Ánh mắt của Phương Phỉ Thanh Sương tức thì trở nên đầy sát khí, dùng khẩu khí không thể nghi ngờ, phẫn nộ dữ dội nói: “Vậy được, hiện giờ ta muốn ngươi lập tức rút quân. Rút ra thật xa khỏi Cao Ninh phủ, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa! Nếu không... nếu không ta giết nó ngay!”
Dương Túc Phong toàn thân run lên, nói theo phản xạ: “Nàng, nàng... điên rồi à?”
Phương Phỉ Thanh Sương đột nhiên lại một lần nữa bật cười, điệu cười làm mỗi một người xung quanh đều cảm thấy vô cùng quái dị, vô cùng khủng bố, giống như một kẻ điên vừa mới từ trong địa ngục bò ra, làm người ta không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng sự điên cuồng của nàng làm mỗi một người cảm thấy run rẩy khiếp sợ, gần như ai cũng có thể nhìn ra được, tâm tình của Phương Phỉ Thanh Sương ở vào trạng thái mất đi khống chế, chỉ nhìn thấy nàng cúi đầu thâm tình vuốt ve bụng của mình, thâm tình lẩm bẩm nói: “Tiểu bảo bối, con có biết không? Cha của con ở ngay trước mặt mẹ con, nhưng y lại không muốn tiếp nhận con. Dương Túc Phong, Cao Ninh phủ là cơ nghiệp cả đời của Ma Ni giáo, mỗi một nguyên lão của Ma Ni giáo bọn ta vì cái căn cứ Cao Ninh phủ này phải trả giá quá nhiều, vô số người hiến đi máu tươi và sinh mạng của mình, mới có được tòa thành Ngọa Hổ của ngày hôm nay. Dương Túc Phong, ta là thành nữ của Ma Ni giáo, ta không thể nhìn Cao Ninh phủ bị hủy diệt trong chiến hỏa. Nhưng, ta hiện giờ không giết nổi ngươi, cho nên ta chỉ có thể thông qua biện pháp này, để ngươi rút quân...”
Lam Sở Yến a một tiếng khẽ bật cười.
Tất cả mọi người đều nghe thấy Phương Phỉ Thanh Sương hoàn toàn mất đi lý trí gầm lên chói tai như phát điên: “Nếu không, ta sẽ hủy nhi tử của ngươi!”
Dương Túc Phong tức thì sắc mặt xám xịt, gần như không cần suy nghĩ cũng gầm lên: “Điều này là không thể được.”
Phương Phỉ Thanh Sương ha hả cười ngất, khuôn mặt tú mỹ tức thì trở nên vặn vẹo, âm lãnh vô cùng nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn nhi tử hay muốn Cao Ninh phủ.”
Sắc mặt Dương Túc Phong nhợt nhạt vô cùng, nhưng trong con mắt lửa cháy bừng bừng, đỏ rực như mắt của con chó sói muốn ăn thịt người, y siết chặt nắm đấm của mình, móng tay đâm sâu vào da thịt, đã nhỏ ra máu nhưng y cũng không hề nhận ra chút nào, tiếp tục nghiêm giọng phẫn nộ gầm lên: “Phương Phỉ Thanh Sương, nàng không nên ép ta như vậy. Nhi tử không phải chỉ của riêng một mình ta, cũng là của nàng nữa! Nàng là mẫu thân của đứa bé! Làm sao nàng có thể làm chuyện như vậy được!”
Phương Phỉ Thanh Sương sắc mặt cũng xạm xịt, căn bản không để ý tới mỗi một người xung quanh nhìn thấy vẻ xấu xí của mình, cười lên điên cuồng hét: “Đúng thế! Ta là mẫu thân của đứa bé! Nhưng, vì cơ nghiệp của Ma Ni giáo, ta không thể làm người mẹ được!”
Dương Túc Phong kịch liệt trấn áp sự phẫn nộ của mình, sắc mặt tím tái giống như sắp nổ tung, hít sâu một hơi, nói từng chữ một: “Nàng... đúng là đồ điên, nàng, chính là một kẻ điên!”
Phương Phỉ Thanh Sương cười lớn, rồi tiếng cười ngưng bặt, rít giọng thét lên: “Đúng đấy, ta là kẻ điên! Ta là kẻ điên! Hiện giờ ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có rút quân hay không?”
Lam Sở Yến đi tới trước một bước, ôn nhu mà thâm tình nói: “Phương Phỉ Thanh Sương, đây là đứa con của cô, không phải là của người khác, cô không thể lấy một sinh mạng vô tội ra làm điều kiện giao dịch! Đây là chuyện vô nhân đạo! Phụ thân của đứa bé có tội, mẫu thân của đứa bé bị điên, nhưng bản thân đứa bé vô tội...”
Phương Phỉ Thanh Sương ánh mắt như điện, lạnh lùng nhìn xoáy vào nàng, đột nhiên bùng phát quát lên: “Ngươi xéo đi! Chuyện của bọn ta không cần ngươi quản! Dương Túc Phong, ta không cần biết nhiều như vậy, ta chỉ cần ngươi lập tức xéo khỏi Cao Ninh phủ.”
Dương Túc Phong cắn chặt răng, chậm rãi nói: “Nếu như ta không xéo, thì nàng sẽ làm thế nào?”
Phương Phỉ Thanh Sương nói từng chữ một: “Sẽ sẽ giết nó.”
Lam Sở Yến đang muốn nói gì, Dương Túc Phong đã đột nhiên mỉm cười, tựa hồ cảm thấy Phương Phỉ Thanh Sương giống như đang diễn kịch vậy, chẳng hề để vào trong lòng chút nào, nhưng thần tình nhẹ nhõm đó chỉ thoáng cái là biến mất, ngay tiếp đó mỗi một người đều nghe thấy y âm trầm chém đinh chặt sắt nói: “Nàng có thể giết nó, nàng có thể giết nó ngay bây giờ, cứ để dưới sự chứng kiến của mấy nghìn người chúng ta, cùng nhau nhìn sự diệt vong của con chúng ta!”
Phương Phỉ Thanh Sương rõ ràng sững sờ, ánh mắt đột nhiên trở nên ngây dại ngạc nhiên nói: “Dương Túc Phong, chẳng lẽ ngươi không phải là người? Ngươi! Ngươi...”
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, sắc mặt tựa hồ còn quyết liệt, còn dứt khoát, còn lãnh khốc vô tình hơn cả Phương Phỉ Thanh Sương, nói một cách nhạt nhẽo không mang theo chút tình cảm nào: “Phương Phỉ Thanh Sương, ta là người, chính bởi vì ta là người, cho nên ta mới không thể chịu sự uy hiếp của nàng, nàng chớ có quên, nàng là mẫu thân của đứa bé, ta là phụ thân của đứa bé. Nếu như nàng giết nó mà không hối hận, như vậy ta cũng không hối hận.”
Nga Nhi Tuyết không thể nhìn tiếp được nữa, cau mày nói: “Dương Túc Phong, ngươi, ngươi, ngươi... nó là cốt nhục của ngươi !”
Dương Túc Phong hít sâu một hơi, không hề che dấu lau đi giọt nước mắt của mình, ngửa mặt nhìn lên trời, chậm rãi nói: “Ta biết chứ, ta hoàn toàn biết, chính bởi vì nó là cốt nhục của ta. Cho nên, ta thà lựa chọn để nó chết, cũng không muốn người dân thường của Tình Xuyên đạo bị người Tây Mông đồ sát, ngươi đừng cho rằng ta rất điên cuồng, cũng đừng cho rằng ta rất vĩ đại. Ta không có lựa chọn nào khác, nếu như ta bởi vì mẹ đứa bé dùng đứa bé ra uy hiếp, mà từ bỏ đánh hạ Cao Ninh phủ. Như vậy, ta sẽ bị toàn bộ dân chúng của địa khu Mỹ Ni Tư phỉ nhổ, từ nay bọn họ sẽ không còn tin tưởng vào ta nữa!”
Phương Phỉ Thanh Sương lại một lần nữa rống lên như điên: “Ngươi vì đám tiện dân kia mà có thể vứt bỏ con của mình, ngươi không phải là người!”
Dương Túc Phong nhìn thật sâu vào trong mắt Phương Phỉ Thanh Sương, thần tình nghiêm nghị nói: “Phương Phỉ Thanh Sương, ta mong nàng chú ý cách dùng từ, ở trên thế giới này, không có tiện dân! Bọn họ đều là cha mẹ cơm áo của chúng ta! Không có sự tồn tại của bọn họ, thì không có sự tồn tại và phát triển của quân Lam Vũ, bọn họ mới là nền móng vững chắc nhất của quân Lam Vũ! Nàng xỉ nhục bọn họ, chính là xỉ nhục quân Lam Vũ! Nàng...”
Phương Phỉ Thanh Sương sắc mặt lúc trắng lúc xanh, căn bản không nghe được vào bất kỳ lời nào của Dương Túc Phong, chỉ gầm lên điên cuồng trong vô thức:” Ngươi! Ngươi! Ta nhổ vào! Dương Túc Phong! Ngươi là con sói đội lốt người! Ngay cả đứa con của mình cũng không thương tiếc...”
Vẻ thống khổ trên mặt Dương Túc Phong thoáng lên một cái rồi mất, lập tức chém đinh chặt sắt cao giọng nói: “Phương Phỉ Thanh Sương! Ta mời nàng rời đi! Nàng là mẫu thân của đứa bé, nàng không có quyền lợi quyết định sinh tử của nó, nếu nàng giết nó rồi, nàng sẽ hối hận cả cuộc đời. Ta là phụ thân của đứa bé, ta yêu con của ta, nhưng ta không thể vì con của mình mà vứt bỏ trăm vạn lão bách tính của Tình Xuyên đạo. Phương Phỉ Thanh Sương, đây chính là câu trả lời của ta, ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai nữa!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Dương Túc Phong xoạt một cái rút bội kiếm thiếu tướng ra, rạch lên ngón tay của mình, tức thì máu văng tung tóe, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất, cùng nước mưa tan vào nhau, hóa thành dòng suối nhỏ màu máu nhàn nhạt, chầm chậm lan ra bốn phía.
Lam Sở Yến giật nảy mình, vội vàng nói: “Phong...”
Dương Túc Phong hai mắt trợn tròn, kiên định mà quyết tuyệt nói: “Ta dùng máu tươi của ta để chứng minh, ta yêu con của mình, nhưng ta càng yêu lão bách tính của Tình Xuyên đạo hơn! Con à, cha xin lỗi con!”
Phương Phỉ Thanh Sương hai mắt cũng trợn tròn, yết hầu co giật kịch liệt, thật lâu sau mới phát ra được mấy chữ: “Dương Túc Phong, ngươi...”
Bỗng nhiên, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối xầm, thân thể tức thì chầm chậm ngã xuống.
Phương Phỉ Thanh Sương đã ngất đi.
Dương Túc Phong vội vàng tiến tới, muốn đỡ nàng dậy.
Nhưng Nga Nhi Tuyết hành động càng nhanh hơn, thân ảnh lóe lên, đã ôm Phương Phỉ Thanh Sương vào trong lòng, hơn nữa đưa tay ra hiệu Dương Túc Phong tránh ra.
Lam Sở Yến nói gấp: “Nga Nhi Tuyết cô nương, xin cô giao cô ấy cho chúng tôi chiếu cố...”
Dương Túc Phong cũng kích động đi tới phía Nga Nhi Tuyết, mong mỏi chờ đợi nàng giao Phương Phỉ Thanh Sương cho mình.
Nga Nhi Tuyết khẽ buông một tiếng thở dài, thần tình tựa hồ có chút cô đơn, lại có chút thống khổ, chậm rãi nói: “Lam Sở Yến cô nương, cô thấy hiện giờ để cô ấy cho các ngươi chiếu cố có thích hợp không?”
Lam Sở Yến ngẩn ra.
Đúng thế! Với trạng thái hiện nay của Phương Phỉ Thanh Sương, có người của quân Lam Vũ tới chiếu cố, thích hợp được sao?
Dương Túc Phong đi tới trước một bước, ánh mắt sáng ngời nhìn Phương Phỉ Thanh Sương hôn mê hồi lâu không thể dời đi, một lúc sau mới trầm lắng nói: “Vậy Nga Nhi Tuyết cô nương, ta xin cô, mong cô chiếu cố tốt cho nàng! Ta... Quỳ xuống xin cô!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Dương Túc Phong quỳ xuống thật.
Ở trên thế giới này, chưa một ai nhìn thấy Dương Túc Phong quỳ xuống trước mặt người khác, hơn nữa lại quỳ trên bùn đất lạnh như băng.
Tron chớp mắt, tất cả mọi người đều đều chết lặng.
Nga Nhi Tuyết cô nương cũng giật này mình, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi... đừng như thế, ta, ta không nhận nổi…”
Dương Túc Phong quỳ trong vũng bùn, tha thiết nói: “Ta biết, ta có lỗi với nàng ấy, nàng ấy có thể giết ta, đền bù cho sai lầm cho của ta. Nhưng, ta không thế lấy tính mạng của bốn trăm vạn lão bách tĩnh Tử Xuyên đạo ra đổi tính mạng của con ta, ta... không phải với nàng ấy!”
Nga Nhi Tuyết cô nương có chút thống khổ nói: “Ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo cô ấy, đừng làm tổn thương đến đứa bé... nhưng điều khác thì ta không thể làm gì được, với tính cách của cô ấy, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nút thắt giữa các ngươi, không phải là ta có thể cởi bỏ được...”
Dương Túc Phong nghẹn giọng nói: “Ta biết, tự ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng ta cám ơn cô.”
Nga Nhi Tuyết gật đầu, ôm Phương Phỉ Thanh Sương, mau chóng rời đi.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt y nhẹ nhàng rơi xuống, tan đi trong gió nhẹ.
Tới tận khi đưa mắt nhìn thân ảnh Nga Nhi Tuyết hoàn toàn biến mất trong bóng tối, Dương Túc Phong vẫn thẫn thờ quỳ trên mặt đất.
Lam Sở Yến vỗ lên bả vai Dương Túc Phong, chua xót nói: “Cô ấy đã đi rồi.”
Lúc này Dương Túc Phong lúc này mới tỉnh ngộ lại, lặng lẽ nhìn bóng đêm phương xa, bỗng nhiên hít sâu một hơi, tung mình lên ngựa, lại một lần nữa rút bội kiếm thiếu tướng hải quân do đế quốc Đường Xuyên ban cho, hướng bốn phía xoay một vòng, nghiêm giọng quát: “Các chiến sĩ của quân Lam Vũ! Vì bốn trăm vạn người dân của Tình Xuyên đạo và Tử Xuyên đạo! Ta yêu cầu các ngươi trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ công chiếm Cao Ninh phủ! Các ngươi có lòng tin làm được không?”
“Có!” Âm thanh của hai vạn tướng sĩ quân Lam Vũ vang vọng trời cao.
Dương Túc Phong đưa bội kiếm thiếu tướng hải quân chọc thẳng về phía Cao Ninh phủ: “Ta hạ lệnh, bắt đầu tấn công!”
Cùng với mệnh lệnh hạ xuống, mấy chục luồng sáng xẹt qua bầu trời đêm, rơi xuống tường thành phủ Cao Ninh, nổ bùng ánh lửa rực rỡ.
Tiếng pháo ầm vang...
Trận chiến đánh chiếm Cao Ninh phủ bắt đầu!