Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 6: Chương 6: Đợi thời cơ hành động (thượng)




Thở dài nặng nề, lão nhân dường như bị mất nước, nốc thêm một ngụm lớn, làm rượu dính trên mép trông không sạch sẽ chút nào, ỉu xìu nói tiếp:

“Hiện tại Mĩ Ni Tư chỉ còn là một đống hỗn độn. Loạn dân lúc thì công kích quân chính phủ, lúc thì quay sang ủng hộ. Trong khu vực bọn chúng chiếm cứ, quan viên địa phương và lãnh chúa đều bị cái đám không còn nhân tính đó đồ sát tập thể. Tại vùng Viễn Đông chúng ta có tổng cộng mười bốn lãnh chúa, Tô, Mã, Điền, Tần, Viên, Phó, Lữ, Tân, Dương, Túc, Đoan Mộc, Đổng, Tiết, Kim. Hiện tại Tô, Mã, Điền, Tần, Viên, Phó, Lữ, Tân, các gia tộc đều đã tan thành mây khói. Chúng ta trấn tại vùng Nam Hải, tuy tạm thời không bị ảnh hưởng nhưng đoán chừng sẽ đến nhanh thôi. Hiện tại Mĩ Ni Tư còn sót lại hai sư đoàn biên phòng quân chỉ có thể lui giữ cứ điểm chiến lược Tử Xuyên tỉnh, những địa phương khác đều bỏ mặc, quê hương chúng ta cũng nằm trong số đó. Cho nên, chúng ta không thể trở về, trở về chỉ có một con đường chết.”

Lão cứ nói một câu lại tợp một ngụm rượu, nói chưa xong thì trong bình đã không còn giọt nào. Lão thuận tay ném ra ngoài cửa sổ, giữa đêm khuya tĩnh lặng vọng lại tiếng bình vỡ loảng xoảng, khiến người ta giật mình.

“Cục diện Mĩ Ni Tư vì sao lại thối nát mau như vậy?” Dương Túc Phong sửng sốt. Hắn không nhịn được đưa tay lần mò thánh chỉ trong người, còn có bội kiếm đặt trên đầu gối, ánh mắt u ám mau chóng tắt đi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Cuối cùng, hắn im lặng vuốt mũi, không khí trong thùng xe quả thực không tốt, làm mũi hắn ngứa ran.

“Ta cũng không biết, hình như tất cả đều đã được người ta an bài. Ngủ một giấc tỉnh dậy đã thành ra tình thế không thể thu xếp. Phụ thân ngươi không thể chấp nhận hiện thực, tinh thần sa sút, không lâu sau thì qua đời, chuyện này ngươi đều biết rồi, thiết nghĩ ta không cần phải nói nhiều. Ài, Đường Minh chẳng có ý định tốt đẹp gì đâu, hắn rõ ràng là hạ tử vong thánh chỉ mà, chúng ta bất quá là tử vong lãnh chúa thôi. Cái trò mượn đao giết người này hoàng đế mỗi triều đại đều làm. Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, chúng ta bây giờ đúng là chó săn bị lùa vô cái lò lửa, nếu không đi, dao mổ của chúng sẽ chặt xuống đầu a!” lão lặng lẽ nói, giọng ngập tràn thê lương.

Dương Túc Phong nhếch môi cười lạnh: “Mắc cười! Đường Minh muốn chúng ta chết, chúng ta có thể dễ dàng tìm chết sao? Hắn không tin chúng ta, chúng ta há lại tin hắn à? Trong nhà rốt cuộc là tính toán cái gì? Đánh hay chạy?”

Lão nhân kéo rèm, nhìn sắc trời tối mịt, cay đắng đáp: “Lực lượng của chúng ta quá nhỏ yếu, chiến đấu khẳng định là không có khả năng. Hội nghị gia tộc đã thương lượng xong, trước tiên do ta dẫn ngươi tìm đến một nơi an toàn bên ngoài đế quốc, sau đó bọn họ sẽ bí mật từ Mĩ Ni Tư tìm đến. Ta đang liên lạc với một bằng hữu ở bán đảo Hỏa Long, còn có thành công hay không thì đành trông vào ông trời vậy.”

Dương Túc Phong khe khẽ gục gặc đầu, trầm tư giây lâu, kiên quyết nói: “Nhị thúc, con cho rằng, chỗ dựa của chúng ta là Mĩ Ni Tư, căn cơ của chúng ta đều ở đây, lực lượng cũng ở chỗ này. Chỉ có ở đây mới ngoài tầm tay của hoàng đế Đường Minh, bằng không, vô luận chúng ta trốn đến chỗ nào. Đường Minh đều có thể dễ dàng tóm được chúng ta. Đừng nghĩ di cư đến bán đảo Hỏa Long có thể sống tạm bợ qua ngày, y có thể thông qua quan hệ ngoại giao, đem chúng ta ra xử tử. Lại nói, cuộc sống ăn nhờ ở đậu làm sao tốt được, chỗ nào cũng bị bó buộc. Chỉ có tự lực cánh sinh, xây dựng thế lực của chúng ta mới là đáng tin cậy nhất. nghĩ lại năm xưa, nếu tổ tiên đừng quá nhẹ dạ, vị trí hoàng đế bây giờ chắc gì đã là của Đường gia bọn họ. Hiện tại có cơ hội sửa chữa sai lầm của tổ tông, con thiết tưởng không nên bỏ qua.”

Lão nhân đờ đẫn lắc đầu, không nói thêm gì.

Trầm ngâm một lát, Dương Túc Phong hỏi: “Nhị thúc, người thành thật cho con biết, nhà ta hiện giờ còn bao nhiêu quân có năng lực chiến đấu?”

Lão cười khổ, u ám đáp: "Phong, ta biết ngươi không muốn ăn nhờ ở đậu, muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người. Nhưng mà, ta không thể không nói cho ngươi biết, thật sự là khó lắm khó lắm. Phụ thân ngươi vì tránh đế quốc nghi ngờ, chuốc phiền phức vào mình. Năm đó sau khi ngươi bị cưỡng ép đến kinh thành Ni Lạc đã từng bước từng bước giải tán quân đội, trước khi ông ấy qua đời, quân đội chỉ còn hai ngàn người. Lúc cha ngươi lâm chung còn ra lệnh giải tán toàn bộ, chỉ giữ lại mấy chiếc tàu. Hiện tại, trừ lão Phất Áo Đức còn phụ trách hơn trăm người làm nhiệm vụ hộ viện ra, chúng ta không có bất kì lực lượng vũ trang nào hết."

Dương Túc Phong sững sờ, nắm chặt tay hỏi: "Vì sao lại ra nông nỗi này? Sao phụ thân con lại giải tán quân đội? Chẳng lẽ ông ấy không biết, chỉ có nắm đấm mới là quyền lực chân chính sao?"

Lão phẩy tay, ra hiệu hắn không nên kích động, hít một hơi, yếu ớt cất tiếng: "Gia cảnh nhà ta không còn như trước nữa, căn bản không thể nuôi dưỡng quân đội. Trên thực tế, gia cảnh các lãnh chúa ở Mĩ Ni Tư đều không còn như xưa. Hoàng đế lão gia suốt ngày chỉ nghĩ cách làm suy yếu lực lượng của chúng ta, hạn chế hoạt động của chúng ta. Bọn ta muốn làm gì, quan phủ cũng không chịu phê chuẩn. Tậu ruộng đất, không cho; buôn bán kinh doanh, không cho; xây dựng công xưởng, không duyệt; khai thác mỏ quặng cũng không chịu; cái gì cũng không, bức chúng ta đến chỗ miệng ăn núi lở, khoanh tay chờ chết. Nếu không phải chúng ta có mấy chiếc tàu, làm được mấy vụ mua bán với liên bang La Ni Tây Á chắc nhà ta đã chết đói từ lâu. Mấy năm nay, phụ thân ngươi tâm địa bồ tát, lại tiếp nhận đám người chạy nạn từ khu nổi dậy, rất nhiều công nhân kĩ thuật, cho bọn họ chỗ ăn ở, mỗi ngày đều chi ra rất nhiều. Bọn họ rời khỏi công xưởng, lại không biết làm ruộng, chỉ biết chờ cứu tế, một đám người ăn không ngồi rồi như vậy, cuộc sống tự nhiên là mỗi năm mỗi kém rồi."

Mi mắt Dương Túc Phong giật khẽ, hấp tấp hỏi: "Người nói phụ thân thu nhận rất nhiều công nhân kĩ thuật?"

Lão nhân gật đầu: "Ngày đó ta có ngăn cản ông ấy. Quá nhiều người, có tới cả ngàn, ngàn người chờ cứu tế, chi tiêu thế nào a! Bọn họ lại không có cách tự kiếm tiền, phần đông là công nhân xưởng sắt thép và xưởng giày quân binh. Ài, phụ thân ngươi một đời nhân từ, luôn nghĩ lòng tốt sẽ được người báo đáp, nhưng mà, thế gian có ai nói trước được chuyện gì? Ông trời già lúc đó mắt nhắm mắt mở mất rồi. Phong, sau này nếu có cơ hội trở về Mĩ Ni Tư, ngươi phải nhớ chuyện đầu tiên là kêu lão Phất Áo Đức tống cổ hết đám người đó đi, không thì, chưa hết một tháng, chúng ta lại phải hít không khí tiếp thôi."

Nghỉ một hồi, lão nặng nề nói tiếp: "Lúc hải quân đế quốc hoàn toàn rời khỏi Mĩ Ni Tư, còn đem Bà Châu quân cảng giao cho chúng ta. Quân cảng cùng với xưởng đóng tàu, xưởng sắt thép, xưởng quân giới, xưởng hỏa pháo, xưởng đạn dược, tất tật giao hết cho chúng ta. Trời ạ, ngươi biết gánh nặng đó phiền toái cỡ nào không? Lúc nghe tin, ta thiếu chút thì té xỉu, ba bốn ngàn công nhân với thủy thủ bị bỏ lại. Bọn chúng thì làm được gì? chỉ biết chờ chết. Phất Lai Triệt đáng ghét, Phất Lai Triệt chết bầm…"

Tinh thần Dương Túc Phong phấn chấn đôi chút, khẩn thiết hỏi: "Phất Lai Triệt như thế nào?"

Lão nhân thở dài, ủ rũ: "Ý của ta và mẫu thân ngươi là đem đám công nhân và thủy thủ của Bà Châu quân cảng giải tán hết, vì chúng ta không đủ khả năng chu cấp. Thế mà cái tên Phất Lai Triệt cứ kiên quyết phản đối, nhất định muốn chúng ta lưu đám người đó lại, còn nói sau này sẽ có công dụng rất lớn. Ài, nếu không phải công lao của lão Phất Áo Đức với Dương gia ta không kể hết, ta nhất định tống cái tên con trai bướng bỉnh của lão ra khỏi hội nghị gia tộc."

Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt: "Phất Lai Triệt là nhân tài, chúng ta không thể làm vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.