Vẻ quan tâm của Bành Vân Vĩ bộc lộ trong từng lời nói, choàng hiểu ra: “Ồ, thì ra là như thế, ta lo lắng phí công rồi! Không biết khi nào nàng mới xuất quan? Rất lâu ta không gặp được nàng rồi…”
Đỗ Tang rõ ràng không khách khí với hắn lắm, dáng vẻ hời hợt lạnh lùng nói: “Chuyện thánh nữ bế quan tu luyện, chỉ có giáo chủ của chúng tôi mới biết được, không bằng ngài đi hỏi giáo chủ chúng tôi đi.”
Những người còn lại đều phát ra nụ cười hiểu ngầm khinh miệt.
Cóc ghẻ muốn ăn thị thiên nga, điên rồi à?
Người ngồi đây ai chẳng biết rằng Phương Phỉ Thanh Sương chính là thánh nữ của Ma Ni giáo, cũng là hoàng hậu tương lai khi Ma Ni giáo lập quốc xưng đế. Bành Vân Vĩ đáng là thứ gì, không ngờ lại dám có ý đồ với Phương Phỉ Thanh Sương, chẳng trách mà Bành gia quân lại thất bại thảm hại ở Tình Xuyên đạo, trong mắt người lãnh đạo của bọn chúng chỉ có mỹ sắc, sao chẳng thất bại?
Bành Vân Vĩ một lúc lâu sau mới ý thức được sự thất thố của mình, ngượng ngùng nói: “Ta chỉ thuận tiện hỏi mà thôi.”
Đỗ Tang chắp tay, thận trọng nói: “Hôm nay tôi không mời mà tới, tin rằng có ý gì mọi người cũng đều đoán được vài phần. Ở thời khắc môi hở răng lạnh này, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi tới đây là đại biểu cho giáo chủ Tuyền Vu Hoằng, muốn cùng mọi người kết minh, đối với trận đại chiến xảy ra ở Tình Xuyên đạo lần này, chúng tôi cũng chú ý mật thiệt. Quân Lam Vũ quá ngang ngược rồi, ngang ngược tới mức không ai có thể nhẫn nhịn được hành vi của y. Giáo chủ của chúng tôi đã hạ lệnh, phái ba đội tuần hành tinh nhuệ nhất, dưới sự suất lĩnh của La Mai Ô tướng quân, xâm nhập vào Tình Xuyên đạo tấn công phía cánh của quân Lam Vũ, nhất định phải đánh nát toàn bộ xương sống của quân Lam Vũ..”
Tụ Phong có chút kinh ngạc: “Đúng là tướng quân La Mai Ô đã suất quân rồi sao?”
Nàng từng cầm quân nhiều năm ở Tình Xuyên đạo, có vài phần hiểu biết với tình hình của Ma Ni giáo, trừ giáo chủ Tuyền Tu Hoằng và thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương ra, đại tướng quân La Mai Ô cũng được tính là người khá có tên tuổi rồi, ông ta vốn là chưởng môn nhất của Mai Ô kiếm phái, thủ hạ cũng có mấy trăm đệ tử, sau này cả kiếm phái đều gia nhập Ma Ni giáo, La Mai Ô cũng theo lẽ trở thành đại tướng quân, đội tuần hành thứ sáu ông ta suất lĩnh, nghe nói là có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong Ma Ni giáo, bình thường đối diện với sự công kích của Bộ Thủ cũng không rơi xuống hạ phong.
Đỗ Tang gật đầu, ngạo nghế nói: “Đương nhiên, bây giờ lúc lúc nào rồi, chúng tôi còn có thể nói dối sao? Chúng tôi đã dùng tới binh lực cơ động còn lại để chi viện cho Tình Xuyên đạo, trợ giúp mọi người cùng nhau tiêu diệt quân Lam Vũ. Đương nhiên, người ngay không nói lời mờ ám, chúng tôi cũng không phải là giúp đỡ không công. Mọi người ngồi đây đều là người hiểu biết, tôi cũng không cần che dấu, nếu như chúng tôi giúp đỡ đánh lui quân Lam Vũ, vậy chúng tôi cũng mời các vị ngồi ở đây, đưa tay giúp đỡ, giúp chúng tôi đối phó với Bộ Thủ…”
Thác Tư Tháp Áo nói oang oang: “Chỉ cần tiêu diệt được quân Lam Vũ, đối phó với Bộ Thủ không có vấn đề gì.”
Khắc Lai Mỗ chậm rãi nói: “Được, chúng ta lại thêm một bằng hữu, để chúng ta cùng chung…”
Lời còn chưa dứt, một quan quân tình báo của quân đội Lỗ Ni vội vàng chạy vào, tới bên tai Khắc Lai Mỗ muốn thì thầm. Từ tiếng bước chân mà đoán, tựa hồ không phả là tin tức tốt, mọi người có mặt đều không khỏi hướng ánh mắt về phía Khắc Lai Mỗ, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì.
Khắc Lai Mỗ không chịu được ánh mắt hoài nghi của mọi người, lớn tiếng nói với quan quân tình báo: “Có tin tức gì, cứ nói lớn lên.”
Quan quân tình báo chần chờ, nhìn mọi người tựa hồ thấy khó mở miệng.
Khắc Lai Mỗ phóng khoáng nói:”Chúng ta hiện giờ đều là minh hữu cùng hội cùng thuyền, có gì mà không tiện nói? Cứ lớn tiếng nói ra.”
Quan quân tình báo nuốt nước bọt, hai chân khép lại, lớn tiếng nói: “Báo cáo tướng quân đại nhân, cảng Lỗ Đạt vừa mới truyền lại tin tức, hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đã đổ bộ thành công lên cảng Lỗ Đạt, Lạp La Tư tướng quân rơi vào trùng vây tự sát thân vong. Quân đội dưới tay hơn một vạn sáu nghìn người bị ép đầu hàng quân Lam Vũ. Đồng thời, chúng tôi còn thu được tin tức, quân trưởng quân thứ 34 Nại Mục Tư suất lĩnh toàn quân 34 một vạn sáu nghìn người cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị, tiếp thụ quân Lam Vũ sắp xếp và biên chế…”
Phòng hội nghị tức thì loạn cả lên, ngay cả người trầm tĩnh như Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ cũng đứng dậy, những người khác càng không cần phải nói nữa.
Bành Vĩ Vân kinh ngạc kêu thất thanh: “A? Quân đội Lỗ Ni không ngờ lại đầu hàng rồi?”
Khắc Lai Mỗ sắc mặt đỏ dừ, biết là mình đã phạm một sai lầm ngu xuẩn, Tắc Lai Bội Ô cũng hận không thể bóp chết quan quân tình báo, đây là chuyện mất mặt nhường nào! Quân đội Lỗ Ni uy chấn thiên hạ không ngờ lại bị quân Lam Vũ đánh đòn phủ đầu, thật sự mất mặt!
Tắc Lai Bội Ô siết nắm đấm, mong chờ nói: “Có tin tức gì tốt không? Dù sao cũng không thể không có chút tin tức gì tốt chứ?”
Hắn hi vọng có thể có chút tin tức để làm bớt đi không khí u ám trước mắt.
Quan quân tình báo nói: “Có một tin tức chúng tôi không biết là tốt hay xấu. Chúng tôi có tin chính xác, chính Dương Túc Phong hiện đang ở cảng Lỗ Đạt.”
Tin tức này lập tức gợi nên sự huyên náo lớn.
Cặp lông mày rậm đen của Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ nhíu lại, thờ phì phò nói: “Dương Túc Phong không ở Tình Xuyên đạo?”
Khắc Lai Mỗ khó tin nói: “Dương Túc Phong… y ở cảng Lỗ Đạt?”
Quan quân tình báo nói: “Vâng, Dương Túc Phong ở ngay cảng Lỗ Đạt, đây là điều quan binh của chúng ta chạy về chính mắt nhìn thấy. Y ở phụ cận bến tàu ở cửa cảng chỉ huy tháo dỡ vật tư, ở lỳ đó hơn một ngày.”
Tác Lai Bội Ô vội vàng khoát tay, bảo quan quân tình báo cút xéo, tránh lại nói ra lời gì đó mất mặt.
Trong phòng hội nghị, mọi người đưa mặt nhìn nhau.
Dương Túc Phong không ngờ lại xuất hiện ở cảng Lỗ Đạt, không thể không làm quân đội Lỗ Ni kinh hoàng run rẩy.
Tắc Lai Bội Ô miệng khô khốc, gượng gạo nói: “Xin lỗi, kế hoạch trước đây của chúng ta phải có cải biến, chúng tôi phải rút một bộ phận binh lực ngăn cản Dương Túc Phong tiếp túc tiến tới trung bộ của nước chúng tôi. Cảng Lỗ Đạt thông với trung bộ của nước tôi, trên đường cũng không có quân đội mạnh đồn trú, vạn nhất bọn chúng đánh thẳng vào Mông Địa Tạp La, chúng tôi sẽ không thể chống lại…”
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ kiên quyết lắc đầu, nói chắn chắn: “ Khắc Lai Mỗ, chúng ta phải thận trọng, tôi dám nói, đây hoàn toàn là kế điệu hổ ly sơn của Dương Túc Phong, mục đích là muốn giảm bớt binh lực chung quanh Tình Xuyên đạo của chúng ta, để quân đội của y có thể đánh thẳng vào…”
Bành Vĩ Vân cũng nói gấp: “Chúng ta không thể mắc lừa Dương Túc Phong! Bọn chúng…”
Khắc Lai Mỗ sắc mặt nghiêm trọng, giọng trầm thấp nói: “Tắc Lai, đi tìm hiểu chi tiết tình hình của cảng Lỗ Đạt.”
Tắc Lai Bội Ô gật đầu, vội vàng rời đi.
Tụ Phong lúc này mới chậm rãi nói: “Cảng Lỗ Đạt cách Mông Địa Tạp La một chặng đường rất xa, chúng ta còn có đủ thời gian để đưa ra phản ứng. Tới lúc cần thiết, vương quốc Ương Già chúng tôi có thể phái thêm ba vạn quân đội giúp quý quốc phòng thủ Mông Địa Tạp La…”
Khắc Lai Mỗ sắc mặt âm trầm nói: “Điều đó thì không cần, chúng tôi ở Mông Địa Tạp La có năm vạn cấm vệ quân, tiểu bộ đội của quân Lam Vũ dù là ba đầu sáu tay cũng không thể tiến vào Mông Địa Tạp La. Nhưng, để cho quân Lam Vũ tới gần Mông Địa Tạp La, làm hoàng đế kinh sợ, bất kể thế nào tôi cũng khó chối bỏ được trách nhiệm, tin rằng các vị cũng hiểu được.”
Ba Nhĩ Tháp Trát Nhĩ tán đồng gật đầu.
Tác Lai Bội Ô rất nhanh trở lại, thấp giọng nói bên tai Khắc Lai Mỗ: “Bộ đội quân Lam Vũ đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, chỉ có một trung đoàn hải quân lục chiến đội, ước chứng hai nghìn người. Ngoài ra còn có một số bộ đội hậu cần, cộng vào cũng không tới ba nghìn người.”
Khắc Lai Mỗ không kìm được mày nhíu chặt, trầm giọng nói: “Quân phòng thủ cảng Lỗ Đạt của chúng ta có bốn vạn cơ mà! Không ngờ lại bị hai nghìn người đánh tan hoàn toàn? Rốt cuộc Tân Khắc Lai Nhĩ làm cái gì?”
Tác Lai Bội Ô càng hạ thấp giọng, thì thào nói: “Tân Khắc Lai Nhĩ bị đại tướng Qua Đức Lý Khắc của người Cách Lỗ Cát Á giết chết rồi… có tin tức nói, người Cách Lỗ Cát Á đã cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị bí mật, muốn thành lập một vương quốc độc lập…”
“A!” Khắc Lai Mỗ thất thanh hô khẽ, hiển nhiên kinh ngạc vô cùng.
Mặc dù Tắc Lai Bội Ô ép giọng xuống nhỏ vô cùng, nhưng trong phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, cho nên những người khác ngồi đây vẫn loáng thoáng nghe thấy một phần nội dung, đều cảm thấy một tiền cảnh u ám. Nếu như là ngày trước, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á phát sinh nội loạn, bọn họ sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hiện giờ…
Khắc Lai Mỗ phất tay, bảo Tác Lai Bội Ô tiếp tục đi nghe ngóng chi tiết chuyện đã xảy ra, hắn chẳng muốn chuyện xấu trong nhà của Lỗ Ni Lợi Á đều bị người ngồi đây biết rõ. Đồng thời, chuyện phát sinh trong nước làm hắn không thể tiếp túc suy nghĩ có hiệu quả.
Thời gian gần tới bữa trưa, Khắc Lai Mỗ dứt khoát tuyên bố tan hội, buổi chiều lại thảo luận lại lần nữa.
Thình lình tiếng cảnh báo gấp gáp vang lên, tiếp theo đó là tiếng cồng cảnh báo.
Kẻ địch tới rồi.
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều đưa mắt nhìn nhau, rồi liền sau đó rảo bước chạy ra khỏi phòng hội nghị, sau đó lên tường thành, ở sau lưng bọn họ, quân đội từng người bắt đầu vội vàng nối đuôi nhau lên tường thành, chuẩn bị chiến đấu.
Mấy người đứng trên thành lâu, chỉ thấy trên mặt đất phía tây bắc, thấp thoáng xuất hiện một dải màu lục, trong đồng ruộng nhìn không rõ lắm, nhưng theo dài màu lục ngày càng gần, mặt đất tựa hồ cũng bắt đầu chấn động. Sau lưng dải lục tựa hồ có bụi mù cuốn lên, che mây lấp trời.
“Kỵ binh của quân Lam Vũ.” Có người nhỏ giọng nói.
Mười giây sau, dải màu lục phát triển thành một mảng hải dương màu lục, cuốn về phía Phụ Ninh phủ.
Nhìn từ kính thiên lý, đúng là kỵ binh của quân Lam Vũ, bọn chúng không có mã đao, chỉ có súng trường Mễ Kỳ Nhĩ ngắn ngủn, quân phục màu xanh thẫm dưới ánh mặt trời chiếu rọi nổi bật vô cùng, mũ sắt, quần áo ngụy trang, súng tự động, tất cả đều là độc quyền của quân Lam Vũ. Bọn chúng giống như thủy triều, thế không thể ngăn cản. Cờ sư thứu màu lam tung bay trên cao xen giữa đội ngũ kỵ binh, cho người ta một loại cảm giác chót vót sừng sững.
Cho dù với công phu trấn định của Khắc Lai Mỗ, cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Quân Lam Vũ tới quá nhanh!