Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 60: Chương 60: CUỘC CHIẾN LÚC HOÀNG HÔN (Bốn)




Dương Túc Phong vội vàng chạy đi, gọi Dương Cơ Duệ từ tháp chuông xuống, nói khẩn cấp:

- Nhanh! Chúng ta phải ra ngoài cứu người!

Sắc mặt Dương Cơ Duệ nhất thời đại biến, kéo lấy hắn, trầm giọng hỏi:

- Ngươi điên rồi ư? Lúc này là lúc nào mà ra ngoài? Ngươi không muốn sống nữa à?

Dương Túc Phong đã toát mồ hôi khắp đầu, vội vàng nói:

- Không được, con phải ra ngoài! Tô Lăng Tuyết và các nàng đang ở bên ngoài, con không thể để cho các nàng rơi vào tay phần tử phản loạn, tuyệt đối không thể!

Xạ Nhan quay đầu sang nói:

- Phong thủ lĩnh, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ ! Tình thế bên ngoài hiện rất nguy hiểm, tuyệt đối không nên ra ngoài !

Dương Túc Phong trợn mắt, nghiến răng, hậm hực nói:

- Nghĩ cái gì mà nghĩ? Ta phải ra ngoài! Xạ Nhan, ta lệnh cho ngươi chọn ra một trăm người theo ta hành động, những người khác phòng thủ nghiêm mật nơi này. Mông Địch, ngươi khai pháo, nhắm thẳng vào chỗ rẽ trên con đường phía trước, yểm trợ cho ta di chuyển, ta phải băng qua đó!

Xạ Nhan thất sắc hét ầm lên:

- Cái gì? Ngài điên rồi sao?

Mông Địch Vưu cũng ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại thế?

Dương Túc Phong tức tối quát lên:

- Các ngươi chấp hành mệnh lệnh hay không? Không chấp hành thì ta đi một mình!

Xạ Nhan ngẩn người, vỗ vỗ vào gáy lẩm bẩm:

- Trời ơi! Ta làm sao có thể đi theo một người thường xuyên mất đi lí trí chứ! Được rồi, được rồi, tôi chấp hành mệnh lệnh, cùng lắm thì chết chung với ngài ở đây là được.

Ánh mắt Dương Túc Phong chuyển hướng, nhìn chằm chằm vào Mông Địch Vưu, y bất đắc dĩ đành phải trả lời:

- Được rồi, tôi chấp hành mệnh lệnh.

Dương Túc Phong lúc này mới tỏ ra tươi tắn một chút, nói:

- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không sao cả.

Mông Địch Vưu hạ lệnh cho một cỗ pháo chuyển hướng về phía đoạn rẽ trên con đường phía trước, khai pháo. Quả nhiên đám nô lệ ẩn nấp gần đấy đều tản ra tứ tán. Dương Túc Phong vung tay lên, mang theo Xạ Nhan và một trăm Cung Đô chiến sĩ, chạy ào ra khỏi nha môn Tri phủ như một cơn lốc, di chuyển theo lộ tuyến mà Ngu Mạn Viện chỉ dẫn, khẩn trương tìm đến nơi tọa lạc của Thiện Hành đường.

Trên đường đi, rải rác khắp nơi đều tràn ngập đồ đạc và thi thể không toàn vẹn, mặt đất loang lổ đầy máu tươi, còn có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi thân thể lõa lồ, bọn họ bị làm nhục sau đó giết chết, thậm chí có người còn bị chém rách cơ quan sinh dục, thảm cảnh ảm đạm không cách nào tả xiết. Thỉnh thoảng cũng có những tiểu hài tử mất đi cha mẹ, thân nhân ngồi chết lặng trên mặt đất mà khóc thảm, mùi vị tanh tưởi của máu đã bao trùm toàn bộ Bảo Ứng phủ. Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, nắm chặt Đột Kỵ Thi trong tay.

- Xích Luyện giáo…bọn chúng chẳng phải thường hay hô hào là vì hạnh phúc của nhân dân hay sao? Tại sao lại giết chóc hãm hiếp dân chúng như thế kia chứ? – Xạ Nhan chứng kiến sắc mặt âm trầm đến phát lạnh của Dương Túc Phong, bèn thử cất tiếng thăm dò phản ứng của hắn.

- Khẩu hiệu chỉ là ngụy trang, bất cứ khẩu hiệu nào cũng chỉ là ngụy trang! – Dương Túc Phong nghiến răng nói.

Xạ Nhan nhìn sắc mặt ngày càng bất thiện của Dương Túc Phong, không dám nói thêm nữa.

Trước mắt bất đồ hiện ra một nhóm nô lệ đang vung vẩy các thứ cướp được trong tay, reo hò ầm ĩ, nhảy múa trên đường phố. Sắc mặt Dương Túc Phong vẫn lạnh lẽo như băng, không hề có một sự thay đổi nhỏ nào, chỉ khẽ vung tay, một trận mưa tên lập tức phóng thẳng ra, đám nô lệ kia còn chưa kịp phản ứng đã ngã nhào xuống đường. Một gã nô lệ vẫn còn chưa chết, đang vặn vẹo thân hình, nhìn Dương Túc Phong từ từ tiến đến, muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng bội kiếm thiếu tướng trong tay Dương Túc Phong đã chớp lên, xẹt qua yết hầu của gã, cắt đứt hết thảy sinh mạng và nguyện vọng của gã.

- Xích Luyện giáo đã đánh mất giáo điều căn bản nhất của mình. – Dương Túc Phong lạnh lùng nói, dùng khăn tay trắng muốt lau đi vết máu trên thân kiếm, sau đó vứt lại chiếc khăn trên vũng máu sau lưng, tiến bước, để lại một đám thi thể chết không nhắm mắt.

Bất đồ một chiến sĩ Cung Đô bên cạnh Xạ Nhan thấp giọng kêu lên một tiếng, trên ngực đã bị một mũi tên cắm thẳng vào, ngã quỵ xuống vũng máu dưới đất.

Cung Tiễn thủ! Tản ra! – Xạ Nhan lớn tiếng hô.

Nhưng động tác Dương Túc Phong còn nhanh hơn thế, súng trong tay vừa nhấc, một người cầm Sam Mộc cung trong tay đã ngã xuống từ một tòa lầu cao. Xạ Nhan chạy đến xem xét, thì ra đó là một tên nô lệ mặc trang phục đội hộ vệ. Y vội vàng nói:

- Chúng ta nhanh lên một chút, xem ra phần lớn bọn chúng đều cách đây không xa.

Dương Túc Phong gật đầu, hắn đã thấy được bảng hiệu Thiện Hành đường, nhưng cũng cùng lúc phát hiện ra phía cuối con đường đã xuất hiện bóng người lố nhố.

- Mẹ kiếp! – Dương Túc Phong chửi đổng, hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh như một cơn gió lốc xông thẳng sang bên đường, một cước đạp thẳng vào cánh cửa lớn, nhảy vào đại sảnh Thiện Hành đường. Bên trong có mấy nữ nhân đoan trang đang ngồi trên ghế, không ai nhúc nhích, gồm có Tô Lăng Tuyết, Tài Miểu Miểu, Tài Tiêm Tiêm, Tài Băng Tiêu, ngoài ra còn có một người khác không biết là ai.

Thế nhưng lúc này Dương Túc Phong cũng không thời gian để quan tâm nhiều, hắn ôm lấy Tô Lăng Tuyết, quay người đi, không ngờ lồng ngực đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, một cái kéo cắm thẳng vào ngực hắn. Hắn không nén được kêu lên một tiếng, lảo đảo thối lui hai bước. Tô Lăng Tuyết đột nhiên mở mắt, mi dài dựng ngược mắng:

- Loại loạn thần tặc tử các ngươi… Ơ!? Sao lại là ngươi? – Nhìn thấy khuôn mặt Dương Túc Phong, thanh âm của nàng nhất thời ngừng lại, thần sắc cũng trở nên ngơ ngác, không biết làm thế nào, cây kéo dính máu trong tay cũng vô thanh vô tức rơi xuống, nện vào mũi chân nhưng nàng vẫn không hề hay biết.

Tài Băng Tiêu mừng rỡ kêu lên:

- Dương tướng quân!

Dương Túc Phong đưa tay bịt vết thương trên ngực, đau đến đến nỗi mặt mũi tái nhợt. Cây kéo thực ra cũng không quá sắc bén, nhưng Tô Lăng Tuyết đã dồn vào đó toàn bộ sức lực và cừu hận, sức công phá không hề nhỏ, huống chi hắn không hề đề phòng, chút nữa thì lưỡi kéo to dày đã chui thẳng vào ngực hắn. Hắn lắp bắp nói đứt quãng:

- Là ta, ta đến cứu các người!

Hai mắt Tài Băng Tiêu đỏ lên, xúc động rơi lệ nghẹn ngào nói:

- Ta biết, ta biết, ngươi nhất định sẽ đến cứu bọn ta! Tử Duyệt tỷ tỷ, chúng ta đã được cứu, tỷ mau giúp hắn băng bó vết thương một chút!

Thiếu nữ mà Dương Túc Phong không biết không nói tiếng nào, nhanh nhẹn đứng lên, tiến đến xoa nắn vết thương trên ngực hắn, lạnh lùng lắc đầu nói:

- Quá sâu, cho dù có băng bó cũng không ăn thua. – Nói thế nhưng nàng vẫn nhanh chóng vén trang phục quanh vết thương sang một bên, rắc lên miệng vết thương một thứ bột trắng, máu tươi đang ứa ra quả nhiên dần dần đông lại. Chỉ có điều cái mũi của Dương Túc Phong thực sự là đáng ghét, ngửi thấy mùi hương cơ thể nữ nhân từ Tử Duyệt thì lại bị kích thích, hắn nhịn không được hắt hơi mấy cái, máu tươi vừa đông lại lập tức nứt toác ra.

Dương Túc Phong cố hết sức thở phù một hơi, chậm rãi nói:

- Xem ra hôm nay ta phải chết ở nơi này.

Thân thể Tô Lăng Tuyết khẽ run lên, đau khổ nhắm mắt lại.

Tài Băng Tiêu mặt mày tái nhợt, lắp bắp nói:

- Không, sẽ không, hắn sẽ không chết. Tử Duyệt tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cứu hắn, tỷ nhất định phải cứu được hắn!

Thiếu nữ tên Tử Duyệt lộ ra vẻ khó xử:

- Phải phẫu thuật mới được, nhưng bây giờ…

Lúc này, giọng nói của Xạ Nhan từ bên ngoài đã truyền vào:

- Phong thủ lĩnh, địch nhân đang xông lên, nhân số rất đông, chúng ta nhanh chóng rút quân thôi!

Dương Túc Phong gắng sức trấn áp sự đau đớn, bình tĩnh nói:

- Các ngươi đi mau, ta ở phía sau yểm hộ.

Mấy nữ nhân đều lập tức hành động, duy chỉ có Tô Lăng Tuyết là đứng chết lặng một chỗ, cuối cùng hai mắt vô thần ngồi trở về chỗ cũ.

Dương Túc Phong tức đến hai mắt đỏ rực, quát:

- Cô làm cái quái gì thế?

Tô Lăng Tuyết buồn bã nói:

- Ta tình nguyện chết ở chỗ này, ta không muốn đi với ngươi! Ngươi là ác ma, ngươi là… ngươi mau cút đi, ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ta muốn đem ngươi chém thành trăm mảnh….

Dương Túc Phong nhất thời kinh ngạc đến cứng đơ cả người.

Tô Lăng Tuyết bất thình lình đứng phắt dậy, kéo thân thể Dương Túc Phong, khóc rống lên nói:

- Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết đi! – Nàng quay đầu lại, tóc tai rũ rượi tìm cây kéo, những người khác nhất thời cũng ngây người không biết ngăn cản làm sao.

Dương Túc Phong thở dài một hơi, bình tĩnh nói:

- Tô Lăng Tuyết, ta đúng là đã làm tổn thương cô, ta xin lỗi cô! Có cơ hội ra sẽ đền bù sai lầm của ta, cho nên, xin cô hãy theo ta rời khỏi đây!

Mấy người bọn Tử Duyệt đều biến sắc, cảm giác mặt mũi cũng nóng lên một chút, cả người Tô Lăng Tuyết cũng chấn động, Dương Túc Phong nhân cơ hội kéo tay nàng, đẩy vào người Tài Băng Tiêu, khẩn cấp nói:

- Các người kéo nàng đi, ta chặn hậu phía sau!

Tử Duyệt đang còn muốn thu nhặt vật dụng thì hắn đã kêu lên:

- Không kịp nữa, đi mau! – Đoạn kéo tay nàng chạy ra khỏi cửa. Chỉ nghe từ xa truyền đến tiếng quát tháo đinh tai nhức óc, phải có đến vài ngàn tên nô lệ đang từ xa phóng đến.

Dương Túc Phong vừa chạy vừa quay lại bắn ra phía sau, nhưng dưới tình huống vài ngàn người truy đuổi, một hai người ngã xuống có đáng là chi, chuyện duy nhất cần làm lúc này là so tốc độ với đối phương.

- Thế này không ổn, tôi sẽ dẫn hai mươi người chặn hậu! – Xạ Nhan đột nhiên dừng lại, Dương Túc Phong suýt chút nữa đã va luôn vào người gã.

Dương Túc Phong chưa kịp trả lời thì Xạ Nhan đã bắt đầu phân công thủ hạ:

- Ai đồng ý ở lại ngăn cản địch nhân thì đứng lại.

Tất cả chiến sĩ Cung Đô đều dừng bước.

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Không, các người phía trước hễ ai là quan quân thì lưu lại! Quan quân sẽ đoạn hậu!

Trong chớp mắt, đã có hai mươi chiến sĩ Cung Đô bước ra, cùng hô lên:

- Chúng tôi là quan quân!

Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt rằng:

- Các ngươi lưu lại, những người còn lại tiếp tục chạy!

Xạ Nhan gấp rút nói:

- Không được, Phong thủ lĩnh, ngài mau chạy đi!

Dương Túc Phong thản nhiên nói:

- Ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, nếu bọn họ chạy! Ta và ngươi đều lưu lại đây!

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết không thể kháng cự của Dương Túc Phong, Xạ Nhan đành hạ lệnh cho các chiến sĩ Cung Đô dìu nhóm người Tô Lăng Tuyết rời khỏi, nhóm hai mươi người thì xếp thành đội hình, chờ địch nhân xông đến.

- Phong thủ lĩnh, ngài có sợ không? – Xạ Nhan đột nhiên hạ giọng hỏi.

- Có một chút. – Dương Túc Phong nhìn đám người xông đến càng ngày càng lớn lên trong mắt mình, lơ đãng nói.

- Thật ra tôi cũng cảm thấy sợ. – Xạ Nhan hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói. – Nhưng nó cũng đã là thói quen của chúng tôi.

Dương Túc Phong trấn định gật đầu nói:

- Ta muốn nó cũng trở thành thói quen của ta.

Vụt!

Một trận mưa tên ào ra, một loạt nô lệ ngã xuống, nhưng những kẻ phía sau vẫn hung hãn lao đến như trước.

- Rút kiếm! – Xạ Nhan lạnh lẽo truyền đạt mệnh lệnh quyết tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.