Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 502: Chương 502: Cứ điểm Lạp Lạp (Hạ - Phần 1)




Khắc Lệ Tô Na bình thản nhìn những tù binh quân đội Lỗ Ni ở trước mắt, điều kiện tố chất thân thể của bọn chúng đúng là rất tốt, thân thể mỗi tên đều rất cường tráng, so với người Hốt Kỵ Thi và người Sa Lỗ Khắc còn cường tráng hơn, thế nhưng trải qua nửa tháng dày vò, trải qua đạn pháo ngớp trời thử thách, mỗi tên trong bọn chúng đều trông khá tiều tụy, tinh thần ủ rũ, tâm tình sa sút. Rất nhiều chiến sĩ Lô Ni đều biểu hiện ra hoang mang vô cùng, không biết mình có thể dựa vào cái gì, tương lai sẽ đi về đâu. Bởi vì mọi thứ bọn chúng quen thuộc, sự kiêu dũng bọn chúng có, tinh thần không biết sợ chết của bọn chúng, đều hoàn toàn mất đi tác dụng trong tràng chiến tranh này.

Trong tuyệt đại đa số thời gian, quân Lam Vũ và bọn chúng đều không hề phát sinh xung đột đối diện kịch liệt, làm sự kiêu dũng của bọn chúng căn bản là không có đất dùng, Trước khi vũ khí của bọn chúng có thể làm bị thương quân Lam Vũ, bọn chúng đã bị mưa đạn xối xả hạ gục. Từng có lúc, cung tiễn trong tay bọn chúng là ác mộng của kẻ địch, không biết đã cướp đi bao nhiêu tính mạng con người, tạo thành bao nhiêu chiến tích huy hoàng. Nhưng làn này, bọn chúng chỉ đành đi tới tận cùng của lịch sử.

Bất quá, Khắc Lệ Tô Na không hề miệt thị bọn chúng, ngược lại, nàng còn có một chút tôn kính bọn chúng. Tôn kính tinh thần chống cự ngoan cường của bọn chúng, trước mặt hỏa lực cường đại của quân Lam Vũ, ai cũng biết rằng, cứ điểm Lạc Lạp đã không thể giữ được, nhưng bọn chúng vẫn kiên cường phòng thủ, cho tới khi trá giá cả mạng sống mới thôi, cho dù bây giờ bọn chúng tạm thời buông vũ khí. Nhưng Khắc Lệ Tô Na có đầy đủ lý do tin rằng, sau khi trải qua dạy bảo huấn luyện chu đáo của quân Lam Vũ. Bọn chúng vẫn có thể trở thành chiến sĩ ưu tú, khi bọn chúng trang bị lên vũ khí của quân Lam Vũ, tố chất chiến đấu của bọn chúng sẽ càng được phát huy hiệu quả.

Khi hành động bão táp còn chưa hoàn toàn kết thúc, Dương Túc Phong đã định sẵn kế hoạch cẩn mật dung hợp Lỗ Ni chiến sĩ rồi. Căn cứ vào diễn tả trong kế hoạch, quân Lam Vũ sẽ chọn ra bên trong chiến sĩ Lỗ Ni hoặc là trong tù binh để chỉnh biên ước chừng năm vạn Lỗ Ni cuồng chiến sĩ xuất sắc nhất, bổ sung tới các bộ đội của quân Lam Vũ, nhất là hải quân lục chiến đội. Bốn trung đoàn của hải quân lục chiến đội sẽ được mở rộng tới sáu trung đoàn, đồng thời nhân số của mỗi trung đoàn cũng tăng mạnh, cuối cùng đạt tới quy mô mỗi một trung đoàn hải quân lục chiến có chừng năm nghìn người.

Trong tương lai không xa, hải quân lục chiến đội sẽ trở thành quân viễn chinh của quân Lam Vũ, là chủ lực tác chiến viễn dương, còn lục quân truyền thống, thì trên cơ sở hải quân lục chiến đội đánh hạ được bãi biển mới tham gia vào chiến đấu. Trận chiến đổ bộ đảo Lữ Tống sắp tiến hành, sẽ cần vô số hải quân lục chiến đội tham dự. Đồng thời, trong lục quân cũng sẽ bổ xung một số chiến sĩ Lỗ Ni, nhưng chủ yếu là bổ sung cho kỵ binh hoặc là binh đoàn đặc chủng, còn cả bộ đội chi viện hỏa lực cho liên đội phổ thông. Chiến sĩ Lỗ Ni thân cao thể tráng, năng lực vác nặng lớn, an bài bọn họ làm người dùng súng máy và pháo binh bách kích pháo là chuyện Dương Túc Phong luôn mộng tưởng, mà cái mộng tưởng này sắp thành hiện thực rồi.

“Sư trưởng!”

Phía trước có người đứng nghiêm hành lễ với Khắc Lệ Tô Na, nàng chú ý nhìn tới, thì ra là tiểu đoàn trưởng Trương chi Phong tiểu đoàn anh hùng cứ điểm Lạc Lạp thuộc trung đoàn 114. Không biết là hắn từ chỗ nào chui ra, cả người đen thui, bên cạnh có mấy chiến sĩ quân Lam Vũ bộ dạng cũng tương tự nhu hắn, toàn thân trên dưới đen như củ tam thất, giống như là từ trong mỏ than chui ra vậy, chỉ có mỗi hai con mắt còn phát sáng. Từng người trông đều tinh thần phơi phới, hiển nhiên là chìm đắm trong niềm vui đánh hạ được cứ điểm Lạp Lạc.

“Lão Trương, làm tốt lắm.” Khắc Lệ Tô Na gật đầu nới, biểu thị khen thưởng với Trương Chi Phong.

Trương chi Phong và các chiến sĩ bên cạnh đầu cười thật thà.

Xưa nay Khắc Lệ Tô Na đều rất ít có lời khen ngợi với bộ hạ của mình, có thể nói ra câu làm tốt đấy, đã là sự khen thưởng rất hiếm có rồi.

Thực tế thì, Trương Chi Phong và các chiến sĩ của hắn đúng là làm rất tốt.

Trong cả cuộc chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp, biểu hiện của toàn bộ binh mặc dù không được như ý muốn, làm cho Dương Túc Phong canh cánh trong lòng, nhưng không phải là nói tất cả bộ binh đều không có biểu hiện xuất sắc. Tiểu đoàn Trương Chi Phong chính là ngoại lệ, Trương Chi Phong cũng bởi thế mà thành điểm sáng của chiến dịch này, thành nhân vật đại biểu cho bộ binh. Từ khi chiến dịch vừa bắt đầu, tiểu đoàn do Trương Chi Phong suất lĩnh luôn xông lên nơi cao nhất ở tiền tuyến, bất kể là bao nhiêu lần tấn công, tiểu đoàn của Trương Chi Phong luôn là chủ công, mỗi lần đột phá trận địa kẻ địch đầu tiên đều là bọn họ, chiến đấu cự ly gần đầu tiên với quân địch cũng là bọn họ. Thể hiện được uy phong của quân LamVũ, thể hiện được uy thế của quân Lam Vũ, dũng cảm xông về phía trước, thế không thể ngăn cản làm kẻ địch nghe tiếng vỡ mật, không dám tiếp chiến, cho dù là Lỗ Ni chiến sĩ, cũng không thể không thừa nhận, trên thế giới này còn có người càng dũng cảm, càng kiên cường hơn bọn chúng.

Thượng cấp của Trương Chi Phong, đoàn trưởng trung đoàn 114 trước đó vì nhiều loại nguyên nhân, thủy chung không có cơ hội biểu hiện, cho nên lần này quyết không chịu rút khỏi tuyến đầu, hắn và Trương Chi Phong đều có tính cách lỳ lợm, bất kể là các đoàn trưởng khác chỉ gà mắng chó như thế nào, hai người cứ kiên trì không rời mặt trận, kết quả cuối cùng rèn nên tiểu đoàn anh hùng thứ ba của quân Lam Vũ.

Bất quá, làm Dương Túc Phong tán thưởng nhất, chính là trong trận chiến lần này, Trương Chi Phong xuất thân thầy giáo tiểu học tư thục vô cùng chú ý tới tổng kết kinh nghiệm chiến đấu. Hắn căn cứ vào tình hình chiến đấu của mỗi giai đoạn ở cứ điểm Lạc Lạp, phát động các chiến sĩ triển khai thảo luận kịch liệt, lấy ra biện pháp công kích tốt nhất, sau đó quán triệt chấp hành. Phát hiện nếu có thể dùng được trong thực tế liền ghi lại, sau đó đóng thành sách. Cứ không ngừng thảo luận, không ngừng mày mò, không ngừng hoàn thiện như thế, đã tổng kết ra hơn mười tám kinh nghiệm chiến đấu ưu tú, tới khi chiến đấu kết thúc, quyển sách nhỏ này đã được ghi đầy chặt, bên trong ghi không sót chút nào kỹ xảo và yếu điểm trong chiến đấu đánh hạ cứ điểm.

Nội dung bên trong quyển sách nhỏ này cuối cùng thông qua vô tuyến điện báo phát toàn bộ cho Dương Túc Phong, làm Dương Túc Phong rất kinh ngạc, nội dung bên trong hắn đều biết cả, là những quy tắc đánh hạ lô cốt trong chiến tranh hiện đại. Cho dù là lấy thân phận xuyên việt của bản thân, cũng không thể miêu tả tỉ mỉ ra được, mà Trương Chi Phong một tiểu đoàn trưởng nho nhỏ, lại chịu mất công, chịu động não, cố đem những điều quy định khô khan này tổng kết ra, đúng là làm người ta thán phục.

Vui mừng hết sức, Dương Túc Phong vung bút, hạ lệnh ban cho tiểu đoàn Trương Chi Phong danh hiệu “tiểu đoàn anh hùng cứ điểm Lạp Lạc”, hơn nữa đưa quân hàm thiếu ta của Trương Chi Phong lên thành thượng tá, đồng thời điều chuyển đi làm giáo quan của trường học quan quân lục quân. Quan binh ở tiểu đoàn đó, đại đa số cũng được thăng thưởng hoặc điều chức, tới các bộ đội khác truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu ưu tú, quyển sách Trương Chi Phong tự mình viết ra, cũng được in ấn phát tới các bộ đội khác, làm cương lĩnh chiến thuật học tập cho các bộ đội cấp cơ sở.

Dương Túc Phong còn công khai hứa hẹn, Trương Chi Phong tới trường quan quân lục quân giảng dạy hai năm, truyền thụ kinh nghiệm và tri thức, đồng thời phụ trách căn cứ vào quyển sách nhỏ này, biên tập ra sách (Yếu lĩnh chiến thuật đánh đồn của bộ binh quân Lam Vũ) làm khóa học tất yếu của quan quân lục quân Lam Vũ, rồi sẽ căn cứ vào tinh hình thực tế cấp cho chực vụ trung đoàn truởng hoặc là cương vị phó sư trưởng. Bởi thế có thể nói, đây cũng là những ngày cuối cùng của Trương Chi Phong ở sư đoàn 101, qua vài ngày nữa, hắn sẽ tới trường học quan quân lục quân Lam Vũ, trở thành một vị giáo quan chỉ đạo ngàn ngàn vạn vạn quan chỉ huy quân Lam Vũ.

Trừ Trương Chi Phong ra, còn có mấy quan chỉ huy ưu tú khác cũng chuẩn bị tới trường học quan quân lục quân Lam Vũ làm giáo quan. Những người này, đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú, có thể tổng kết rất tốt chiến thuật của quân Lam Vũ. Dương Túc Phong tin chắc rằng, quân Lam Vũ chỉ cần không ngừng học tập, không ngừng tổn kết, không ngừng vượt qua chính bản thân mới có thể sinh tồn đứng vững trên thế giới này. Loại chế độ ủy phái quan chỉ huy ưu tú của chiến trường đi làm giáo quan, dạy học giải đáp nghi hoặc, phải tiếp tục quán triệt lâu dài trong quân Lam Vũ.

Nghĩ tới việc Trương Chi Phong sắp bị điều đi, Khắc Lệ Tô Na đương nhiên có chút tiếc nuối. Bất quá đây đã là chuyện không còn cách nào khác, quân Lam Vũ cần một Trương Chi Phong, nhưng càng cần ngàn ngàn vạn vạn Trương Chi Phong. Nghĩ một lúc, liền nghĩ thoáng chuyện này, hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”

Trương Chi Phong đứng nghiêm đáp: “Chúng tôi đang tìm kiếm tung tích Thác Mã Tư.”

Khắc Lệ Tô Na khẽ nhíu mày lại, chậm rãi nói: “Còn chưa tìm thấy tung tích của hắn à?”

Trương Chi Phong tiếc nuối lắc đầu.

Khắc Lệ Tô Na cũng thấy có chút tiếc nuối.

Trận chiến đánh hạ cứ điểm Lạc Lạp đã kết thức thành công, nhưng trong hơn ba vạn sáu nghìn chiến sĩ Lỗ Ni bị bắt làm tù binh, thủy chung không phát hiện ra bóng dáng quan tư lệnh phòng thủ tối cao của cứ điểm Lạc Lạp là Thác Mã Tư. Thác Mã Tư không dẫn quân rút khỏi cứ điểm Lạc Lạp, hẳn là còn ẩn nấp trong cứ điểm Lạc Lạp, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra tung tích của hắn, làm chiến dịch này không thể viết lên hai chữ hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.