Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 96: Chương 96: CỨ ĐIỂM ĐÔNG NHẬT (Thượng)




Tử Xuyên đạo, cứ điểm Đông Nhật.

Không giống những cứ điểm khác, Đông Nhật không được xây dựng ở nơi núi non hiểm trở mà tọa lạc giữa một vùng đồi thấp mấp mô. Điều này khiến nó cứ tồn tại một cách lặng lẽ, không mấy nhân vật tầm cỡ chú ý. Song đối với địa thế bằng phẳng của Mĩ Ni Tư, vùng đồi này là một điểm cao quân sự. Lại thêm, nó vừa khéo nằm ở giáp ranh ba vùng Tử Xuyên, Tình Xuyên và Lỗ Ni Lợi Á, vị trí trọng yếu nhưng lại là vùng đất “Tam bất quản”, cả ba vùng đều không muốn tiếp nhận, khiến Đông Nhật gặp phải nạn thổ phỉ liên tiếp.

Cứ điểm Đông Nhật kì thực hết sức thô sơ, rất nhiều chỗ còn chưa xây xong, chỗ nào cũng thấy tường thành trần trụi, đổ nát. Trải qua 50 năm gió dập mưa vùi, nó đã tơi tả từ lâu. Từ sau khi chiến loạn Mĩ Ni Tư bùng phát, Đông Nhật trở thành nơi cư trú lí tưởng của bọn thổ phỉ, đến khi Lương Phong giành được, không biết đã là chủ nhân thứ mấy nữa. Lão chỉ tu sửa xung quanh trung tâm cứ điểm một cách sơ sài, biến nó thành thần bảo hộ, nếu không có việc quan trọng, lão nhất quyết không rời khỏi Đông Nhật.

Màn đêm từ từ buông xuống, mưa bắt đầu rả rích. Thời tiết âm u lạnh lẽo khiến những người mắc bệnh phong thấp như Lương Phong hết sức khó chịu. Còn vài ngày nữa là đại thọ 50 tuổi của lão, mong là trời quang mây tạnh. Đáng tiếc, nhìn thời tiết thế này xem chừng không thể rồi, điều đó càng khiến lão phiền muộn hơn. Một lúc nóng giận, lão đã quẳng hai thiếu nữ phục thị xuống nhà giam làm thức ăn cho chó, khổ nỗi cái thú giết người làm vui này cũng không khiến lão bớt bực bội.

Một tên phỉ râu dê còm nhom từ ngoài bước vào, , mặt mày phờ phạc, đi thẳng vào phòng, ngồi phịch xuống chiếc ghế thái sư trước mặt Lương Phong, hạ giọng báo tin. Lương Phong nghe xong bực mình hỏi: “Lam Vũ quân? Năm trăm người? Đang tiến về phía chúng ta?”

Tên phỉ râu dê này là tâm phúc tham mưu cho Lương Phong, nghe giọng Lương Phong có vẻ nửa tin nửa ngờ liền đưa tiếp tin tình báo khác. Lương Phong bước đến bên bản đồ, trỏ ngón tay vào khu vực giữa địa khu Nam Hải và cứ điểm Đông Nhật, lại quan sát khu vực chung quanh, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói có khả năng bọn chúng đột kích chúng ta? Không hề che giấu hay ngụy trang gì sao?”

Tên tham mưu tâm phúc đáp: “Đúng thế! Lam Vũ quân xuất động tổng cộng ba đại đội, khoảng 600 người, do một nữ tử tên Phượng Thái Y dẫn đầu, nghênh ngang hành quân từ phía tây đến đây. Bên ngoài bọn chúng nói là huấn luyện dã ngoại nhưng toàn bộ vũ trang, người nào cũng vác túi lớn túi nhỏ, chỉ là không biết bên trong đựng cái gì.”

Lương Phong vuốt râu, nói: “Dương Túc Phong thì sao? Cái gã lãnh chúa cưỡng hiếp giết người, không tội ác nào không làm ấy, rút cuộc hắn ở đâu?”

Tên phỉ lắc đầu: “Chúng tôi không thu được tin gì!”

Lương Phong nghi hoặc nhìn bản đồ, lục lạo gì đó, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Dương Túc Phong không tự thân cầm quân lại giao cho một nữ nhân? Chẳng phải quá xem thường ta ư? Ầy, không, ta thấy quá nửa không phải vậy. A, ta biết rồi, chắc chắn hắn muốn giương đông kích tây, định tấn công bộ đội của đại thiếu gia… Ừm, chắc chắn là thế. Tấn công Đông Nhật mà chỉ có 600 quân, không thể nào. Chỉ có cách phục kích giữa cuộc chiến mới giành được thắng lợi. Ngươi lập tức phái người thông báo cho đại thiếu gia, kêu bọn họ trên đường đi chú ý cảnh giác, coi chừng đụng mai phục của địch nhân. Nếu có cơ hội, tốt nhất là nuốt chửng kẻ địch.”

Tên phỉ râu dê hỏi lại: “Chúng ta có cần cảnh giác không?”

Lương Phong dửng dưng: “Chúng ta còn hơn 2300 quân tại Đông Nhật, lại có tường thành yểm trợ. Đối phương bất quá chỉ có 600 người, nếu muốn tấn công khác nào tự tìm đường chết. Thông báo cho nhị thiếu gia, lưu ý tin tức tiền tuyến. Phải tăng cường cảnh giới chung quanh yến tiệc, nhưng cũng đừng náo loạn thái quá, không cần làm tân khách hoảng sợ, không khéo lại cười sau lưng rằng Lương Phong ta tham sống sợ chết.”

Tên phỉ râu dê bỏ đi.

Lương Phong nghĩ ngợi một hồi, ngoắc tay kêu một tên tham mưu khác vào dặn dò: “Ngươi đi nói với nhị thiếu gia, bảo nó tự mình đón khách. Nhất định phải chú ý khống chế số tùy tùng của từng vị khách, không được phép vượt quá 20 người. Chỉ cần không vượt qua con số đó, chuyện có to bằng trời cũng không chạy khỏi lòng bàn tay của ta!”

Hắn lập tức biến đi.

Tên tham mưu râu dê nhanh chóng quay lại. Lương Phong ngớ ra, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Gã đáp: “Vừa có tin bí mật từ cứ điểm Lạc Lạp, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á muốn xuất binh!”

Tách trà trong tay Lương Phong rơi xoảng xuống mặt bàn bát tiên.

Tên râu dê tiếp tục: “Phó chỉ huy cứ điểm Lạc Lạp, tướng Ni Mục Lai tự thân dẫn quân tấn công chúng ta…”

Mặt Lương Phong hơi tái đi, nghiến hàm răng vàng ệch hỏi: “Tướng quân Bành Việt đã biết chưa?”

Gã lắc đầu.

Lương Phong sờ cái đầu trọc lóc, sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi lập tức phái người bẩm báo, xin tướng quân tăng viện cho ta!”

Gã phỉ bối rối: “Bành Việt hiện đánh với quân Cáp Lạp Lôi, thế như nước sôi lửa bỏng, đào đâu ra quân đội tăng viện cho chúng ta?”

Lương Phong lạnh lùng đáp: “Nói với ông ta, nếu không tăng viện, ta sẽ đầu hàng Lỗ Ni Lợi Á!”

Gã phỉ râu dê nhìn vẻ mặt hung ác của Lương Phong, không dám nói thêm, vội vàng đi ra.

Một cơn gió quét qua, đột nhiên vọng tới một tiếng “rắc”. Lương Phong bước ra cửa nhìn, thấy một lá quân kì bị gió bẻ gãy cán rơi xuống.

Lương Phong cảm thấy điềm chẳng lành, không khỏi nhíu mày. Lại ngó thấy hai huynh đệ kết bái với mình Cuồng Sa Đao và Hoàng Thiên Lai thất tha thất thểu đi tới. Cả hai đều nốc rất nhiều rượu, say bí tỉ, toàn thân bốc mùi nồng nặc.

Cuồng Sa Đao lờ đờ nói: “Đại ca, huynh ở đây làm cái gì? Hai tiểu cô nương đó nhìn được lắm, đệ còn chưa thưởng thức, sao lại quăng cho chó chứ?”

Hoàng Thiên Lai nói: “Ngươi lè nhè cái gì, lão đại tâm tình không tốt, chúng ta đi kiếm thú vui khác đi!”

Lương Phong nói: “Mấy ngày này hai ngươi cẩn thận một chút, trông chừng thuộc hạ, đừng để người ta thừa cơ!”

Mắt Cuồng Sa Đao ríp lại: “Ai dám thừa cơ? Vùng phụ cận quanh đây có ai sao? Không phải chúng ta có lính canh ngầm đóng ở phụ cận cứ điểm Lạc Lạp sao? Đám dã man Lỗ Ni chỉ cần rục rịch là chúng ta đã nghe phong thanh rồi…”

Hoàng Thiên Lai nói: “Đại ca, không sao, không sao, mi mắt huynh giựt kìa, không khéo sẽ thành tật đó! Bọn đệ đi tìm chỗ vui, huynh cứ thong thả đứng đây đi!” nói rồi thất thểu đỡ Cuồng Sa Đao đi.

Lương Phong thẫn thờ vò đầu, đột nhiên phát hiện mi mắt mình giựt thiệt.

“Quái đản!” lão lầu bầu trong miệng, ra sức dụi mắt rồi quay trở vào trong.

*************

Mưa khuya rả rích, gió lạnh rít lên khe khẽ, đất trời tuyền một màu đen. Đột nhiên, trong bóng tối cơ hồ không trông rõ năm đầu ngón tay ấy hiện ra một đôi mắt dã lang. Hắn cảnh giác nhìn bốn phía, kế đó nhanh nhẹn phi thân vọt lên, cẩn thận quan sát một vòng sau đó mới quay đầu gọi đồng bọn. lần lượt, mấy chục đôi mắt dã lang nối nhau xuất hiện giữa màn đêm. Mưa lạnh quất trên người họ, phát ra một giọng nói trầm thấp.

“Bản đồ!” người tới trước tiên lên tiếng. Người bên cạnh lập tức lôi ra một cái áo mưa lớn, những người khác lẹ làng tản ra canh giữ chung quanh, giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh. Xa xa, tiếng chó sủa văng vẳng, bốn phía cực kỳ tĩnh lặng.

Dưới lớp áo mưa che chắn, bản đồ được mở ra. Đèn bão đã được đánh bóng, ánh lửa soi sáng một người mặc đồ ngụy trang màu vàng lục đeo quân hàm thiếu tá – hai gạch một sao. “Còn phải đi về phía đông 20 dặm nữa!” Người kia nói nhỏ.

“Nhưng mà, tất cả đi hết rồi, vị trí của những bộ đội khác chúng ta đều không biết, lỡ phát sanh sự cố thì sao?” người đứng bên dè dặt hỏi.

“Ta tin bọn họ sẽ biết tùy cơ ứng biến. Nếu bọn họ đần độn đến nỗi cả cứ điểm Đông Nhật mà chạy cũng không được thì đáng kiếp! Chúng ta sẽ độc chiếm công đầu!” hắn vung vẩy tay, hung hăng nói, “Lần đầu làm nhiệm vụ mà rơi vào cảnh đó, Lam Vũ quân còn mặt mũi nào nữa.”

Tắt ngóm***, áo mưa được xếp cất. Quân nhân dẫn đầu cẩn thận nhìn la bàn, nhận đúng phương hướng, đoàn người lên đường một cách im hơi lặng tiếng. Tuy mưa không lớn nhưng cứ rả rích không ngớt, lạnh ghê người, lại còn gió nữa, đường núi trơn trợt, chốc chốc lại có người ngã lăn quay. Tuy bọn họ đã hết sức chú ý nhưng đường quá lầy lội, bọn họ lại cõng theo rất nhiều đồ đạc nặng nề.

“Âu Dương, ngươi lui về mặt sau, không được để ai lạc đội, không được để người của Tang Lan tộc vượt mặt chúng ta!” quân nhân dẫn đầu hạ giọng ra lệnh. Tên quân có tên là Âu Dương gật đầu tuân lệnh, dừng bước, liên tiếp dùng tay ra hiệu khiến người ta phát bực. Hai binh sĩ đi cuối cùng vì kiệt sức quá độ, đi được một lúc thì chân bước xiêu vẹo hết cả. Âu Dương bước lên, nhấc súng trường Mễ Kì Nhĩ và ba lô trên lưng hai người xuống, khoác lên vai mình.

Hai binh sĩ vội vàng nói nhỏ: “Đại đội phó, bọn tôi mang được mà!”

Âu Dương nói khẽ: “Bớt nói thừa đi, bước dài hơn một chút!”

Hai binh sĩ ra sức bước, ngại ngùng nói: “Âu Dương trưởng quan, chúng tôi...”

Âu Dương hỏi: “Các ngươi sao vậy?”

Một trong hai người rầu rĩ: “Chúng tôi tăng thêm gánh nặng cho mọi người rồi!”

Âu Dương an ủi: “Đừng nói những lời như thế! Hoàn toàn là ngoài ý muốn mà, ta và đại đội trưởng Tô đi trước đều không nhìn ra được đống lầy lội này. Là chúng ta sai, các người không cần tự trách, cố gắng đi thôi. Đợi chiến đấu xong, chúng ta sẽ cho hai người tới Lệ Xuyên xem cảnh phồn hoa ở đó.”

Hai binh sĩ lập tức lên tinh thần, chân bước không dừng nhưng vẫn còn nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Âu Dương trưởng quan, có thật không?”

Âu Dương đáp: “Đương nhiên là thật rồi! Ta lừa các người để kiếm cơm ăn sao? Có điều hai người phải hứa, không được tiêu pha quá hai trăm thù (*), không được mua tầm bậy. Cả hai đều còn trẻ, còn phải lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, bắt đầu dành dụm tiền từ giờ là vừa.”

Hai binh sĩ thật thà mỉm cười, dường như nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp phía trước, xốc lấy súng trường và ba lô, ra sức bắt kịp đội ngũ. Âu Dương mỉm cười, men theo đường nhỏ vượt lên đầu hàng, cảm khái nói: “Tô Liệt, mọi người đều ổn, không có ai tụt lại phía sau!”

Dẫn đầu chính là Tô Liệt, chức vụ hiện giờ của y là thiếu tá đại đội trưởng. Y nhướng lông mày, ráng sức chớp lấy một chút ánh sáng le lói để xem đồng hồ, lo lắng nói: “Âu Dương, ngươi cảm thấy nhiệm vụ lần này thế nào? Ta cứ có cảm giác hồi hộp sao ấy, lần này mà thất bại, ta thực sự là không có mặt mũi nào nhìn ai nữa!”

Âu Dương cười đáp: “Lão đại, yên tâm đi! Tuy nói Lương Phong ngày giết mấy người, Đông Nhật là thành lũy bất khả xâm phạm nhưng bọn ta cũng không phải hạng dễ xơi. Lựu đạn cầm tay uy lực đủ khiến bọn chúng đầu óc quay cuồng. Khẩu pháo cối bốn họng này đủ sức đập đầu chúng. Đợi đến lúc tấn công, Âu Dương Khuyết ta là người đầu tiên xông lên, xem bọn chúng rút cuộc có phải là đánh không chết hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.