Trên suốt cả đường đi, Tiêu Phật Trang tiếp tục nghe thấy tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, từ bên song cửa của xe ngựa, nàng có thể nhìn thấy rất nhiều binh sĩ đội cận vệ hoàng cung nước Mã Toa đang tập hợp, quan chỉ huy của bọn họ là Tiêu Bất Bại đang hô hào đối với những binh sĩ của mình, khích lệ sĩ khí của bọn họ, nhưng bọn họ muốn thông qua phương pháp nào để đánh bại hải quân lục chiến dội quân Lam Vũ đổ bộ, Tiêu Phật Trang không hề biết.
Xét theo thực tế địa hình đặc thù của Niết La Tây Kinh, dựa vào núi kế ngay biển, dễ thủ khó công, cho nên quân đội nước Y Lan không có bộ đội đồn trú ở Niết La Tây Kinh, chỉ có chừng ba vạn binh sĩ của đội cận vệ hoàng cung.
Lòng trung thành của đội cận vệ hoàng cung thì không cần phải lo lắng, bọn họ đã bị trải qua rất nhiều lần tẩy não, đã trở thành người máy chỉ biết chấp hành mệnh lệnh làm hoàng thất yên tâm nhất, điều duy nhất phải lo nghĩ chính là sức chiến đấu của bọn họ.
Ở trong thời đại hòa bình kéo dài, trong quan niệm của Tiêu Phật Trang, tác dụng của đội cận vệ hoàng cung chỉ giới hạn ở việc nghi lễ, bọn họ xưa nay chưa từng trải qua chiến đấu, bình thường huấn luyện cũng chỉ ngả về phương diện nghi lễ, nếu như nói về dáng đứng tiêu chuẩn nhất, bước đi chỉnh tề nhất, thì đội cận vệ hoàng cung tất nhiên có thể kiêu ngạo, nhưng nói tới đánh trận, thật sực là không dám khen ngợi, dùng lời của chiến thần Tiêu Nam quân đội nước Y Lan mà nói, tác dụng của đội cận vệ hoàng cung chỉ có hai chữ: trang trí.
Tới ngay cả Tiêu Phật Trang cũng cảm thấy, nếu muốn dựa vào đội cận vệ hoàng cung để kháng cự lại hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ như lang như hổ kia căn bản là không có khả năng.
Nhưng hiện giờ trừ đội cận vệ hoàng cung của hoàng thất nước Y Lan ra, thì Niết La Tây Kinh còn có thể dựa vào ai được nưa đây? Quân đoàn Bạch Lộ và quân đoàn Ngân Thứu ở tiền tuyến khẳng định là không thể điều lại được rồi, quân đoàn Hắc Ưng ở bên cảnh phía nam cũng không thể điều trở về được, nước xa không thể cứu được nữa gần, có lẽ ngay cả bản thân đội cận vệ hoàng cung cũng không ngờ rằng, lịch sử lại đem trách nhiệm nặng nề như thế này đặt ở trên người bọn họ.
- Tiểu thư, hoàng cung rất an toàn, có nhiều quân đội như vậy, chúng ta không cần phải lo lắng đâu.
Tử Mân tuổi còn quá nhỏ, còn chưa được nếm trải tư vị tàn khốc của chiến tranh, đối với sự xuất hiện của quân Lam Vũ tỏ ra không lo lắng chút nào, ngược lại còn an ủi Tiêu Phật Trang.
- Ngươi thì hiểu cái gì? Câm mồm lại!
Tiêu Phật Trang lần này thực sự nổi giận rồi, thời khắc sống chết còn coi thường quân Lam Vũ, đúng là chết còn chưa đủ! Nếu như hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ thực sự đổ bộ, thì dùng ba vạn binh sĩ của đội cận vệ hoàng gia này còn chưa đủ nhét vào kẽ răng cho người ta.
Mạc Lạc Tạp là tòa thành thị lớn cỡ nào, bất kể là diện tích hay là nhân khẩu đều lớn hơn so với Niết La Tây Kinh tới mấy lần, kết quả bị quân Lam Vũ nói san bằng là san bằng, đó là chuyện khủng bố nhường nào, mấy trăm vạn quân đội nước Mã Toa ngay cả cơ hội đánh rắm cũng chả có, đem so ra thì Niết La Tây Kinh có đáng là cái gì.
Tử Mân phát hiện ra tiểu thư đã thực sự nổi giận rồi, vội vàng ngậm miệng lại, bất quá con mắt của cô bé vẫn cứ chớp liên tục, Tử Mân tuổi còn quá nhỏ, không làm sao hiểu được, quân Lam Vũ có thể khủng bố như thế sao? Cái tên Dương Túc Phong kia thực sự khó đối phó như thế sao? Nhưng nhìn trong bức ảnh, thì y tựa hồ là một người rất là hiền lành cơ mà! Nếu như y mà đứng cạnh tiểu thưu, lại còn rất xứng đôi …
Tiêu Phật Trang căn bản không hề biết thiếp thân thị nữ của mình lúc này đang suy nghĩ tới chuyện xấu xa nhất, trong đầu của nàng quanh đi quẩn lại đều chỉ là ý nghĩ, làm sao hải quân quân Lam Vũ lại có thể chạy tới được ngoài khơi Niết La Tây Kinh? Tới từ phía nam ư? Hay là tới từ phía bắc?
Nếu như là tới từ phía nam, thì như vậy hải quân của quân Lam Vũ cần phải đi vòng qua cảng Kim Lan, vòng qua mạng lưới cảnh giới của hải quân của nước Nhược Lan, nước Y Lan và nước Mã Toa, vậy thì đám hải quân đó của quân Lam Vũ thực sự quá lợi hại, có thể dùng cách hình fung thủy ngân đổ xuống đất, không lỗ hổng nào không chui lọt được.
Nếu như tới từ phương bắc, thì cần phải vòng qua quần đảo Đại Cáp Mã, vòng qua hải tặc Ca Âu, nhưng hải tặc Ca Âu có thể khoanh tay ngồi nhìn cho hải quân quân Lam Vũ đi vòng qua quần đảo Đại Cáp Mã sao?
Tiêu Phật Trang càng nghĩ càng hồ đồ, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, thậm chí cuối cùng còn dự đoán liệu hải quân quân Lam Vũ có phải là từ trên trời bay xuống, còn Dương Túc Phong tựa hồ cũng biến thành bồ tát xé bỏ lớp ngụy trang, hung dữ nhảo bổ vào vũ nhục nàng….
Khi trờ về tới hoàng cung, Tiêu Phật Trang gần như phải được nữ quản gia bế xuống xe, nàng đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, Tiêu Bang hoàng đế nước Tiêu Bang vừa vặn đi quan sát tình hình trở về, phát hiện ra đại nữ nhi của mình không ngờ lại bị dọa cho sắc mặt trắng bệch cứ như từ trong địa ngục ra vậy.
Tiêu Bang không khỏi cau mày lại, nữ nhi này của mình điều gì cũng tốt, chỉ có điều thích suy nghĩ lung tung, hơn nữa thường thường suy nghĩ tới điều tệ hại nhất, cho nên hành hạ bản thân vô ích.
- Khả năng là bộ đội thăm dò của quân Lam Vũ mà thôi, chúng ta đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn rồi, không sao cả đâu, không sao cả đâu, con đi về nghỉ ngơi đi!
Tiêu Bang dùng những lời tốt đẹp để an ủi nữ nhi bị kinh hãi của mình, rồi dùng ánh mắt chỉ thị cho những người xung quanh mau chóng đưa nàng trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Phật Trang biết bản thân cố chấp ở lại bên người phụ thân chỉ quấy nhiễu tâm tình của phụ thân, cho nên cáo tội xong, liền ngoan ngoãn rời đi.
Tiêu Phật Trang vừa mới bước đi, sắc mặt của Tiêu Bang liền ở trên âm trầm, lo lắng đi lại ở bên trong đại diện, thỉnh thoảng còn hung hưng vung tay lên, phát phất như muốn đưa ra quyết định gì đó, nhưng cuối cùng lại không quyết định.
Quan chỉ huy đội cận vệ hoàng cung Tiêu Bất Bại đứng ngây ngốc ở bên cạnh ông ta, chờ đợi Tiêu Bang phân phó, nhưng Tiêu Bang cứ đi đi lại lại nửa tiếng đồng hồ cũng không nói lấy một câu, bởi vì hiện giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn nắm được tình hình, đối với việc quân Lam Vũ đột nhiên xuất hiện này, ông ta không có một chút manh mối nào cả.
Chẳng những trưởng công chúa Tiêu Phật Trang tràn ngập nghi hoặc, cho dù là hoàng đế Tiêu Bang của nước Y Lan cũng đầy nghi hoặc, ông ta không sao nghĩ ra được, quân Lam Vũ rốt cuộc làm sao có thể xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh, ông ta cũng không biết, rốt cuộc quân Lam Vũ có bao nhiêu người tới, mục đích của bọn họ là gì, tất cả đều hết sức rối loạn, trừ đạn pháo của hải quân quân Lam Vũ đang không ngừng rơi vào trong nội thành của Niết La Tây Kinh ra, thì những thứ khác tựa hồ loạn hết cả lên rồi.
Niết La Tây Kinh chín trăm năm nay chưa từng gặp phải tập kích từ bên ngoài, chon nên khi tập kích xảy ra tất cả mọi người đều tỏ ra hoang mang xa lạ, căn bản không biết phải phản kích như thế nào.
Khi phảo vang lên, Tiêu Bang chính đang ăn tối, tâm tình khoan khoái giống như ba mươi năm trước kế thừa hoàng vị vậy, vị hoàng đế đã sáu mươi tuổi này, vô cùng biết hưởng thụ cuộc sống, ông ta biết rằng ngày tháng của mình không còn nhiều nữa, ông ta phải tranh thủ thời gian để hưởng thụ.
Tiêu Bang từ xưa tới nay luôn khinh bỉ hoàng đế Đường Minh của đế quốc Đường Xuyên, cảm thấy Đường Minh chuyện gì cũng muốn hỏi tới, chuyện gì cũng muốn biết, kết quả năng lực của mình lại chẳng ra gì, nên chẳng thể làm được việc gì, ngược lại còn đánh mất cả đế quốc Đường Xuyên.
Điều mà Tiêu Bang tự hào nhất chính là mình có hai người con trai hùng tài đại lược, hơn nữa đã từ sớm xác định thân phận người kế thừa hoàng vị của Tiêu Đường, vì một số nguyên nhân, Đại hoàng tử Tiêu Nam đã chủ động từ bỏ tranh đoạt hoàng vị, cho nên ông ta mới dám phóng quyền, dám đem chuyện về mặt chính trị giao hết cho Tiêu Đường xử lý, còn về phần chuyện về mặt quân sự, hiện giờ tạm thời giao cho Tiêu Bá Nạp xử lý, nếu như Tiêu Bá Nạp không xử lý nổi, tất nhiên sẽ có Tiêu Nam ra mặt xử lý.
Cho nên, Tiêu Bang từ trước đến nay luôn cho rằng, trong số đông đảo những vị hoàng đế của đại lục Y Lan, bản thân khẳng định không phải là xuất sắc nhất, nhưng chắc chắn là thoải mái nhẹ nhàng nhất.
Chẳng có gì phải lo nghĩ, cho nên bình thường thời gian của Tiêu Bang đều tiêu phí vào ăn uống hưởng lạc, chuyện mà ông ta thích làm nhất là cũng những phi tử còn chưa tới hai mươi tuổi uống rượu hành lạc, cần củ chăm chỉ giúp bọn họ từ thiếu nữ biến thành phụ nữ chân chính.
Ông ta có một cái khẩu vị kỳ quái, đó chính là không thích nữ nhân trên hai mươi tuổi, cho nên, những phi tử kia, một khi hơn hai mươi tuổi, cơ bản đều bị đưa vào lãnh cung, hoặc là bản thân tự nguyện xuất cung cái giá, đây cũng là điều mà hoàng thất nước Y Lan bị hoàng thất nước khác lên án, bọn họ không làm sao tưởng tượng ra được, nữ nhân đã ngủ với hoàng đế rồi mà còn có thể xuất cung cải giá, mà là gả cho người bình thường, thực sự quá mất tôn nghiêm của hoàng thất.
Bởi vì chuyện này, Tiêu Đường cũng không thể không đỏ mặt tranh luận với phụ thân mấy lần, khó khăn lắm Tiêu Bang mới chịu cải thiện một chút, bất quá khi mọi chuyện ở tiền tuyến trở nên thuận lợi, thì ông ta lại mắc vào cái bệnh cũ, một đạo thánh chỉ hạ xuống, ông ta lại triệu tập năm trăm tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi, chuẩn bị cùng ông ta trải qua mùa đông buồn tẻ này.
Bên ngoài pháo nổ đùng đùng, nhưng Tiêu Bang cũng không để ý cho lắm, Hoàng Kim Hán Cung của nước Y Lan được xây dựng chuyên môn, có phương thức phòng ngự kiên cố nhất, hoàng thất nước Y Lan bị cuộc nổi loạn hoa dâm bụt gần mưới bốn măm trước làm cho sợ hãi rồi, ở phương diện đối phó với chính biến trong nội bộ tỏ ra hết sức chủ ý, xung quanh Hoàng Kim Hán Cung khắp nơi là lô cốt công sự, canh phong nghiêm ngặt, hàng rào giây thép gai cũng có thể thấy ở khắp mọi nơi.
Từng có sứ giả nước Mã Toa không hiểu nội tình, còn cho rằng đây là một nhà giam cực lớn, thế là gây ra một trò cười ngoại giáo cực lớn trên lịch sử, trên thực tế, Hoàng Kim Hán Cung đúng là một nhà giam, sự khác biệt là người ở bên trong nhà giam được hưởng sự tự do tương đối mà thôi.
Khi quốc vụ đại thần Bố Lai Nhĩ vội vàng chạy tới báo cáo cho Tiêu Bang là Niết La Tây Kinh bị quân Lam Vũ pháo kích thì Tiêu Bang còn cho rằng là Bố Lai Nhĩ nói đùa, về sau nhìn vị đại thần xưa ngay luôn nghiêm nghị này không ngờ trên đầu toàn là mồ hôi lạnh, Tiêu Bang mới ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc lần này.
Khi đó ông ta đã bị một đám tiểu cô nương ngây thơ thuần khiết chuốc cho ngà ngà say rồi, nhìn mỗi một con người đều thấy có ba khuôn mặt, Bố Lai Nhĩ phải nói tới mấy lần, mà ông ta vẫn không có phản ứng, cuối cùng Bố Lai Nhĩ chỉ đành phải nói thật nhấn mạnh hai cái danh từ Dương Túc Phong và quân Lam Vũ thì Tiêu Bang mới như choàng tỉnh giấc mộng, tiếp theo đó tới lượt trên trán của ông ta xuất hiện mồ hôi lạnh rồi.
Hải quân của quân Lam Vũ?
Hải quân của quân Lam Vũ làm sao lại có thể xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh được cơ chứ?
Hải quân của quân Lam Vũ xuất hiện ở nơi này, vậy thì liệu bộ đội đổ bộ của quân Lam Vũ có xuất hiện hay không?
Chỉ nghĩ tới ba vấn đề này là hoàng đế của nước Y Lan thoáng một cái đã tỉnh rượu rồi, thanh danh của tên ác ma Dương Túc Phong này đúng là quá đáng sợ, bộ đội của y tới Niết La Tây Kinh, tuyệt đối là nhắm vào ông ta mà tới, nếu mình mà không cẩn thẩn để bị lật thuyền trong mương, tuổi già khó giữ, vậy thì mất hết mặt mũi thể diện.
Tiêu Bang vội vội vàng vàng theo Bố Lai Nhĩ lên đài quan sát cao nhất của hoàng cung, thông kính thiên lý cực lớn được lắp ở trên đó, quan sát tình hình Niết La Tây Kinh, độ rõ của chiếc thiên lý kính này vô cùng cao, có thể nhìn thấy ở ngoài mười nghìn mét.
Quả nhiên, thông qua Thiên Lý Kính, Tiêu Bang có thể nhìn thấy rõ ràng, nội thành của Niết La Tây Kinh chính đang bị hải quân quân Lam Vũ không ngừng pháo kích, pháo đạn rơi xuống lác đác, không thể coi là dày đặc lắm, phát thì phía đông, phát thì phía tây, tựa hồ cũng không có mục tiêu xạ kích nào rõ ràng.
Nhưng uy lực phát nổ của đạn pháo quá lớn, mỗi một quả pháo đạn rơi xuống thì trong khói đen cuồn cuộn bốc lên đầu có cả đống nhà cửa bị phá hủy.
Nhà cửa của Niết La Tây Kinh đa phần đồi là làm bằng gạch nung, căn bản khôgn thể chịu đựng được sự hủy hoại của loại đạn pháo như thế này, thường thường đổ sập cả loạt, bụi đất mịt mù, chó chạy gà bay, đúng là cũng dọa chết khiếp không ít người.
Cư dân Niết La Tây Kinh kinh hoàng, cuồng cuồng bỏ chạy trong tiếng pháo đạn rền vang, trên đường phố trào ra mấy dòng người đông nghẹt, nhưng không biết vì sao, mấy dòng người này cứ chảy cứ chảy rồi dần dần biến mất, giống như bị đất đai khô cạn nuốt cửng mất vậy.
Tiêu Bang mỗi lúc một cảm thấy miệng mình đắng nghét hơn, ông ta không ngờ được rằng, sau khi trải qua yên bình quá lâu, những cư dân của Niết La Tây Kinh thậm chí ngay cả bản năng bỏ chạy cũng biến mất rồi.
Tuyệt đại đa số bọn họ chưa bào giờ được thấy sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên không biết phải né tránh pháo đạn như thế nào, càng có nhiều người ngoan cố lưu lại trong nhà của mình, cầu khẩn cho pháo đạn đừng có rơi vào nóc nhà của mình, có một số người bỏ chạy một lúc, nhưng rồi lại quyến luyến đồ đạc ở trong nhà, vì thế lại quay ngược trở về, một số người chính bị đạn pháo của quân Lam Vũ bắn chết trên đường quay trở về.
Mặt trời đã xuống núi, giữa đất trời chỉ còn lại khoảng không u tối, từng quầng lửa trong nội thành của Niết La Tây Kinh vì thế trở nên hết sức bắt mắt, cứ giống như là pháo hoa của ngày lễ vậy, nhưng thứ nó mang lại không phải là niềm vui, mà là cái chết.
Dân dần người bị bắn chế ở trên đường phố mỗi lúc một nhiều, máu tươi bắt đầu thấm đẫm vùng đất vàng khô cạn, nhưng phản ứng của cư dân Niết La Tây Kinh, làm cho Tiêu Bang cảm thấy dạ dày của mình co thắt.
Những người thân của kẻ bị chết đi không mau chóng mà bỏ chạy, ngược lại càng lúc càng tập trung ở đó càng đòng đông, người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều, kết quả lại một quả đạn pháo của quân Lam Vũ rơi xuống, bắn văng cả đông, tiếng la khóc rầm trời.
Bố Lai Nhĩ vội vàng nói:
- Hãy mau phái cảnh sát sơ tán cư dân ….
Cụ trưởng cục cảnh sát khó xử nói:
- Nhưng mà bọn họ đều không chịu đi…
Bố La Nhi hung dữ quát lên:
- Đuổi đi! Dùng gậy đuổi đi!
Nếu như là đạn pháo của quân Lam Vũ bao phủ trời đất thì chẳng cần nói nữa, khẳng định sẽ làm cho cư dân Niết La Tây Kinh chạy nháo nhào như thỏ vậy, nhưng hỏa pháo của quân Lam Vũ lại nhìn qua chẳng mãnh liệt cho mấy, pháo đạn cũng rơi đây một quả kia một quả, như là bán loạn xạ, ngược lại làm cho cư dân Niết La Tây Kinh có một loại ảo giác, đó là tử vọng chẳng gì đã rơi lên trên đầu mình, như vậy ở lại trong nhà cửa xinh đẹp, quên hương của mình để mạo hiểm cũng là đáng.
Ai mà biết được hải quân quân Lam Vũ bày trò quỷ gì chứ? Vạn nhất bản thân bất chấp tất cả để bỏ chạy, cuối cùng chỉ là lo bóng sợ gió, khi trở về đến nhà thì phát hiện ra đồ đạc ở trong nhà đã bị những kẻ thừa cơ hôi của khuôn đi mất sạch rồi, thì đó mới là khóc không ra được nước mắt.
Quả nhiên, công tác di tản của cảnh sát tiến hành rất không thuận lợi, đại bộ phận cư dân của Niết La Tây Kinh đều ở lỳ trong nhà không chịu đi, mà lúc này hỏa pháo của hải quân quân Lam Vũ tựa hồ cũng suy yếu đi rồi, phải cách mấy giây mới nghe thấy có tiếng pháo vang lên.
Ngược lại đại pháo ở trên pháo đài của Niết La Tây Kinh lại không ngừng rền vang, cho dù đạn pháo của chúng hoàn toàn không uy hiếp được tới hải quân quân Lam Vũ, rơi xuống phát nổ ở địa phương cách bãi cát không xa.
Tác dụng duy nhất của những pháo đài này là tự bại lộ vị trí bản thân, cấp mục tiêu cho quân Lam Vũ xạ kích, nửa tiếng đồng hồ sau, những pháo đài này đều bị hỏa pháo của hải quân quân Lam Vũ san bằng, trong quá trình đó, hải quân quân Lam Vũ không pháo kích nội thành Niết La Tây Kinh, kết quả là những cư dân của Niết La Tây Kinh lại lần lượt kéo nhau ra đường xem náo nhiệt, càng không muốn rời khỏi nhà cửa của mình nữa.
Tiêu Bang càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng cảm thấy thần dân của mình thực sự là không còn thuốc nào cứu chưa được nữa, dù sao tự bọn chúng tìm lấy cái chết, cũng chẳng thể trách được ai hết, vì thế Tiêu Bang liền mặc xác bọn họ, đem kính thiên lý chuyển về phía mặt biển.
Ở ngoài khơi trông vô cùng mù mịt, tầm nhìn không cao lắm, nhưng Tiêu Bang vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, quy mô của hải quân quân Lam Vũ đúng là không lớn, chỉ có ba chiếc Long Nha chiến hạm không ngừng khai hỏa, những chiếc thuyền còn lại toàn là thuyền vận chuyển không được vũ trang.
Trong ánh lửa dó đạn pháo phát ra, có thể nhìn thấy rõ ràng cả lá cờ sư thứu màu lam đang tung bay trên chiến hạm, làm nhức mắt của Tiêu Bang.
- Đáng chết! Dương Túc Phong từ nơi nào tới đây vậy?
Tiêu Bang điên tiết quát lên, khi quân đội nước Y Lan đang ở Y Lệ Nạp liều mạng sống còn với quân Lam Vũ, thì Dương Túc Phong lại âm thầm lặng lẽ xuất hiện ở đằng mông mình, chọc cho mình một phát mà không có chút dấu hiệu báo trước nào, loại tư vị này đúng là không đễ chịu chút nào.
Chuyện của Mạc Lạc Tạp để lại ấn tượng quá sâu sắc, làm cho thần kinh của Tiêu Bang không sao chịu nổi đả kích, Niết La Tây Kinh mặc dù không phải là thành thị phồn hoa nhất của nước Y Lan, nhưng dù sao nó cũng là thủ phụ của nước Y Lan, hơn nữa nó cùng ẩn chứa huyết mạch của Tiêu Trầm, nếu như bị quân Lam Vũ dùng pháo hỏa san phẳng, thì Tiêu Bang khi xuống đất rồi không có cách nào trả lời cho các vị tiên tổ.
Mà nhìn xu thế này của hải quân quân Lam Vũ, đúng là có ý nghĩ san phẳng cả Niết La Tây Kinh.
Đáng tiếc, chẳng một ai có thể trả lời được cho Tiêu Bang, câu hỏi này của Tiêu Bang, sợ rằng cũng là vấn đề mà các nhân vật cao tầng của nước Y Lan quan tâm nhất.
Rất nhiều người đều cảm thấy không sao tin được, hải quân quân Lam Vũ căn bản không thể xuất hiện ở nơi này, nhưng nó lại đúng là xuất hiện rồi, hơn nữa lại còn ở ngay trước mắt, ngoài chấn động ra, thì cũng chỉ còn kinh hoàng nữa mà thôi.
- Hải quân của chúng ta đang làm cái gì?
Tiêu Bang thẹn quá hóa giận rống lên, thiếu chút nữa thì dùng nắm đấm đập tan kính thiên lý.
Không ai có thể trả lời, tất cả tướng lĩnh của nước Y Lan bao gồm cả Tiêu Bất Bại ở trong đó, đều hổ thẹn cúi đầu xuống.
Hải quân của nước Y Lan, ấy là nếu như có thể gọi nó là hải quân, thì hiện giờ cũng không ở phụ cận Niết La Tây Kinh, hiện giờ nếu như nó không phải ở vị trí của càng Kim Lan, thì cũng đang tần tra ở bờ biển nước Nhược Lan, cách Niết La Tây Kinh ít nhất phải có một khoảng trên một nghìn hải lý, cho dù là bọn chúng biết bay, cũng không thể trở về Niết La Tây Kinh trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hơn nữa, cho dù tin tức có truyền tới phía hải quân nước Y Lan, thì quan chỉ huy hải quân nói không chừng còn có thể cho rằng tình báo này là trò đùa, hải quân quân Lam Vũ làm sao có thể xuất hiện được ở phụ cận Niết La Tây Kinh?
Trên thực tế, cho dù hải quân nước Y Lan hiện giờ có xuất hiện ở ngoài khơi Niết La Tây Kinh đi chăng nữa cũng căn bản không phải là đối thủ của hải quân quân Lam Vũ, cho dù hải quân quân Lam Vũ chỉ có ba chiếc Long Nha chiến hạm đi chăng nữa.
Nước Y Lan là một quốc gia trọng lục quân khinh hải quân điển hình, hải quân của nước Y Lan xưa nay chưa từng được thành lập một cách nghiêm chỉnh, mà đa phần, hải quân còn là con đường mà nước Y Lan trừng phạt bộ đội không đắc lực, những người bị cao tầng nước Y Lan nhìn không thuận mắt, đều bị ném tới hải quân nước Y Lan phơi nắng, canh giữ máy con thuyền nát sống cho qua ngày.
Cái thói quen này là do Tiêu Nam khai sáng ra đầu tiên, sự khinh bỉ của Tiêu Nam đối với hải quân cũng không còn thuốc chữa nữa, với sự ảnh hưởng của hắn ta, hải quân nước Y Lan muốn phát triển, thì chỉ có nằm mơ mà thôi.
Cho dù đem so với nước Nhược Lan, thì hải quân của nước Y Lan cũng chẳng đáng được nhắc tới, nước Y Lan và nước Nhược Lan đánh nhau ở cứ điểm Hoàng Hôn tám năm, hai bên đều có thắng có thua, nhưng hải quân của nước Y Lan, lại chưa từng thẳng được hải quân của nước Nhược Lan nhỏ yếu, cho dù là hải quân của nước Nhược Lan thực chất cũng chỉ có cùng mười chiếc quân hạm rách nát.
Hải quân của nước Y Lan có được tiến bộ thực sự về trang bị còn là do yêu cầu của nước Y Lan, nước Y Lan gánh vác một phần nhiệm vụ đóng quân hạm cho nước Mã Toa, nên sau khi du nhập được toàn diệt kỹ thuật chế tạo quân hạm của hải quân nước Mã Toa, mới có bước tiến nhảy vọt.
Nhưng về mặt kỹ thuật thu được tiến bộ, song chiến hạm sản xuất ra thì dựa theo hiệp nghị phải giao cho hải quân nước Mã Toa sử dụng, cho nên hải quân nước Y Lan vẫn chỉ có mấy cái thuyền nát.
Kỳ thực, nếu như là trước kia thì cũng chẳng nói làm gì, dù sao tuyến bờ biển của nước Y Lan cũng chẳng có uy hiếp gì mấy, mấy con thuyền nát đó cũng đủ để đối phó với mấy đám hải tặc nhỏ lẻ rồi.
Nhưng, ai mà có thể ngờ được, hải quân của quân Lam Vũ lại có thể đánh tới từ nơi này chứ? Vợ khéo không gạo cũng chẳng thổi nổi cơm, dưới tình huống không có hải quân, thì quân Lam Vũ cứ việc nghênh ngang lượn đi lượn lại, quân đội nước Y Lan cũng chẳng thể làm được gì.
Cuối cùng Tiêu Bang cũng phát hiện ra câu hỏi của mình có độ khó quá cao, căn bản là không ai có thể trả lời được, cho nên chỉ đành hậm hực nói:
- Các ngươi nói xem, phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào đây? Đừng có kẻ nào cũng chỉ biết nhìn ngón chân của mình nữa, một lát nữa ta sẽ băm hết ngón chân của các ngươi! Bỗ Lai Nhĩ, ngươi nói đi.
Bố Lai Nhĩ suy nghĩ một chút, rồi chỉ đành lên tiếng:
- Trước tiên chúng ta phải làm rõ được nội tình của quân Lam Vũ, thần kiến nghị chúng ta tạm thời dút cư dân ra khỏi Niết La Tây Kinh, để tránh tạo thành hi sinh quá lớn, bi kịch như Mạc Lạc Tạp không thể diễn ra được một lần nữa, nhà cửa tổn thất còn có thể xây dựng được trở lại, nếu như nhân khẩu tổn thất thì rất khó bù đắp, hơn nữa đả kích đối với sĩ khí trong nước cũng rất lớn…
Thống lĩnh Tiêu Bất Bại của đội cận vệ cung đình tranh công:
- Chúng thần sẽ gắng sức tổ chức lực lượng phản kích, chúng thân sẽ phòng thủ trận địa bờ biển, không cho quân Lam Vũ có cơ hội lên bờ! Ba vạn binh sĩ của đội cận vệ hoàng cung chúng thân, sẽ rút ra một vạn người …
Tiêu Bang tức không để đâu cho hết, thiếu chút nữa tát chết cái tên gia hỏa không biết trời cao đất dày này là gì, cũng chẳng cần biết tới nghi thái nữa, quát thẳng vào mặt Tiêu Bất Bại:
- Khốn kiếp! Ngươi còn muốn tới trận địa trên bãi biển! Ngươi muốn đem toàn bộ đội cận vệ cung đình cho hỏa pháo của quân Lam Vũ nuốt chửng à? Ngươi là con lợn ngu xuẩn, là con lừa đần độn, đầu của ngươi bị nhét xuống dưới đít rồi để ngồi rồi à? Ở hết đây cho ta, một binh một tốt cũng không được phép điều đi!
Sắc mặt Tiêu Bất Bại tức thì như cua bị luộc chín, đầu cúi gằm xuống, bất quá đối với tính khí nóng nảy của Tiêu Bang, người ở xung quanh cũng đã quen rồi, dù sao sau khi ông ta thóa mả xong hết giận rồi cũng sẽ không để vào trong lòng, càng không giết người, cho nên Tiêu Bất Bại không lo lắng.
Nói ra thì Tiêu Bang đã tựa hồ tới hai mươi năm không giết người rồi, mong rằng ông ta đừng phá giới vào đêm nay…
Bố Lai Nhĩ cẩn thận nói:
- Phòng thủ trận địa trên bờ biển đúng là không thỏa đáng, thần lo hải quân quân Lam Vũ cố ý sử dụng tiểu phân đội này dụ chúng ta mắc lừa, dẫn dụ chúng ta điều quân đội tiến vào Niết La Tây Kinh cứu người, một khi quân đội của chúng ta tiếnn vào nước Niết La Tây Kinh, số chiến hạm còn lại của bọn chúng sẽ ùn ùn kéo tới, đem Niết La Tây Kinh bao phủ, như thế, số quân đội vốn không nhiều của chúng ta sẽ gặp phải đả kích trầm trọng, sẽ rất bất lợi cho chiến sự sau này ….
Tiêu Bang dần dần nguôi giận rồi, điều mà Bố Lai Nhĩ nói cũng chính là điều mà ông ta lo lắng trong lòng, đội cận vệ hoàng cung bảo vệ mình rời khỏi Niết La Tây Kinh còn có chút vấn đề nữa là, để hi sinh lãng phí vô ích dưới hỏa pháo của hải quân quân Lam Vũ là điều tuyệt đối không thể.
Tiêu Bất Bại lúc này cũng đã hiểu ra, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì trắng, hắn dựa vào sự ngu trung mà được làm tới chức quan chỉ huy của đội cận vệ hoàng cung, trình độ quân sự đúng là còn không bằng Tiêu Bang.
Bố Lai Nhĩ tiếp tục thâm trầm nói:
- Chúng ta cần phải thông báo cho toàn bộ tuyến bờ biển tin tức liên quan tới hải quân quana Lam Vũ, nhất định phải để bọn họ thực hành chính sách vườn không nhà trống, tuyệt đối không cho quân Lam Vũ có cơ hội để lợi dụng, địa phương cách tuyến bờ biển một trăm kilomet, tất cả lương thực đều vận chuyển đi, không thể vận chuyển thì nhấn chìm toàn bộ, tất cả nhà cửa và càng trang thiết bị đều phải di dời, di dời không được thì phải phá hủy, kiên quyên không để lại chút gì cho quân Lam Vũ…
Tiêu Bất Bại kinh ngạc thốt lên:
- Bố Lai Nhĩ lão đệ, không cần phải như thế chứ? Vậy chẳng phải là làm cho chúng ta rơi vào …
Tiêu Bang tức tối quát:
- Ngươi thì hiểu cái rắm gì! Đầu của ngươi đều để dưới gót chân cả rồi! Chúng ta không chuyển đi cũng không phá hủy chẳng lẽ là để tặng miễn phí cho quân Lam Vũ à? Đầu óc đơn giản, ấu trĩ! Quay về viết ba nghìn chứ điều tâm đắc trong tư tưởng ra, rồi tự kiểm điểm cho kỹ! Bảo nữ bí thư của ngươi xéo đi, nếu như để ta phát hiện ra ả khởi thảo cho ngươi, ta sẽ thiến ngươi …
Tiêu Bất Bại tức thì biến sắc mặt, trừ cái tên của mình ra, thì hắn không nhận ra được các chữ khác, nếu như viết ba nghìn chứ kiểm tra, điều này khác gì lấy mạng của hắn, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tiêu Bang dã tức giận quát:
- Đi tập hợp quân đội! Sẵn sàn rút lui! Nơi này không thích hợp để ở lâu.
Bố Lai Nhĩ và Tiêu Bất Bại đều vội vàng rời đi, tiếp theo đó tiếng còi gấp gáp vang vọng cả chín tầng mây.
Tiêu Bang chin chăm chằm vào Niết La Tây Kinh ở trong bóng tối, siết chặt nắm đấm của mình, đám cư dân ngu ngốc kia, cảnh sát cũng không thể đuổi bọn chúng đi được, vậy các ngươi cứ đợi bị quân Lam Vũ dày vò đi! Rồi các ngươi sẽ biết mặt!
Bất quá một lúc sau, Tiêu Bang lại cảm tháy trong lòng chua xót rất khó chịu, cư dân của Niết La Tây Kinh mặc dù có ngu xuẩn, nhưng thủy chung vẫn là con dân của nước Y Lan, mình vứt bỏ mặc kệ bọn chúng tựa hồ không đúng, sau khi đấu tranh tưu tưởng kịch liệt mấy phút liền, Tiêu Bang vẫn lựa chọn vứt bỏ đám thần dân ngu xuẩn này.
Kỳ thực Tiêu Bang và nước Y Lan từ trên xuống dưới đều quá khẩn trương rồi, bọn họ căn bản không biết rằng, lần pháo kích Niết La Tây Kinh này, bất quá chỉ là pháo lễ chúc mừng chuyền thám hiểm toàn cầu của đội thám hiểm hải quân quân Lam Vũ thành công tốt dẹp mà thôi.
Tất cả thuyền bè của hải quân quân Lam Vũ đã xuất hiện, còn về người nước Y Lan suy đoán, căn bản là không tồn ại, còn về phần hải quân lục chiến đội đổ bộ thì đúng là có, nhưng cũng chỉ có bảy mươi người, mà quân hàm cao nhất của hải quân lục chiến đội cũng cùng lắm chỉ là thượng úy mà thôi.
Khi Tiêu Bang đầy một bụng tức mà lại chẳng thể làm được gì, thì ở trên mặt biển cách chỗ ông ta ước chừng một vạn mét, kẻ đầu sỏ của sự việc này lại hết sức thong dong nghe tiếng pháo nổ nối tiếp nhau, cứ như là thưởng thức loại âm nhạc êm tai nhất vậy.
Kẻ đầu sỏ của vụ việc này, chính là Lưu Hàng, thượng tá hải quân quân Lam Vũ, hắn đang ký tên mình vào tờ giấy giấy cuối cùng của cuốn nhật ký hàng hải, sau đó bình tĩnh đem nhật ký hàng hải cất ở bên trong két sắt.
Ở bên trong cái két sắt này, đã cất giữ ba bản nhật ký hàng hải, ghi chép lại tất cả những sự việc từ lớn đến nhỏ mà đoàn thám hiểm của hắn gặp phải trên đường đi, còn có cả các loại con số đo đạc được.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã sắp tới 8 giờ tối rồi, Lưu Hàng liền chậm rãi đứng dậy, dùng sức ưỡn mạnh lưng của mình, trừ bỏ sự mệt mỏi khi ngồi bàn viến chữ, bởi vì nhu cầu của một số phương diện, nhật ký hàng hải của đội thám hiểm này được chỉ thị phải do đích thân Lưu Hàng viết, hắn vốn đã quen cầm bánh lái, đột nhiên phải cầm tới bút máy, mỗi ngày quy củ ghi chép nhật ký hàng hải, Lưu Hàng cảm thấy đúng là có chút không thoải mái.
Lưu Hàng tới bên trên boong thuyền, thông qua mắt thường nhìn từng quầng lửa thi thoảng lại bùng lên ở Niết La Tây Kinh, dưới sự oanh kích của hải quân quân Lam Vũ, Niết La Tây Kinh đã biến thành một vùng tối om, chỉ có những ánh lửa do những vụ nổ tạo ra, ở bên trong ánh lửa, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cư dân Niết La Tây Kinh ôm đầu bỏ chạy tán loạn, vô cùng thảm hại.
Bất quá Lưu Hàng chẳng có hứng lắm đối với việc pháo kích, đối với các loại động tác của cư dân dưới làn pháo hỏa cũng chẳng có chút hứng thú nào, trước kia khi tham gia vào hạm đội cướp bóc, đủ các loại thảm cảnh hắn sớm đã nhìn quen rồi, chiến tranh, sớm đã làm hắn trở nên vô cảm rồi.
Hiện giờ điều hắn hưng phất nhất chính là sau khi trải qua năm tháng trời sống lênh đênh trên biển, cuối cùng cũng nhìn thấy được lục địa, mặc dù Niết La Tây Kinh là thành thị xấu xí nhất của đại lục Y Lan, nhưng hiện giờ ở trong con mắt của hắn thì lại càng ưa nhìn hơn cả mỹ nữ ở trên bảng Giang Sơn Tuyệt Sắc.
Chỉ có người sống phiêu phạt trên hải dương thời gian dài mới biết được sự đáng yêu của lục địa, cho dù là một cọng cỏ, cũng thuận mắt hơn mặt biển gấp trăm lần.
Vì để đề phòng bệnh máu xấu phát tác, nước chanh ép là thứ mà mỗi một thủy thủ phải uống hàng ngày, uống tới hơn một trăm ngày rồi, mỗi một thủy thủ cứ ngửi thấy mùi nước chanh ép là buồn nôn, nhưng cũng chẳng còn cách nào, có trợn mắt lên cũng phải uống vào theo đúng định lượng, cho dù bản thân không muống uống, thì Lưu Hàng cũng sẽ cưỡng ép hắn uống.
Còn vè phần bản thân Lưu Hàng, đó chẳng cần phải nói nữa, hắn phải lấy thân làm mẫu, lần nào cũng như là uống thuốc vậy, phải nhắm chặt mặt bịt chặt mũi lại uống vào, sau đó ngồi xuống sàn thuyền chờ đợi trong bụng đảo lộn quay cuồng.
Suất phát từ đầu tháng 6 năm 1731 thiên nguyên, trải qua gần năm tháng lênh đênh trên mắt biển, sau khi phải trả giá bằng một chiếc thuyền vận chuyển bị sóng to gió dữ đánh chìm, đội thám hiểm toàn cầu của hải quân quân Lam Vũ do Lưu Hàng suất lĩnh đã thành công tới được bờ biển phía tây đại lục Y Lan.
Chuyến đi biển lần này đã hoàn toàn chứng minh lý luận của Dương Túc Phong “tinh cầu có hình tròn.” Đồng thời cũng đả thông tuyến đường biển tử Mạt Đặc Lôi tới Niết La Tây Kinh, lý luận tác chiến và khu vực tác chiến của hải quân quân Lam Vũ đã được mở rộng toàn diện.
Đội thám hiểm do tám chiếc thuyền tạo thành, bao gồm năm chiếc thuyền vận chuyển và ba chiếc Long Nha chiến hạm này, có hơn tám trăm thủy thủ, toàn bộ đều là nhân vật tinh nhuệ của hải quân quân Lam Vũ.
Trong chuyến hành trình năm tháng này, bọn họ chỉ dừng lại ở Mạt Đặc Lôi vẻn vẹn thời gian ba ngày, bổ sung lương thực và nước ngọt, sau đó mang theo quyết tâm tráng sĩ một đi không trở về, bước lên cuộc hành trình hướng từ đại lục Y Vân tiến vào hải dương mênh mông để tới đại lục Y Lan.
Vào khi đó, ngoại trừ Dương Túc Phong tin chắc từ đại lục Y Vân nhất định có thể tới được một khối đại lục khác ra, thì những quan viên cao cấp khác của quân Lam Vũ, bao gồm cả Vũ Phi Phàm ở trong đó đều bảo lưu ý kiến.
Cho dù là dũng cảm như Phất Lai Triệt, cũng cảm thấy chuyến đi này lành ít dữ nhiều, bản thân Lưu Hàng càng chẳng cần phải nói tới nữa, trong quyền hồi ký sau này, Lưu Hàng thẳng thắn thừa nhận, đó là một ván bạc, một ván bạc đánh bằng tính mạng của tám trăm người, may mắn là cuối cùng bọn họ cũng đã thắng.
Trong số bao nhiêu quan quân của hải quân Lam Vũ, Lưu Hàng không thể tính là xuất sắc nhất, luận tới dũng mãnh hung bạo, lãnh huyết vô tình, hắn cũng chẳng phải là đối thủ như hạng Phượng Hận Thiếu, luận học thức uyên bác, sách đầy năm xe, hắn cũng chẳng phải là đối thủ của dạng sinh viên tài năng của trường học quan quân hải quân quân Lam Vũ như Dương Phàm; luận về kinh nghiệm trừng rải, luận về nhân mạch, đám người Cận Tải có thể cao hơn hắn tới năm quả núi.
Nhưng luận về tinh thần thám hiểm, Lưu Hàng dứt khoát là người thứ nhất, ở trên thế giới này không có vùng biển nào mà hắn không dám xông vào.
Vào năm ngoái khi tổ chức hạm đội cướp bóc, chính là do hắn dãn đầu suất lĩnh hải quân quân Lam Vũ tham gia hành động cướp bóc, đem bản thân và đám hải tặc trộn lẫn vào nhau, bao nhiêu vùng biển nguy hiểm đều bị sự ngoan cường của hắn chinh phục.
Đội thám hiểm sau khi tiến vào Đại Đông Dương, liền lập tức rơi vào cảnh khó khăn cực lớn, hải vực phía đông nam của đại lục Y Vân gần như mỗi một ngày đều là mặt trời hừng hực thiêu đốt, gần như không có gió, đội thuyền di chuyển cực kỳ chậm chạp, mỗi một thuyền viên đều bị ánh nắng chiếu cho chỉ còn thoi thóp, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sáng để trở thành tôm phơi khô.
Khó khăn lắm mới đến được vùng biển đối diện với vương quốc Tô Mỹ Nhĩ, lại gặp phải một trận sóng thần cả trăm năm khó thấy, thời tiết khắc nghiệt liên tục nửa tháng trời, làm đội thạm hiểm bị vây khốn ở trong cuồng phong bao vũ không bờ không bến, chiếc thuyền vận chuyện gặp nạn kia chính là đã bị chìm ở nơi này, ngay cả cơ hội để cứu giúp cũng chẳng có, hơn ba mươi thuyền viên không may qua đời.
Sau khi dừng lại một thời gian ngắn ở Mạt Đặc Lôi, bọn họ lại bước lên con đường nhắm thẳng tới vị trí, khi đi được ước chừng năm trăm hải lý, bọn họ lại một lần nữa gặp phải nguy hiểm cực lớn, do nước biển ở nơi này chảy loạn cả lên, cho nên bọn họ thậm chí mất cả phương hướng ở trên biển, kim chỉ nam cũng hoàn toàn mất tác dụng.
Cuối cùng phải phí mất bao nhiêu công sức mới xông ra khỏi vùng biển đó, kỳ thực khi đó ngay cả bản thân Lưu Hàng cũng không biết, mình rốt cuộc là đang đi về phía đại lục Y Lan hay là đại lục Y Vân nữa, bất quá cuối cùng thì ông trời cũng rủ lòng thương, để bọn họ thành công tới được bờ biển phía tây của đại lục Y Lan.
Kỳ thực bọn Lưu Hàng đã cập bờ ở một thôn chài xa xôi của nước Ngọc Kinh, bổ xung lương thực và nước uống ở nơi đó, rồi xác định vị trí của mình, mỗi một thuyền viên cũng ở lại trên thuyền nghỉ ngơi hai ngày.
Vì bảo mật, đội thám hiểm không bộc lộ thân phận của mình, sau khi khôi phục lại sức lực đội thám hiểm lại một lần nữa thuận theo bờ biển phía tây đại lục Y Lan tới thẳng Niết La Tây Kinh.
Lưu Hàng quyết tâm cấp cho nước Y Lan một kỷ niệm đáng nhớ, đồng thời vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ cho cuộc thám hiểm lần này, đó chính là pháo kích Niết La Tây Kinh.
Đương nhiên, quyết định này của Lưu Hàng về sau cũng gây lên một só tranh luận, có một số người cho rằng nếu như Lưu Hàng không oanh kích Niết La Tây Kinh, mà âm thầm quay trở về, sau đó suất lĩnh hạm đội tới oanh kích Niết La Tây Kinh, có khả năng sẽ thu được chiến quả tốt hơn nữa, chấn động đối với nước Y Lan cũng lớn hơn.
Nhưng khi đó Lưu Hàng rất hưng phấn, bức thiết cần phải giải phóng bản thân một chút, chịu đựng ở trên biển năm tháng trời, thì phải phát tiết ra chứ, uống chi vô tuyến điện đài cũng đã bị hỏng ở trên đường đi mất rồi, không liên hệ được với Dương Túc Phong, thế là Lưu Hàng liền hạ lệnh pháo kích Niết La Tây Kinh.
Cho tới tận về sau, Lưu Hàng cũng chẳng cảm thấy quyết định của mình có vấn đề gì, nhiều lắm là không đủ hoàn mỹ mà thôi.
Lưu Hàng là giáo độ Phật giáo thành kính lẩm bẩm nói:
- Giải phóng đi! Cứ tận tình giải phóng năng lượng của mình đi.
Chính đạo mệnh lệnh này đã làm Niết La Tây Kinh thậm chí là cả nước Y Lan đều náo loạn chó chạy gà bay.
Các quan binh của đôi thám hiểm đương nhiên là thích loại mệnh lệnh như thế này.
Quan binh của đội thám hiểm hải quân quân Lam Vũ đã buồn bực ở trên biển năm tháng rồi, rất nhiều người sau này ghi trong hồi ức của mình nhắc tới khoảng thời gian gian khổ mà tự hào này, tuyệt đại đa số đều cho rằng, đi biển thời gian dài không cập bến, vấn đề lớn nhất chính là tâm lý buồn bực vô cùng.
Cuộc sống không có lục địa, đúng là rất dễ làm cho người ta nảy sinh ra sự mất cân bằng về tâm lý, thậm chí làm nhân tính của con người ta vặn vẹo, hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng có con đường để phát tiết, thông qua hỏa pháo để tận tình giải phóng tình cảm bị dồn nén suốt năm tháng trời, từng quầng lửa nở bùng ra đó, tựa hồ đều là sự bùng nổ của tình cảm bị kím nén đã lâu của bọn họ.
- ***, kỹ thuật pháo kích như thế này mà để cho người khác nhìn thấy thì ta phải đâm đầu xuống biển mất, thật là mất mặt, đúng một đám heo đực chờ phát tiết mà.
Lưu Hàng dựa vào lan can lẩm bẩm tự nói, nhưng những câu lẩm bẩm của hắn cũng quá lớn một chút, lớn tới mức một quan quân thượng úy của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ tên là Lưu Thiên Dạ cũng có thể nghe thấy.