“Bắn cho ta, bắn thật dữ vào, bắn cho chết thì thôi!” Cận Tài hung dữ quát lên, hận không thể đem chiếc thuyền hải tặc này bóp thành bột mịn.
Thế nhưng sự tình trên chiến trường có đôi khi đúng là vô cùng kỳ quái, cũng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liên tục ba rồi bốn lượt pháo kích, đều không thể bắn trúng được chiếc thuyền tốc độ cao buồm hình tam giác kiểu Bắc Hải đã không còn cột buồm kia, ngược lại đạn bắn sượt dày đặc làm cho đám hải tặc trong lúc hoảng sợ trước khi chết ở trên con thuyền đó, rất nhiều tên nhảy vào biển lớn.
Lão Chu nhân viên điều khiển pháo hỏa chăm chú nhìn vào dụng cụ đo khoảng cách, không ngừng điều chỉnh số liệu xạ kích, nhưng thủy chung không bắn trúng trực tiếp được, mỗi lần xạ kích đều chỉ thiếu có một chút xíu, làm cho hắn cảm thấy dường như không thể tin nổi. Trong lòng Cận Tài cũng cực kỳ kinh ngạc, trừ cảm thán con thuyền hải tặc kia khả năng là có thần linh phù hộ ra, thì không còn biện pháp nào nữa, ở trong chiến tranh, có rất nhiều sự việc, đúng là không thể dùng lý thường mà giải thích được.
“Thôi bỏ đi, mặc kệ nó, bắn cái khác đi, bắn dao cạo của ma quỷ ấy.” Cận Tài quyết đoán vứt bỏ chiếc thuyền tốc độ cao buồm hình tam giác kiểu Bắc Hải nửa sống nửa chết kia.
Lão Chu tức tốc di chuyển dụng cụ đo khoảng cách, nhắm chuẩn vào dao cạo của ma quỷ, mau chóng đem môt chuỗi số liệu xạ kích báo ra: “Ba nghìn sáu trăm tám mươi mét, tám trăm ba mươi mật vị.”
Hai giây đồng hồ sau, bốn khẩu pháo cà nông lại một lần nữa phun ra ngọn lửa phẫn nộ, bốn quả pháo đạn mang theo ánh lửa chói mắt, nối đuôi nhau hướng về mục tiêu đánh tới, cuốn lên vô số bọt nước ở bên canh dao cạo của ma quỷ. Đạn pháo không bắn trúng trực tiếp, nhưng đều là đạn bắn sượt trong vòng ba mươi mét, sóng biển do đạn pháo khơi lên làm cho dao cạo của ma quỷ không tự chủ đường rung lắc càng thêm dữ dội, sóng biển bắn tung tóe đem mấy tên hải tặc bên trên sàn thuyền dao cạo của ma quỷ quét thẳng vào trong đại hải, sòng biển quét qua boong thuyền, đem tất cả những đồ lặt vặn cuốn hết vào đại hải.
Dù sao Ba Thác La Mâu không phải là hải tặc tầm thường, khi một trận nước biển lạnh cóng từ trên trời đổ xuống, rưới ướt sủng cả người lão, thì lão lập tức ý thức được chiếc Long Nha chiến hạm này không hề tầm thường. Đây là lần đầu tiên lão nếm mùi xạ kích của hạm pháo có uy lực lớn như vậy trong khi tầm bắn xa như thế.
“Tiến lên hết tốc lực! Ba Thác La Mâu hạ mệnh lệnh với con thuyền của chính mình.
Trước kia, trong mỗi lần tác chiến quy mô lớn dao cạo của ma quỷ luôn ẩn nập ở đằng sau những con thuyền tốc độ cao buồm hình tam giác kiểu Bắc Hải đông nghìn nghịt, chưa từng xuất hiện, cho tới tận khi thời cơ chín muồi hoặc là chiến đấu tiến hành tới thời khắc mấu chốt, nó mới đột nhiên xuất hiện. Tặng cho kẻ địch một đòn dữ dội nhất, đem kẻ địch đánh nát tan tành, sau đó trong cuộc truy kích như hoa rụng trôi sông, phát huy ưu thế về tốc độ của mình một cách trọn vẹn, đem toàn bộ kẻ địch hốt trọn một mẻ.
Hạm đội Bắc Hải của đế quốc Đường Xuyên đã không biết là bao nhiêu lần tổn hại dưới trò này, nên đương nhiên Cận Tài không thể mắc lừa một lần nữa.
“Lão Chu, pháo đạn bắn xa xa ra một chút.” Cận Tài trầm tĩnh nói.
Lão Chu gật đầu, tỏ ý đã hiểu được ý tứ của Cận Tài.
Ý tứ của Cận Tài rất rõ ràng, đó chính là hi vòng có đạn pháo lướt qua cánh buồm bên trên dao cạo cua rma quỷ, đem cánh buồm hoặc là cột buồm của chiếc chiến đấu hạm hải tặc nổi danh về tốc độ này phát hỏng. Không có cột buồm và cánh buồm hoàn chỉnh, tốc độ của dao cạo của ma quỷ liền không cần phải nhắc tới nữa. Đến khi đó, nó chẳng những không đuổi được Long Nha chiến hạm của Cận Tài, mà ngược lại bản thân có khả năng trở thành vật săn.
Thế nhưng, trong mấy lượt pháo kích này, có rất nhiều con thuyền tốc độ cao buồm tam giác kiểu Bắc Hải của hải tặc Ca Âu đã ép tới gần Long Nha chiến hạm số 714, có một số chiếc tốc độ nhanh thậm chí còn tiến vào trong phạm vi khoảng cách một nghìn mét. Từ trong kính viễn vọng Cận Tài đã có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn và con mắt phát sáng của đám hải tặc, còn có cả tóc đầu bện thành những bím tóc nhỏ. Có một số tên ở cuối bím tóc còn buộc một cái xương đầu lâu làm bằng vàng, bọn chúng đúng là nhiều tiền tới mức không còn chỗ để mà tiêu nữa rồi.
Cận Tài trầm tĩnh nói: “Mặc xác bọn chúng đi, chúng ta chuyên môn chăm sóc dao cạo của ma quỷ.”
Lão Chu nghiêm túc gật đầu.
Lâm Từ Luật biết rằng hiện giờ đã tới lúc mình và các bộ hạ của mình biểu diễn rồi.
Để có được độ chuẩn xác xạ kích tốt hơn nữa, Cận Tài chầm chậm giảm bớt tốc độ tiến lên của Long Nha chiến hạm số 714. Đồng thời, điều này cũng là vì để cánh buồm của thuyền không bị tổn hại trong lúc đánh giáp lá cà, Cận Tài ra lệnh thu lại đại bộ phậnn cánh buồm. Nếu như cánh buồm không may gặp phải tổn hại diện tích lớn, thì cho dù trong trận chiến này có giành được chiến đấu thì trong chặng hành trình tiếp theo, cũng sẽ bởi vì nguyên nhân của cánh buồm mà giảm sút tốc độ cực lớn, từ đó gia tăng nguy hiểm bị hải tặc Ca Âu truy kích một lần nữa.
Không phải là Cận Tài sợ chết, bắt đầu từ khi gia nhập hải quân đế quốc Đường Xuyên, thì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng hiến thân, nhưng mà không ngờ rằng bản thân có thể may mắn sống sót được. Bắt đầu từ giây phút đầu kháo Đặc Lan Khắc Tư, hắn lại lần nữa chuẩn bị sẵn sàng đề hi sinh, nhưng nhiệm vụ lần này lại không phải là nộp mạng, hắn phải dùng hết nỗ lực lớn nhất của ban thân. Đem hành khách ở trên chiếc Long Nha chiến hạm này bình an trở về cảng Mễ Luân.
Hắn làm như chẳng hề nhìn thấy những còn thuyền tốc độ cao buồm hình tam giác kiểu bắc hải đang ép tới gần. Hai người Cận Tài và Lão Chu đều chú tâm vào dụng cụ đo khoảng cách và chỉ huy pháo kích. Do nhu cầu phải luân phiên nhau pháo kích, Long Nha chiến hạm số 714 mau chóng ngoặt một vòng lớn trên mặt biển, đem phía mạn thuyền còn lại nhắm chuẩn vào chiến đấu hạm dao cạo của chúng. Các pháo thủ ở bên mạn thuyền này vừa mới tận mắt nhìn pháo kích dữ dội, cho nên trong lòng đều bị kìm nén rất lớn, hiện gờ cuối cùng cũng tới lượt bọn họ rồi, bọn họ quyết tâm phải làm một trận thật hoành tráng.
Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh…
Đạn pháo nối liền không ngớt đem theo ánh lửa chói mắt, dưới ánh trăng mông lung bay về phía con thuyền Ba Thác La Mâu ngồi, đạn pháo bùng nổ xung quanh dao cạo của ma quỷ, những cột nược bị cuốn lây bao vây lấy dao cạo của ma qủy một cách nghiêm ngặt. Rất nhiều cá vàng nhỏ, cá vàng lớn, cua biển, rùa biển v…v.. các loại sản phẩm của biển toàn bộ bị bắn văng lên trên boong thuyền của dao cao của ma quỷ, còn có cả thi thể không toàn vẹn của đám hải tặc bị bắn chết cùng bị bắn hết lên trên boong thuyền, loại cảnh tượng bi thảm hủy thiên diệt địa đó, làm cho đám hải tặc Ca Âu hung hãn cũng không khỏi kinh hãi.
Ba Thác La Mật đột nhiên cảm thấy có chút bất ổn, đầy là một loại hành vi tiềm thức, lão ta cũng chẳng thể nào giải thích được.
Đột nhiên, lão ta cảm thấy thân thuyền của chiến đấu hạm dao cạo của ma quỷ hơi hơi rung lên một cái, tiếp sau đó truyền tới một tiếng sầm nặng nề, giống như là có thứ gì đó bị bắn xuyên qua vậy. Quả nhiên, đám thủy thủ ở bên trên chiến đấu hạm lập tức rơi vào một trận hỗn loạn nho nhỏ. Đám thủy thủ không ngừng chạy xuống phía dưới, tựa hồ như muốn đi cứu trợ tai nạn. Đúng là như thế, một chốc lát sau, có một tên tiểu đầu mục hải tặc tới báo cáo cho Ba Thác La Mâu, mạn thuyền bên trái của chiến đấu hạm Ba Lân Bàng đã bị bẳn thủng một lỗ, nước biến đang ào ào tràn vào, bởi vì lỗ hổng rất lớn, khả năng phải phí không ít thời gian để vá lại.
Nghiêm trọng nhất là, lượng lớn nước biển tràn vào, làm cho dao cạo của ma quỷ không thể tránh khỏi tốc độ giảm sút.
“Lấp chỗ rò đi.” Con mắt Ba Thác La Mâu lạnh như băng tựa hồ muốn đem nước biển Ca ri bê đông lại.
Tên tiểu đầu mục đó tức thì toàn thân run rẩy, vội vàng quay đầu rời đi, hắn sợ hành động của bản thân có một chút chút xíu chần chừ thôi, thì Ba Thác La Mâu sẽ ăn sống nuốt tươi mình, lấy quả tim của mình ra nhắm rượu. Đây chính là chuyện ma quỷ đội mũ rơm thích làm nhất.
Ba Thác La Mâu đúng là có dục vọng móc trái tim của bọn Cận Tài ra nhắm rượu, trong lòng lão âm thầm phát thề, nếu như bắt được người ở bên trên chiếc Long Nha chiến hạm ở trước mắt kia, lão sẽ tự minh dùng đao nhỏ móc trái tim của từng người từng người một bọn họ ra. Trên lên trên boong thuyền sấy khô, để lại sau này từ từ thưởng thức, hải tặc Ca Âu tuyệt đối không cho phép tôn nghiêm của mình gặp phải khiêu khích, đừng nói chi tới thất bại.