Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 957: Chương 957: Cuộc tiến công mùa hè (P5)




Trên khung trung có từng đám mây trắng bay qua, mây trắng dường như được soi bóng trên mặt thảo nguyên, gió nhẹ thôi qua, thảo nguyên nhấp nhô theo chiều gió, mềm mại giống như mái tóc mềm của em bé vừa mới ra đời.

Đối với đại bộ phận kỵ binh quân Lam Vũ mà nói, đây đều là cạnh trượng mà bọn họ chưa từng được thấy.

Bọn họ đều là những chàng trai trẻ tới từ địa khu Mỹ Ni Tư, bình thường nhìn quen non xanh nước biếc, nhìn quen núi non trùng điệp, cũng nình quen những bãi cỏ có diện tích rất lớn, nhưng chưa từng nhìn thấy thảo nguyên bao la. Cái cảm giác phóng mắt bốn phía cũng không thấy bờ, làm cho bọn họ cảm thấy hết sức hưng phần.

Gió mát không bị thứ gì ngăn cản thổi lên trên mặt bọn họ, làm bọn họ cảm thấy sự hùng tráng của đất trời, nếu như không phải bời vì kỷ luật nghiêm ngặt trên chiến trường, bọn họ quả thực muốn há miệng hét lên thật to, để giải phóng sự kích động và hưng phấn ở trong lòng.

Tiêu Thanh Long cúng chưa được thưởng thức qua phong cảnh mỹ lệ của đại thảo nguyên, tất cả mọi thứ của đại thảo nguyên làm cho lòng hắn khoan khoái rộng mở.

Bất quá hiện giờ hắn cũng không có tâm tư mà thưởng thức, hắn càn phải suy tính vạn nhất gặp phải kỵ binh của người Vũ Chân trên mảng thảo nguyên bát ngát này, thì bộ đội kỵ binh của quân Lam Vũ phải có phản ứng như thế nào.

Trên vùng đất của dân tộc du mực, kỵ binh quân Lam Vũ không chiếm được nhiều ưu thế lấm, hắn cần phải thêm thận trọng.

Theo dự đoàn của Tiêu Thanh Long, hẳn là sẽ mau chóng phát hiện ra bóng dáng của kỵ binh người Vũ Chân, vì căn cứ vào tính toán của các tham mưu, thì còn có thời gian một ngày nữa sẽ tới được Tô Ba Nhĩ Đồ.

Tô Ba Nhĩ Đồ là căn cứ cuối cùng của người Vũ Chân, trừ khi bọn chúng chấp nhận rút lui vào sâu tận trong thảo nguyên chốn tuyệt địa mà chỗ não cũng ẩn tàng nguy hiểm chết người, nếu không bọn họ khẳng định sẽ phải quyết chiến với người Vũ Chân ở Tô Ba Nhi Đồ.

Mà trước khi quyết chiến ở Tô Ba Nhĩ Đồ, kỵ binh của người Vũ Chân hẳn sẽ phải thăm dò một chút công lực của kỵ binh quân Lam Vũ.

Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân là lượn vòng trên không trung tới mấy lần rồi, lần nào cũng bay rất cao, hoàn toàn nằm ngoài tầm bắn của súng máy và súng trường của quân Lam Vũ.

Số lượng và số lần xuất hiện của Long Ưng kỵ sĩ không nhiều, xem ra thì chắc chắn là tới trinh sát quân Lam Vũ.

Dựa theo tình huống này mà phán đoán, kỵ binh của người Vũ Chân hẳn là mai phục ở địa phương cách đây không xa, chờ đợi phát động công kích mãnh liệt về phía quân Lam Vũ.

Quả nhiên, ước chừng vào lúc mười một giờ trưa ngày 5 tháng 7, kỵ binh của người Vũ Chân phát động công kích.

Cùng với tiếng vó ngựa vang dội, kỵ binh người Vũ Chân giống như bầy châu chấu ở trên cánh đồng, trong thời gian cực ngắn đã xuất hiện bên sườn của quân Lam Vũ.

Đại thảo nguyên bao la bát ngát, địa thế cũng vô cùng bằng phẳng, chi có những cây cỏ cao cao che đi dấu vết của bọn chúng, nhưng lúc này gió trên đại thảo nguyên đột nhiên lớn hơn, đem toàn bộ cỏ xanh thổi rạp xuống, vì thế kỵ binh mai phục của người Vũ Chân đã hoàn toàn bại lộ hành tung.

Tiêu Thanh Long nâng kính viễn vọng lên, lanh lùng nhìn kỵ binh người Vũ Chân đang càng ngày càng tới gần.

Hắn không thể không thừa nhận, ở phương diện thao túng chiến mã của dân tộc du mục trên thảo nguyên đúng là có chỗ hơn người, ưu thế này kỵ binh của quân Lam Vũ không thể nào bì được.

Nhất là trên vùng thảo nguyên bao la này, nhìn tư thái trên lưng ngựa của người Vũ Chân, quả thực có thể nói là đã kết hợp hoàn mỹ với chiến mã trở thành một thể.

Kỵ binh người Vũ Chân ý đồ dùng chiến thuật nam bắc giáp kích, đẹp bộ đội kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ hoàn toàn chia rẽ, cho nên kỵ binh người Vũ Chân khi phát động tiến công liền chia thành tám phương hướng tiến đến.

Gần như xung quanh bộ đội kỵ binh quân Lam Vũ đều có vô số kỵ binh người Vũ Chân, bọn chúng múa may những thành mã đao hoặc trường mâu lạc hậu, hò hét xông vẻ phía quân Lam Vũ.

Khí thế tiến công của người Vũ Chân vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng kỵ binh Lôi Đình quân Lam Vũ đối diện với loạn phương án tấn công này của người Vũ Chân, sớm đã rõ như lòng bàn tay, cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng đối phó.

Đối diện với kỵ binh người Vũ Chân ùn ùn kéo tới, kỵ binh quân Lam Vũ dựa theo đơn vị từng đại đội, bố trí hỏa lực dày đặc, giữa các liên đội với nhau, chỉ lưu lại một khoảng trống nhỏ, khoảng trống này là cong đường cấp cho người Vũ Chân tiến công.

Nếu như đem đường tiến công của người Vũ Chân hoàn toàn lấp kính, thì hai bên liền chẳng cần triển khai đánh giáp lá cà, chỉ có lưu lại khe hở cho người Vũ Chân, thì chiến mã của người Vũ Chân mới bị ép phải vượt qua khe hở này.

Cuộc chiến lập tức nổ ra.

Trên đại thảo nguyên bao la, người Vũ Chân vung những thứ vũ khí cổ lỗ sĩ ồ ạt kéo tới, bọn chúng không có phục trang chính quy, vũ khí cũng không đồng nhất, hơn nữa đội ngữ tấn công cũng có rất nhiều khe hở, tựa hồ không được huấn luyện nghiêm ngặt.

Nhưng tốc độ tiến tới của chiến mã vẫn rất nhanh, vẫn có sức chấn nhiếp rất lớn, nhất là một số kỵ binh người Vũ Chân còn đeo những chiếc mặt nạ hung dữ, nhìn qua cũng có vài phần khủng bố.

Kỵ binh Lôi Đình quân Lam Vũ đương nhiên là đánh trả mãnh liệt, sùng máy và súng tiểu liên khạc đạn không biết mệt, quật ngã từng mảng kỵ binh người Vũ Chân.

Kỵ binh lôi đình là bộ đội kỵ binh hạng nặng trong kỵ binh của quân Lam Vũ, có hỏa lực vô cùng dữ dội, quan binh phổ thống trang bị toàn là súng tiểu liên hoặc là súng máy, chỉ có một số rất ít trang bị súng ngắm.

Đối diện với hỏa lực dày đặc như thế, kỵ binh người Vũ Chân như đâm đầm vào nồi dầu sôi, không ngừng bốc cháy bỏ mạng.

Trong tiếng súng dồn dập, cỏ xanh trên đại thảo nguyên bị cắt đứt rào rào, cùng với gió nhẹ bay múa.

Thi thể của người Vũ Chân như ruột bông, không ngừng rơi xuống bãi cỏ, chiến mã ngã xuống đất còn theo đá quán tính, lưu lại những dấu vết dài ở trên bãi cỏ.

Máu tưới văng tung tóe máu chóng nhuộm đỏ một một cọng cỏ xanh, sau đó thuận theo lá cỏ nhỏ xuống mặt đất, càng ngày lại càng có nhiều máu tươi đổ xuống, dần dần tụ lại với nhau thành những vũng máu.

Chiến mã tung vó vượt qua những ao máu này, lập tức bắn lên bông hoa máu mỹ lệ.

Rất nhanh, Tiêu Thanh Long liền phát hiện ra sức chiến đấu của người Vũ Chân rõ ràng là thấp hơn của người Tây Mông và người Ngõa Lạp rất nhiều.

Ở phưong diện kỹ xảo chiến đấu và động tác chiến đấu tựa hồ căn bản không được tiếp thụ huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa về mặt ý chí chiến đấu tựa hồ cũng chẳng được kiên cường cho lắm.

Khi kỵ binh người Vũ Chân ở đằng sau phát hiện ra chiến hữu của mình ở phía trước không ngừng ngã xuống, thì bọn chúng đã bắt đầu chùn chân lại rồi.

Người Vũ Chân cũng chẳng tích cực chiến đấu lắm, gặp phải thương vong còn chưa tới một phần mười, tiến công đã bắt đầu trở nên vô cùng thưa thớt rồi, đại bộ phận kỵ binh người Vũ Chân đều chạy quanh ngoài phạm vi súng đạn của quân Lam Vũ bắn tới.

Quan quân của bọn chúng cũng chẳng hề thúc giục bọn chúng tiến công.

Khi kỵ binh người Vũ Chân ngã xuống trong cuộc tiến công càng lúc càng nhiều, thì bọn chúng càng tỏ ra do dự.

Tiêu Thanh Long có chút buồn bực, không biết người Vũ Chân đang chơi cái trò quỷ gì, điều này tựa hồ khác biệt khá lớn với khẩu hiệu mà Tây Lạp Mộc Luân hò hét.

Đối diện với áp lực của quân Lam Vũ, Tây Lạp Mộc Luân công khai tuyên bố, người Vũ Chân sẽ chiến đấu tới người cuối cùng, cho dù người Vũ Chân có tử vong toàn bộ rồi, linh hồn của bọn chúng cũng sẽ gửi gắm vào trong cỏ xanh của đại thảo nguyên, tiếp tục chiến đấu với quân Lam Vũ.

Nhưng từ tình huống trước mắt mà xét, lời nói của Tây Lạp Mộc Luân hiển nhiên là khoác lác, nững tên kỵ binh người Vũ Chân này rõ ràng là đang bảo tồn thực lực của mình.

Tiêu Thanh Long đương nhiên không thể biết được, số kỵ binh người Vũ Chân này căn bản không phải là quân chính quy của người Vũ Chân, bọn chúng bất quá chỉ là mục dân được Tây Lạp Mộc Luân lâm thời vơ lấy, sau đó đem bọn chúng chiếu theo biên chế quân đội nhét vào với nhau rồi ném lên chiến trường mà thôi.

Đội ngũ kỵ binh như vậy đương nhiên lấy đâu ra sức chiến đấu tử tế cho được, huống chi quân Lam Vũ cầm vận, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống hàng ngày của bọn chúng, bọn chúng đâu có tâm tư tiếp tục đối kháng với quân Lam Vũ.

Chiến đấu kéo dài ước chừng hơn một tiếng đồng hồ, thì trên đại thảo nguyên đã không còn bóng dáng của kỵ binh người Vũ Chân nữa.Tốc độ rút lui của kỵ binh người Vũ Chân so với khi bọn chúng tới thì nhanh hơn nhiều lắm.

Kỵ binh quân Lam Vũ thống kê sơ bộ qua chiến quả, phát hiện ra có đại khái chứng một nghìn kỵ binh người Vũ Chân bị giết chết.

Trong màn hỏa lực mãnh liệt vừa rồi mà người Vũ Chân lại có thể chỉ chết có chừng một nghìn người, đúng là một kỳ tích, xem ra bọn chúng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đánh cho có lệ một chút rồi rút lui.

Tiêu Thanh Long chú ý sát sao bầu trời, nhưng thùy chung không hề phát hiện ra bóng dáng của Long Ưng kỵ sĩ.

Theo dự đoán của quân Lam Vũ, khi kỵ binh người Vũ Chân phát động phản kích, Long Ưng kỵ sĩ của bọn chúng đáng lẽ ra là phải xuất động, bời vì Long Ưng kỵ sĩ mới là binh chủng lợi hại nhất của người Vũ Chân, cũng là binh chủng duy nhất có cơ hội gây tổn thất cho kỵ binh quân Lam Vũ.

Không ngờ bọn chúng lại không xuất hiện, làm cho Tiêu Thanh Long cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Vì chuẩn bị để đối phó với Long Ung kỵ sĩ của người Vũ Chân, kỵ binh Lôi Đình của quân Lam Vũ đã làm không ít việc, thậm chí còn chuyên môn tổ chức diễn tập phòng không.

Trong bộ đội của Tiêu Thanh Long, còn trang bị hơn một trăm khẩu súng bắn tỉa có cỡ nòng lớn, mục đích chính là để chuyên môtn đối phó với Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân.

Để cho những tay súng bắn tỉa này có thể thuận lợi giết chết Long Ưng kỵ sĩ, trong huấn luyện thường ngày, Tiêu Thanh Long đã ep cho bọn họ thiếu chút nữa phát điên, nếu như trong cuộc chiến này bọn họ thủy chung không phát huy được hiệu quả, thì khỏi nói là bọn họ sẽ thất vọng và buồn bực như thế nào.

Kỵ binh quân Lam Vũ tiếp tục tiến lên.

Tới buổi chiều, bộ đội của Tiêu Thanh Long một lần nữa gặp phải kỵ binh của người Vũ Chân.

Y như lần trước, khi kỵ binh người Vũ Chân xuất hiện cũng rất oanh loệt, tựa hồ có tới ba bốn vạn người cùng lúc xuất động, làm cho núi rung đất chuyển, nhưng một khi bị hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ sát thương, bọn chúng lập tức rụt vòi lại.

Sau khi chiến đấu chừng hơn một tiếng đồng hồ, kỵ binh người Vũ Chân lại rút lui toàn bộ, lần này nhân số bọn chúng bị tổn thất không tới một nghìn người, bời đa phần thời gian, bọn chúng lởn vởn ở ngoài phạm vi hỏa lực của quân Lam Vũ, có cảm giác như muốn kéo dài thời gian.

Tiêu Thanh Long mau chóng đem tình huống quái dị này báo cao cho Phong Phi Vũ, kết quả hắn mau chóng có được trả lời, thì ra ở hai phương hướng tấn công khác, bộ đội huynh đệ quân Lam Vũ cũng gặp phải tình huống tương tự.

Kỵ binh của người Vũ Chân hơi va chạm một chút là bỏ chạy, có hiềm nghi muốn bảo tồn thực lực, những kỵ binh người Vũ Chân kia sau khi rút lui cũng không chính diện xuất hiện trước mặt quân Lam Vũ nữa, tựa hồ như đã vĩnh viễn biến mất rồi.

Chiều ngày 7 tháng 7, trung đoàn kỵ binh của Tiêu Thanh Long tới được Tô Ba Nhĩ Đồ, kết quả phát hiện trung đoàn kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Không đã tới rồi.

Bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ do Lý Càn Khôn chỉ huy đang tiến hành trò chơi đuổi bắt với kỵ binh người Vũ Chân, tiếng súng kéo dài không ngớt.

Nhìn thấy Tiêu Thanh Long chạy tới, Lý Càn Khôn kiêu ngạo giơ ngón tay cái lên, tỏ ý tốc độ của mình nhan hơn, sau đó xòe tay ra, Tiêu Thanh Long chỉ đành thờ dài, móc ra năm kim tệ ở trong lòng ngực đưa cho hắn, sau đó nhỏ phẹt một bãi nước bọt lên mặt đất, tung người lên ngựa, đi tìm kỵ binh người Vũ Chân xả hận.

Vốn Tiêu Thanh Long khá tin tin vào bản thân, cho rằng kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Khôn xuất phát sau mình tới mấy tiếng đồng hồ, đường hành quân chính là đoạn dễ đi nhất, số lượng kỵ binh người Vũ Chân bố phòng cũng ít nhất, bản thân khẳng định là sẽ tới được Tô Ba Nhĩ Đồ trước, nhưng không ngờ rằng vẫn bị kỵ binh Liệp Ưng của Lý Càn Khôn đánh bại.

Lúc này Tiêu Thanh Long mới hiểu rõ, kỵ binh Liệp Ưng là bộ đội trang bị gọn nhẹ, tốc độ rất nhanh, nếu như gặp phải kỵ binh người Vũ Chân liều mạng kháng cự thì có khả năng sẽ chịu thiệt lớn.

Nhưng kỵ binh người Vũ Chân hiển nhiên chơi trò đánh trận giả, cho nên bọn họ mới đánh tới đây mà không hề gặp trở ngại, tốc độ muốn không nhanh cũng không được.

- Ngươi nói xem, đám kỵ binh người Vũ Chân mà bọn ta gặp được ở chỗ nào rồi? Chẳng lẽ ở đằng sau chơi trò kẹp bánh bao với bọn ta?

Lý Càn Khôn nâng kính viễn vọng lên, nhìn Tô Ba Nhĩ Đồ ở đằng xa.

Kỳ thực Tô Ba Nhĩ Đồ chẳng có tường bao, chỉ là một cái ốc đảo cực lớn, từ trong kính viến vọng có thể nhìn thấy kỵ binh người Vũ Chân đã giàn hàng chuẩn bị chiến đấu, nhưng không phải đám mà bọn họ gặp phải.

- Ngươi cho rằng bọn chúng kẹp nổi sao?

Tiêu Thanh Long không tán đồng, với tố chất và sức chiến đấu của kỵ binh người Vũ Chân mà hắn gặp phải trên đường, cho dù nhân số của bọn chúng lên tới năm mươi vạn, cũng chẳng phải là đối thủ của quân Lam Vũ.

Huống chi chủ lực sư đoàn bộ binh 103 lục quân quân Lam Vũ do Lam Sở Yế suất lĩnh đang tới đây, đối diện với trọng pháo của bộ binh quân Lam Vũ, kỵ binh người Vũ Chân biết khôn thì chạy cho thật xa.

- Bọn chúng không kẹp chúng ta, thì chúgn ta phải kẹp bọn chúng rồi.

Lý Càn Không lạnh lùng nói, rồi hạ mệnh lệnh tiến công với quan quân ở bên cạnh.

- Lần này ta sẽ không thua ngươi đâu.

Tiêu Thanh Long nói với chút không phục, cũng hạ lệnh tiến công với bội đội của mình.

Tiếng quân hào ù ù vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.