khổ hơn vẫn ở đằng sau, nếu như hiện giờ nàng không thể kiên trì, thì nàng chỉ có thể mang tới tai nạn cho nhân dân Ương Già.
Đôi mi nàng dài và mảnh, mũi thẳng môi mỏng, chiếc trán nhẵn mịn, cái cằm thon tròn, đường nét khuôn mặt như mũi kiếm, mắt phượng nhỏ dài, trong hàng mi ánh lên chút lệ quang, mông lung mơ màng như sương khói đầm sâu, mang tới cho người ta một cảm giác đẹp đẽ băng lạnh như mũi đao khó nói lên lời, làm người ta khó mà quên được. Trước đó nàng đã bất đắc dĩ trang điểm, chiếc váy dài trễ ngực màu đen làm nổi bật làn dã trắng nõn sáng bóng vô cùng, dưới ánh đèn sáng rực quả thực có chút chói mắt, chiếc váy dài may đo tỉ mỉ làm những đường cong thân thể yểu điệu của nàng lộ rõ không sót chút gì, bầu ngực trắng như tuyết căng đầy làm người ta tơ tưởng, chiếc váy thiết kế cổ trễ làm đường viền song nhũ trắng muốt thấp thoáng hiện ra bên ngoài, làm người ta suy nghĩ miên man. Mép cổ áo thiết kế chạy ngang làm cho chiếc cổ tinh tế mềm mại, bờ vai tròn trịa xinh xắn, đôi tay như khắc bằng ngà voi phơi bày ra bên ngoài, dưới sắc đèn làm nổi bật lên càng mịn màng trắng trẻo. Đường nét của đôi ngọc nhũ trơn mịn ấm mềm, tròn căng kia hiện ra không sót chút gì, hai chấm nhòn nhọn trên song nhũ cũng có thể thấy được thấp thoáng, chiếc váy bó sát với cổ áo trễ chạy càng làm hở ra như khiêu khích, phát tán phong quang mê người.
Tài Miểu Miểu nhẹ nhàng đi tới, khẽ cởi nút bấm trên ngực váy dài của Đại Lôi Nhĩ, sau đó hơi kéo ra hai bên, làm song nhũ của nữ vương càng lộ ra ngoài, khe vú sâu thẳm kia ánh lên sắc thái làm người ta hoa mắt, Đại Lôi Nhĩ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xậm phạm chưa từng có, nhưng nàng không thể không tiếp thụ tất cả nhưng điều này, làm cho đồi ngực của mình lộ ra hoàn toàn đồng thời trong tương lai không xa còn đưa tới trước mắt một nam nhân.
Dương Túc Phong cần chính là loại hiệu quả này.
Lô Khắc Lôi Đế Á bấm máy ảnh.
Đại Lôi Nhĩ đột nhiên toàn thân hư thoát, sống lưng toàn là mồ hôi lạnh.
“Da Trạch Bội Ti…” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Nữ tế ti mỹ lệ chần chừ ngồi trước mặt máy chụp ảnh, hơi run run nhìn vào ống kính đen ngòm.
Vẻ đẹp của Da Trạch Bội Ti thuộc về loại làm người ta không dám khinh nhờn, mặt như vầng trăng, da như mỡ đặc, mắt tựa đầm sâu, mi liễu thanh mảnh, đôi mắt sáng trong, cánh môi cong mềm và gò má mịn màng, tập hợp trên một đôi lúm đồng tiền hoàn hảo, còn phối hợp với khí chất mê người làm người ta không thể kháng cự được, áo choàng đen sẫm mềm mại khoác lên trên vai, càng làm nổi bật vẻ yêu kiều quyến rũ của nữ nhân thành thục, một chiếc váy ngắn màu tím nhạt vừa người che lên thân thể uyển chuyển tha thướt đẹp như tiên nữ, vóc dáng hoàn mỹ tinh tế thanh mảnh, đường cong lả lướt yểu điệu, làn da như sữa đông lại trắng tới phát sáng có sức dụ hoặc cường liệt.
Ánh chớp của máy ảnh lại lóe lên.
“Phất Lôi Đát.” Tài Miểu Miểu nhỏ giọng gọi.
Lại một nữ tế ti mỹ lệ ngồi xuống trước mặt máy chụp ảnh.
Thân thể thon thả duyên dáng, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên gầy thì gầy, so với người mẫu thời trang còn tha thướt hơn, trên đôi gò má hồng nhuận tươi màu như hoa hồng, là một đôi mắt to long lanh, sâu thẳm, thanh thuần như ảo mộng, chiếc mũi nhỏ xinh xinh hoạt bát, chiếc miệng nhỏ đỏ tươi như anh đào thêm vào gò má với đường nét ưu mỹ lưu loát, tú lệ, tựa hồ tất cả những ưu điểm của đại mỹ nhân tuyệt sắc tự cổ chí kim đều tập trung lên khuôn mặt của nàng. Chỉ nhìn một cái đã làm người ta tim đập thình thịch, làn da ngọc ngà trắng muốt sáng long lánh, non mềm mịn màng như một cánh hoa mới nở, làm người ta nhìn hoa mắt chóng mặt, tâm linh xao xuyến, không dám ngửa mặt nhìn. Trong giáo đường Ương Già, nàng chính là dược tề sư ẩn sâu trong thâm cung, chuyên môn phụ trách phối những linh dược trong truyền thuyết, giống như công chúa bạch tuyết thuần khiết không chút ỳ vết, tiên nữ Giao Trì không nhuốm khói bụi nhân gian, cho dù là như thế nàng cũng không chạy thoát khỏi ma chưởng của Dương Túc Phong.
“Tụ Phong.” Phất Lôi Đát tựa hồ không có chút cảm giác gì, khi đứng lên thuận tiện gọi nữ tướng quân nước Ương Già bên cạnh bản thân, đã tới lượt nàng rồi.
Phảng phất ở trước mặt máy chụp hình còn hung hiểm hơn chiến trường trăm lần, Tụ Phong rụt rè thận trọng đi tới.