Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 657: Chương 657: Đường cùng (Thượng) (1)




Tài Miểu Miểu đem tư liệu tình báo trong tay đưa cho các nàng xem.

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ tức thì vô cùng ngạc nhiên, rồi từ từ lại trở nên vô cùng khó coi.

Lô Khắc Lôi Đế Á thấp giọng thốt lên: “Á? Sao có thể như thế này? Không ngờ hắn lại liên hệ với Tinh Tuyệt nữ vương rồi?”

Tài Miểu Miểu lạnh lùng nói: “Nói một cách chuẩn xác thì là Tinh Tuyệt nữ vương chủ động liên hệ với hắn.”

Chấn động và ngạc nhiên từ từ lướt qua trên mỗi một khuôn mặt tú mỹ của nữ nhân nước Ương Già, nhưng các nàng rất nhanh lại khôi phục sự trầm tĩnh, lặng lẽ suy nghĩ tính chân thực của tình báo. Mỗi một nữ nhân ở đây, trừ Phất Lôi Đát ra thì những người khác đều là người nắm quyền, bọn họ hiểu rất rõ phải xử lý chuyện này như thế nào, trên thực tế, đối với loại chuyện như thế này, phương pháp xử trí của mỗi một người nằm quyền đều giống như nhau, điều duy nhất khác biệt là độ tin tưởng đối với tư liệu tình báo và thời gian cần thiết để đưa ra quyết định cuối cùng.

Da Trạch Bội Ti có chút hoài nghi nói: “Tạp Nạp Nội La biết thù hận giữa người Ương Già và người Lâu Lan chúng tôi, làm sao hắn có thể…”

Tài Miểu Miểu bình bĩnh nói: “Là bởi vì pháp điển của quân Lam Vũ.”

Đám người Da Trạch Bội Ti bừng tỉnh, rồi lập tức mặt lộ ra vẻ chua xót.

Đúng thế, Tạp Nạp Nội La đương nhiên biết rất rõ ràng thù hận của người Ương Già và người Lâu Lan, nếu như cái bí mật này của hắn bị người dân nước Ương Già biết được, hắn sẽ chết không chỗ chôn thây. Nhưng, cho dù hắn không hợp tác với người Lâu Lan, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng không được mấy ngày nữa, mặc dù Dương Túc Phong hứa trong vòng ba năm vương quốc Ương Già sẽ không có biển đổi lớn. Nhưng thi hành pháp điển quân Lam Vũ lại không thể chần chừ, là là chuyện bắt buộc, mà hai điều làm người ta kinh hãi nhất của pháp điển quân Lam Vũ, chính là tịch thu đất đai dư thừa của địa chủ và giải phóng nô lệ.

Tạp Nạp Nội Là chính là địa chủ lớn nhất của vương quốc Ương Già, cũng chính là chủ nô lệ lớn nhất. Thi hành pháp điển của quân Lam Vũ, hắn sẽ phải hiến ra những đất đai dư thừa của mình, đồng thời giải phóng tất cả nộ lệ, nếu như không chấp nhận làm điều này, quân Lam Vũ sẽ dùng lưỡi lê cưỡng ép hắn chấp hành. Tạp Nạp Nội La đương nhiên sẽ không dễ dàng cam tâm hiến ra đất đai và nô lệ của mình như thế. Dưới tình huống có cơ hội, đương nhiên là hắn phải mạo hiểm rồi.

Tụ Phong dù sao cũng đảm nhận quan chỉ huy quân sự nhiều năm, nói theo phản xạ điều kiện: “Xin thứ cho sự mạo muội của tôi, đối với một chuyện nghiêm trọng như thế này, tôi nghĩ chúng tôi phải có được xác thực trên nhiều phương diện, chỉ đơn độc từ một phương diện tình báo là không thể tin được.”

Tài Miểu Miểu bình thản nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ tình báo của chúng tôi sẽ không thể nhầm lẫn được. Đương nhiên, tôi kiến nghị các cô cùng tới hiện trường tra xét tới cùng, nếu thực sự đúng như tình báo đã viết, các cô có thể bắt lấy hắn ngay tại chỗ, sau đó xét xử rồi mới xử lý. Nếu như không có, thì đó là điều tốt nhất, Phong lĩnh cũng không cần lo lắng ổn định chính cục ở nơi này.”

Sắc mặt Đại Lôi Nhĩ có chút nhợt nhạt, tựa hồ cái tên Tinh Tuyệt nữ vương đã kích thích nàng sâu sắc, đủ ác loai chuyện xưa cũ hiện lên trước mắt nàng, giọng nói của nàng có chút quái dị: “Ta… ta ủy thác cho các ngươi đi là được rồi.”

Tài Miểu Miểu lắc đầu, bình thản nói: “Đây là điện báo Phong lĩnh gửi cho chính cô, đương nhiên, cũng chính là cho năm người các cô.”

Sau khi nhìn thấy điện báo, sắc mặt Đại Lôi Nhĩ càng thêm nhợt nhạt, bốn nữ nhân khác cũng đưa mặt nhìn nhau.

Dương Túc Phong chỉ định để bản thân Đại Lôi Nhĩ tới hiện trường giải quyết việc này.

Tài Miểu Miểu chậm rãi nói: “Phong lĩnh không muốn làm cho cục diện của vương quốc Ương Già dao động, hi vọng cô có thể ra mặt xử lý ổn thỏa. Đương nhiên, bí mật xử lý là tốt nhất, bất kể là đối với các cô hay là đối với chúng tôi, hoặc là đối với tuyệt đại người dân Ương Già mà nói, đều là chuyện bất hạnh, chúng ta không cần thiết phải đem nó tuyên truyền khắp nơi.

Đại Lôi Nhĩ thần sắc càng thêm thống khổ, chậm rãi nói: “Rốt cuộc là hắn muốn như thế nào?”

Tài Miểu Miểu lạnh lùng đáp: “Phong lĩnh muốn các cô thương lượng để làm sao xử lý chuyện này một cách bí mật, hành động phải nhanh, ra tay phải mạnh, ngăn chặn tro tàn bùng trở lại. Nếu như các cô cần mượn lực lượng của chúng tôi, thì cùng tôi có môt tiểu đoàn bộ binh vùng núi am hiểu tác chiến núi đồi có thể cung cấp chi viện. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.

Đại Lôi Nhĩ thống khổ lắc đầu, chần chừ nói: “Ta… không cần.”

Ánh mắt Tài Miểu Miểu sáng quắc chăm chú nhìn vào nàng, phát giác ra sắc mặt nàng càng thêm nhợt nhạt, bộ dạng dường như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào, mơ hồ cảm thấy nàng hết sức bất thường, nhưng bất thường ở chỗ nào thì lại không nói ra được. Xử tử một đại thần, đối với nàng mà nói chẳng phải là chuyện khó tiếp thụ như thế, nhất định là nàng còn có bí mật gì đó khó mở miệng, bởi thế nhìn xoáy sâu vào nàng, nói từng chữ một: “Cô tin chắc có thể xử lý được chứ?”

Đại Lôi Nhĩ thân thể loạng choạng, khẽ cắn lên cánh môi mỏng đỏ hồng, yếu ớt nói: “Ta…”

Bỗng nhiên, cánh môi mỏng của nàng không ngờ bị cắn cho tứa máu.

Đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều nhìn ra điều không ổn, cảm thấy phản ứng của Đại Lôi Nhĩ quá sức khác thường, bốn người nghi hoặc nhìn nhau một cái, đều chẳng hiểu vì nguyên nhân gì. Cuối cùng vẫn là Tụ Phong tương đối dũng cảm quyết đoán, trầm giọng nói: “Mong tiểu đoàn bộ binh vùng núi của cô thay đồng phục quân đội của quân đội chúng tôi, chúng ta có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.”

Tài Miểu Miểu gật đầu, điềm tĩnh nói: “Rất tốt.”

Nàng quay người đi tìm Quách Hàm, để bọn họ thay đổi phục màu xanh thẫm của quân đội Ương Già, chuẩn bị xuất phát.

Quách Hàm tuân lệnh rời đi.

Trang viên của Tạp Nạp Nội La ở khu vực ngoại thành phía tây Mông Sa Tát hai mươi kilomet, đứng sừng sững giữa vùng núi, dựa vào núi cao mà xây dựng nên, dễ thủ khó công, đây chính là phong tục cổ xưa nhất của vương quốc Ương Già, gần như mỗi một người có tiền có thế đều làm như vậy, sau khi có tiền, thì chuyện quan trọng nhất phải làm chính là tìm một địa thế tuyệt hảo, xây dựng lên trang viên kiểu thành lũy của mình, để tích trữ tài sản, đồng thời đảm bảo đầy đủ về mặt an toàn cho người thân của mình. Trên lịch sử của vương quốc Ương Già, cuộc chiến quanh những trang viên thành lũy kiên cố này không ít, quân đội vương quốc Ương Già còn chuyên môn có vũ khí tấn công những trang viên như thế này, để đối phó với những phần từ phản nghịch co mình lại trong thành lũy.

Tài Miểu Miểu trở lại, đem một bình chất lỏng trong suốt giao vào trong tay Tụ Phong, thần sắc nghiêm túc nói: “Làm phiền cô, đem bình nước hoa này rải một chút tại hiện trường, tốt nhất là đừng để bất kỳ người nào khác nhìn thấy.”

Tụ Phong đưa hai tay nhận lấy, nghi hoặc nhìn chất lỏng trong suốt ở trong bình, hồ nghi hỏi: “Đây là thứ gì?”

Tài Miểu Miểu trầm giọng nói: “Nước hoa chuyên dụng của Tinh Tuyệt nữ vương nước Lâu Lan, Linh Dực Thiên Hương.”

Đại Lôi Nhĩ tức thì sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiều chút nữa ngất xỉu, may mắn là Da Trạch Bội Ti đỡ vững lấy nàng, Phất Lôi Đát vội vàng đi tới, xoa bóp mát xa sau lưng nàng mấy cái, Đại Lôi Nhĩ mới hơi hơi khỏe lên được một chút, nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy, dường như có thể tiếp tục ngất đi bất kỳ luc nào, đám người Tài Miểu Miểu đều cảm thây vô cùng ngạc nhiên, may mắn là vừa rồi khi chụp ảnh khỏa thân, Tài Miểu Miểu kiểm tra qua thân thể của nàng, mỗi một người đều có thể nhìn thấy rõ ràng nàng vẫn là xử nữ băng thanh ngọc khiết, nếu không còn cho rằng nàng có thai rồi.

Tài Miểu Miểu đi tới bên cạnh Phất Lôi Đát, cũng nhỏ giọng nói: “Phất Lôi Đát tiểu thư, cô là một y sinh cao minh, cũng là một vị đại sư chế thuốc huyễn cảnh cao minh. Phong lĩnh hi vọng, các cô có thể lưu lại vài người sống, để bọn chúng nói ra bốn chữ Tinh Tuyệt nữ vương trước mặt dân chúng, Phong lĩnh hi vọng dân chúng vương quốc Ương Già biết được, sở dĩ Tạp Nạp Nội La làm ra chuyện xấu xa làm mọi người rời bỏ này hoàn toàn là bởi vị sự dụ dỗ của Tinh Tuyệt nữ vương…”

Đám người Da Trạch Bội Ti lập tức phản ứng lại, mày đều khẽ cau lại, không hẹn mà cùng hỏi: “Các ngươi muốn động binh với nước Lâu Lan?”

Tài Miểu Miểu mỉm cười, bình thản nói: “Đây là kết cục tốt đẹp nhất, cũng là kết cục dân chúng vương quốc Ương Già có thể tiếp thụ nhất. Các cô không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn chứ? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già không muốn động binh với vương quốc Lâu Lan sao? Chẳng lẽ dân chúng vương quốc Ương Già có thể chịu đựng được sự ức hiếp của người Lâu Lan mấy năm trước trong quá khứ sao?”

Đại Lôi Nhĩ dường như lại muốn ngất xỉu, ánh mắt hoàn toàn mờ mịt.

Tụ Phong đương nhiên không thể biết được tâm sự của Đại Lôi Nhĩ, Tài Miểu Miểu đã nói trúng vào chỗ đau của nàng, phụ thân của nàng đã chết trên chiến trường chém giết với người Lâu Lan, thù mới hận cũ cùng lúc tràn lên, sắc mặt nàng tức thì hơi ửng hồng, có chút kích động không cần suy nghĩ nói: “Đương nhiên là muốn, ta còn muốn tự mình dẫn quân, giết sạch người Lâu Lan.”

Nhưng Da Trạch Bội Ti tỏ ra tương đối bình tĩnh, nói đầy thâm ý: “Phong lĩnh hi vọng chúng tôi hiệp trợ công kích nước Lâu Lan?”

Đại Lôi Nhĩ và đám người Lô Khắc Lôi Đế Á đều lộ vẻ chăm chú lắng nghe, hiển nhiên là vô cùng quan tâm tới đề tài này.

Tài Miểu Miểu khe khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Vương quốc Ương Già không cần tham dự trận chiến này, điều các cô phải làm là duy trì thật tốt sự ổn định thế cục, phát triển sản xuất là được rồi. Vốn thứ ở trên tay tôi phải tới tháng sau mới chính thức giao cho Đại Lôi Nhĩ, nhưng vừa rồi chúng ta hợp tác vui vẻ, tôi cũng muốn chúng ta thật mau chóng trở thành tỷ muội, cho nên tôi không che dấu nữa. Đây là kế hoạch năm năm lần thứ nhất kiến thiết công nghiệp vương quốc Ương Gia do Phong lĩnh lãnh đạo định ra, các cô có thể xem xem.

Đại Lôi Nhĩ cầm lấy, nhưng lại không có tâm tư xem cho kỹ, chỉ lướt qua loa một lượt, rồi giao cho Da Trạch Bội Ti.

Da Trạch Bội Ti cẩn thận xem qua một lượt, sau đó giao cho Lô Khắc Lôi Đế Á, giọng mang theo chút vẻ hoài nghi nói: “Trong vòng năm năm tổng cộng đầu tư tài chính ba ngàn bốn trăm vạn kim tệ. Đây là một món tiền không nhỏ, tôi không tin y có thể thực sự quán triệt tới cùng, có lẽ, đây chỉ là một cái lầu gác mỹ lệ trên không trung mà thôi, người dân Ương Già không có phúc khí hưởng thụ nó.”

Tài Miểu Miểu tựa cười tựa không nhìn nàng.

Sắc mặt Da Trạch Bội Ti hơi chút ửng hồng, nghi hoặc nói: “Cô nhìn tôi làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.