Khi Dương Túc Phong nhận được tin, chính là lúc Đường Tư suất lĩnh đoàn đại biểu triều đình cập bến cảng Mễ Luân.
Nhìn từ tình báo, triều đình đối với việc lần phái Đường Tư tới Cách Lai Mỹ
này vẫn là hết sức coi trọng, chẳng những trước khi xuất phát hoàng đế
Đường Minh còn cử hành một hội nghị ngự tiền quy mô nhỏ, triệu tập đám
Minh Sơn Quế, Đường Cảnh, Đường Lan nhiều lần bí mật thương nghị, hơn
nữa Minh Sơn Quế còn đêm khuya lặng lễ tự thân tới bái kiến thập tứ công chúa, điều này hiển nhiên là hết sức khác thường, bất quá do mạng lưới
tình báo của quân Lam Vũ còn chưa thâm nhập được vào cao tầng của triều
đình, cho nên nội dung thương nghị của ngự tiền hội nghị Đường Minh tổ
chức vẫn không biết, nội dung Minh Sơn Quế và thập tứ công chúa thương
đàm cũng không biết, nhưng theo ý kiến của Phượng Phi Phi, trong đó
khẳng định có điều ám muội.
Đường Tư không phải là một mình tới
Mỹ Ni Tư, mà dẫn theo đội ngũ khổng lồ, riêng tùy viên đã có hơn ba trăm người, hơn nữa bên trong tùy viên không có mấy cảnh vệ chuyên chức,
những tùy túng đó đại đa số là tay hành gia trong các ngành nghề của nội địa, không ít người còn là nhân viên kỹ thuật phụ trách nghiên cứu
trang bị vũ khí của bộ quân vụ đế quốc. Bọn họ vừa tới Mỹ Ni Tư liền
nghe ngóc tin tức khắp nơi, ép Dương Túc Phong không thể “nhiệt tình”
phái Mễ Nặc Tư Lương Cách gian ngoan xảo quyệt làm dẫn đầu đoàn hộ tống, theo dõi toàn bộ, trên danh nghĩa là tháp tùng, thực tế là dùng hết khả năng hạn chế bọn họ hành động tự do, tránh trong lúc vô ý tiết lộ cơ
mật của quân Lam Vũ.
Trong số tùy viên đông đảo Đương Tư mang
theo, còn có một tùy viên không thể tính là tùy viên, đó chính là thị
lang thượng tướng Thượng Quan Lâm của bộ quân vụ, Đối với Thượng Quan
Lâm, khi Dương Túc Phong ở kinh đô Ni Lạc Thần đã nghe Đàn Mạn Ái tỉ mỉ
nhắc đến, đương nhiên không thấy xa lạ, vị quan lớn quân đội này tổng
quản sản xuất và nghiên cứu tất cả vũ khí trang bị của đế quốc, có bối
cảnh hết sức phức tạp, hạ mình theo Đường Tư xuất hiện ở địa khu Mỹ Ni
Tư, tựa hồ ẩn chứa hàm ý thâm sâu nào đó, làm quân Lam Vũ trên dưới
không thể không cảnh giác thêm vài phần.
Ngoài ra, trong số tùy
viên đông đảo, còn có một người khiến cho lãnh đạo cấp cao của quân Lam
Vũ chú ý, đó là một người thanh niên tên là Tông Minh Mẫn, chỉ có chừng
ba mươi tuổi, trông cũng không có gì xuất chúng, nhưng tư liệu tình báo
cho thấy, người này chính là một trong thành viên đoàn cố vấn của Minh
Sơn Quế, từ nhỏ đã theo bên người Minh Sơn Quế, cho dù khi Minh Sơn Quế
mắc nạn cũng chưa từng rời đi nửa bước. Người này về cơ bản có thể gọi
là cái bóng hoặc người phát ngôn của Minh Sơn Quế, hắn xuất hiện ở Mỹ Ni Tư đương nhiên sẽ không đơn giản chỉ là tùy tiện đi chơi.
Đầu
tháng tư, dưới sự tháp tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách, đoàn địa biểu
triều đình lấy Đường Tư, Thượng Quan Lâm làm người dẫn đầu chính thức
tới được Đan Phượng phủ. Cảm giác trên yến hội hoan nghênh, tựa hồ đoạn
đại biểu này không phải tới địa khu Mỹ Ni Tư cùng quân Lam Vũ bàn
chuyện, mà là tới thị sánt, rõ ràng mang theo vị đạo của kẻ bề trên,
trong cử chỉ lời nói lúc không lưu tâm đều lộ ra thái độ hùng hổ dọa
người, hơn nữa đối với địa khu Mỹ Ni Tư cũng tràn đầy sự miệt thị khởi
nguồn từ xưa, làm trong lòng Dương Túc Phong thầm buồn bực và phẫn nộ,
bất quá bề ngoài vẫn kiềm chế được, có điều ngày hôm sau không xuất hiện nữa mà là đem toàn bộ đoàn đại biểu này ném cho Tài Miểu Miểu và Mễ Nặc Tư Lương Cách xử lý.
“Kéo dài” Ý kiến xử lý của Dương Túc Phong đối với đoàn đại biểu triều đình này chỉ có hai chữ.
Ngươi chẳng phải thái độ bệ trên hùng hổ lắm sao, ngươi chẳng phải coi thường người ta sao? Vậy ta sẽ đem các ngươi nhốt trong một mẫu tam phân, từ
từ mài đi tỳ khí của các ngươi giống như lừa vậy, các ngươi không phải
muốn ta xuất binh sao, không phải muốn vật tư của chúng ta sao, vậy các
ngươi trước tiên phải thẽ thọt khúm núm mở miệng ra, nếu không miễn bàn, chuyện chúng ta phải làm nhiều lắm đó!
Dặn dò qua loa mấy câu,
Dương Túc Phong thực sự đem cái đoàn đại biểu này ném ra đằng sau, bản
thân lặng lẽ rời khỏi Đan Phượng phủ tới cứ điểm Tích Lôi Sơn tự mình
chỉnh đốn bộ đội quân Lam Vũ. Cùng với triển khai cải cách chính trị,
công tác chỉnh đốn quân Lam Vũ cũng triển khai toàn diện, dựa theo viễn
cảnh quy hoạch tác chiến bộ đội mới, quân Lam Vũ cần mở rộng hàng loạt,
điều chỉnh lại biên chế, điều chỉnh quan quân các cấp, đem binh sĩ tới
từ địa khu khác nhau có bối cách khác nhau cho ra trộn lẫn lại, nghiêm
ngặt phổ biến hai mươi hai điều quân quy, tiến hành giáo dục tư tưởng
với quân đội vv..v.. bận đến tối tăm mặt mũi.
Đoàn đại biểu triều đình tựa hồ cũng không gấp, hai ba trăm người nhốt trong Đương Phượng
phủ, mỗi ngày chỉ thanh đàm phong hoa tuyết nguyệt, dường như bọn họ đối với lần tới địa khu Mỹ Ni Tư này không có chuyện gì đặc biệt quan
trọng, đám người Mễ Nặc Tư Lương Cách đều là hạng hạt cát cũng không qua nổi mắt, trong lòng rất hiểu, đám Đường Tư càng không gấp, càng lộ ra
thái độ như không có chuyện gì, nói rõ lòng của chúng càng nặng, chúng
phải biểu lộ ra tư thái nhẹ nhàng, mới có thể giành được thượng phong
trong đàm phán cùng quân Lam Vũ, nếu như đoàn đại biểu triều đình không
có ý tiến vào chính đề, Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng mừng, dù sao có Dương
Túc Phong tự mình cấp tiền, mỗi ngày cũng với hai ba trăm người này ăn
chơi bù khú là được rồi, Tài Miều Miều thì né thẳng vào Đan Phượng hành
cung đi chơi đùa với tiểu bảo bối của Tô Lăng Tuyết.
Quả nhiên,
tới trung tuần tháng tư, tin tức quân đội nước Mã Toa đánh bại quân đội
gia tộc Độc Cô ở phía đông Tú Xuyên đạo, đoàn đại biểu triều đình cuối
cùng không nhẫn nại được nữa, bắt điều biểu hiện ra chút nóng lòng bất
an, bọn chúng do Thượng Quan Lâm ra mặt, miệng cười mặt không cười tán
dương quân Lam Vũ một lượt, biểu dương thành tích quân Lam Vũ giành được ở địa khu Mỹ Ni Tư, sau đó đề xuất muốn xem xét sức chiến đấu của quân
Lam Vũ, hơn nữa hi vọng “nhìn thấy trình độ thực sự”
Đám người
Tài Miểu Miểu xin ý kiến Dương Túc Phong, Dương Túc Phong lập tức đánh
điện trả lời, an bài bọn họ tham qua diễn luyện chiến đấu bằng đạn thật
của một binh doanh lục quân đóng gần Đan Phượng phủ, doanh bộ binh này
đại bộ phận binh sĩ đều đến từ địa khu liên bang La Ni Tây Á, trong đó
binh sĩ phần lớn nguyên là của vương quốc Tô Khắc La và vương quốc Mễ Á
Lôi, bọn họ đều dựa tân kế hoạch chỉnh quân mới vừa mời biên chế lại
cùng nhau, còn chưa hoàn toàn hiểu biết và quen thuộc lẫn nhau, quan chỉ huy Mao Lợi Bá Cách cũng là vừa mới vội vàng tới nhậm chức, trang bị
của bọn họ đều là súng trường Mauser vừa được gỡ niêm phong, thao tác
còn chưa thành thạo, trong diễn luyện chiến đấu xuất hiện không ít sự
cộ, nhưng uy lực cường đại khi súng trường Mauser xạ kích sinh ra làm
đám Thượng Quan Lâm sắc mặt sầm lại.
Sau khi xạ kích xong, rất
nhiều tùy tùng vừa nhìn đã biết là nhân viên nghiên cứu súng ống liền
lần lượt ghi chép rất nhiều tin tức vào sổ tay của mình, rất nhiều người còn mập mờ đề xuất muốn tự mình xem xét tính năng của súng trường
Mauser, muốn tự mình thử thao tác một chút súng trường Mauser, nhưng bị
quan chỉ huy của quân Lam Vũ Mao Lợi Bá Cách thô bạo cự tuyệt, lý dó của hắn là các vị đều là những tài sản quý báu của đế quốc, không thể tùy
tiện mạo hiểm, bản thân hắn trông hết sức hung dữ, làm người ta nhìn đã
chùn bước, tùy tùng của Thượng Quan Lâm chỉ đành bỏ qua, mang theo tiếc
nuối rời đi.
Đương nhiên, đối với tố chất của nhóm quan binh này, Thượng Quan Lâm có đầy đủ lý do không để vào mắt, những binh sĩ phổ
thông này tỏ ra yếu ớt quá mức, không đủ cường tráng, mặc dù quân kỷ còn có một ít chỗ đáng khen ngợi, nhưng ấn tượng Mao Lợi Bá Cách cấp cho
người ta đích xác là không tốt lắm, đó đúng là một tên man di còn chưa
tiến hóa hoàn toàn! Trừ địa khu hoang vu dã man của Y Vân đại lục này,
thật là tìm không đâu ra cái loại người man mọi giống như thế.
Quan sát bộ đội dã chiến quân Lam Vũ diễn luyện chiến đấu, Thượng Quan Lâm
lại đề xuất muốn tham quan xưởng công binh của quân Lam Vũ, dựa theo an
bài của Dương Túc Phong, bọn họ bị dẫn tới địa khu Gia Lạp Tháp Sa Lôi,
nơi đó có xưởng quân giới mới lập của quân Lam Vũ, chủ yếu phụ trách sản xuất thật nhiều súng trường Mauser, do công xưởng đã áp dụng dây chuyền hóa tuyến sản xuất, bọn họ cũng không nhìn ra được gì, chỉ có thể nhìn
thấy từng cái linh kiện hình thù kỳ quái từ những tuyến sản xuất khác
nhau sản xuất ra, sau đó lắp ráp lại với nhau, nhưng những quá trình sản xuất linh kiện bọn họ lại không hề hay biết.
Khi bọn họ muốn
tiếp tục tìm hiểu sâu thêm, xưởng trưởng xưởng quân giới không ngại nói
thẳng: “Đây là bí mật cấp một, phải có chính Phong lĩnh phê chuẩn mới có thể tham quan.”
Bởi thế Mễ Nặc Tư Lương cách sai người xin ý
kiến Dương Túc Phong, kết quả tin tức có được là, Dương Túc Phong đã tới tiền tuyến Tình Xuyên đạo rồi, tạm thời không liên lạc được, Mễ Nặc Tư
Lương Cách làm ra vẻ kỳ kèo mấy câu, xưởng trưởng kiên quyết không chịu
nhượng bộ, còn gọi bộ đội của xưởng quân giới tới, những bộ đội cảnh vệ
kia đều là đám thanh niên lỗ mãng tuổi mười tám mười chín, hơn nữa đều
được chuyên môn xúi bẩy, đối với quan viên triều đình đều cực kỳ khó
chịu, từng người cầm súng trường Mauser lạnh lùng nhìn đoàn đại biểu
triều đình, loại hành động đó khiến rất nhiều người tin rằng, bọn họ
thực sự có thể nổ súng.
Vì thế lần tham quan này cũng chỉ đành bỏ qua, Mễ Nặc Tư Lương Cách mặt cười giả lả, mang theo sự chân thành và
áy áy vô cùng, cả đường đi đều cứ xin lỗi. Nhưng Đường Tư và Thượng Quan Lâm là người thế nào, loại trò hề đó đương nhiên sao qua được mắt của
bọn họ, bọn họ đều càm giác sâu sắc, Dương Túc Phong hiển nhiên không
hoàn toàn nghênh bọn họ tới lắm, từ sau yến hội hoan nghênh, đến cái
bóng Dương Túc Phong cũng không nhìn thấy.
Mấy lần sau đó, đám
người Thượng Quan Lâm lại yêu cầu nhiều hạng mục tham quan, đều bị Mễ
Nặc tư Lương cách lấy đủ loại lý do thoái thác, ngược lại kiến nghị bọn
họ tham quan một chút khu dân nghèo của địa khu Mỹ Ni Tư, tìm hiểu khó
khăn của cuộc sống người dân, đương nhiên cái kiến nghị này bị Thượng
Quan Lâm phủ quyết, bọn họ chẳng quan tâm cái này. Kết quả là quan hệ
hai bên bắt đầu trở nên gượng gạo, từ đó không nhắc tới hai chữ tham
quan nữa, con đường đoàn đại biểu triều đình hi vọng tìm hiểu địa khu Mỹ Ni Tư hoàn toàn bị lấp kín.
Cuối cùng tới ngày 15 tháng 4 đoàn
đại biểu triều đình không thể nhẫn nại được nữa chính thức lật bài với
quân Lam Vũ, yêu cầu thương thảo chuyện liên quan đến chuẩn bị thiết lập phủ đại đô đốc của địa khu Mỹ Ni Tư, cùng với công tác phối hợp thập tứ công chúa thị sát địa khu Mỹ Ni Tư, có thể nhìn ra, triều đình vì hai
chuyện này đã chuẩn bị đầy đủ, riêng tư liệu và văn kiện pháp luật chuẩn bị sẵn đã cần bốn người mới có thể vận chuyển, cho dù phái cho mỗi
người một phần, cũng đều có hơn sáu mươi trang.
Mà phía bên Lam Vũ, Tài Miều Miều và Mễ Nặc Tư Lương Cách hai người đều mang tay trắng.
Đoàn đại biểu triều đình do Đường Tư suất lĩnh mang đến cho địa khu Mỹ Ni Tư điều kiện cực kỳ hà khắc.
Trên nguyên tắc triều đình đồng ý thiết lập lại phủ đại đô đốc của địa khu
Mỹ Ni Tư, hơn nữa trên nguyên tắc đồng ý Dương Túc Phong nhậm chức đại
đô đốc, quản lý địa khu rộng lớn này, trên nguyên tắc thập tứ công chúa
đế quốc cũng đã đồng ý tới Mỹ Ni Tư thị sát dân tình, vỗ về dân chúng,
đồng thời phối hợp hết thảy quan hệ giữa địa khu Mỹ Ni Tư và nội địa đế
quốc, nhưng hai hạng mục này có điều kiện tiên quyết để tiến hành thuận
lợi, trước khi điều kiện tiên quyết này có được sự thỏa mãn hợp lý, bất
kỳ lúc nào cũng có thể chết yểu.
Điều thứ nhất, cũng là điều quan trọng nhất, là cơ sở của năm điều kiện tiên quyết, chính là trên mặt
chính trị, triều đình mạnh mẽ yêu cầu, quân Lam Vũ phải phát ra công cáo rõ ràng, tuyên bố ủng hộ tất cả hành động của triều đình đế quốc Đường
Xuyên, quán triệt chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh đế quốc phát ra,
không được nói một đằng làm một nẻo. Quân Lam Vũ phải dựa theo pháp luật đế quốc chỉnh sửa pháp diển quân Lam Vũ, loại bỏ những điều khoản nguy
hại cho lợi ích của triều đình, quân Lam Vũ phải bảo hộ quyền lợi giai
cấp địa chủ đế quốc vốn có đăng ký trong danh sách ở địa khu Mỹ Ni Tư,
đem đất đai của họ trả lại cho người thân hoặc là hậu nhân của họ, đối
với nông dân tự phân chia đất đai, phải trừng trị nghiêm khắc, quyết
không dung thứ, không có đế quốc cho phép, quân Lam Vũ không được đàm
phán riêng cùng thế lực địa khu xung quanh, nhất là các thế lực đối địch như nước Mã Toa, nước Y Lan, tất cả chuyện ngoại giao của khu vực quân
Lam Vũ khống chế phải do triều đình phái người phục trách.
Đoàn
đại biểu triều đình còn mập mờ nói, phủ đại đô đốc Mỹ La thành lập là
phi pháp, không được triều đình phê chuẩn là không thể có hiệu lực. Địa
khu La Ni Tây Á phải do triều đình phái quan viên khác tới cai quản,
không thể nạp vào phạm vi của phủ đại đô đốc, đương nhiên, nếu như quân
Lam Vũ biết ăn năn, triều đình sẽ suy nghĩ sử dụng quyền đặc xá, miễn
trừ tội trạng của Dương Túc Phong.
Điều thứ hai, chính là trên
mặt quân sự, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới phải hiểu rõ ràng, tất cả
lực lượng vũ trang của quân Lam Vũ cùng với khu vực lệ thuộc, toàn bộ
đều thuộc về bộ phận cấu thành lực lượng vũ trang đế quốc, phải phục
tùng vô điều kiện chỉ huy và điều phối của bộ quân vụ đế quốc, quân Lam
Vũ cùng quan chỉ huy các cấp phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh đến
từ bộ quân vụ, không được làm trái, đồng thời, bộ quân vụ có quyền lực
tiến hành chỉnh biên cần thiết với quân Lam Vũ, phân chia lại khu vực
trú phòng, chỉ định mục tiêu tác chiến và nhiệm vụ tác chiến, phủ đại đô đốc Mỹ Ni Tư không được tự tiện mở rộng hoặc điều dộng quân Lam V ũ,
không được trực tiếp chỉ huy quân Lam Vũ hành động chiến đấu.
Hiện giờ đế quốc tình thế nguy cấp, quân Lam Vũ phải thật mau chóng lên
đường, thông qua phương pháp tác chiến vượt biển đổ bộ, lên bờ cõi địa
khu Ngân Xuyên đạo, hậu phương của quân đội nước Mã Toa, tiến công mạnh
mẽ kẻ địch, hóa giải áp lức cho kinh đô Ni Lạc Thần, dựa theo kế hoạch
tác chiến cụ thế, muộn nhất quân Lam Vũ cũng phải lên đường sau hai
thang, quải quân của quân Lam Vũ phải chủ động tìm kiếm hải quân nước Mã Toa tiến hành quyết chiến, đồng thời tìm thời cơ thích hợp, quấy nhiễu
cửa cảng chủ yếu và bờ biển của nước Mã Toa.
Bộ quân vụ sẽ nghiêm túc xử lý tất cả hành vi co cụm không tiến, đồng thời đưa những quan
chỉ huy quân đội sợ chiến đấu toàn bộ tới tòa án quân sự.
Điều
thứ ba, chính là trên mặt kỹ thuật, phủ đại đô đốc Mỹ Ni Tư phải hủy bỏ
phong tỏa tất cả kỹ thuật tiên tiến với triều đình, bao gồm cả mặt kinh
tế và quân sự, chuyển nhượng kỹ thuật phải là vô điều kiện, miễn phí.
Không được che dấu và giữ lại bất kỳ kỹ thuật nào, lúc cần thiết, triều
đình có quyền lực trực tiếp phái quan viên tới tiếp nhận nắm giữ công
xưởng và cơ cấu nghiên cứu khoa học của địa khu Mỹ Ni Tư, đồng thời,
triều đình cũng có quyền lực điều phái nhân viên và cơ cấu nghiên cứu
khoa học của địa khu Mỹ Ni Tư tiến vào nội địa.
Điều thứ tư,
chính là trên mặt vật tư, triều đình định ra một kế hoạch cung ứng năm
năm chi tiết, trong năm năm trương lai, địa khu Mỹ Ni Tư phải tiến cống
cho triều đình lượng lớn vật phẩm, nhất là ở trong thời gian hai năm
đầu, địa khu Mỹ Ni Tư phải miễn phí dâng lên một trăm vạn tấn cho triều
đình, than đá chất lượng cao một trăm năm mươi vạn tấn, đồng ba mươi vạn tấn, bông sợi hai trăm vạn tấn, năm chiếc Long Nha chiến hạm, bảy hạng
dược phẩm lớn ba trăm chín bảy loại sản phẩm… những thứ này đều là hiếu
kính với triều đình, triều đình sẽ không trả tiền.
Điều thứ năm,
chính là liên quan tới vấn đề di dân, trong mấy năm tương lai, triều
đình có ý muốn lượng lớn di dân tới địa khu Mỹ Ni Tư, tổng số có thể sẽ
không chế chừng ba ngàn vạn tới năm ngàn vạn, những di dân này, chủ yếu
là nạn dân sinh ra từ chiến tranh, vì để phối hợp công tác di dân, phủ
đại đô đốc Mỹ Ni Tư phải an bài trên hai trăm thuyền buồm ở Linh Đình
dương, phục trách vận động nạn dân của nội địa, đồng thời, phải chuẩn bị đầy đủ một năm lương thực cho nạn dân sử dụng, giúp đỡ những nạn dân
vượt qua khó khăn của thời kỳ đầu di dân.
…
“Này? Hai vị…”
Tài Miểu Miểu và Mễ Nặc Tư Lương Cách đều nhắm mắt dưỡng thần, sắp ngủ rồi.
Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy văn kiện đàm phán của đoàn đại biểu triều
đình, hai người đã biết ngay đây là một cuộc đàm phán định sẵn là tan
vỡ, hoặc là nói, triều đình căn bản là không có thành ý, hơn nữa biểu
hiện ra dục vọng như một kẻ điên không biết đến thực tế, năm điều kiện
tiên quyết này, đã không thể dùng từ quá đáng để hình dung, chỉ có biến
thái mới có thể miêu tả được một phần vạn. Bọn họ tin rằng Dương Túc
Phong khẳng định sẽ đem văn kiện đàm phán này xé nát, bọnhọ có đủ lý do
tin tưởng rắng, nội dung của phần đàm phán này khẳng định là xuất phát
từ tay của Đường Minh, nếu không với sự thông minh của Minh Sơn Quế,
không ta khẳng định không thể đề xuất ra yêu cầu biến thái như vậy, điều này rõ ràng là ép quân Lam Vũ chống lại triều đình.
Quả nhiên,
sau khi Dương Túc Phong biết được nội dung đàm phá, không cần suy nghĩ
lập t ức không chút do dự biểu thị phản đối, đem văn kiện đàm phán đưa
tới xé ngay tại chỗ ném vào trong thùng rác, trong con mắt toàn là ánh
đỏ bừng phẫn nộ, giống như nộ hỏa thiêu đốt hừng hực. Ở thời điểm này,
đế quốc còn muốn đem địa khu Mỹ Ni Tư thành sân sau có thể tùy ý cướp
bóc, đúng là óc bị lợn ăn mất rồi, bọn họ có tư cách gì, có lực lượng
gì, có đạo lý gì yêu cầu quân Lam Vũ chấp nhận những điều kiện đó?
Trong lòng Dương Túc Phong, lúc này triều đình đã chết hẳn rồi.
Bất quá, mặc dù trong lòng sờm đã đưa ra quyết định cự tuyệt, thậm chí đã
dự liệu tới cực diện binh đao tương kiến, nhưng dựa theo trình tự đàm
phán, Dưong Túc Phong không muốn là phía đấu tiên rời bàn đàm phán, bị
triều đình tóm được cớ, đàm phán vẫn phải tiếp tục, nếu như triều đình
có lòng tham không đáy, hèn hạ vô sỉ ra giá trên trời, mình cũng không
cần khách khí, cùng lắm thì đường ai nấy đi.
Căn cứ chỉ thị của
Dương Túc Phong, Mễ Nặc Tư Lương Cách đại biểu cho phủ đại đô đốc, hồi
đáp năm điều kiện tiên quyết của triều đình như phía dưới:
Điều
thứ nhất, trên mặt chính trị, phủ đại đô đốc Mỹ La đã được thành lập hơn nữa bắt đầu hoạt động là hợp pháp, chỗ dựa là, quân Lam Vũ tuân theo
yêu cầu của nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á mà kiến lập, tính
hợp pháp là không cần nghi ngờ, quân Lam Vũ có thể thừa nhận địa vị
thống trị của triều đình, thừa nhận địa khu Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á đều
là một bộ phận của đế quốc Đường Xuyên, nhưng, phủ đại đô đốc Mỹ La sẽ
tiếp tục độc lập chấp hành chính sách của mình, bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp điển quân Lam Vũ, bảo vệ sự phát triển bình thường của công thương nghiệp mậu dịch, đất đai phải phân phối cho nhân dân. Phủ đại đô đốc Mỹ La có quyền lực ngoại giao độc lập, không bị triều đình chi phối, nhưng sẽ suy nghĩ tới lợi ích chỉnh thể của đế quốc Đường Xuyên.
Điều
thứ hai, trên mặt quân sự, quân Lam Vũ đích xác thuộc về thuộc về biên
chế quân biên phòng của bộ quân vụ đế quốc, phiên hiệu sử dụng cũng là
phiên hiệu của bộ quân vụ đế quốc, nhưng sự kiến lập, tổ chức và chỉ huy của quân Lam Vũ đều là độc lập, đều do quân sự hủy viên hội thuộc quyền phủ đại đô đốc Mỹ La độc lập quyết đình, bất kể là ai khác đều không có quyền hỏi tới, mục đích tác chiến và phương hướng tác chiến của quân
Lam Vũ là do nhu cầu của nhân dân địa khu Mỹ La quyết định, người khác
không được can thiệp, đối với tất cả hành vi phản đối quân Lam Vũ, phủ
đại đô đốc Mỹ La đều có thể coi là có địch ý.
Về phần xuất binh
vượt biển đổ bộ tác chiến, công kích nước Mã Toa, quân Lam Vũ tự có kế
hoạch tác chiến của mình, đồng thời đang dựa theo kế hoạch tác chiến
thực thi, quân Lam Vũ hứa, khẳng định sẽ thật mau chong phát động công
kích quân đội nước Mã Toa, giải cứu đế quốc Đường Xuyên đang rơi vào
khốn cảnh, nhưng quân Lam Vũ cũng có chỗ khó của mình, phải tùy vào sức
mà làm.
Điều thứ ba, trên mặt kỹ thuật, tất cả phát minh kỹ thuật trong khu vực quân Lam Vũ khống chế, đều là kết tinh của trí tuệ thông
minh của nhân dân dịa khu Mỹ Ni Tư và La Ni Tây Á, là thành quả của nhân dân lao động, chuyển nhượng kỹ thuật phải trả tiền bản quyền, hơn nữa
phải được phủ đại đô đốc Mỹ La phê chuẩn, quân Lam Vũ có thể chuyển
nhượng kỹ thuật tương quan cho triều đình, nhưng triều đình phải trả kim tệ tương ứng hoặc vật có giá trị tương ứng.
Điều thứ tư, trên
mặt vật tư, phủ đại đô đốc Mỹ La có thể chiếu theo yêu cầu trên danh
sách, cung ứng vật tư triều đình cần, nhưng, tuyệt đối không phải là
cung ứng miễn phí, tất cả vật tư đều phải dựa theo giá cả thị trường
tính toán, hơn nữa là giao dịch bằng tiền mặt, quân Lam Vũ có thể phụ
trách an toàn quá trình vận chuyển vật tư, đồng thời miễn phí vận
chuyển, nhưng giống như vậy, triều đình phải thủ tiêu tất cả quan thuế
của thương phẩm đến từ địa khu Mỹ Ni Tư, thủ tiêu tất cả điều khoàn hạn
chế thương phẩm của địa khu Mỹ Ni Tư nhập cảnh, thực hành thông thương
tự do mậu dịch thực sự.
Điều thứ năm, liên quan tới vấn đề di
dân, địa khu Mỹ Ni Tư hoan nghênh quần chúng nhân dân đại lục tới, đồng
thời sẽ thiết thực đảm bảo cho an toàn sinh mạng và tài sản của họ, để
bọn họ an cư lạc nghiệp ở địa khu Mỹ Ni Tư, tài nguyên và đất đai của
địa khu Mỹ Ni Tư hữu hạn, các loại vật tư không đủ, nhất là sản lượng
lương thực nghiêm trong không thể tự cấp tự túc. Bởi thế, những di dân
phải có khả năng tự lực cánh sinh, tự mình nuôi sống mình. Nói đơn giàn
là trong ba di dân, ít nhất cần một di dân là lao động tráng niên có
năng lực nuôi sống gia đình, mà không phải toàn bộ đều là góa bụa mồ
côi.
“Địa khu Mỹ Ni Tư không phải viện dưỡng lão, viện điều
dưỡng, bọn họ phải dựa vào hai tay mình nuôi sống bản thân.” Tài Miểu
Miểu lạnh lùng nói.
Những thành viên đoàn đại biểu triều đình đưa mặt nhìn nhau.
Do trên quan điểm tồn tại sự bất đồng cực lớn, cho nên đàm phán song
phương cứ luôn buồn bực giải tán, bắt đầu từ tháng tư cho tới tháng năm, song phương cử hành liên tục sáu lần hội đàm, nhiều lần trao đổi, nhưng thủy chung không có tiến triển lớn, trên một số vấn đề chủ chốt, không
ai chịu nhượng bộ, những vấn đề chủ chốt là vấn đề địa vị hợp pháp của
phủ đô đốc Mỹ La, vấn đề chỉ huy và phụ thuộc của quân Lam Vũ, vấn đề
vận chuyển vật tư. Mà hai cái đầu tiên lại là tiêu điểm tranh luận, bầt
kể là lới nói có dễ nghe ra sao, nhưng trên hai vấn đề này, không thể
không nói, song phương hoàn toàn bế tắc rồi.
Báo chí truyền thông dưới sự khống chế của Đế quốc Đường Xuyên và quân Lam Vũ, cũng bởi vì
cuộc đàm phá này mà triển khai tranh luận kịch liệt, phía triều đình
chuyện gì cũng lấy hai chữ “đế quốc” ra làm điểm xuất phát, trách cứ
quân Lam Vũ với phủ đô đốc Mỹ La không có quan niệm ái quốc, không chịu
chú ý toàn cục, thấy chết không cứu, có khuynh hướng độc lập phản
nghịch, thậm chí đem tội danh phản quốc treo lên cổ Dương Túc Phong, mà
truyền thông quân Lam Vũ khống chế thì chuyện gì cũng chỉ nhắc tới
“triều đình” mà không nhắc tới đế quốc, nói thẳng thắn là triều đình rõ
ràng chỉ muốn đem cái quần cuối cùng của nhân dân địa khu Mĩ Ni Tư đi,
đối với hành vi tham lam vô sỉ hèn hạ vô độ này nhân dân địa khu Mỹ Ni
Tư muốn ngăn chặn kiên quyết mạnh mẽ.
Trong trận đại chiến truyền thông náo nhiệt này, Điệp Tư Thi và Tài Tiêm Tiêm phóng tay đánh nhau
trên báo chí, chiến hỏa liên miên, văn chương của hai người đối chọi gay gắt, đều là thế như thác đổ, dẫn chứng phong phú, ngoa ngoắt độc địa,
gãi đúng chỗ ngứa. Điệp Tư Thi chửi mắng Dương Túc Phong là quân phiệt
đương đại, muốn thoát ly đế quốc để độc lập, làm thống trị độc tài, nhìn đế quốc diệt vong mà không quản, là thiên cổ tội nhân, chết vạn lần
không đủ. Tài Tiêm Tiêm thì chửi mắng hoàng đế Đường Minh hồ đồ vô năng, gian thần nắm quyền, không xứng làm hoàng đế. Văn chương của hai người
cơ hồ vừa xuất thủ đều là đầu đề của báo chí, khiến cho đàm phán càng
sôi sùng sục, không ai không biết, thêm vào truyền thông báo chí nước Mã Toa và nước Y Lan đổ dầu vào lửa, châm ngòi thổi giáo, khiêu khích châm chọc, xúi bẩy ly gián, cuộc đàm phán này trở thành tiêu điểm cả thế
giới chú ý.
Tới sau này, truyền thông phát triền tới mức chửi
mắng lẫn nhau, phe cánh rõ ràng, thậm chí nhắc tới chiến tranh giữa hai
bên, truyền thông triều đình công khai uy hiếp, nếu như quân Lam Vũ
không tiếp thu điều kiện, đế quốc sẽ tuyên bố quân Lam Vũ là phản
nghịch, sẽ áp dụng tất cả thủ đoạn bao gồm cả vũ lực bên trong tiến hành đả kích. Mà truyền thông quân Lam Vũ thì khinh miệt đáp lễ, triều đình
các ngươi tự mình có thể giữ được kinh đô Ni Lạc Thần đã là không tệ
rồi, tượng đất qua sông còn muốn chỉ tay mó chân với người khác, sau
này, thẳng thắn phát triền thành tranh luận “là chiến hay là hòa”, tựa
hồ một khi đàm phán tan vỡ, giữa quân Lam Vũ và đế quốc sẽ bùng phát
chiến tranh.
Cuối tháng tư, địa khu Mỹ La bùng phát quần chúng tự phát tổ chức tuần hành quy mô lớn thị uy, kiên quyết chống lại điều
khoàn đàm phán của đế quốc Đường Xuyên, thanh thế lớn mạnh, đông tới mấy trăm vạn người, bọn họ trên đường phố đốt quốc kỳ đế quốc Đường Xuyên,
hô cao khẩu hiệu ủng hộ quân Lam Vũ, địa khu Mỹ La chấn động.
Dương Túc Phong dứt khoát đóng cửa chỉnh quân, chẳng thèm để ý, đồng thời chú ý chuyện Thái Dương thần giáo.
Trong khoảng thời gian này, phía tây địa khu Mỹ Ni Tư cũng là chiến hỏa ngập
trời, bộ đội quân Lam Vũ do Phượng Thải Y và Lam Sở Yến chỉ huy, trải
qua luân phiên chiến đấu, cuối cùng đem bộ đội tàn dư của hộ quốc quân
Thái Dương thần giáo hợp vây ở sào huyện của bọn chúng - Tắc Luân Cái
Đế, đồng thời đem dó tiêu diệt toàn bộ, hơn một vạn thành viên của hộ
quốc quân Thái Dương thần giáo bị giết chết, hai vạn người bị bắt làm tù binh. Căn cứ vào chính sách cảnh cáo triệt để của Dương Túc Phong, tất
cả thành viên cốt cán trong số tù binh bị xử bắn không chút lưu tình,
những người còn lại, toàn bộ bị áp giải đi xây dựng đường sắt La Ni Tây
Á, thông qua lao động gian khổ tiến hành cải tạo tư tưởng.
Tắc
Luân Cái Đế bị đánh hạ là biểu trưng cho Dương Xuyên đạo toàn bộ khống
chế trong tay quân Lam Vũ, Long gia quân hết sức hiểu chuyện, không phí
thời gian chủ động nhường ra cảng Mễ Luân. Ngày 5 tháng 5, Phượng Thải Y suất lĩnh quân Lam Vũ chính thức tiến vào đóng trong cản Mễ Luân, ngày
hôm sau mùng 6 tháng 5, Đặc Lan Khắc Tư suất lĩnh ba mươi chiếc Long Nha chiến hạm của hạm đội thứ bảy (còn gọi là hạm đội Bắc Hải) tới cảng Mễ
Luân, chính thức vén màn chống lại hải tặc Ca Âu, vì đề phong hải tặc Ca Âu tập kích cảng Mễ Luân, quân Lam Vũ bắt đầu xây dựng pháo đại kiên cố bằng bê tông cốt thép, đồng thời bên tren lắp đặt và kiểm nghiệm dã
chiến pháo cỡ nòng 155 ly. Dã chiến pháo cỡ nòng 155 ly chính là đại
pháo mới nhất quân Lam Vũ nghiên cứu chế tạo, tầm bắn xa tới 2000 mét,
mỗi phát đạn pháo nặng ước chừng chín mươi cân, là hạm pháo chủ lực của
chiến hạm bằng thép kiểu mới.
Quả nhiên, khi hạm đội Đặc Lan Khắc Tư của quân Lam Vũ tiến vào đóng giữ cảng Mễ Luân không lâu, liền có
hai chiếc thuyền hải tặc Ca Âu qua lại ở Linh Đình Dương thử xâm nhập
cảng Mễ Luân, kết quả bị hỏa lực của đại pháo 155 ly bao trùm, không tới năm phút đã bị đánh chìm, nhưng tên hải tặc may mắn thoát chết bị Đặc
Lan Khắc tư bắt lấy, treo cổ ở bến tàu cảng Mễ Luân, thị chúng mười
ngày, nhân dân đương địa nhận được cổ vũ và chấn động cực lớn, nhất là
những cư dân từ nội địa chuyển đến sớm bị chuyện hải tặc Ca Âu dọa sợ vỡ mật.
Nhưng mà quân Lam Vũ khống chế Tắc Luân Cái Đế và cảng Mễ
Luân không hề có nghĩa là Thái Dương thần giáo đã hoàn tòan bị tiêu
diệt. Khi đánh chiếm Tắc Luân Cái Đế, quân Lam Vũ không bắt được Viên
Vân Uyên người lãnh đạo Thái Dương Thần giáo và nòng cố cấp cao, không
thể không nói đó là một tiếc nuối rất lớn, căn cứ vào tình bào tù binh
cung cấp, đám người Viên Vân Uyên căn bản không xuất hiện ở Tắc Luân Cái Đế, bọn chúng đã biến mất vào cuối tháng bốn rồi, có khả năng đã lên
thuyền trốn tới Y Lệ Nạp, cũng có khả năng là đã ẩn nấp trước đó, chuyển sang hoạt động bí mật tiếp tục kiên trì đấu tranh, ngành tình báo đang
nỗ lực truy lùng nơi hạ lạc của bọn chúng, sống phải thấy người, chết
phải thấy xác.
Cuối cùng, vào trung tuần tháng năm, đàm phán giữa triều đình và quân Lam Vũ chính thức tuyên bố tan vỡ, hai bên ở trong
lần đàm phán cuối cùng chính thức bùng phát, đối với hành động vô sỉ của triều đình, ngay cả chính khách lão luyện như Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng thấy phẫn nộ vô cùng, chửi như tát nước.
Ngày 16 tháng 5 Dương Túc Phong thiết yến vui vẻ đưa tiễn đoàn đại biểu triều đình, tiễn bọn họ rời khỏi địa khu Mỹ Ni Tư.
Trên tiệc rượu, Đường Tư mang thái độ lạnh lùng cảnh cáo Dương Túc Phong:
“Dương Túc Phong, mong ngươi suy nghĩ lại lập trường lần nữa, cùng với
hậu quả mang tới cho ngươi, đế quốc sẽ tuyệt đối không chấp nhân hành vi vô pháp vô thiên này của người, ngươi sẽ phải trả giá không thể tưởng
tượng được vì điều này.”
Dương Túc Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn, phảng phất đã đem triều dình thành kẻ thù không đội trời chung, mặc dù
phẫn nộ, nhưng vẫn bình tĩnh, thâm trầm kiên định nói: “Ta đã chuẩn bị
đón nhận sự phản kích của triều đình, ta rất vui mừng, nhân dân địa khu
Mỹ La cũng rất vui mừng.”
Thượng thướng Thượng Quan Lâm sắc mặt
âm trầm, cũng uy hiếp nói: “Dương đô đốc, mong ngài cân nhắc lại ngữ khí nói chuyện của mình, địa khu Mỹ La mặc dù là địa khu của kẻ man mọi,
nhưng ta hi vọng Dương đô đốc ngài không biến thành kẻ man mọi, ngài là
người có đầu óc…”
Dương Túc Phong lạnh như băng nói: “Ta là người thế nào ra biết rất rõ, không cần hai vị tới chỉ điểm.”
Đường Tư nâng cốc rượu, khinh miệt nói: “Những kẻ man mọi này đều là như thế hết, chúng ta cứ lờ đi là được rồi.”
Dương Túc Phong tức thì không kìm chế được, choang một tiếng ném cốc rượu
xuống đất, phẫn nộ chỉ thẳng vào Đường Tư chửi lớn: “Khốn kiếp, Đường
Tư, lão tử nói với ngươi! Bây giờ lão tử một sợi lông cũng không nhổ!
Triều đình các ngươi có bản lĩnh phái binh tới đánh ta! Xem xem rốt cuộc là ai lợi hại! Con mẹ nó, lão tử nói với ngươi, trong mắt ta, hai tên
bỏ đi các ngươi chẳng là cái lông chim gì!”
Hiện trường tức thì
xôn xao, sau đó là ngạc nhiên và trầm mặc, tất cả đều bình tĩnh lại nhìn Dương Túc Phong như đang phát điên, hai mắt y chứa đầy tia máu đỏ rực,
giống như muốn lập tức đành nhau với Đường Tư.
Đường Tư cười đắc
ý, vì đã thành công khiêu khích Dương Túc Phong thất lễ mà cao hứng,
khinh miệt nói: “Dương Túc Phong, ngươi lòng dạ đáng giết ! Ngươi đã
từng nghĩ tới đế quốc tài bồi ngươi, không có đế quốc nào có ngươi tồn
tại? Ngươi hiện giờ lớn mạnh rồi, cánh chắc rồi liền quên mất sự tồn tại của đế quốc? Vong ân phụ nghĩa quả nhiên là truyền thống của Dương gia
các ngươi!”
Dương Túc Phong cố nhịn nộ hỏa đang hừng hựng thiêu
đốt trong lòng, hít sâu một hơi, cười lạnh nói: “Phải! Không biết triều
đình quan tâm, tài bồi ta nhường nào, ta cũng không biết phải cảm tạ
triều đình thế nào, triều đình lo lắng ta chết đói ở đây, cho nên giữ ta ở kinh đô Ni Lạc Thần tới chín nắm, còn cho một tiểu viện tử ba trăm
mét vuông, ta thực sự muốn cảm tạ sự quan tâm của triều đình đấy! Cho dù ta sắp về nhà, trên dường cũng có không ít người quan tâm ta, hỏi han
ta, thậm chí nhiệt tình kiểm tra sức khỏe của ta, ta thực sự không biết
lấy gì để báo đáp đây!”
Đương Tư nhìn xoáy vào trong con mắt
Dương Túc Phong, thâm trầm nói: “Dương Túc Phong, ngươi phụ lòng đế
quốc, cho dù ngươi chết cũng không mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông.”
Dương Túc Phong cười lạnh nói: “Ta chỉ cần không phụ lòng nhân dân địa khu Mỹ Ni Tư!”
Đường Tư ngửa mặt lên trời cười ha hả, rồi tiếng cười đột nhiên ngưng bặt,
giọng thâm trầm: “Dương Túc Phong, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi không định cải biến chủ ý, đây chính là phúc đáp của ngươi với triều đình,
với hoàng đế bệ hạ sao?”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Thừa
lời! Nếu không phải hai quân đánh nhau không chém sứ giả, ta con mẹ nó
đã sớm đã làm thịt các ngươi rồi!”
Đường Tư khinh miệt cười ha hả, phất tay rời đi.
Các thành viên khác của đoàn đại biểu triều đình cũng nối đuôi nhau mà đi.
Tông Minh Mẫn tụt lại cuối cùng, đợi những người kia đi hết rồi, mới nâng
cốc rượu tới bên Dương Túc Phong: “Dương đô đốc, bản nhân kính ngài một
chén.”
Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn hắn, không có hành động gì.
Tông Minh Mẫn nở nụ cười xã giao, hơi hạ thấp giọng xuống, bình tĩnh nói:
“Đại nhân nhà ta bảo ta chính miệng chuyển lời cho đô đốc, nội dung đàm
phán lần này chính là hoàng đế bệ hạ tự định đoạt, đại nhân nhà ta cũng
không thể thay đổi, bất quá, người nhất định sẽ toàn lực xúc thành
chuyến đi của thập tứ công chúa tới Mỹ Ni Tư, cũng hi vọng đô đốc đại
nhân thông cảm cho nỗi khổ tâm của đế quốc, dưới tình huống khả năng cho phép, cấp cho đế quốc một chút viện trợ.”
Dương Túc Phong không nói gì, chỉ nhìn hắn thật sâu, mày khẽ nhíu lại.
Tông Minh Mẫn khẽ mỉm cười, nâng chén rượu lên uống cạn, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nhìn thấy đại biểu triều đình nối đuối nhau đi ra, nhưng ai nấy mặt mũi âm
trần, ký giả truyền thông tụ tập ở bên ngoài chen nhau vây tới, liên tục truy hỏi kết quả đàm phán cuối cùng, nhưng không ai trả lời.
Tới tận khi Dương Túc Phong cúi đầu di ra, nhưng ký giả kia tức thì phát
điên, vội vàng chiếm lấy vị trí có lợi, mọi chiếc miệng đều hỏi một cấu: “Kết quả đàm phán cuối cùng như thế nào? Là chiến hay là hòa?”
Dương Túc Phong nhún vai, giang tay ra, tiếc nuối nói: “Ta không biết là đánh hay là hòa, bất quá ta nghĩ, công chúa không đến được rồi.”