Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 57: Chương 57: CUỘC CHIẾN LÚC HOÀNG HÔN (Một)




Dương Túc Phong rời khỏi Đường Tư, lê thân thể suy yếu của mình trở lại khách sạn Hảo Vận thì phát hiện ra Đỗ Qua Nhĩ , Mông Địch Vưu, Xạ Nhan, toàn bộ mọi người đều đang lo lắng chờ hắn, Dương Cơ Duệ càng thể hiện rõ sự lo âu của mình, lui lui tới tới lẩm bẩm trong miệng, hệt như một con kiến bò trong chảo nóng. Hai bên khách sạn là hai đội nhân mã y trang màu đen, một đội là quan quân pháo binh do mấy người Mông Địch Vưu suất lĩnh, đội còn lại là chiến sĩ Cung Đô do Xạ Nhan chỉ huy. Tất cả mọi người thấy hắn xuất hiện đều mừng rỡ reo lên.

Trong lòng Dương Túc Phong cảm thấy kích động, muốn xông thật nhanh về phía trước, nhưng lại cảm thấy cả ngươi đau nhói, mềm nhũn như bông, không tự chủ được ngã khuỵu xuống đất. Tuy nhiên động tác của Xạ Nhan rất nhanh, y nhanh chóng xuất hiện, đỡ lấy Dương Túc Phong. Dương Cơ Duệ nhìn đăm đăm vào gương mặt nhợt nhạt vàng ệch của Dương Túc Phong, nghi hoặc hỏi:

- Hai ngày nay ngươi đi đâu? Sao lại biến thành thế này?

Dương Túc Phong thều thào đáp:

- Con bị một lũ Vương bát đản bắt cóc, còn bị ngược đãi hành hạ, đã hai ngày nay con không có gì ăn, đói muốn chết.

Đám người Xạ Nhan chấn động, Dương Cơ Duệ đỡ Dương Túc Phong đi vào, chỉ thấy thân thể hắn mềm như cọng bún. Đỗ Qua Nhĩ huy vũ cánh tay trái còn lại, tức giận kêu lên:

- Là kẻ nào! Kẻ nào bắt cóc Phong thủ lĩnh? Mẹ kiếp, các huynh đệ, chúng ta đi tìm kẻ đó liều mạng với nó! Xạ Nhan, gọi người của ngươi truy nã tên gia hỏa đó, chúng ta thay mặt Phong thủ lĩnh báo thù!

Dương Túc Phong vội vàng kêu lên:

- Ôi, các ngươi đừng làm ẩu….- Trong lòng quýnh lên, hơi thở rối loạn, cơ hồ hôn mê, nói chỉ được nửa câu đã không thể nói thêm nữa.

Xạ Nhan cũng tức giận nói:

- Rốt cuộc là người ở đâu? Dám ngông cuồng, bắt cóc thiếu tướng hải quân? Cung Đô chiến sĩ chúng tôi không hề e ngại đánh nhau, các huynh đệ, tiến lên, mỗi người lấy một cái chân bàn làm vũ khí, chúng ta đi tìm con chó này mới được. – Chiến sĩ Cung Đô lập tức tiến đến, làm việc nhanh gọn cực kỳ, bẻ gãy chân bàn làm vũ khí, những cái chân tương đối vững chắc thì đập bể cả bàn để lấy. Trải qua một trận đập phá, đại sảnh nhất thời biến thành hỗn loạn, khắp nơi trên mặt đất đều đầy gỗ nứt từ những chiếc bàn gỗ, mỗi chiến sĩ Cung Đô trên tay đều đã có vũ khí, hành vi đầy bạo lực của bọn họ khiến cho quan quân pháo binh đều trợn mắt há hốc mồm, càng không phải nhắc đến ông chủ khách sạn đứng ngây người như một con gà gỗ.

Dương Túc Phong nhịn không được, vừa buồn cười vừa bực mình, nói:

- Xạ Nhan, ngươi đang làm gì thế?

Xạ Nhan nghiêm trang nói:

- Phong thủ lĩnh, người nói cho chúng tôi biết vị trí và tên của địch nhân, chúng tôi đi tìm y cho y hối hận!

Dương Túc Phong không nén được, quát:

- Vô lại! Ngươi cho rằng các ngươi là thổ phỉ ư? Nơi đây không phải là bến Thượng Hải, không phải xã hội đen, không tới phiên các ngươi làm loạn! Hiện nay ở bên ngoài đang rất lộn xộn, nộ lệ phát động khởi nghĩa, quân đội đang trấn áp, nếu các ngươi đi ra ngoài cũng sẽ bị đám nô lệ nổi loạn bắt lại! Tất cả đều đứng lại, không ai được cử động nhúc nhích!

Vẻ mặt Xạ Nhan tỏ ra không phục nói:

- Phong thủ lĩnh, không lẽ người phải nhịn như thế ư?

Dương Túc Phong vừa rồi lên tiếng quở trách đã hao phí không ít sức lực, thanh âm trầm xuống, nói từ từ:

- Quân tử báo thù mười năm không muộn. Nhiệm vụ lớn nhất của chính ta chính là bình an trở về Mỹ Ni Tư, không phải là ở chỗ này gây rối.

Mông Địch Vưu gật đầu nói:

- Phong thủ lĩnh nói đúng, nhiệm vụ cấp thiết nhất của chúng ta lúc này là trở về Mỹ Ni Tư. Chỉ có nơi đó thì quyền lực của Phong thủ lĩnh mới có thể phát huy, mới có thể thực hiện được di nguyện của chúng ta.

Xạ Nhan tức giận nói:

- Được rồi, nhưng bên ngoài đã xảy ra bạo loạn, chúng tôi có thể nắm vũ khí trong tay để có thể tự vệ chứ?

Dương Túc Phong uể oải nói:

- Sao các ngươi vẫn còn ở nơi này? Sao không đi thuyền đến Mỹ Ni Tư trước?

Dương Cơ Duệ nói:

- Bọn họ không nhìn thấy ngươi, rất lo lắng, quyết ý chờ ngươi bình an quay về lại mới đồng ý đi.

Dương Túc Phong cố gắng mỉm cười, sắc mặt nhợt nhạt. Hắn vừa húp cháo, vừa nói:

- Các ngươi đã quyết định kỹ chưa? Có bao nhiêu người đồng ý đến Mỹ Ni Tư?

Mông Địch Vưu cúi đầu, buồn bã nói:

- Phong thủ lĩnh, tôi thành thật xin lỗi phải báo cáo với người rằng, trong hai trăm ba mươi người chỉ có một trăm tám mươi ba người đồng ý đến Mỹ Ni Tư trước….

Xạ Nhan cũng cúi đầu, thấp giọng nói:

- Chúng tôi cũng chỉ có một trăm bảy mươi bảy người đồng ý đi….

Dương Túc Phong đặt bát xuống, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:

- Mông Địa, Đỗ Cách, cho phép ta xưng hô với các ngươi như thế, còn có Xạ Nhan, các ngươi không cần xấu hổ như thế, vô luận có bao nhiều người đến Mỹ Ni Tư ta cũng sẽ rất cao hứng. Trong suy nghĩ của ta, ta cho rằng chỉ có một phần tư nhân số đồng ý đi trước, nay các ngươi báo số lượng này cho ta, ta thật sự cảm thấy ngạc nhiên vô cùng…

Mông Địch Vưu và Xạ Nhan đều ấp úng nói:

- Đều là do chúng tôi làm việc bất lực….

Dương Túc Phong mỉm cười lắc đầu nói:

- Không, các ngươi làm việc rất tốt, các ngươi không cần tự trách bản thân. Mặc dù các người đều là bộ hạ của ta, thật ra các ngươi cũng chính là ca ca của ta. Ta từ nhỏ đã sống ở Chất Tử phủ kinh đô Ni Lạc Thần, hiểu không nhiều lắm về thế giới bên ngoài. Nhưng ta không phải không biết việc phải tuân theo lời sai khiến của người khác là một nỗi đau lớn. Ta không quan tâm đến nhân số bao nhiêu, ta chỉ cần bọn họ chính thức đồng ý theo ta đến Mỹ Ni Tư.

Mông Địch Vưu và Xạ Nhan đều cúi đầu.

Dương Túc Phong nhếch mép cười, chậm rãi nói:

- Nói thật, nếu ta có lựa chọn khác thì ta cũng không muốn đến Mỹ Ni Tư. Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, ta phải đi.

Đỗ Qua Nhĩ nói với vẻ kích động:

- Phong thủ lĩnh, chúng ta nhất định sẽ khai sáng một thế giới mới ở nơi đó.

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói:

- Có các ngươi trợ giúp, ta tin tưởng vào điều đó.

Mông Địch Vưu vươn tay đặt trước mặt, nói:

- Phong thủ lĩnh, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của người!

Xạ Nhan cũng tương tự, phấn khích đưa tay ra nói:

- Đúng, chúng ta sẽ cùng vượt gian khổ, cùng gánh chịu hoạn nạn, cùng nhau chiến đấu bằng con tim, bằng nhiệt huyết ở Mỹ Ni Tư.

Dương Túc Phong và Đỗ Qua Nhĩ cũng nghiêm trang đưa tay ra, ba bàn tay thô kệch và một bàn tay nhỏ bé mềm nhũn gắn kết vào nhau.

- Phấn đấu vì cộng đồng của chúng ta! – Ba thanh âm vang dội gầm lên.

Đột nhiên, Dương Cơ Duệ hấp tấp tiến vào, thần sắc có chút bối rối, hạ giọng nói:

- Tình thế bên ngoài rất quái lạ, tất cả ngã tư đường đều không thấy người, không biết có đúng là đám nô lệ khởi nghĩa đã giành được thắng lợi hay không?.....

Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng bước chân rầm rập từ ngoài cửa truyền vào, kèm theo đó là tiếng mắng chửi loạn xạ, cánh cửa khách sạn hé lộ ra một đám nô lệ quần áo lam lũ tiến vào, bọn họ tham lam nhìn hết mọi thứ trong khách điếm, chộn rộn rục rịch. Xạ Nhan quát khẽ một tiếng, hơn một trăm chiến sĩ Cung Đô chia làm bốn nhóm, cầm mộc côn trong tay thủ hộ vững vàng. Đám nô lệ ngạc nhìn qua một chút, sau đó quay người rời đi, trong đó có người lầm bầm rằng:

- Con mẹ nó, những kẻ đó sao lại đến nhanh thế nhỉ? Chúng mình chẳng phải là nhóm lao ra sớm nhất hay sao?

Mông Địch Vưu nói với vẻ lo lắng:

- Có vẻ như lần này nô lệ bạo loạn với quy mô không nhỏ, bọn họ đã phá vỡ được sự khống chế của đội hộ vệ, tràn được đến đây. Nếu Điệp Phong Vũ không phái thêm binh đến đây thì sợ rằng trị an sẽ loạn mất…

Quả nhiên y còn chưa nói xon thì bên ngoài đã truyền đến tiếng cướp phá, thanh âm kêu la của nữ nhân bị làm nhục. Tình cảnh hỗn loạn mang theo âm thanh như của ngày tận thế, khiến cho đám quan quân pháo binh tâm tình bất an, duy chỉ có đám chiến sĩ Cung Đô là vẫn bình tĩnh vô cùng. Dương Túc Phong cau mày nói:

- Xạ Nhan, dẫn người ra ngoài xem sao.

Xạ Nhan dẫn theo một loạt Cung Đô chiến sĩ, tiến thẳng ra đường, tiếng đánh nhau vang lên loan xạ, sau đó nhanh chóng quay trở lại, nhíu mày nói:

- Phong thủ lĩnh, tình hình bên ngoài hoàn toàn bất ổn, rải rác khắp nơi đều là nô lệ, hơn nữa tin rằng số đông bọn chúng vẫn còn ở phía sau. Bây giờ cư dân trong thành đều chạy về hướng tây và hướng nam, vật phẩm, đồ đạc đều vứt lăn lóc đầy đường. Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Chưa nói xong thì mọi người đã chứng kiến chủ khách sạn dẫn theo người thân, luống cuống chạy ra cửa, vội vàng tiến về phía tây.

Dương Túc Phong trầm ngâm một chút, sau đó kiên quyết nói:

- Với tình thế bây giờ, chúng ta muốn chạy đi cũng rất khó. Hơn nữa chạy trốn cũng không phải là hành vi mà chúng ta nên làm, chỉ còn cách tìm một chỗ cố thủ, đợi viện quân đến. Trước mắt cần phải sống sót thì mới có cơ hội trở lại Mỹ Ni Tư, các vị có đề nghị gì không? Chúng ta cách viện quân gần nhất bao xa, cần có bao nhiêu thời gian để đến đó?

Mông Địch Vưu trầm giọng nói:

- Theo tôi được biết, nơi đóng quân gần nhất chính là sư đoàn 13 quân trung ương của Điệp Phong Vũ ở phủ Thanh Hà, cũng chính là sư đoàn Phượng Vũ. Bộ binh của bọn họ đến đây ít nhất cũng phải hai canh giờ, kỵ binh thì nhanh hơn một chút, có lẽ chỉ cần một canh giờ để đến. Nhưng Điệp Phong Vũ chỉ có không đến 4000 Long Kỵ binh, có thể sẽ không đơn độc xuất phát một mình.

Xạ Nhan cau mày, tỏ ra không đồng ý nói:

- Đàm nô lệ này đều là tán phát nhất thời, cho dù không cần bộ binh, chỉ dựa vào kỵ binh cũng có thể kiểm soát chiếm được tiên cơ, 4000 Long Kỵ binh đã là quá đủ.

Dương Túc Phong lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không, bạo loạn lần này đã có mưu tính hoạch định từ trước, kẻ đứng sau chính là dư nghiệt của Xích Luyện giáo, một gã tên là Mục Tử Huân….

Mông Địch Vưu không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh, ngạc nhiên nói:

- Không thể nào? Sao lại là y?

Dương Túc Phong tò mò hỏi:

- Ngươi biết kẻ này sao?

Mông Địch Vưu đáp:

- Tôi đương nhiên biết. Trước kia, khi tôi vẫn còn là một tiểu binh bình thường dưới trướng Nhạc Nguyên Soái thì đã biết Mục Tử Huân. Y chính là tâm phúc của lão Thiên Vương năm đó, khi thủ phủ Xích Luyện Thần bị công phá, lão Thiên Vương tự thiêu mà chết, y bảo vệ ấu chúa nhỏ tuổi chạy thoát, từ đó về sau ở đâu thì không rõ. Nhạc nguyên soái cũng chính vì thế mà bị dèm pha rằng không thể diệt cỏ tận gốc. Mục Tử Huân biến mất không lâu thì các nhân vật trọng yếu của Xích Luyện giáo cũng lần lượt biến mất, từ đó Xích Luyện giáo gần như tan biến, không nghĩ ra bọn chúng lại chuyển sang hoạt động bí mật….

Xạ Nhan vội nói:

- Phong thủ lĩnh, nếu chúng ta cố thủ chờ viện quân thì phải tìm nơi có địa hình thuận lợi cho việc phòng thủ, còn phải tìm vũ khí sắc bén hơn nữa, không lẽ ngài muốn chúng tôi cầm trong tay chân bàn để đối phó với người Xích Luyện giáo? Lại còn các huynh đệ pháo binh nữa, bọn họ ngay cả cầm binh khí cũng sẽ rất khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.