Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 711: Chương 711: Để ngựa lại đây (Phần Kết)




Vì sao lại lựa chọn bọn họ.

Bởi vì bọn họ đánh giỏi nhất cũng là chạy giỏi nhất.

Căn cứ vào sự an bài trước đó, bọn họ chỉ có không tới thời gian hai mươi giây thoát khỏi sự tiếp xúc với cung kỵ thủ người Tây Mông.

Hai mươi giây là khái niệm như thế nào?

Đối với cung kỵ thủ người Tây Mông mà nói, hai mươi giây có thể từ ngoài một nghìn mét đánh tới trước mặt kẻ địch rồi.

Rầm rầm rầm …

Phảng phất như bóng đêm trên mặt đất trong chớp mắt bị xé nát, toàn bộ phia tây nam của Nham Long phủ đều bừng sáng, một quầng lửa chiếu rọi lên bầu trời xuất hiện trên mặt đất phía tây nam, giống như ngọn lửa lớn vô biên hoàn toàn bao phủ lên mặt đất. Ngọn lửa lớn ngút trời này càng ngày càng gần, càng ngày càng mãnh liệt, tựa hồ như muốn đem cả mặt đất thiêu đốt.

Sử Lực Uy vừa mới chạy tới vị trí cầu treo, tức thì hít một hơi khí lạnh.

Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông tới rồi.

Thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông giống như một trận lửa lớn hừng hực lan tới.

Một tay kéo một chiến sĩ quân Lam Vũ thiếu chút nữa rơi vào sông hộ thành lên, đẩy hắn vào trong thành, Sử Lực Uy và Tang Đốn tự minh đoạn hậu, đưa những chiến sĩ quân Lam Vũ vừa rồi mới xuất thành vào trong thành, những chiến sĩ quân Lam Vũ bị thương được các chiến hữu quân Lam Vũ cõng ở trên lưng, cũng thành công tới được vị trí cửa thành, làm trái tim treo lên tới cổ họng của Sử Lực Uy cuối cùng cũng được hạ xuống.

Kiểm tra nhân số, không thiếu một ai.

Chốc lát sau, liền nhìn thấy những chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội do Đao Vô phong suất lĩnh đã tới nơi, bởi nhu cầu trang bị gọn nhẹ, bọn họ thậm chí vứt đi cả ba lô, có người thậm chí bởi vì giày dính vào trong bùn đất không rút ra được, vì thế vứt béng luôn cả giày, đi chân trần chạy trở về, có rất nhiều các chiến sĩ của lục quân đặc chiến đội đại khái là bởi vì ngã vào trong vũng bùn nên trên người toàn bộ đều là bùn đất.

“Mau!” Đao Vô Phong không dừng lại một giây phút nào, lao thẳng qua giữa Sử Lực Uy và Tang Đốn, thiếu chút nữa là đụng ngã cả hai tên gia hỏa đó, những chiến sĩ khác của lục quân đặc chiến đội cũng học y theo như vậy, lao thẳng qua giữa hai người, thiếu chút nữa là xô văng cả Sử Lực Uy và Tang Đốn xuống sông hộ thành, may mắn là hai người tóm chặt lấy dây thừng nên mới không bị rơi xuống, nhưng thân thể của Tang Đốn đã treo lơ lửng trên không rồi.

“Các ngươi là lũ khốn kiếp!” Tang Đốn dậm chân chửi bới.

Sử Lực Uy không có thời gian mà chửi người, kéo luôn cánh tay hắn đi, hai người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong cổng thành.

Két két…

Cánh cửa lớn bằng sắt nặng nề chầm chậm đóng lại, đem những mũi tên như mưa bão của người Tây Mông chắn ở bên ngoài cánh cửa sắt, tốc độ của thiết giáp cung kỵ rất nhanh, nhưng cung kỵ thủ người Tây Mông trang phục gọn nhẹ càng nhanh hơn, gần như trong chớp mắt hai người tiến vào cổng thành, cũng xông tới phụ cận cửa thành nam.

Sau khi vào thành, hai người Sử Lực Uy và Tang Đốn đã không khống chế nổi bước chân của mình nữa, ngã sõng soài trên con đường cứng rắn, không còn chút sức lực nào nữa, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Đao Vô Phong và những chiến sĩ của hải quân lục chiến đội sớm đã nằm lăn quay ra cả đống rồi, cũng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, tới ngay một ngón tay cũng không nhúc nhích được nữa.

Thí Phong dẫn một đám chiến sĩ quân Lam Vũ xông tới, không nói một lời kéo bọn họ dậy, chầm chậm đi lại, không cho bọn họ nằm trên mặt đất, trải qua chạy nước rút, bọn họ sức cùng lực kiệt nếu cứ như vậy nằm sấp trên mặt đất sẽ mau chóng xảy ra vấn đề, thậm chí là không thở kịp mà tuyệt khí ra đi ngay tại chỗ cũng không phải là chuyện dọa người khác.

Rầm rầm rầm …

Ở bên ngoài tiếng vó ngựa như sấm nổ truyền tới, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã đánh tới rồi.

“Dẫm chết bọn chúng.” Ai Đức Mông Đa hung tợn nói, trong lòng hắn hả hê vô cùng, ở trong tầm mắt của hắn, vùng đất trốn ở bên ngoài cửa thành nam Nham Long phủ đã bị cung kỵ thủ và thiết giáp cung kỵ thủ đông nghìn nghịt của người Tây Mông chiếm lĩnh hoàn toàn, cho dù quân Lam Vũ có thể biến thành một con kiến nhỏ tí xíu, người Tây Mông cũng sẽ dẫm nát hoàn toàn bọn họ.

“Đường lui của quân Lam Vũ bị cắt đứt rồi.” Mông Đế cũng lạnh lùng nói.

Ở trong chớp mắt thôi, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã hoàn toàn bao vây trùng trùng lấy khu vực phụ cận thành nam, không còn một ai có thể chạy thoát khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp dày đặc đó được nữa.

Thế nhưng, quân Lam Vũ có cần chạy sao?

Vô số thiết giáp cung kỵ và cung kỵ thủ của người Tây Mông tụ tập thành một hải dương nổi sóng ở dưới thành của Nham Long phủ. Từ trên tường thành của Nham Long phủ nhìn xuống dưới chỉ thấy đầu người và chiến mã đông nhung nhúc, căn bản là không nhìn thấy mặt đất.

Dương Túc Phong bình thản nói: “Tất cả hỏa lực, tự do xạ kích.”

Trong chớp mắt, Nham Long phủ tĩnh mịch phảng phất như bùng nổ, vô số ánh lửa từ trên tường thành hoặc là ở bên trong thành bắt ra, chiếu rọi cả bầu trời đêm, những quả pháo đạn mang theo vô số ánh lửa chớp chớp rơi vào giữa cung kỵ thủ của người Tây Mông, bốc lên những cuộn khói, đem thiết giáp cung kỵ bắn tung giống như vòng nước xoáy ở trong biển lớn, bùng một tiếng lên chao đảo tách ra, nhưng trong chớp mặt lại bị khép chặt lại, vô số vòng xoáy đang khuấy động rồi lại vô số lần khép lại.

Triệu Vân Phi - quan chỉ huy pháo binh của sư đoàn 203 chưa bao giờ nhìn thấy một khung cảnh hùng tráng như vậy.

Ở phía sau hắn là đủ mười sáu khẩu pháo trái phá 75 ly xếp thành hàng ở trong quảng trường rộng lớn trong thành, tiếng động pháo trái phá phát xạ làm cho màng nhĩ của hắn bị chấn động vang lên ù ù, pháo binh đang dùng tốc độ nhanh nhất phát xạ, bởi bên cạnh mỗi khẩu pháo đều có đạn dược chất đống như núi, còn có từng thùng nước, đó là dùng để làm lạnh nòng pháo. Dương Túc Phong hạ mệnh lệnh, trong vòng năm phút, mỗi một khẩu pháo trái phá đều phải bắn ra hai trăm quả pháo đạn, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được điều tới đại đội lục quân làm lính hưởng phúc, cho nên mỗi một pháo binh đều giống như phát điên vậy, không ngừng đem pháo đạn nhét vào bên trong nòng pháo.

Ở trước mặt hắn, thì có tới hơn ba trăm khẩu Bách Kích pháo, toàn bộ xếp trên vùng đất trống ở trong cửa thành nam, không một ai có thể tưởng tượng được khung cảnh tráng liệt hơn ba trăm khẩu bách kích pháo xếp thành đội ngũ, hơn nữa lại cùng phát xạ một lúc, nhưng Triệu Vân Phi lại nhìn thấy rõ ràng thực sự, song hắn chỉ nhìn thấy vô số ánh lửa thôi, trong khói súng mịt mù, hắn căn bản là không nhìn thấy hình dáng, ngay cả hình dáng của những pháo binh Bách Kích pháo cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy nòng pháo của chính mình, từng quả đạn pháo nhét vào trong nòng pháo, tiếng của từng khẩu pháo Bách Kích phát xạ căn bản là không thể nghe thấy được, chỉ có thể nghe thấy những tiếng đùng đùng đùng nối tiếp nhau thành một chuỗi tiếng động.

Trong thoáng chốc, khu vực trong bán kinh ba kilomet đối diện với thành nam hoàn toàn bị hỏa pháo bao phủ.

Đối với các chiến sĩ quân Lam Vũ đứng ở trên tường thành Nham Long phủ mà nói, hiện giờ là một cảnh tưởng mà dứt khoát xưa nay bọn họ chưa từng được nhìn thấy, có lẽ là sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa, cho dù là chính Dương Túc Phong dày công bài bố cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng như vậy.

Phụ cận cửa thành nam hoàn toàn là hải dương kỵ binh người Tây Mông, thiết giáp cung kỵ và cung kỵ thủ bình thường của người Tây Mông đông nghìn nghịt chen chúc vào cùng một chỗ, gặp phải pháo hỏa mang tính hủy diệt tới từ quân Lam Vũ bao trùm, không phải là từng tên ngã xuống mà là từng đám từng đám ngã xuống, cho dù là nói cả đám ngã xuống cũng không đủ để hình dung sự mãnh liệt của hỏa pháo quân Lam Vũ, chỉ có thể nói là từng mảng một toàn bộ biến mất. Khu vực pháo hỏa rơi xuống, thiết giáp cùng kỵ và cung kỵ thủ của người Tây Mông từng mảng một biến mất trên mặt đất, lộ ra vùng đất đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.

Khu vực pháo hỏa của quân Lam Vũ bao phủ đã được đo đạc cẩn thận, ở vòng ngoài cùng chính là pháo trái phá, trung tâm chính là Bách Kích pháo, gần nhất thì là ống phóng rốc két, còn cả vũ khí nặng nhẹ của quân Lam Vũ ở trên tường thành, những tên kỵ binh người Tây Mông rơi vào khu vực hủy diệt căn bản là không có phương hướng để bỏ chạy, bất kể là chạy đi tới nơi nào đều cũng sẽ gặp phải pháo đạn rơi xuống. Địa lôi mà bọn Tang Đốn lặng lẽ chôn giấu cũng phát nổ vào lúc này, uy lực phát nổ của địa lôi rất lớn, bốc lên từng đám mây hình nấm, có tên cung kỵ thủ người Tây Mông cả người lẫn ngựa đều bị bắn văng lên bầu trời cao hơn mười mét sau đó nện xuống đánh rầm, đem đồng bạn của mình cùng nện thành một đống máu thịt lẫn lộn.

Kỵ binh của người Tây Mông ở ngoài khu vực hủy diệt, mặc dù nhìn thấy từng quầng lửa sáng, còn cả nhưng đợt sóng nhiệt nóng bỏng, nhưng dưới tác dụng của lực quán tính, bọn chúng cũng chỉ đành tiếp tục theo bản năng xông vào khu vực hủy diệt, tiếp thụ lễ rửa tội của pháo hỏa. Ai Đức Mông Đa điều một hơi ba cái vạn nhân đội. muốn đem mản đất này đạp bằng toàn bộ, nhưng lại không ngờ rằng gặp phải thảm cảnh như thế này, dưới sự cố mật độ cao như thế của kỵ binh, người Tây Mông đừng nói tới đổi phương hướng, cho dù muốn giảm bớt tốc độ cũng là không thể được.

Quan chỉ huy A Đồ La của vạn nhân đội cung kỵ thủ người Tây Mông thậm chí là còn không hiểu rõ đạn pháo của quân Lam Vũ rốt cuộc là từ phương hướng nào tới, đã bị một quả pháo bắn trúng trực tiếp, tức thì nổ tan xương nát thịt, chỉ có roi ngựa buộc sợi dây màu hoàng kim trong tay hắn vẫn còn bay tít trên không trung, cây roi ngựa đại biểu cho thân phận của hắn lúc này ở trong quá trình rơi xuống lại bị hơi nóng của pháo đạn xô văng lên trời, cứ như vậy không ngừng, cho tới tận sau khi chiến đấu hoàn toàn kiết thúc, chiếc roi người màu hoàng kim kia đã biến thành đen xì xì, không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa.

Uỳnh uỳnh uỳnh ….

Từ trên tướng thành Nham Long phủ nhìn xuống, hỏa pháo của quân Lam Vũ giống như một cái lỗ đen khổng lồ, nuốt chửng bất kể một tên kỵ binh người Tây Mông nào lao vào bên trong, chẳng ai có thể nhận ra từng phát pháo đạn đó đều khiến từng vùng phát nổ, quầng lửa chói mắt chiếu lên sắc mặt đỏ bừng bừng của mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ đứng trên tường thành của Nham Long phủ, cuối cùng, đã không ai xạ kích nữa, bởi vì đã không cần xạ kích nữa, chỉ có pháo hỏa vẫn đang không ngừng vang vọng…

Đại tướng quân Mông Đế của người Tây Mông mắt nhìn thảm cảnh như vậy, trong nhất thời không tài nào tiếp thụ được hiện thực tàn không tương phản quá lớn, phun máu ngay tại chỗ, từ trên lưng ngựa ngã cắm mặt xuống, bất tỉnh nhân sự, người bên cạnh hắn vội vàng chạy tới xem xét, phát hiện Mông Đế đã đứt hơi bỏ mình.

“Rút! Rút! Rút!” Ai Đức Mông Đa đau đớn gầm lên, hắn cảm thấy đầu óc đã không còn thuộc về chính mình nữa, chỉ còn lại một mảng trống rỗng, trước mắt cũng chỉ có một cảnh máu me đỏ rực, thế nhưng tiếng pháo nổ rầm rầm của quân Lam Vu hoàn toàn át đi tiếng gầm của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.