Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 370: Chương 370: Công chúa không đến được rồi (3)




Báo chí truyền thông dưới sự khống chế của Đế quốc Đường Xuyên và quân Lam Vũ, cũng bởi vì cuộc đàm phá này mà triển khai tranh luận kịch liệt, phía triều đình chuyện gì cũng lấy hai chữ “đế quốc” ra làm điểm xuất phát, trách cứ quân Lam Vũ với phủ đô đốc Mỹ La không có quan niệm ái quốc, không chịu chú ý toàn cục, thấy chết không cứu, có khuynh hướng độc lập phản nghịch, thậm chí đem tội danh phản quốc treo lên cổ Dương Túc Phong, mà truyền thông quân Lam Vũ khống chế thì chuyện gì cũng chỉ nhắc tới “triều đình” mà không nhắc tới đế quốc, nói thẳng thắn là triều đình rõ ràng chỉ muốn đem cái quần cuối cùng của nhân dân địa khu Mĩ Ni Tư đi, đối với hành vi tham lam vô sỉ hèn hạ vô độ này nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư muốn ngăn chặn kiên quyết mạnh mẽ.

Trong trận đại chiến truyền thông náo nhiệt này, Điệp Tư Thi và Tài Tiêm Tiêm phóng tay đánh nhau trên báo chí, chiến hỏa liên miên, văn chương của hai người đối chọi gay gắt, đều là thế như thác đổ, dẫn chứng phong phú, ngoa ngoắt độc địa, gãi đúng chỗ ngứa. Điệp Tư Thi chửi mắng Dương Túc Phong là quân phiệt đương đại, muốn thoát ly đế quốc để độc lập, làm thống trị độc tài, nhìn đế quốc diệt vong mà không quản, là thiên cổ tội nhân, chết vạn lần không đủ. Tài Tiêm Tiêm thì chửi mắng hoàng đế Đường Minh hồ đồ vô năng, gian thần nắm quyền, không xứng làm hoàng đế. Văn chương của hai người cơ hồ vừa xuất thủ đều là đầu đề của báo chí, khiến cho đàm phán càng sôi sùng sục, không ai không biết, thêm vào truyền thông báo chí nước Mã Toa và nước Y Lan đổ dầu vào lửa, châm ngòi thổi giáo, khiêu khích châm chọc, xúi bẩy ly gián, cuộc đàm phán này trở thành tiêu điểm cả thế giới chú ý.

Tới sau này, truyền thông phát triền tới mức chửi mắng lẫn nhau, phe cánh rõ ràng, thậm chí nhắc tới chiến tranh giữa hai bên, truyền thông triều đình công khai uy hiếp, nếu như quân Lam Vũ không tiếp thu điều kiện, đế quốc sẽ tuyên bố quân Lam Vũ là phản nghịch, sẽ áp dụng tất cả thủ đoạn bao gồm cả vũ lực bên trong tiến hành đả kích. Mà truyền thông quân Lam Vũ thì khinh miệt đáp lễ, triều đình các ngươi tự mình có thể giữ được kinh đô Ni Lạc Thần đã là không tệ rồi, tượng đất qua sông còn muốn chỉ tay mó chân với người khác, sau này, thẳng thắn phát triền thành tranh luận “là chiến hay là hòa”, tựa hồ một khi đàm phán tan vỡ, giữa quân Lam Vũ và đế quốc sẽ bùng phát chiến tranh.

Cuối tháng tư, địa khu Mỹ La bùng phát quần chúng tự phát tổ chức tuần hành quy mô lớn thị uy, kiên quyết chống lại điều khoàn đàm phán của đế quốc Đường Xuyên, thanh thế lớn mạnh, đông tới mấy trăm vạn người, bọn họ trên đường phố đốt quốc kỳ đế quốc Đường Xuyên, hô cao khẩu hiệu ủng hộ quân Lam Vũ, địa khu Mỹ La chấn động.

Dương Túc Phong dứt khoát đóng cửa chỉnh quân, chẳng thèm để ý, đồng thời chú ý chuyện Thái Dương thần giáo.

Trong khoảng thời gian này, phía tây địa khu Mỹ Ni Tư cũng là chiến hỏa ngập trời, bộ đội quân Lam Vũ do Phượng Thải Y và Lam Sở Yến chỉ huy, trải qua luân phiên chiến đấu, cuối cùng đem bộ đội tàn dư của hộ quốc quân Thái Dương thần giáo hợp vây ở sào huyện của bọn chúng - Tắc Luân Cái Đế, đồng thời đem dó tiêu diệt toàn bộ, hơn một vạn thành viên của hộ quốc quân Thái Dương thần giáo bị giết chết, hai vạn người bị bắt làm tù binh. Căn cứ vào chính sách cảnh cáo triệt để của Dương Túc Phong, tất cả thành viên cốt cán trong số tù binh bị xử bắn không chút lưu tình, những người còn lại, toàn bộ bị áp giải đi xây dựng đường sắt La Ni Tây Á, thông qua lao động gian khổ tiến hành cải tạo tư tưởng.

Tắc Luân Cái Đế bị đánh hạ là biểu trưng cho Dương Xuyên đạo toàn bộ khống chế trong tay quân Lam Vũ, Long gia quân hết sức hiểu chuyện, không phí thời gian chủ động nhường ra cảng Mễ Luân. Ngày 5 tháng 5, Phượng Thải Y suất lĩnh quân Lam Vũ chính thức tiến vào đóng trong cản Mễ Luân, ngày hôm sau mùng 6 tháng 5, Đặc Lan Khắc Tư suất lĩnh ba mươi chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội thứ bảy (còn gọi là hạm đội Bắc Hải) tới cảng Mễ Luân, chính thức vén màn chống lại hải tặc Ca Âu, vì đề phong hải tặc Ca Âu tập kích cảng Mễ Luân, quân Lam Vũ bắt đầu xây dựng pháo đại kiên cố bằng bê tông cốt thép, đồng thời bên tren lắp đặt và kiểm nghiệm dã chiến pháo cỡ nòng 155 ly. Dã chiến pháo cỡ nòng 155 ly chính là đại pháo mới nhất quân Lam Vũ nghiên cứu chế tạo, tầm bắn xa tới 2000 mét, mỗi phát đạn pháo nặng ước chừng chín mươi cân, là hạm pháo chủ lực của chiến hạm bằng thép kiểu mới.

Quả nhiên, khi hạm đội Đặc Lan Khắc Tư của quân Lam Vũ tiến vào đóng giữ cảng Mễ Luân không lâu, liền có hai chiếc thuyền hải tặc Ca Âu qua lại ở Linh Đình Dương thử xâm nhập cảng Mễ Luân, kết quả bị hỏa lực của đại pháo 155 ly bao trùm, không tới năm phút đã bị đánh chìm, nhưng tên hải tặc may mắn thoát chết bị Đặc Lan Khắc tư bắt lấy, treo cổ ở bến tàu cảng Mễ Luân, thị chúng mười ngày, nhân dân đương địa nhận được cổ vũ và chấn động cực lớn, nhất là những cư dân từ nội địa chuyển đến sớm bị chuyện hải tặc Ca Âu dọa sợ vỡ mật.

Nhưng mà quân Lam Vũ khống chế Tắc Luân Cái Đế và cảng Mễ Luân không hề có nghĩa là Thái Dương thần giáo đã hoàn tòan bị tiêu diệt. Khi đánh chiếm Tắc Luân Cái Đế, quân Lam Vũ không bắt được Viên Vân Uyên người lãnh đạo Thái Dương Thần giáo và nòng cố cấp cao, không thể không nói đó là một tiếc nuối rất lớn, căn cứ vào tình bào tù binh cung cấp, đám người Viên Vân Uyên căn bản không xuất hiện ở Tắc Luân Cái Đế, bọn chúng đã biến mất vào cuối tháng bốn rồi, có khả năng đã lên thuyền trốn tới Y Lệ Nạp, cũng có khả năng là đã ẩn nấp trước đó, chuyển sang hoạt động bí mật tiếp tục kiên trì đấu tranh, ngành tình báo đang nỗ lực truy lùng nơi hạ lạc của bọn chúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Cuối cùng, vào trung tuần tháng năm, đàm phán giữa triều đình và quân Lam Vũ chính thức tuyên bố tan vỡ, hai bên ở trong lần đàm phán cuối cùng chính thức bùng phát, đối với hành động vô sỉ của triều đình, ngay cả chính khách lão luyện như Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng thấy phẫn nộ vô cùng, chửi như tát nước.

Ngày 16 tháng 5 Dương Túc Phong thiết yến vui vẻ đưa tiễn đoàn đại biểu triều đình, tiễn bọn họ rời khỏi địa khu Mỹ Ni Tư.

Trên tiệc rượu, Đường Tư mang thái độ lạnh lùng cảnh cáo Dương Túc Phong: “Dương Túc Phong, mong ngươi suy nghĩ lại lập trường lần nữa, cùng với hậu quả mang tới cho ngươi, đế quốc sẽ tuyệt đối không chấp nhân hành vi vô pháp vô thiên này của người, ngươi sẽ phải trả giá không thể tưởng tượng được vì điều này.”

Dương Túc Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất đã đem triều dình thành kẻ thù không đội trời chung, mặc dù phẫn nộ, nhưng vẫn bình tĩnh, thâm trầm kiên định nói: “Ta đã chuẩn bị đón nhận sự phản kích của triều đình, ta rất vui mừng, nhân dân địa khu Mỹ La cũng rất vui mừng.”

Thượng thướng Thượng Quan Lâm sắc mặt âm trầm, cũng uy hiếp nói: “Dương đô đốc, mong ngài cân nhắc lại ngữ khí nói chuyện của mình, địa khu Mỹ La mặc dù là địa khu của kẻ man mọi, nhưng ta hi vọng Dương đô đốc ngài không biến thành kẻ man mọi, ngài là người có đầu óc…”

Dương Túc Phong lạnh như băng nói: “Ta là người thế nào ra biết rất rõ, không cần hai vị tới chỉ điểm.”

Đường Tư nâng cốc rượu, khinh miệt nói: “Những kẻ man mọi này đều là như thế hết, chúng ta cứ lờ đi là được rồi.”

Dương Túc Phong tức thì không kìm chế được, choang một tiếng ném cốc rượu xuống đất, phẫn nộ chỉ thẳng vào Đường Tư chửi lớn: “Khốn kiếp, Đường Tư, lão tử nói với ngươi! Bây giờ lão tử một sợi lông cũng không nhổ! Triều đình các ngươi có bản lĩnh phái binh tới đánh ta! Xem xem rốt cuộc là ai lợi hại! Con mẹ nó, lão tử nói với ngươi, trong mắt ta, hai tên bỏ đi các ngươi chẳng là cái lông chim gì!”

Hiện trường tức thì xôn xao, sau đó là ngạc nhiên và trầm mặc, tất cả đều bình tĩnh lại nhìn Dương Túc Phong như đang phát điên, hai mắt y chứa đầy tia máu đỏ rực, giống như muốn lập tức đành nhau với Đường Tư.

Đường Tư cười đắc ý, vì đã thành công khiêu khích Dương Túc Phong thất lễ mà cao hứng, khinh miệt nói: “Dương Túc Phong, ngươi lòng dạ đáng giết ! Ngươi đã từng nghĩ tới đế quốc tài bồi ngươi, không có đế quốc nào có ngươi tồn tại? Ngươi hiện giờ lớn mạnh rồi, cánh chắc rồi liền quên mất sự tồn tại của đế quốc? Vong ân phụ nghĩa quả nhiên là truyền thống của Dương gia các ngươi!”

Dương Túc Phong cố nhịn nộ hỏa đang hừng hựng thiêu đốt trong lòng, hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Phải! Không biết triều đình quan tâm, tài bồi ta nhường nào, ta cũng không biết phải cảm tạ triều đình thế nào, triều đình lo lắng ta chết đói ở đây, cho nên giữ ta ở kinh đô Ni Lạc Thần tới chín nắm, còn cho một tiểu viện tử ba trăm mét vuông, ta thực sự muốn cảm tạ sự quan tâm của triều đình đấy! Cho dù ta sắp về nhà, trên dường cũng có không ít người quan tâm ta, hỏi han ta, thậm chí nhiệt tình kiểm tra sức khỏe của ta, ta thực sự không biết lấy gì để báo đáp đây!”

Đương Tư nhìn xoáy vào trong con mắt Dương Túc Phong, thâm trầm nói: “Dương Túc Phong, ngươi phụ lòng đế quốc, cho dù ngươi chết cũng không mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông.”

Dương Túc Phong cười lạnh nói: “Ta chỉ cần không phụ lòng nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư!”

Đường Tư ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, giọng thâm trầm: “Dương Túc Phong, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi không định cải biến chủ ý, đây chính là phúc đáp của ngươi với triều đình, với hoàng đế bệ hạ sao?”

Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Thừa lời! Nếu không phải hai quân đánh nhau không chém sứ giả, ta con mẹ nó đã sớm đã làm thịt các ngươi rồi!”

Đường Tư khinh miệt cười ha hả, phất tay rời đi.

Các thành viên khác của đoàn đại biểu triều đình cũng nối đuôi nhau mà đi.

Tông Minh Mẫn tụt lại cuối cùng, đợi những người kia đi hết rồi, mới nâng cốc rượu tới bên Dương Túc Phong: “Dương đô đốc, bản nhân kính ngài một chén.”

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn hắn, không có hành động gì.

Tông Minh Mẫn nở nụ cười xã giao, hơi hạ thấp giọng xuống, bình tĩnh nói: “Đại nhân nhà ta bảo ta chính miệng chuyển lời cho đô đốc, nội dung đàm phán lần này chính là hoàng đế bệ hạ tự định đoạt, đại nhân nhà ta cũng không thể thay đổi, bất quá, người nhất định sẽ toàn lực xúc thành chuyến đi của thập tứ công chúa tới Mỹ Ni Tư, cũng hi vọng đô đốc đại nhân thông cảm cho nỗi khổ tâm của đế quốc, dưới tình huống khả năng cho phép, cấp cho đế quốc một chút viện trợ.”

Dương Túc Phong không nói gì, chỉ nhìn hắn thật sâu, mày khẽ nhíu lại.

Tông Minh Mẫn khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên uống cạn, sau đó lặng lẽ rời đi.

Nhìn thấy đại biểu triều đình nối đuối nhau đi ra, nhưng ai nấy mặt mũi âm trần, ký giả truyền thông tụ tập ở bên ngoài chen nhau vây tới, liên tục truy hỏi kết quả đàm phán cuối cùng, nhưng không ai trả lời.

Tới tận khi Dương Túc Phong cúi đầu di ra, nhưng ký giả kia tức thì phát điên, vội vàng chiếm lấy vị trí có lợi, mọi chiếc miệng đều hỏi một cấu: “Kết quả đàm phán cuối cùng như thế nào? Là chiến hay là hòa?”

Dương Túc Phong nhún vai, giang tay ra, tiếc nuối nói: “Ta không biết là đánh hay là hòa, bất quá ta nghĩ, công chúa không đến được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.