Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn mấy, lời của Da Trạch Bội Ti đâm thật sâu vào trong thần kinh của hai người. Bọn họ đúng là không nghiên cứu nhiều lắm về bản thân Dương Túc Phong, nhưng, điều này không có nghĩa là bọn họ xem thường đối thủ quân Lam Vũ. Thực tế, một năm nay, bọn họ chưa từng chểnh mảng nghiên cứu về quân Lam Vũ, bọn họ cực kỳ kỵ húy hai chữ thất bại mà Da Trạch Bội Ti nói, không phải là bọn họ mê tín, mà là bọn họ không thể tiếp nhận được.
Liên minh chống quân Lam Vũ không thể chấp nhận thất bại.
Tụ Phong trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tôi cho rằng, mục đích hàng đầu của quân Lam Vũ là bình định Mỹ Ni Tư, sau đó là cả đại lục Y Vân. Dương Túc Phong hiện giờ đã cơ bản bình định được Mỹ Ni Tư và liên bang La Ni Tây Á, mục tiêu tiếp theo chính là địa khu Thái Lan Tư chúng ta rồi. Đây là con đường phải đi y muốn khuyếch trương thế lực, trên lợi ích tồn tại xung đột căn bản với chúng ta, cho nên, chiến tranh là không thể tránh khỏi. Giữa chúng ta và y, chỉ có thể thông qua chiến tranh để giải quyết vấn đề.”
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ hết sứ đồng cảm gật đầu.
Sắc mặt Khắc Lai Mỗ lại không hề có biến hóa, tựa hồ cảm thấy đây sớm là sự thật bày ra rồi, không cần phải nói.
Dạ Trách Bội Ti cười khinh miệt, tấm khăn che mặt mềm mại mong manh khẽ bay lên một cái, bình thản nói: “Sai rồi, các vị sai hết rồi, tầm mắt của mọi người còn quá hạn hẹp. Nếu như chỉ là bình định đại lục Y Vân, cần gì phải trở mặt với nước Mã Toa, ra tay quyết liệt với nước Mã Toa ở đảo Sùng Minh? Nếu như tràng chiếu tranh hiện giờ mục đích chỉ là vì đoạn lấy Tình Xuyên đạo, y cần gì phải đợi tới bây giờ, nửa năm trước thậm chí một năm trước y đã sớm hành động rồi, căn bản không cần đợi các vị tổ chức một cái liên minh mới động thủ? Bành Việt tướng quân, tôi hỏi ông, nếu như thực sự quân Lam Vũ ra tay vào nửa năm trước, ông có năng lực một mình đối kháng với quân Lam Vũ không?”
Bành Vân Vĩ muốn nói lại thôi.
Giọng Bành Việt già nua chua xót nói: “Không thể.”
Tắc Lai Bội Ô nói: “Nữ tế ti, xin thứ cho tôi không cùng quan điểm với cô, ngược lại, tôi cho rằng quân Lam Vũ dùng vũ lực chiếm đảo Sùng Minh, hoàn toàn là vì càng dễ thống nhất đại lục Y Vân, như thế y sẽ không bị kẻ địch bên ngoài quấy nhiễu, có thể chuyên tâm dùng binh với đại lục Y Vân.”
Thác Tư Tháp Áo cũng nói: “Quân Lam Vũ sở dĩ chần chừ không động binh với Tình Xuyên đạo, tôi cho rằng là bởi vì nội bộ của y có vấn đế cần giải quyết. Dù sao bọn chúng ăn một hơi quá nhiều thứ, cũng cần có thời gian để tiêu hóa. Trước khi hòa hợp quan hệ nội bộ, y không thể động thủ với bên ngoài, hiện giờ quan hệ hòa hợp rồi liền bắt đầu đối ngoại thôi.”
Giọng Dạ Trạch Bội Ti bắt đầu trở nên hơi lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Các vị tướng quân, các vị bỏ qua một điểm! Đó chính là vì sao Dương Túc Phong động binh với chúng ta? Chúng ta vì sao đáng để Dương Túc Phong gây chiến như vậy? Chẳng lẽ chỉ bời vì tài nguyên đất đai và tài nguyên nhân khẩu sao? Không, tôi chưa từng cho rằng như vậy?”
Tắc Lai Bội Ô nói : “Trừ hai thứ này ra, tôi không biết còn có thứ gì nữa, có lẽ thực sự y có hứng thú với nữ vương bệ hạ của các cô cũng không chừng.”
Thắc Tư Tháp Áo cũng rất không khách khí nói: “Tế ti đại nhân, căn bản là cô không hiểu chiến tranh.”
Khắc Lai Mỗ trầm giọng nói: “Như vậy, nữ tế ti cho rằng vì nguyên nhân gì làm Dương Túc Phong phát động chiến tranh với chúng ta đây?”
Da Trạch Bội Ti âm thanh không lớn, nhưng nhấn từng chữ rõ ràng, bình thản nói: “Là bởi vì chúng ta uy hiếp tới y.”
Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy lời của nữ tế ti có chút khó lý giải.
Thác Tư Tháp Áo kêu lên: “Là quân Lam Vũ uy hiếp chúng ta mà, chúng ta uy hiếp y khi nào chứ?”
Tắc Lai Bội Ô cũng kêu lên: “Đúng, quyền chủ động chiến tranh luôn nằm trong tay quân Lam Vũ, chúng ta chỉ phòng ngự mà thôi.”
Dạ Trạch Bội Ti chẳng để ý tới ánh mắt sắc bén của mọi người, giống như là mình chỉ là người tới xem náo nhiệt, thoải mái tự nhiên nói: “Tôi nghĩ mọi người hẳn là hiểu, trường chiến tranh này sở dĩ nổ ra, không phải bởi vì quân Lam Vũ uy hiếp chúng ta, mà là chúng ta uy hiếp quân Lam Vũ. Nếu như không phải có sự tồn tại của liên minh chống quân Lam Vũ, quân Lam Vũ căn bản sẽ không để ý tới chúng ta, cũng không có trường chiến tranh này.”
Thác Tư Tháp Áo tức thì cực kỳ phẫn nộ, buột miệng nói: “Nói như vậy là cô cho rằng thành lập liên minh chống quân Lam Vũ căn bản là sai lầm?”
Tắc Lai Bội Ô tựa hồ cũng muốn nổi giận, nhưng bị Khắc Lai Mỗ dùng ánh mắt ngăn lại.
Khắc Lai Mỗ và Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ đều ngầm chặt miệng, tựa hồ nỗ lực điều tiết tâm tình trong lòng.
Dạ Trách Bội Tư như chắng thấy sự tức giận của mọi người, trầm tĩnh nói: “Cá nhân tôi cho rằng như thế.”
Tắc Lai Bội Ô nhìn Tụ Phong, thâm trầm nói: “Tụ Phong cô nương, lời tế ti nói có phải là đại biểu cho ý của vương quốc Ương Già hay không?”
Tụ Phong mặt không chút tình cảm nói: “Đây là ý của bản thân cô ấy.”
Trong giọng nói Tác Lai Bội Ô ẩn chứa phẫn nộ cực lớn, gằn từng chữ một nói: “Vậy thì tốt.”
Dạ Trạch Bội Ti lờ tít Tắc Lai Bội Ô đi, ngược lại giống như có cảm giác như ở thế bề trên, nhìn mọi người trước mặt, lạnh lùng nói: “Các vị căn bản là không hiểu, tâm tư của Dương Túc Phong căn bản không ở trên Y Vân đại lục, hoặc nói cách khác, Y Vân đại lục còn chưa đủ sức hấp dẫn với y. Các vị nghĩ mà xem, các vị có cái gì? Vương quốc Lỗ Ni các vị có cái gì có thể thu hút sự chú ý của y? Lỗ Ni cuồng chiến sĩ à? Nhưng tựa hồ hỏa khí của quân Lam Vũ căn bản không cần chiến sĩ bẩm sinh, sau này huấn luyện bù đắp là được. Lạp Cáp Lôi vương quốc, các vị thế nào? Hỏa khí của các vị ư? Thợ săn rừng thẳm của các vị ư? Tựa hồ hỏa khí của quân Lam Vũ còn lợi hại hơn của các vị, ít nhất thì cũng không kém hơn.”
Khinh miệt nhìn khuôn mặt màu gan lợn của Tắc Lai Bội Ô, Dạ Trạch Bội Ti tiếp túc lạnh lùng nói: “Về phần vương quốc Ương Già chúng tôi, có cái gì chứ, tôi nghĩ không ra, trừ phi y hứng thú với quyền được hưởng đêm đầu của nữ vương bệ hạ, đây là thứ tựa hồ rất hấp dẫn nam nhân, nhưng tôi tiếc rằng không thể không nói với mọi người, nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong cũng không ít, bao gồm cả mỹ nữ có tiếng trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng như đám Tô Phỉ Thải Vi và Tiêu Tử Phong đều biến thành nữ nhân của y, tới ngay cả thập tứ công chúa của đế quốc Đường Xuyên, xem tình hình cũng phải tới Mỹ Ni Tư một chuyến. Nữ vương của chúng tôi mặc dù cao quý mỹ lệ, nhưng còn chưa phải là nhân vật trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, cho nên, các vị thấy chúng tôi có gì có thể thu hút Dương Túc Phong chứ?”
Tắc Lai Bội Ô hung dữ trừng trừng nhìn Da Trạch Bội Ti, tựa hồ đem nàng đối đãi như đối với kẻ địch.
Thác Tư Tháp Áo nói lớn: “Ta không cãi nhau vớ vẩn với cô, nhưng dã tâm quân Lam Vũ muốn tiêu diệt chúng ta là tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ trầm giọng nói: “Nữ tế ti, nếu như quân Lam Vũ không nhìn trúng chúng ta, vậy vì sao lại chủ động động binh với chúng ta?”
Da Trạch Bội Ti thong thả nói: “Các vị cho rằng quân Lam Vũ lần này xuất binh là muốn tiêu diệt các vị, cướp đất đai và nhân khẩu của các vị. Nhưng theo tôi thấy, chưa chắc đã phải thế. Dương Túc Phong xem ra càng muốn dẹp sạch uy hiếp phía sau lưng mình, giống như một người trước khi muốn ra ngoài làm việc luôn phải điều chỉnh tốt chuyện trong nhà đã.”
Tắc Lai Bội Ô lạnh lùng nói: “Vậy chẳng phải cũng như nhau? Cũng là muốn chúng ta thần phục y sao?”
Dạ Trạch Bội Ti nói: “Không cần phải nhất định thần phục quân Lam Vũ, điều Dương Túc Phong lo lắng chỉ là sự uy hiếp ở hậu phương, chỉ cần cái uy hiếp này không còn, quân Lam Vũ sẽ thu binh.”
Tắc Lai Bội Ô đột nhiên cười cười, quái dị nói: “Chẳng lẽ chúng ta nói với Dương Túc Phong, lão đại à, ngài không cần đánh chúng tôi đâu, chúng tôi cũng sẽ không đánh ngài, ngài cứ yên tâm đi…”
Thác Tư Tháp Áo cũng bật cười, tựa hồ thấy hiện giờ sao còn có người ấu trĩ đến như vậy.
Giọng nói của Dạ Trạch Bội Ti đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu như các vị muốn chiến tranh dừng lại, liên minh chống quân Lam Vũ phải giải tán, đây là điều kiện tiên quyết, nếu không quân Lam Vũ tuyệt đối sẽ không ngừng nhịp bước tiến công.”
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ chém đinh chặt sắt nói: “Đây là chuyện không thể.”
Dạ Trạch Bội Ti không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Thác Tư Tháp Áo đột nhiên cười lên, khinh khỉnh nói: “Nữ tế ti, đây chính là phân tích của cô à? Cô có phải là thuyết khách của Dương Túc Phong tới khuyên chúng tôi giải tán liên minh chống quân Lam Vũ hay không? Ta nói cho cô biết, đây là chuyệt không thể! Ta có thể đảm bảo với cô, quân Lam Vũ nhất định sẽ vỡ đầu chảy máu trước mặt chúng tôi!”
Dạ Trạch Bội Ti chỉ yên lặng mà nghe.
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng khẽ lắc đầu, cảm thấy chuyện này quá hoang đường.
Chỉ có Khắc Lai Mỗ thần sắc nghiêm nghị, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Phòng hội nghị chìm trong yên lặng, mọi người sắc mặc mỗi người một vẻ.