Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 690: Chương 690: Gió lớn nổi lên mây tung bay (Hạ) (Phần 2)




Cho dù trên cái thế giới này thực sự có kỳ tích xuất hiện, quân Lam Vũ có thể thành công rút cư dân ra khỏi Tình Xuyên đạo, đồng thời thành công đánh lui người Tây Mông, thì khi dạn dân trở về quê nhà, Tình Xuyên đạo hẳn là cũng thành một đống hoang tàn rồi, người Tây Mông tuyệt đối sẽ không để nơi này trở thành cơ sở cung ứng hậu cần của quân Lam Vũ, trở thành xuất phát điểm tấn công người Tây Mông sau này, bọn chúng khẳng định sẽ phá hủy tất cả mọi thứ ở nơi này, các hạng công trình cơ sở chính phủ quân Lam Vũ khó khăn lắp mới xây dựng lên được, nhất là công trình thủy lợi, công trình điện lực, công trình thông tin, khẳng định là sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Có thể tưởng tượng được tới lúc đó đối diện với cảnh đổ nát tan hoang khắp nơi, tâm tình của mỗi người sẽ chán nản như thế nào.

“Không thể được! Không thể vứt bỏ Tình Xuyên đạo!” Dương Túc Phong nói theo bản năng, ngữ khí trở nên vô cùng kiên cường.

Khắc Lao Tắc Duy Tư và Vân Thiên Tầm đưa mặt nhìn nhau.

Vân Thiên Tầm vội vàng nói: “Nếu như chúng ta không vứt bỏ Tình Xuyên đạo, chúng ta sẽ không đủ binh lực đảm bảo an toàn cho Tử Xuyên đạo, so ra mà nói thì Tử Xuyên đạo còn quan trọng hơn, bên nặng bên nhẹ, chúng ta phải đưa ra chọn lựa lấy hay bỏ, mặc dù đây là một quá trình vô cùng đau đớn.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng chậm rãi trầm giọng nói: “Đúng thế! Tử Xuyên đạo càng quan trọng hơn, phủ đại đô đốc Y Vân, Đan Phượng hành cung, khu công nghiệp Bả Châu cảng, khu thương nghiệp Lệ Xuyên phủ… những thứ đó chúng ta đề không thể vứt bỏ được. Vứt bỏ Tình Xuyên đạo, không hề tổn hại tới căn cốt của chúng ta, chúng ta còn có ngày quay trở lại, nhưng mất đi Tử Xuyên đạo, thì ngay cả cơ hội trỗi dậy cũng không có nữa.”

Ánh mắt của Dương Túc Phong có chút thất thần, hình như không nghe thấy lời nói của bọn họ, chỉ lẩm bẩm nói với chút thẫn thờ: “Thế nào cũng có cách, thế nào cũng có cách...”

Y đang nỗ lực tìm kiếm tất cả mọi biện pháp đối phó với kỵ binh dân tộc du mục trên lịch sử cổ đại của Trung Quốc, từ thời Triệu Mục ở Chiến Quốc cho tới Triều Minh đối phó với người Nữ Chân, cung kỵ thủ của người Tây Mông chính là phiên bản của người Mông Cổ, nhưng thiết kỵ người Mông Cổ chinh chiến bốn phương, từ phương đông đánh tới thẳng sông Đa Nuýp, thiếu chút nữa thì diệt cả Châu âu, cả đường chinh chiến, chưa hề thất bại, bản thân sao có thể đối kháng với loại kỵ binh thiết giáp như thế này? Cho dù Ai Đức Mông Đa chỉ có một phần ba hùng tài đại lược của Thành Cát Tư Hãn chăng nữa, thì mình cũng rất đau đầu rồi! Lúc này y mới cảm giác hận không đọc đủ sách vở! Khi còn học đại học, chỉ có thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, đối với lịch sử chẳng biết tí ti gì, chỉ biết đại khái, nếu cẩn thận nghiên cứu qua kỵ binh Mông Cổ, có lẽ hiện giờ không phải khốn đốn như thế này rồi.

Khó khăn lắm Dương Túc Phong cuối cùng nghĩ tới một biện pháp có thể kháng cự lại được thiết kỵ nguời Mông Cổ, y nhớ tới trận mẫu trong cuốn (Thần điêu hiệp lữ), Quách Tĩnh ngốc ngếch thủ thành Tương Duơng, còn cả bên trong (Bích Huyết Kiếm) Sùng Viên Hoán tử thủ Ninh Viễn. Trước khi thành Tương Dương bị đánh hạ, người Mông Cổ tựa hồ cũng không thể muốn gì thì làm nấy được, cũng như thế trước khi người Nữ Chân chiếm được thành Ninh Viễn, thủy chung cũng chỉ chạy lòng vòng, không kiếm chác được gì. Nhưng đó đều là kháng cự, mà chẳng phải là tiêu diệt, hơn nữa chiến đấu cũng vô cùng gian khổ…

“Phong?” Khắc Lão Tắc Duy Tư giọng nói có vẻ rụt rè thận trọng, ông ta nhìn thấy sắc mặt Dương Túc Phong lúc xanh lúc trắng, giống như lúc thì kích động vạn phần, lúc thì lại vô cùng ủ rũ, ánh mắt khi thì dữ dội đáng sợ, lúc lại ảm đạm ỉu xìu, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.

Dương Túc Phong cắn chặt răng, hơi ổn lại tâm tình của mình một chút, cứng cỏi nói: “Lão Tắc, nếu như chúng ta không lùi mà lại tiến thì sao?”

Khắc Lao Tắc Duy Tư tức thì sắc mặt có chút nhợt nhạt, kinh ngạc nói: “Ngài muốn cùng người Tây Mông đánh dã chiến?”

Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Không phải là đánh dã chiến! Ta và người Tây Mông đánh dã chiến thì có bao nhiêu vốn liếng để mà tiêu hao chứ? Ta nghĩ như thế này, chúng ta không vứt bỏ Tình Xuyên đạo, chúng ta không dùng Tình Xuyên đạo làm chiến trường, chúng ta tiến lên một chút, lấy Hổ Xuyên đạo làm chiến trường chính…”

Khắc Lao Tắc Duy Tư kinh ngạc nói: “Nhưng…”

Dương Túc Phong sắc mặt trầm xuống, kiên quyết mà dứt khoát nói: “Chúng ta lập tức chiếm lấy Cao Ninh phủ, đồng thời lấp kín cứ điểm Tiểu Thang Sơn, hai cánh cửa lớn này đóng lại, cho dù người Tây Mông có hung hãn hơn chăng nữa, cũng chỉ có thể hò hét bên ngoài! Mẹ nó! Tới lúc đó chúng ta dùng đại pháo bắt chết bọn chúng...!”

Vân Thiên Tầm tức thì hai mắt phát sáng, vỗ tay nói: “Hay! Rất độc! Người Tây Mông dứt khoát không ngờ tới chúng ta còn có thể độc hơn cả bọn chúng.”

Khắc Lao Tắc Duy Tư kích động qua đi, lại có chút lo lắng nói: “Cừ lắm, Cao Ninh phủ sợ rằng một tấc tường thành cũng không lưu lại được rồi!”

Dương Túc Phong hung dữ nói: “Muốn vào nhà của ta ư? Nào có dễ dàng thế được!”

Vân Thiên Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng gật đầu, đồng thanh nói: “Được! Chúng ta cứ làm như thế!”

Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát, chỉnh lý lại tính toán của mình, quay người lại, trầm giọng nói với Tri Thu đã sớm chuẩn bị ghi chép: “Mệnh lệnh Lam Sở Yến, lập tức suất quân xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất chiếm lấy phủ Cao Ninh, sau đó lập tức xây dựng công sự, phòng ngừa công kích mang tính hủy diệt của kẻ địch! Nói với cô ấy, sư đoàn 103 hiện giờ có hơn hai vạn ba nghìn sáu trăm người, bất kể trong chiến đấu cô ấy thương vong bao nhiêu, sau chiến đấu ta đều sẽ bù đủ cho cô ấy hai vạn năm nghìn người! Để cô ấy cứ thẳng tay mà đánh, bất chấp mọi giá cũng phải cản người Tây Mông dưới tường thành của Cao Ninh phủ.”

Tri Thu vội vàng ghi vào văn bản.

Lại cân nhắc thêm một lúc nữa Dương Túc Phong nói: “Mệnh lệnh tất cả bộ đội của Tử Xuyên đạo, lập tức tăng viện cho cứ điểm Tiểu Thang Sơn, bao gồm đội cảnh vệ nhân dân, do Vương Ngạn Chương an bài chung, tiền tuyến chỉ huy vẫn là Trầm Kiếm Phi. Mệnh lệnh cho tiểu đoàn pháo binh 902 lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới Cao Ninh phủ, tiếp thụ sự chỉ huy điều phối của Lam Sở Yến. Mệnh lệnh tiểu đoàn pháo binh 901 lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn!

Dừng lại một chút, Dương Túc Phong lại một lần nữa hạ mệnh lệnh: “Mệnh lệnh cho kỵ binh Lôi Đình, lập tức tới địa khu Lão Hổ Câu, tùy thời tăng viện cho Cao Ninh phủ và cứ điểm Tiểu Thang Sơn, mệnh lệnh cho kỵ binh Liệp Ưng, lập tức tiến về phía đông, từ phương hướng Chính Ninh phủ tiến vào vương quốc Á Thuật, tìm kiếm cơ hội quấy nhiễu kẻ địch, mệnh lệnh chủ lực sư đoàn lục quân 101 lập tức xuất phát từ địa khu Lỗ Ni Lợi Á, lấy tốc độ nhanh nhất hành quân tới địa khu Quảng Ninh phủ Tình Xuyên đạo, làm tổng dự bị cho chiến dịch.

Hạ mệnh lệnh hoàn tất, Dương Túc Phong thở ra một hơi thật dài, lập tức tinh thần phấn chấn: “Cảnh vệ! Lấy cho ta một con ngựa nhanh nhất! Ta phải tới tiền tuyến Cao Ninh phủ!”

Trạm xe lửa cảng Bà Châu, Tử Xuyên đạo, địa khu Mỹ Ni Tư.

Bắt đầu từ thời khắc nhận được mệnh lệnh chiến đấu, Trần Kiếm Phi liền biết củ khoai nóng lại một lần nữa ném vào mình rồi.

Trung đoàn hải quân lục chiến thứ năm quân Lam Vũ là một đơn vị bộ đội vừa mới được thành lập. Vừa mới được thành lập có nghĩa là phiên hiệu đã thể hiện ở trên danh sách biên chế của quân Lam Vũ, nhưng thỉnh thoảng trên thực tế nhân viên còn chưa hoàn toàn đầy đủ, thực ra thì nói nghiêm trọng hơn một chút thì đây chỉ là đơn vị tồn tại trên giấy tờ thôi, trên thực tế còn chưa thực sự có, tất cả nhân viên và trang bị của hắn còn đang ở trên đường chạy tới Bố Lôi Tư.

Căn cứ của trung đoàn hải quân lục chiến thứ năm được đặt ở thủ đô Bố Lôi Tư của vương quốc Mễ Á Lôi, nhưng tất cả nhân viên của nó hiện giờ vẫn còn ở cảng Bà Châu chuẩn bị lên thuyền, chia nhóm ra tới Bố Lôi Tư, nhưng nhân viên vừa mới chưa lên thuyền được một phần mười đã nhận được điện lệnh của Dương Túc Phong, yêu cầu lập tức bắc thượng tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, mà lúc này bộ đội nằm ở trong tay Trần Kiếm Phi còn chưa tới một phần ba.

Thượng tá Lưu Hàng của hải quân phụ trách nhiệm vụ hộ tống vận chuyển trung đoàn hải quân lục chiến đội thứ năm nở nụ cười hiếm có: “Lão Trần, bia của chúng ta không uống được nữa rồi.”

Trần Kiếm Phi ghét nhất là nghe nhưng lời mát mẻ, râu vểnh lên nói: “Mẹ nó! Xem ra khi thành lập bộ đội của bọn ta thì pháo nổ không đủ vang rồi, ông trời muốn cho bọn ta một khởi đầu tốt đẹp đây! Không lải nhải với ngươi nữa, ta phải tranh thủ đi tìm xe lửa! Xe lửa, xe lửa chết đáng chết!”

Lưu Hàng vỗ bả vai của hắn, nói: “Đợi các ngươi đánh xong trận này, bọn ta lại tới đón ngươi!”

Trần Kiếm Phi vừa chạy vừa nói ngược trở lại: “Đợi còn mạng rồi hãy nói! Nhớ giữ bia lại đấy! Đừng có con mẹ nói uống trộm hết sạch nhé!”

Lưu Hàng cười âm hiểm sau lưng.

Trần Kiếm Phi đã dùng tốc độ như bay chạy tới phòng điều phối trạm xe lửa cảng Bà Châu.

Ngay bắt đầu từ lúc nhận được mệnh lệnh, vấn đề đau đầu nhất của Trần Kiếm Phi không phải là chiến đấu với người Tây Mông như thế nào, cũng không phải là cổ vũ sĩ khí của bộ đội như thế nào, đề cao sức chiến đấu của bộ đội như thế nào, dù sao huyết chiến lớn nhỏ hắn cũng trải qua mấy chục lần rồi, quan binh của hắn cơ bản đều cũng đã trải qua huyết chiến, đối với chiến tranh đã không còn cảm giác đặc biệt gì nữa, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện quân Lam Vũ có thể thất bại, đây là chuyện không thể nào.

Vấn đề đau đầu nhất của Trần Kiếm Phi chính là làm như thế nào dùng tốc độ nhanh nhất đem đám quân ô hợp lâm thời rút ra này đưa tới cứ điểm Tiểu Thang Sơn, thời gian chính là thắng lợi, thời gian chính là máu tươi, Không một ai hiểu đạo lý này hơn quân nhân nữa, trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội chính là chủ lực quân Lam Vũ thủ bị cứ điểm Tiểu Thang Sơn, phải thật mau chóng tới được nơi đó, tranh thủ xây dựng công sự phòng ngự, chôn địa lôi, an bài cọc chắn ngựa, giây kẽm gai, dựng lên đủ các loại chốt hỏa lực, mỗi một phút đều có thể nói là giá trị không gì sánh nổi.

Mang theo cảnh vệ viên và trung đội thông tin, Trần Kiếm Phi tới thẳng trạm xe lửa của cảng Bà Châu dựng trại lập doanh, tự mình chỉ huy vận chuyển bộ đội. Quân bộ quân Lam Vũ cũng ủy phái một tham mưu cao cấp tên là Trịnh Dung kiêm bộ trưởng bộ hậu cần tới trạm xe lựa tự mình trấn thủ, quản lý chung tất cả việc vận chuyển nhân viên và vật tư quân nhu, đảm bảo nhu cầu của tiền tuyến. Tiếp sau này có thể trong một khoảng thời gian rất dài, tất cả vật tư và nhân viên của tiền tuyến phương bắc đầu phải do tham mưu Trịnh Dũng tới điều phối thống nhất rồi, trọng trách này chẳng phải là nhẹ nhàng.

Hiếm có là Trần Kiếm Phi và Trịnh Dũng vừa mới gặp nhau chào hỏi, phát hiện ra không ngờ hai người là đồng hương, hai người đều tới từ địa khu Ninh Xuyên đạo của nội địa đế quốc, cơ bản đều chuyển nhà di cư tới địa khu Mỹ Ni Tư vào hai năm trước, thậm chí khi đó lại còn ngồi cùng một chiếc thuyền, ngay cả thời gian tòng quân cũng chỉ cách nhau một ngày, thực sự là quá khéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.