“Ngươi phụ trách cản phía sau.” Du Cương vỗ vai Kiếm Khiếu Hàn, tỏ vẻ quyết đoán phát lệnh chiến đấu đến những người còn lại.
Mặc kệ người thanh niên kia là ai, nhưng hắn bị quân đội nước Mã Toa truy kích, thì nhất định quân Lam Vũ cần phải ra tay cứu hắn. Thực sự, dù có hắn hay không có hắn xuất hiện thì cũng chẳng thay đổi gì, chỉ cần quân Lam Vũ chạm trán với quân đội nước Mã Toa, thì nhất định phải lấy máu làm lễ gặp mặt, hai bên không có một bên chết hết thì không dừng chiến, huống gì đây lại là bốn mươi bảy tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa tự động xuất hiện trước họng súng của bọn họ, nếu như không quét sạch bọn chúng, thì đến lúc trở về gặp Dương Túc Phong, y nhất định sẽ cho bọn hắn biết tay.
Ba trăm thước...
Hai trăm năm mươi thước...
Hai trăm thước...
Kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đã rơi vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ.
Người thanh niên đang cưỡi hắc mã kia rất nhanh đã vọt qua trận địa mai phục của quân Lam Vũ, hắn tựa hồ cảm thấy được điều gì, trong lúc cúi rạp người phi như bay vẫn không quên liếc nhìn hai bên một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, sau đó, dường như ghìm bớt tốc độ, dường như hắn đã đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Du Cương biết người thanh niên này đã phát hiện ra sự có mặt của quân Lam Vũ, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, người thanh niên này là bạn hay thù, tạm thời không rõ, nhưng chuyện gấp rút trước tiên là phải tiêu diệt kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, cho nên hắn khoát khoát tay xuống, ra hiệu nổ súng. Kiếm Khiếu Hàn lạnh lùng bóp cò, nòng súng đen ngòm nhắm ngay tên kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa rượt đến gần nhất, hắn lập tức ngã lộn nhào khỏi lưng ngựa, vừa vặn đúng lúc con ngựa của hắn giẫm trúng một ổ gà nên xóc mạnh, thoạt nhìn cứ tưởng hắn ngồi không vững, bị con ngựa đạp trúng ổ gà lồng lên hất xuống.
Các chiến sĩ đội đột kích tiên phong quân Lam Vũ lập tức đồng loạt nổ súng, tất cả hỏa lực đều nhằm vào đội kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa xui xẻo rồi nã đạn giòn giã. Dưới làn mưa bom bão đạn mãnh liệt, đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa hoàn toàn bị một đòn phủ đầu làm cho choáng váng, một chút phản ứng cũng không có. Những kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa dẫn đầu đều bị súng tự động và súng Tiệp Khắc Thức quét xuống chết như ngả rạ, đường đi vô cùng lồi lõm, bọn họ trúng đạn rồi, loạng choạng chẳng khác nào do đường đi không bằng phẳng, ngồi trên lưng ngựa không vững nên ngã xuống, bị chiến mã giày xéo lên, còn những con chiến mã bị trúng đạn, nhìn cứ như thể do đường gập ghềnh quá, bị xóc không chịu đựng nổi nên khuỵu ngã xuống.
Những kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa ở phía sau cùng còn chưa biết có chuyện gì đang xảy ra, đã bị những tay súng bắn tỉa bên Kiếm Khiếu Hàn ngắm bắn liên tục, ngã lộn nhào từ lưng ngựa xuống không kịp rên lên một tiếng. Bởi vì đường đi vô cùng gập ghềnh, lồi lõm, chiến mã xóc nảy rất ghê gớm, bọn họ chỉ cần trúng đạn một cái. Lập tức sẽ bị văng rớt xuống mặt đường, có vài kẻ mặc dù cố sống cố chết ghìm cương ngựa lại, nhưng cũng bị chiến mã hất văng ra, lại có mấy tên ngã nhào cả người lẫn ngựa cùng một chỗ.
Máu tươi phụt ra.
Kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa bị tập kích bất ngờ, đang lúc hoảng loạn không tài nào phán đoán đúng phương hướng của quân Lam Vũ, chỉ có thể rút súng Chấn Thiên lên ngắm về phía trước mà bắn loạn xạ. Bọn họ một hồi bản năng trỗi dậy mới lờ mờ đoán ra quân Lam Vũ đang ẩn nấp trong bụi cỏ, cho nên theo bản năng nổ súng như điên, đạn bay vèo vèo trên đỉnh đầu những chiến sĩ quân Lam Vũ, lau sậy bị đạn cắt đứt phát ra âm thanh bén ngọt đến rợn người.
Sơn Trư mặt lạnh như tiền liên tục nã súng. Nhìn một đám kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa không ngừng ngã gục trước họng súng của chính mình, thấy rõ mồn một đạn găm vào thân thể chúng, máu tươi chảy ra loang lổ. Hắn cảm thấy hưng phấn mãnh liệt. Điều duy nhất mà hắn không hài lòng chính là khẩu Tiệp Khắc Thức trong tay hắn, băng đạn chỉ có ba mươi viên, phải tiết kiệm sử dụng, không thể đã nghiền.
Đột nhiên đúng lúc này, Sơn Trư cảm thấy cương khôi của chính mình bị bắn vỡ mất một miếng, văng tuốt ra phía sau, lực bắn vô cùng mãnh liệt, cho dù là Sơn Trư có thể lực cường tráng là thế, mà cũng không có cách nào chống đỡ. Cương khôi bị trật ra mắc hẹt vào cổ của Sơn Trư, làm cho Sơn Trư nghẹt thở hết ba mươi giây, trong óc trống rỗng, vất vả lắm mới ngồi dậy nổi, vừa ho khan vừa tháo cương khôi xuống nhìn, mẹ kiếp, bên chỗ che tai bên trái của cương khôi đã bị bắn sượt qua làm trầy một vết thật sâu, hiển nhiên, đây là kết quả do đạn súng Chấn Thiên để lại.
“Làm ông mày xém chết!” Sơn Trư lầm bầm mắng, thò tay sờ sờ cái vết đạn kia một chút, thấy vẫn còn nóng muốn phỏng cả tay. Hắn không khỏi âm thầm cảm tạ ông trời, may là đạn bắn trật, nếu như chỉ chệch sang một chút thôi, sợ rằng dù không xuyên thủng được cương khôi thì lực bắn khủng khiếp cũng đủ chấn động làm cho gãy cổ, uy lực của súng Chấn Thiên thực sự không thể khinh thường. Ngơ ngác nhìn sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Kiếm Khiếu Hàn cũng đang cúi đầu mân mê cương khôi của hắn, thì ra trên đỉnh cương khôi của y cũng bị bắn trúng, cương khôi không bị bắn xuyên qua, nhưng bị lõm một vết thật sâu, Kiếm Khiếu Hàn cũng bị chấn động cả đầu, đau đến chảy nước mắt, không kìm được phải ngồi bệt xuống mà quằn quại một hồi.
Trận đọ súng kịch liệt giằng co đúng năm mươi bảy giây thì chấm dứt.
Tiểu đội trưởng Sơn Trư của đội đột kích dẫn theo sáu bảy chiến sĩ thu dọn chiến trường, Kiếm Khiếu Hàn thì đứng trên cao quan sát. Khẩu súng bắn tỉa trong tay hắn dưới ánh mặt trời sắp tắt chiếu rọi vẫn lóe lên lam quang đến rợn người, nhưng Kiếm Khiếu Hàn vẫn không ngừng xoay xoay cần cổ như đau nhức lắm, xem ra di chứng của phát bắn vừa rồi để lại cũng không nhẹ, nếu không có cương khôi che chở, e rằng hắn đã bị bắn vỡ sọ rồi.
Tất cả khẩu súng Chấn Thiên đều bị bọn Sơn Trư thu gom lại, sau đó dùng thủ lưu đạn nổ tan tành hết. Súng Chấn Thiên thoạt nhìn có vẻ rất xấu xí, nhưng uy lực quả thực kinh khủng, nếu so với súng lai phục thì ác chiến hơn nhiều, sau khi toàn bộ súng đã bị phá hủy, những viên đạn của súng Chấn Thiên còn sót lại cũng bị bọn Sơn Trư tìm một cái hố thật sâu chôn xuống, thứ này không thể để lưu truyền rộng rãi, nếu không khẳng định sẽ trở thành vũ khí giết người vô cùng lợi hại.
Người thanh niên kia đã quay ngựa trở lại, trầm tĩnh nhìn từng động tác của quân Lam Vũ, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Du Cương cảm thấy người thanh niên này không phải người bình thường, cho nên bồng súng, thẳng người nghênh đón. Lúc đến gần mới quan sát kỹ, người thanh niên hơi gầy, hơn nữa có quầng thâm quanh mắt, tròng mắt đỏ lên, tựa hồ đã trải qua một thời gian dài mệt nhọc, nhưng từ hắn vẫn toát ra một phong thái áp đảo người đối diện, làm cho người ta vững tin hắn là người tốt. Quân đội nước Mã Toa mặc dù chưa chiếm lĩnh Kim Xuyên đạo, nhưng bọn chúng đã chặt đứt đường lưu thông giữa Kim Xuyên đạo và Kinh đô Ni Lạc Thần, nếu người thanh niên này quả thực đến từ Kinh đô Ni Lạc Thần, thì thật khiến cho người ta ngàn lần bội phục.
“Các ngươi là bộ đội của Dương Túc Phong?” Người thanh niên cất tiếng hỏi, ánh mắt rất sâu xa.
“Đúng vậy, ngươi là ai?” Trực giác mách bảo với Du Cương đối phương có thân phận không đơn giản, nhưng hắn quả thật không nhận ra người thanh niên này là ai. Hắn dồn sự chú ý sang chiến mã của người thanh niên, đây đích thật là một con ngựa tốt, bất luận là vẻ ngoài hay là tố chất bên trong, đều là chiến mã thuộc hàng nhất đẳng. Đội trưởng đội kỵ binh Tiêu Thanh Long và Du Cương khá thân thiết, từ hồi bé đã chơi thân với nhau như huynh đệ, đối với trình độ am hiểu về ngựa. Du Cương có thể vỗ ngực mình không thua kém Tiêu Thanh Long.
“Ta là Đường Hạc.” Người thanh niên thản nhiên nói, thanh âm trầm bồng du dương tựa hồ không nhấn mạnh điều gì đặc biệt, có vẻ vô cùng bình thản.
“Đường Hạc?” Du Cương suy nghĩ một hồi, cái tên này không có gì ấn tượng với hắn. Hắn không biết đây chính là tên của tam hoàng tử điện hạ của đế quốc Đường Xuyên, chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi của đội đột kích thuộc hải quân lục chiến quân Lam Vũ, hắn đối với chuyện chính trị không mấy hứng thú. Rất ít lưu ý, nói đúng hơn, đám binh sĩ bọn họ đối với đế quốc Đường Xuyên đều không có cảm tình nhiều, mà quân Lam Vũ cũng rất ít khi tuyên truyền chính trị, thậm chí rất ít nhắc tới đế quốc Đường Xuyên, mà ngay cả bản thân Thập Tứ công chúa cũng rất ít nhắc tới đế quốc Đường Xuyên, cho nên đối với những người lãnh đạo đế quốc, Du Cương hoàn toàn không biết ai.
Kiếm Khiếu Hàn đang đứng cách đó không xa, ôm súng cảnh vệ, còn đang xoa nắn cổ của mình. Chợt giật mình, ánh mắt thật sâu nhìn Đường Hạc, chậm chạp hỏi lại: “Ngươi chính là ca ca Đường Hạc của Thập Tứ công chúa à?”
Người thanh niên gật đầu nói: “Ân, ta chính là vị Đường Hạc đó.”
Hắn đương nhiên chính là Đường Hạc.
Từ sau khi bị hoàng đế Đường Minh giải trừ tất cả chức vụ, Đường Hạc mừng rỡ thanh nhàn, một mình một người chạy tới Kim Xuyên đạo. Hắn muốn tận mắt chứng kiến Dương Túc Phong kết cục là một kẻ như thế nào. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy thực lực chiến đấu của quân Lam Vũ. Làm một tam hoàng tử tự do tự tại, một tam hoàng tử mà không kẻ nào ở đế quốc Đường Xuyên thèm quan tâm hay chiếu cố, Đường Hạc thường xuyên một mình hành tẩu giang hồ, đối với đường đi nước bước ở Kim Xuyên vô cùng quen thuộc, dọc đường đi đến đây. Mặc dù có tuyến phong tỏa của nước Mã Toa nhưng đều bị hắn dễ dàng vượt qua, chỉ gặp một chút nguy hiểm ở đây mà thôi.
Mặc dù chưa hề gặp mặt Dương Túc Phong. Nhưng Đường Hạc đã hoàn toàn bị thuyết phục trước sức mạnh chiến đấu của quân Lam Vũ. Hắn là người linh động, cảm thấy mình thua kém thì nhất định sẽ tự nhận mình thua kém, tuyệt đối sẽ không khăng khăng không chịu thừa nhận. Chỉ một tiểu đội quân Lam Vũ trong thời gian ngắn ngủi hơn năm mươi giây, đã tiêu diệt được số kỵ binh giáp trụ Mã Toa tương đương quân số của mình, mà những kỵ binh giáp trụ Mã Toa này bị trúng đạn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã về chầu diêm vương rồi. là người tận mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, Đường Hạc không khỏi chấn động.
Cho mãi tới nay, các phương tiện truyền thông ở đế quốc Đường Xuyên đều chưa từng nói lên sự thật về sức chiến đấu của quân Lam Vũ, cho dù ngẫu nhiên có nhắc tới. Cũng chỉ lướt qua, rất sơ lược, cho nên chưa người nào biết được tường tận lực chiến đấu của quân Lam Vũ là như thế nào, đối với chiến tích của quân Lam Vũ, rất nhiều người đều cho rằng chỉ toàn thổi phồng quá mức, bởi vì theo quan niệm của bọn họ, quân Lam Vũ số lượng ít như thế, làm sao có thể đánh bại quân đội nước Mã Toa đông hơn gấp mấy lần như vậy chứ?
Nhưng bây giờ, Đường Hạc đã tin rồi.
Cho dù này đội kỵ binh giáp trụ này của nước Mã Toa có đông hơn gấp bội, thì bọn họ cũng phải nhận lấy vận mệnh tàn khốc như thế, vì lực chiến đấu của quân Lam Vũ quá mạnh.
Bất luận Dương Túc Phong là ai, thì hắn cũng có quyền kiêu ngạo, bởi vì hắn đích thực có cơ sở để mà kiêu ngạo.
Du Cương không biết rằng trong nháy mắt Đường Hạc đã nghĩ đến nhiều chuyện như vậy trong đầu, hắn chỉ là cảm giác được Đường Hạc một mình xuất hiện ở chỗ này, có vẻ quá sức đột ngột, cho nên kinh ngạc nói: “Ngài, ngài đến nơi này làm gì?”
Đường Hạc thản nhiên vừa cười vừa nói: “Ta đến để hoan nghênh Dương Túc Phong.”
Du Cương lắc lắc đầu mấy cái, bộ não của hắn dường như đông đặc lại, chẳng suy nghĩ được gì, Đường Hạc đi nghênh đón Dương Túc Phong ư?
Đường Hạc tại sao lại phải đi nghênh đón Dương Túc Phong?
Trí óc của Du Cương bảo với hắn, vấn đề này đã vượt qua phạm vi trí lực của hắn.
Đường Hạc tiêu sái phất tay nói: “Cám ơn các ngươi đã cứu ta, ta đi tìm Dương Túc Phong đây, tạm biệt!”