Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 66: Chương 66: ĐIỆP VŨ PHONG VÂN (Hạ)




Dương Túc Phong lấy hết bình tĩnh, từ tốn: “Điệp Phong Vũ, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Cô hoàn toàn có thể nắm rõ chuyện lầm lẫn này. Xác nô lệ chất chồng bên ngoài còn chưa đủ chứng minh sao? Nô lệ phản loạn ở phủ Bảo Ứng này không hề có quan hệ gì với ta, ta chỉ muốn mau mau trở về Mĩ Ni Tư, thực hiện chức trách của ta. Cô có thể hình dung được mà, ta có cần phải làm ra chuyện này không? Bạo loạn ở Bảo Ứng phủ có lợi gì cho ta chứ? Bản thân ta…”

Điệp Phong Vũ lạnh lùng ngắt lời hắn: “Không cần nhiều lời, tự ta có cách điều tra!”

Dương Túc Phong ngao ngán thở dài, phiền muộn vô kể. Chưa bao giờ hắn thèm khát có được một khẩu bán tự động 56 trong tay như lúc này. Dù là kẻ nào, chỉ cần ngang ngược không nói lý lẽ với mình, bản thân đều có thể thản nhiên đối phó, không giống như bộ dạng bây giờ, phải nhẫn nhịn ánh mắt ghẻ lạnh và sự lăng nhục của người khác.

“Phượng Vũ tướng quân, cô tuyệt đối đừng để bị lừa! Tên Dương Túc Phong này khả năng là kẻ cầm đầu phản loạn!” Một giọng nói từ xa văng vẳng dội tới, Dương Túc Phong biến sắc, quay đầu lại, hung hăng nhìn kẻ mới tới.

Tổng đốc Phương Xuyên đạo Đường Tư!

Đường Tư vội vội vàng vàng chạy tới, cố gắng che đậy nỗi hoảng loạn trong lòng. Đây là lần đầu tiên Dương Túc Phong thấy thần sắc hắn như vậy, vừa hả giận vừa bồn chồn. Hả giận vì tự nhiên được thấy bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Đường Tư, bồn chồn là vì tràng bao loạn này lại có thể làm cho một kẻ mưu mô thủ đoạn như Đường Tư phải thúc thủ, có thể hình dung quy mô to lớn thế nào. Nhất thời, trong đầu nổi lên trăm ngàn câu hỏi, đứng ngẩn ngơ một chỗ.

“Đường đại nhân, tình hình thực ra là sao?” Điệp Phong Vũ hơi nhíu mày, khẽ hỏi, ngọn roi trong tay vun vút trên mặt đất.

Đường Tư thở phì phò, đáp: “Cực kỳ xấu, trận bạo loạn này rõ ràng có tổ chức. Trước mắt tạm thời chưa biết ai là kẻ chủ mưu sau lưng, bất quá tôi đoán nó có liên quan đến việc vận chuyển nô lệ đến Mĩ Ni Tư! Lượng nô lệ quá đông, dẫn tới mất cân bằng…”

truyenonline.vn

Điệp Phong Vũ cắt ngang: “Đường đại nhân, việc khẩn cấp trước mắt là nói rõ tình hình cho ta nghe, không có suy đoán! Hôm nay nhân mã của ta đến đây không nhiều, bắt giặc trước tiên phải bắt vua, lôi kẻ chủ sử đằng sau ra trước. Bằng không, một khi bạo loạn la rộng, hậu quả không thể nào lường được. Chừng đó, chúng ta mới có thể bình định thành công, tránh xảy ra thương vong quá lớn.”

Đường Tư căm hờn liếc Dương Túc Phong, nghiến răng nói: “Phượng Vũ tướng quân, ta thỉnh cầu cô lập tức bắt giữ vị thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong này lại. Ta hoài nghi tất thảy đều do y ngấm ngầm giở trò, y muốn phóng thích nô lệ Mĩ Ni Tư nên mới cố ý phát động trường bạo loạn này.”

Đôi mắt xanh sẫm của Điệp Phong Vũ tức thì lạnh lẽo kinh người, nhìn Dương Túc Phong chằm chằm, quan sát mọi động tĩnh của hắn, trầm giọng: “Đường đại nhân, hãy nói cụ thể đi!”

Dương Túc Phong tức giận quát: “Đường Tư, ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta! Vốn dĩ ta không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì! Còn chuyện giữa ta và ngươi thế nào, tự bản thân ngươi biết rõ hơn ai hết!”

Đường Tư kích động nói: “Phượng Vũ tướng quân, cô đừng để bị hắn lừa, chính hắn đã giết chết tri phủ Bảo Ứng Mục Thuấn Anh Mục đại nhân…”

Điệp Phong Vũ sửng sốt, roi da trong tay dựng đứng, nhìn Đường Tư chằm chằm: “Hắn giết chết Mục Thuấn Anh?”

Đường Tư gật đầu, căm giận nhìn Dương Túc Phong: “Tên Dương Túc Phong này gan to bằng trời, không có chuyện ác gì không làm. Không những giết chết Mục Thuấn Anh, y còn cưỡng gian Tô Lăng Tuyết – quả phụ của thiếu tướng lục quân Tài Duyên Kỳ. Phượng Vũ tướng quân, cô ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa, hắn thực sự là một tên tiểu nhân xấu xa ti bỉ…”

Dương Túc Phong gầm lên: “Đường Tư, toàn bộ đều là ngươi bày ra hãm hại ta!”

Điệp Phong Vũ trừng mắt nhìn Dương Túc Phong: “Ta chỉ hỏi, ngươi có giết chết Mục Thuấn Anh không?”

Dương Túc Phong cảm thấy máu nóng sôi lên, tức giận đùng đùng: “Đúng, Mục Thuấn Anh là ta giết, nhưng...”

Điệp Phong Vũ hầm hầm nổi giận, quát: “Đừng nhiều lời! Người đâu, giam hắn lại, giao cho Lăng trưởng ban thẩm vấn!”

Bốn tên quân đang vây lấy Dương Túc Phong tức thì động thủ, trói nghiến hắn lại, thế nhưng Dương Túc Phong chẳng buồn phản ứng. Duy có bọn Xạ Nhan là vẫn nắm Ưng Giác trường cung trong tay, từ từ thu hẹp vòng vây nhóm Thanh Nhan Phi Ưng lại.

Điệp Phong Vũ lạnh lùng: “Dương Túc Phong, lệnh cho thuộc hạ của ngươi buông vũ khí xuống, tránh thương vong không cần thiết!”

Dương Túc Phong nhắm mắt lại, thở dài cam chịu: “Xạ Nhan, ta ra lệnh cho ngươi, hạ vũ khí xuống, đừng đối chọi vô ích!”

Nhưng mắt Xạ Nhan đỏ lên, kích động nói: “Phong thủ lĩnh, tôi không thể tiếp nhận mệnh lệnh của ngài. Ngày đó, hoàng hậu Phượng Lam Vũ hạ lệnh cho chúng tôi buông vũ khí, không được phản kháng, kết quả là chúng tôi bị lưu lạc đến bước này. Từ sau khi rời khỏi hoàng cung Y Lệ Nạp, tôi đã thề, tôi không bao giờ chấp nhận mệnh lệnh đầu hàng kẻ địch. Dù là ai ra lệnh đi nữa!”

Dương Túc Phong yếu ớt nói: “Xạ Nhan, bọn họ không phải địch! Chỉ là hiểu lầm thôi!”

Xạ Nhan khăng khăng đáp: "Không cần biết, tôi không cần biết ngài nhận định thế nào là kẻ địch. Dưới con mắt của chiến sĩ Cung Đô chúng tôi, kẻ nào chĩa vũ khí vào chúng tôi thì đó là địch. Mạng sống của chiến sĩ Cung Đô tuyệt đối không để bị người khác uy hiếp…"

Nói chưa dứt, Điệp Phong Vũ bật thốt: “Bắn!”

Gần như cùng lúc, Xạ Nhan cũng khẽ quát lên: “Bắn!”

Dây cung trong tay Thanh Nhan Phi Ưng bật ra, tiếng rên rỉ vang lên đồng loạt. Mỗi chiến sĩ Cung Đô bên trái đều bị xuyên tên vào vai, mấy Thanh Nhan Phi Ưng cũng cùng chung số phận, bị tên bắn vào vai. Thế nhưng đội hình đôi bên không hề rối loạn, vẫn ở vào thế kiếm tuốt cung giương, chỉ có máu không ngừng nhỏ giọt trên đất, bằng chứng cho cuộc đấu mới rồi.

Bản thân Xạ Nhan cũng bị một mũi tên trúng vai, máu chảy như suối nhưng không hề cau mày nhăn mặt, vẫn đứng vững như bàn thạch. Đội quân Thanh Nhan Phi Ưng phía sau tiến lên, một hàng cung tiễn nhắm chuẩn vào chiến sĩ Cung Đô đang bừng bừng tức giận, đầu mũi tên phát sáng xanh lè. Đội quân của Xạ Nhan cũng vừa lắp tên xong, nhằm thẳng vào đối phương. Không khí như đặc lại, gần như mọi người có thể tưởng tượng ra được, lần bắn này chắc chắn là nhằm vào tim đối phương.

Dương Túc Phong trợn mắt gào thét: “Điệp Phong Vũ, cô làm cái gì vậy? Cô lấy quyền gì đả thương thuộc hạ của ta? Dương Túc Phong ta gây thù chuốc oán gì với cô? Sao không phân rõ trắng đen đã động thủ?”

Điệp Phong Vũ lạnh lùng ngó hắn, hờ hững: “Trấn áp bạo loạn là chức trách của ta, nguời bên cạnh ngươi bị nghi ngờ rất lớn… ta nhắc ngươi lần nữa, lập tức kêu thuộc hạ của ngươi buông vũ khí đầu hàng, bằng không, ngươi chỉ có thể gặp lại chúng ở địa ngục thôi!”

Khóe miệng Dương Túc Phong rỉ máu, hạ giọng từ tốn: “Điệp Phong Vũ, ta không biết cô có cừu hận gì với ta. Nhưng cô nên biết, sẽ có một ngày ta bắt cô trả giá gấp trăm lần. Cô căn bản không phải là con người!”

Điệp Phong Vũ cười lạnh, thản nhiên: “Chí ít có ba trăm người đã nói với ta câu đó, nhưng mà ta vẫn sống rất tốt!”

Đường Tư đắc ý cười: “Dương Túc Phong, trước tiên ngươi lo nghĩ đến thân mình đi! Vô cớ giết chết quan viên triều đình, cưỡng bức con gái nhà lành, thậm chí tổ chức tạo phản, mỗi một tội danh đều có thể đem ngươi ngũ mã phân thây. Ngươi còn có hi vọng sống sao? Thiệt là mắc cười!”

Dương Túc Phong trái lại bình tĩnh lạ thường, thong thả đáp: “Đường Tư, ta biết vì sao ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, bất quá, ngươi chắc gì đã được như ý. Đợi ta trở về đến Mĩ Ni Tư, tổ chức lực lượng vũ trang xong, ta nhất định bắt ngươi sống không bằng chết!”

Đường Tư cười ha hả, bình chân như vại: “Đã như vậy, ta sẽ chống mắt chờ coi!”

Điệp Phong Vũ phất tay, mấy trăm binh sĩ đế quốc tay cầm cung tên sẵn sàng, đứng trên tường thành bao vây những người phía dưới. Điệp Phong Vũ hờ hững: “Dương Túc Phong, sinh tử của chúng chỉ chờ một câu nói của ngươi thôi, ngươi tự cân nhắc thiệt hơn đi!”

Dương Túc Phong thở dài lắc đầu, cảm khái: “Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao đế quốc có ngày hôm nay, đều là nhờ có những danh thần lương tướng như cô! Xạ Nhan, bỏ vũ khí xuống, ta không muốn chết mờ ám ở đây!”

Trong mắt bọn Xạ Nhan dường như có lửa, song cuối cùng y cũng vứt trường kiến xuống đất. Các chiến sĩ Cung Đô khác do dự mấy giây rồi làm theo y.

Khóe miệng Điệp Phong Vũ nhếch lên cười lạnh: “Dương Túc Phong, coi như nguwoi thông minh, biết thức thời mới là tuấn kiệt. Bắt chúng lại, canh giữ nghiêm ngặt, kêu thầy thuốc trị thương cho chúng, không được để nguy hiểm tính mạng. Đợi tra xét rõ ràng xong, tên nào cũng phải bị xử tội!”

Sắc mặt Dương Túc Phong trầm lại, không nói câu nào.

Điệp Phong Vũ phất tay, mấy tên Thanh Nhan Phi Ưng lập tức áp giải bọn Xạ Nhan, Mông Địch Vưu đi. Mông Địch Vưu không phản kháng, Xạ Nhan tuy ra sức chống cự nhưng sao chống nổi bọn chúng? Toàn bộ mau chóng bị giải đi.

Bộ hạ vừa mới giành được lại bị giam hãm vào vòng tù tội, Dương Túc Phong cảm giác như bị dao cứa vào tim, trước mắt như có rất nhiều thứ nhấp nháy, trời đất chao đảo, hắn gần như muốn ngã quỵ. Khó khăn lắm hắn mới miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần, hít một hơi, cười khổ: “Điệp Phong Vũ, ta với cô vô oán vô cừu, cô làm vậy là sao? Sao lại chĩa mũi dùi vào ta? Có lý do không thể nói ra à?”

Điệp Phong Vũ thu roi lại, lạnh nhạt: “Thiếu tướng Dương Túc Phong, xin hãy phân rõ công tư. Ta chỉ làm đúng chức trách của ta, đừng có ăn nói hồ đồ!”

Dương Túc Phong không thèm đếm xỉa gì cả, hét lên: “Cô rõ ràng biết bọn họ không phải phần tử phản loạn. Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ cô đều biết, sao còn không chịu tin? Có phải cô mất trí rồi không?”

Ngọn roi trong tay Điệp Phong Vũ đột nhiên thẳng đuột, giống như một ngọn lao, gần như trỏ ngay mũi Dương Túc Phong: “Dương Túc Phong, ngươi nói gì? Có gan thì nói lại lần nữa ta coi!”

Dương Túc Phong căm hờn gạt đầu roi ra, hung hăng nói: “Có gì mà không dám! Điệp Phong Vũ, mi là ả đàn bà biến thái, vốn dĩ là đồ ngu xuẩn! Con mụ ế chồng...”

Chát, Điệp Phong Vũ quất roi xuống người Dương Túc Phong. Hắn tức thì bị roi cuốn lên không rồi rơi bịch xuống đất, làm bể nát một vại nước lớn, toàn thân ướt sũng, nhếch nhác vô cùng.

Điệp Phong Vũ bước lên, chỉ roi vào mặt hắn, lạnh lùng: “Ngươi vừa mới nói gì?”

Dương Túc Phong hoàn toàn phó mặc sống chết, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta nói ngươi là đồ gái già ế chồng! Đồ biến thái!”

Chát, Dương Túc Phong bay thẳng lên trời rồi nặng nề rơi xuống nền đá xanh nghe bịch bịch.

Điệp Phong Vũ gằn từng tiếng: “Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi mới nói gì?”

Dương Túc Phong nằm giữa vũng nước, rên lên đau đớn: “Ta nói ngươi là đồ gái già ế chồng! Đồ biến thái!”

Điệp Phong Vũ rút soạt bội kiếm ra, lướt một đường qua mặt hắn, máu lập tức tuôn ào ạt.

Thế nhưng Dương Túc Phong vẫn ngoan cường đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt tươi cười đầy máu, giọng rên rỉ ngắt quãng: “Ngươi giết ta cũng tốt! Bà cô già biến thái này! Cho dù ta có chết, ở dưới địa ngục ta cũng nguyền rủa ngươi ngàn lần vạn lần, cầu cho ngươi cả đời này cũng không xuất giá được! Ta phải tố cáo với phụ thân ngươi, con đàn bà ngang ngược vô lối...”

Điệp Phong Vũ giận tóe khói, ngực thở phập phồng, lông mày dựng đứng, hằm hằm nói: “Dương Túc Phong, đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”

Dương Túc Phong gắng gượng bò dậy, máu chảy ròng ròng trên gương mặt trắng bệch vẫn đang mỉm cười, thần tình kỳ dị nhìn Điệp Phong Vũ, ngang nhiên nói: “Điệp Phong Vũ, ngươi giết ta không sao nhưng phụ thân ngươi dưới cửu tuyền e rằng không yên ổn đâu. Đế quốc phái ta trở về Mĩ Ni Tư bình định phản loạn, ngươi giết ta là chôn luôn hi vọng cuối cùng của đế quốc về Mĩ Ni Tư. Nếu trong lòng ngươi còn có đế quốc, còn có Mĩ Ni Tư, ngươi sẽ không giết ta!”

Điệp Phong Vũ khinh khỉnh nhìn hắn: “Loại người như ngươi đến Mĩ Ni Tư, trừ việc chờ chết ra thì làm được gì?”

Dương Túc Phong cười ha hả, căm phẫn nói: “Ít nhất ta cũng muốn chết trên đất Mĩ Ni Tư!”

Điệp Phong Vũ tra kiếm vô vỏ, không nhìn hắn, chán ghét nói: “Trong các tướng hải quân ta tiếp xúc, chưa từng có kẻ nào vô lại, thô lỗ như ngươi. So với Đường Lẫm còn khiến người ta căm ghét hơn!”

Dương Túc Phong cũng không chịu tỏ ra kém thế: “Trong số các tướng lục quân ta đã gặp, ngươi là biến thái nhất! May mà ngươi quá xinh đẹp, nếu có cơ hội, một ngày nào đó, ta nhất định phải hưởng thụ ngươi thật đã...”

Điệp Phong Vũ tức giận quát lên: “Người đâu, khóa mồm hắn lại. Nhốt hắn chung với ngựa của ta!”

Lập tức ba bốn tên quân quan nhào tới, tay đấm chân đá liên hồi, đánh Dương Túc Phong ngã lăn ra đất, mãi sau mới túm hắn lôi dậy. Dương Túc Phong cảm giác mình đã nằm trong vũng máu, toàn thân đầy máu sưng vù.

Dương Túc Phong vừa vùng vẫy vừa rống lên: “Điệp Phong Vũ, đợi khi ta dựng nên sự nghiệp, ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp mười lần nỗi nhục ngày hôm nay! Ngươi chờ đó!”

Điệp Phong Vũ cười lạnh, dửng dưng đáp: “Đương nhiên ta sẽ chờ coi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.