Mà ở tất cả vị trí ô cửa sổ của xe lửa, cảnh vệ của Vũ Văn Phân Phương cũng chiếm cứ vị trí có lợi, những họng súng đen ngòm ngòm thò ra nhắm chuẩn vào binh sĩ quân đoàn Tinh Không đứng ở bên ngoài trạm xe lửa, lưới lê sáng loáng của hai bên dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi loáng lên khiến người ta trông mà rùng mình.
Mã Khôn rón rén nhìn qua, thì ra người lên xe chính là Vũ Văn Tinh Không quan chỉ huy của quân đoàn Tinh Không lục quân nước Mã Toa, nhìn cái bộ dạng đầy đầu mồ hôi của hắn là biết ngay ở trong lòng của hắn tựa hồ đang tiến hành cuộc đấu tranh tư tưởng nào đó vô cùng kịch liệt, lại có một chút dáng vẻ có lòng tham mà lại chẳng có gan.
Bất quá Mã Không cảm thấy vô cùng kỳ quái, Vũ Văn Tinh Không khi nào đã có gan chặn xe lửa của Vũ Văn Phân Phương rồi? Quan hệ của hắn và Vũ Văn Phân Phương không thể nói là thân mật, hai người lại bởi vì vấn đề của Ngân Xuyên đạo mà trở mặt với nhau, hơn nữa quân hàm của Vũ Văn Phân Phương cũng còn cao hơn của hắn một cấp, hắn làm như thế này, khẳng định là sẽ khiến cho Vũ Văn Phân Phương cảm thấy vô cùng bất mãn.
Quả nhiên Vũ Văn Phân Phương hạ hàng mi xuống, đôi mắt dài mảnh hơi hé ra, nhìn Vũ Văn Tinh Không với vẻ rất không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Tinh Không ca ca, huynh có ý gì đây? Huynh muốn giết ta hay là muốn bắt ta để uy hiếp gia gia?
Vũ Văn Tinh Không đầy đầu mồ hôi, con mắt thì trợn tròn xoe, mặt đầy vẻ phẫn nộ đầy chính nghĩa, siết chặt nắm đấm nói:
- Muội muội, muội hiểu lầm rồi! Muội tránh ra đi, để ta giết tên sứ giả của quân Lam Vũ.
Vũ Văn Phân Phương cau mày lại, mặt vô cảm nhìn nét mặt của Vũ Văn Tinh Không, rồi lại nhìn binh sĩ quân đoàn Tinh Không đứng ở bên ngòai trạm xe lửa, trong mắt thoáng qua một tia sát khí không dễ phát hiện ra, chậm rãi nói:
- Vì sao huynh muốn giết hắn?
Vũ Văn Tinh Không tỏ ra cực kỳ phẫn nộ nói:
- Muội muội, ta dứt khoát không thể nhìn hắn tiến vào Mông Thái Kỳ, ta tuyệt đối sẽ không để muội rơi vào trong tay của Dương Túc Phong! Ta đem sứ giả của quân Lam Vũ giết đi, là muội không cần phải chịu sự uy hiếp của Dương Túc Phong nữa.
Vũ Văn Phân Phương vẻ mặt có chút quái dị, nhìn qua dáng vẻ như có chút trào phúng, tựa hồ cảm giác Vũ Văn Tinh Không không biết tự lượng sức, lạnh lùng nói:
- Thế sao? Tinh Không ca ca, huynh thực sự quan tâm tới ta như thế ư?
Vũ Văn Tinh Không ưỡn thẳng ngực, ngạo ngễ đứng thẳng, hít một hơi lớn nói:
- Đương nhiên rồi! Muội là muội muội tốt nhất của ta! Vì hạnh phúc của muội, ta không sợ đắc tội với bất kỳ ai! Muội tránh ra đi, ta giết hắn rồi, Dương Túc Phong chớ mơ tưởng có được muội nữa.
Vũ Văn Phân Phương lại không tránh ra, ngược lại nhìn hắn với chút căm ghét, vẻ mặt lạnh đạm nói:
- Tinh Không ca ca, huynh vội vội vàng vàng ngăn cản xe lửa của ta, muốn giết sứ giả của quân Lam Vũ, đúng là làm ta rất cảm động, bất quá huynh e là không đơn giản chỉ vì ta thôi chứ?
Vũ Văn Tinh Không ngẩng đầu nhìn thấy Mã Khôn đang lấm lét quan sát phía này, mắt sáng lên, siết chặt đao chỉ huy, lớn tiếng quát:
- Muội muội, muội tránh ra đi, để ta tới .. ấy? Muội nói như vậy là có ý gì? Sao muội lại có thể nói như thế chứ?
Vũ Văn Phân Phương hai tay đan nhau, khoanh tròn ở trước ngực, nói với chút vẻ trào phúng lại có chút bất lực:
- Tinh Không ca ca, huynh quá giả dối rồi, huynh căn bản không biết diễn trò, huynh không phải là không muốn ta đi, mà là không muốn Lôi Đình thúc thúc trở về.
Vũ Văn Tinh Không tức thì mặt mũi không sao cất lên nổi nữa, dường như câu nói này của Vũ Văn Phân Phương đã đánh chúng vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng hắn, nhịp thờ bất giác trở nên gấp gáp, vội kêu lên:
- Muội muội, muội làm sao có thể nói ta như thế được chứ? Chẳng lẽ sự quan tâm của ta đối với muội là giả sao? Muội hoàn toàn hiểu lầm ta rồi!
Vũ Văn Phân Phương khẽ cười lạnh, dáng vẻ như đang nhìn một tên hề, khinh thường nói:
- Tinh Không ca ca, ta hiểu lầm huynh hay sao?
Vũ Văn Tinh Không né tránh ánh mắt của nàng, nhưng lại tỏ ra chính nghĩa trang nhiêm nói:
- Đương nhiên là muội hiểu lầm ta rồi.
Vũ Văn Phân Phương nhìn sâu vào trong con mắt của hắn, đột nhiên tránh đường, lại còn thuận tay chỉ vào vị trí của Mã Khôn, khinh thường nói:
- Được rồi, hắn ở ngay bên đó, huynh đi giết hắn đi.
Vũ Văn Tinh Không lập tức siết chặt bội kiếm, đi qua bên người Vũ Văn Phân Phương, nhưng không đi được tới ba mét thì hắn đột nhiên lại dừng chân lại, trong chớp mắt như nghĩ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Phân Phương với vẻ mặt hết sức cổ quái, tựa hồ tỏ ra khá là xấu hổ, làm người ở bên cạnh đều không biết là hắn rốt cuộc muốn tiến lên hay là muốn lùi lại.
Vũ Văn Phân Phương lạnh lùng nói:
- Sao thế? Không phải huynh muốn giết hắn ư?
Vũ Văn Tinh Không hít sâu một hơi, phẫn nộ nói:
- Muội muội, kẻ này đáng lẽ ra phải do muội giết hắn mới đúng, bởi vì hắn là sứ giả do tên đại ác ma Dương Túc Phong kia phái tới, muội phải đích thân giết chết hắn mới có thể giải được mối hận trong lòng muội!
Vũ Văn Phân Phương chẳng thèm nhìn hắn, khinh thường nói:
- Ta sẽ không giết hắn, muốn giết thì huynh tự đi mà giết!
Vũ Văn Tinh Không tức thì xấu hổ, bất quá hắn lập tức đổi sang một vẻ mặt khác, ghé sát vào bên tai Vũ Văn Phân Phương thì thầm nói:
- Ừm.. chúng ta có thể thay đổi một loại phương thức khác không? Ví dụ như, muội nhất thời tức giận giết chết hắn …. Gia gia sẽ không trách tội muội đâu.
Vũ Văn Phân Phương căm ghét tránh sang bên hai bước, kéo giãn khoảng cách với Vũ Văn Tinh Không, mặt lạnh tanh nói:
- Tinh Không ca ca, với vấn đề này ta không thể làm chủ được, dù sao huynh muốn là thế nào thì huynh cứ làm thế là được, ta sẽ không hỏi tới đâu.
Vũ Văn Tinh Không cười nói:
- Muội muội à, điều này chẳng phải là để tốt cho muội sao! Muội đích thân giết hắn, thì không cần phải chịu ấm ức vì tên đại ác ma Dương Túc Phong kia nữa! Đây chẳng phải là biện pháp đơn giản nhất lại hữu hiệu nhất hay sao?
Vũ Văn Phân Phương hừ mũi thật mạnh một cái, lạnh lùng nói:
- Tinh Không ca ca, huynh thôi đi, huynh muốn giết người nhưng lại không có gan, muốn kế thừa địa vị thái tử nhưng lại không dám làm liều, mấy năm nay huynh bản lĩnh khác chẳng có gì tiến bộ, ngược lại lá gan lại càng ngày càng nhỏ đấy! Huynh càng sống lại càng thụt lùi rồi! Nếu như huynh thực sự thèm muốn cái vị trí hoàng đế đó, thì huynh mau mau rút quân, làm như không biết gì về sự kiện này, cũng không phát biểu ý kiến gì, Nói không chừng vị trí hoàng đế còn có thể tới lượt huynh, còn nếu như huynh sốt ruột chạy hết cho này chỗ kia vận động, thì ở trong mắt của gia gia, kiếp này của huynh coi như hủy rồi, huynh dẫn tới đây hơn bốn trăm người, huynh cho rằng có thể dấu được con mắt của gia gia sao?
Vũ Văn Tinh Không bị vạch trần quỷ kế, mặt múi xấu hổ vô cùng, vội vàng che dấu:
- Ta làm chuyện này không phải … là bởi vì quá yếu quý muội muội thôi, cho nên nhất thời kích động mới làm ra! Ha ha, nếu như không có việc gì thì ta đi đây, coi như ta không tới, coi như ta không tới.
Cũng không đợi cho Vũ Văn Phân Phương trả lời, Vũ Văn Tinh Không liền vội vội vàng vàng bỏ đi, thời gian chưa đây ba phút, binh sĩ nước Mã Toa đứng ở bên ngoài trạm xe lửa đã rút sạch sẽ, đám cảnh vệ của Vũ Văn Phân Phương đưa mặt nhìn nhau, đều không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì thế bọn chúng cũng quay trở lại trên xe lửa theo sự chỉ huy của trưởng quan.
Vũ Văn Phân Phương nhìn theo bóng lưng của Vũ Văn Tinh Không, lạnh lùng nói:
- Tiểu nhân!
Mã Không hết sức đồng cảm!
Vũ Văn Phân Phương im lặng đứng ở đó chốc lát, rồi cũng trở về khoang xe của mình, từ đầu tới cuối không nhìn Mã Khôn lấy một cái.
Tận mặt chứng kến tiết mục nho nhỏ này, Mã Không mới ban đầu thì còn có chút căng thẳng, cho rằng Vũ Văn Tinh Không thực sự muốn bất chấp tất cả giết chết mình, về sau lại cười thầm trong bụng, Vũ Văn Tinh Không có chút xíu bản lĩnh đó mà cùng dám nhòm ngó hoàng vị của nước Mã Toa, đúng là trò cười.
Bất quá từ sự kiện này mà xét, người không muốn Vũ Văn Lôi Đình trở về đúng là không ít, chỉ tiếc rằng Vũ Văn Tinh Không căn bản không thể uy hiếp được tới địa vị của Vũ Văn Lôi Đình, dùng lời của Dương Túc Phong mà hình dung Vũ Văn Tinh Không là: tài hèn chí lớn, tham cầu cao sang. Loại người này Vũ Văn Chấn Thiên chẳng nhìn trúng được.
Ngược lại mấy vị ca ca của Vũ Văn Tinh Không đều là nhân vật lợi hại, đám người Vũ Văn Giang Nam, Vũ Văn Lạc Dương, đều là kẻ nắm thực quyền, những tên đệ đệ của hắn cũng không phải là hạng tầm thường, Vũ Văn Thành Đô và Vũ Văn Đông Kinh đều có sở trường của riêng mình.
Bất quá cũng chính bởi vì như thế, cái mạng nhỏ của Vũ Văn Lôi Đình mới hỏng bét, Vũ Văn Chân Thiên tuổi đã tới chín mươi, lúc nào cũng có thể băng hà, nhưng người kế thừa cho tới tận bây giờ vẫn chưa quyết định, chẳng trách cái mạng nhỏ của Vũ Văn Lôi Đình bị đóng băng.
Ai bảo hắn là nhân tuyển có hi vọng kế thừa hoàng vị nhất hiện nay chứ, Vũ Văn Truyền Thuyết không có hi vọng kế thừa hoàng vị, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc đám con cháu của ông ta không có hi vọng kế thừa hoàng vị.
Có lẽ là không muốn bị người khác quấy rầy, Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh cho xe lửa tăng thêm tốc độ, hơn nữa còn nghiêm lệnh cấm báo trước cho trạm xe lửa ở dọc đường, quyết không dừng lại.
Thực tế thì trừ cái loại tài hèn chí lớn đầu óc lại nhét toàn đậu hũ như Vũ Văn Tinh Không ra thì người khác tuyệt đối sẽ không ngăn cản xe lửa chuyên dụng của Vũ Văn Phân Phương, cho nên sáng sớm ngày hôm sau, xe lửa chạy thẳng một mạch với tốc độ cao đã đưa Vũ Văn Phân Phương và Mã Khôn tới Mông Thái Kỳ.