Quân Lam Vũ nếu như tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần, tới khi đó không chỉ gặp phải quân đội của nước Mã Toa mà còn có quân đội của nước Y Lan, quân đội của hai nước này cộng lại, vượt quá một trăm vạn, đây dứt khoát là một con số cực kỳ khổng lồ, cho dù là vũ khí của quân Lam Vũ có tiên tiến hơn, sức chiến đấu có mạnh mẽ hơn, cũng khó mà thủ thắng được, đối phương chỉ dùng thi thể cũng có thể tiêu hao hoàn toàn quân Lam Vũ tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần rồi.
Quân Lam Vũ có thể tiến vào kinh đô Ni Lạc Thần được bao nhiêu? Cố chết cũng chỉ có một vạn người.
Chẳng những như thế, để làm điều kiện ngừng chiến tranh, nước Nhược Lan cũng bắt đầu cung cấp vật liệu gỗ đóng tàu không hạn chế cho nước Mã Toa, thậm chí trực tiếp giúp nước Mã Toa đóng chiến đấu hạm tối tân, căn cứ vào báo cáo mới nhất của ban ngành tình báo, hiện giờ tất cả các xưởng đóng tàu của nước Mã Toa đang kiến tạo chiến đấu hạm, có một số chiến đấu hạm thậm chí được kiến tạo ở xưởng đóng tàu nước Nhược Lan, nước Y Lan cũng đảm nhận nhiệm vụ kiến tạo một số chiến đấu hạm của nước Mã Toa. Năng lực đóng tàu của nước Nhược Lan cũng rất mạnh mẽ, nước Y Lan tuy kém hơn một chút, nhưng theo cùng các ụ thuyền được mở ra, năng lực đóng tàu cũng bắt đầu được tăng cường, năng lực đóng tàu của ba quốc gia gộp lại, tuyệt đối không ai có thể khinh thường.
Càng làm cho người ta lo lắng là, nước Mã Toa toàn lực tiến hành kiến tạo chiến đấu hạm cấp Vô Úy loại mới nhất, trang bị hỏa pháo loại mới, dùng pháo đạn cùng dạng với súng trường Chấn Thiên, bỏ đi đạn lõi đặc, tầm bắn càng xa, uy lực càng lớn. Bất kể là phương diện công kích trên bờ, hay là công kích đối hạm, năng lực chiến đấu được đề cao rất nhiều. Vũ Văn Chấn thiên lại một lần nữa để cái tên của mình được quân Lam Vũ ghi nhớ thật kỹ, loại hỏa pháo này, gọi là Chấn Thiên hỏa pháo.
Dương Túc Phong đương nhiên là biết loại chiến đấu hạm kiểu mới này của kẻ địch một khi hình thành quy mô, sẽ mang đến áp lực khó dự đoán cho quân Lam Vũ, cho nên hắn cũng lặng lẽ hạ lệnh khẩn trương kiến thiết khu trục hạm bằng thép, hạ lệnh mở rộng nhiều ụ thuyền hơn. Lục Tương Thần đã giải quyết đại bộ phận vấn đề kiến thiết của khu trục hạm bằng thép, khiến cho khu trục hạm bằng thép có thể sản xuất hàng loạt rồi, hiện giờ vấn đề duy nhất chính là, quân Lam Vũ không có nhiều ổ thuyền đến thế.
“Hạ lệnh hải quân và hải quân lục chiến đội thật mau chóng chiếm lĩnh nước Y Mộng.” Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc rồi hạ lệnh tác chiến.
Năng lực tạo thuyền của hải quân nước Y Mộng cũng không kém, hiện giờ quân Lam Vũ phải dùng tới từng chút lực lượng một, chỉ cần là thứ có thể trợ giúp mình, thì dù là có cướp cũng phải cướp cho được. Tới lúc này rồi, song phương đều tranh thủ thời gian tích trữ lực lượng, chỉ xem ai có thể thắng được ở giây phút cuối cùng nữa mà thôi.
Gió đêm có chút lạnh, Dương Túc Phong cảm thấy thân thể run lên từng chập, không khỏi rụt đầu lại, dùng sức xoa xoa tay, Sương Nguyệt Hoa lấy áo choàng tới, khoác lên cho y, Dương Túc Phong mới cảm thấy tốt hơn một chút, trong lúc vô ý nhìn thấy đã đi tới cuối vườn, còn có căn phòng sáng ánh đèn, Dương Túc Phong cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay, hiện giờ đã là hai giờ đêm, sao còn có người chưa ngủ chứ?
“Đây là gian phòng của ai vậy?” Đương Túc Phong thuận miệng hỏi.
“Là gian phòng của Phượng Lam Vũ tỷ tỷ.” Sương Nguyệt Hoa nhìn một cái nói đầy ý tứ sâu xa.
“Ồ.” Dương Túc Phong gật đầu.
Từ sau khi giải cứu Phượng Lam Vũ từ Y Lệ Nạp ra, Dương Túc Phong từng gặp qua vị vương hậu cao quý thánh khiết này vài lần, sự trầm tĩnh và tư thái nghiêm nghị không thể xâm phạm của nàng lưu lại ấn tượng rất sâu sắc, bất quá ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bức tranh của nàng, hiện giờ trong lòng y còn giữ bức tranh của nàng, mỗi một lần nhìn thấy nàng, đều không kìm được liên tưởng người ở trước mắt với bức tranh làm cho bản thân nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng ngại có nhiều người bên cạnh như vậy, lại không muốn làm hành động cầm thú.
Kỳ thực ở trong lòng y, đã rất muốn thưởng thức đóa hoa sắp tàn thành thục này rồi, sự thành thục và cao quý của nàng, còn cả bức tranh [Bị bình tế từ ngữ] đều mang tới sức hấp dẫn trí mạng với y, Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi mơ hồ cũng tạo cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng với nhau, hai tỷ muội đã làm công tác tư tưởng thông suốt cho Phượng Lam Vũ, để nàng ưng thuận trở thành nữ nhân của Dương Túc Phong, các nàng đều hi vọng nàng thật mau chóng hoàn thành chuyện tốt, cũng để cho Phượng Lam Vũ có một danh phận chính thức, vị y sinh Phất Lôi Đát mới tới, không biết là nói với ai một câu, với vóc người của Phượng Lam Vũ chính là lúc sinh hài tử tốt nhất, làm cho Phượng gia tỷ muội trong lòng ngứa ngáy, sợ để lỡ mất thời cơ tốt, trong lòng đều thầm thúc dục Dương Túc Phong mau chóng hành động, gieo mầm lên người Phượng Lam Vũ. Chỉ tiếc là khoảng thời gian này Dương Túc Phong đều bôn ba đi đường, có rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên y tới giờ vẫn chưa có cơ hội đi hái.
Sương Nguyệt Hoa hiểu ý lặng lẽ lùi ra, để lại Dương Túc Phong chầm chậm đi về phía gian phòng của Phượng Lam Vũ.
Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, gắng sức để tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, y không muốn để cho Phượng Lam Vũ thấy mình hấp tấp và thất lễ, y không muốn để nàng cảm thấy bị vũ nhục và ủy khuất, nàng đã phải chịu quá nhiều khổ nạn và ủy khuất rồi, không thể tiếp thụ sự hủy hoại tàn bạo thêm lần nào nữa. Giống như lần trước vậy, dưới sự an bài chu đáo của Phượng gia tỷ muội, Phượng Lam Vũ không cần thận va vào lòng y, hai người ôm chặt lấy nhau, nhưng y vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh lệ trong suốt ở khóe mắt nàng.
Y không biết rằng, vào chính lúc này đây Phượng Lam Vũ kỳ thực cũng đang lặng lẽ mong chờ y tới, nàng là một nữ nhân kiên cường, đã nhìn quen mọi cảnh tượng tàn khốc ở trên thế giới này rồi, nhưng sự kiên cường của nàng lại dần dần sụp đổ theo cùng sự xuất hiện của Dương Túc Phong, y là hi vọng tương lai của Y Lệ Nạp, cũng là hi vọng Phượng thị gia tộc một lần nữa quật khởi, trong lòng nàng coi y như vãn bối của mình, nàng nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của bản thân, bao gồm cả thân thể và tâm linh của mình, mang tới an ủi và lạc thú lớn nhất cho y.
Phượng Lam Vũ một mình ở trong phòng, sớm đã nhìn thấy sự tồn tại của Dương Túc Phong, dục hỏa trong lòng nàng không ngờ chẳng chút dấu hiệu nào chầm chậm bốc lên, nàng nỗ lực để bản thân lắng dịu xuống. Nhưng không thể nào làm được, nói tới cùng, nàng cũng là một nữ nhân, một nữ nhân có dục vọng sinh lý bình thường, nàng có thể dùng nghị lực kiên cường khống chế loại dụng vọng này, nhưng không thể trừ bỏ hết dục vọng, nàng cũng có nhu cầu của nàng. Trước kia, đối diện với kẻ địch tàn khốc, nàng có thể dùng thù hận trấn áp chết dục vọng, nhưng khi tới bên cạnh người thanh niên kia, thù hận của nàng đã biết mất, dục vọng không thể áp chế không tránh khỏi lại lặng lẽ sôi lên.
Mỗi khi đêm khuya, Phượng Lam Vũ đều cảm thấy cô đơn vắng lặng không thể tiêu trừ tràn lên trong lòng, nữ nhi là người thích dung mạo của mình, nhưng dung mạo bản thân có xinh đẹp hơn nữa, vóc dáng có hấp dẫn hơn trong nữa, mà thiếu đi nhiệt tình sung mãn, thậm chí là ánh mắt tình dục xâm lược của nam nhân, thì cũng chỉ là tự mình thưởng thức, là đóa hoa chờ vận mệnh khô héo. Nữ nhân tuổi bốn mươi mốt, chính là vào lục quyến rũ nhất, nhưng hoa tươi nở rộ có thể xinh đẹp được bao lâu? Bản thân mặc dù còn chưa tới tuổi đó, nhưng cũng đi tới lúc rực rỡ nhất trong cuộc đời của nữ nhân rồi, hoa tới lúc hái thì nên hái, chớ để hoa rơi chỉ còn cành. Thế nhưng với thân phận địa vị của mình giờ đây, chỉ sợ không một ai dám lớn gan tới hái, tới thưởng thức chơi đùa.
Trừ y ra.
Khi bóng người Dương Túc Phong biến mất đằng sau cây chuối tiêu Phượng Lam Vũ ủ rũ thương tâm, chỉ có thể thương xót bản thân, một loại khát vọng và nhiệt tình từ lâu quấn lấy đầu óc nàng, nàng từ từ chuyện động thân thể, đi tới bàn trang điểm, đứng ở trước gương, đem từng món từng món y phục ở trên thân thể cởi ra, u oán nhìn bản thân trong tấm kính, chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt như phù dung, sóng mắt lưu chuyển, môi xinh khép hờ, tràn đầy phong tình của nữ nhân thành thục, lùi lại mấy bước, thân thể trần truồng đầy kiêu ngạo toàn bộ hiện ra trong gương, da dẻ mềm mại mượt mà, đôi chân dài thon thả, cặp mông tròn lẳn vểnh cao, song nhũ căng tràn săn chắc, núm vú tươi ngon như trái anh đào, nhưng thân thể mỹ diệu này chỉ có thể ngồi đợi hoa nở rồi tự tàn, không còn ai có thể tắm tưới, làm đóa hoa thêm tươi đẹp nữa.
Dục hỏa trong cơ thể từ từ thành thế lửa loan cỏ dại, Phượng Lam Vũ không kìm được một bàn tay khẽ ve vuốt đầu vú rung rinh, một cảm giác đê mê từ đầu vú lan đi, xông thẳng lên trên đầu, cảm giác sảng khoái đó làm người ta muốn ngừng mà không được, ngón tay thon thon một lần tiếp một lần chạm vào núm vú căng căng, chỉ một lúc sau, phát hiện núm vũ của mình càng nở lớn, hiển hiện một màu đỏ rực, nàng không còn thỏa mãn được sự vuốt ve nhẹ nhàng nữa, bắt đầu dùng ngón tay kẹp lấy đầu vú mình xoa nắn, đợt sóng trào lên trong cơ thể càng lúc càng mạnh mẽ, gò má nổi lên ánh tình dục hồng hồng, răng ngọc như vỏ sò khẽ cắn lên cánh môi tươi mọng, nữ nhân động tình là đẹp nhất, nhưng chỉ có thể tự yêu tự thưởng thức bản thân, cả đời này không còn cơ hội cùng nam nhân trong lòng chung giấc vu sơn, cùng hưởng mây mưa, chẳng lẽ bản thân định sẵn chỉ có thể cô độc cả đời.
Nàng không kìm được nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó, nàng có thể cảm nhận được sự thô ráp và mãnh liệt của y, cảm nhận được hơi thở nam nhân mạnh mẽ, nàng biết, đó là các cô cháu gái dày công sắp xếp, mục đích chỉ là nàng và y có sự tiếp xúc thân mật, nàng cũng biết, ở chốn riêng tư, tỷ muội hai người bọn họ đều mong chờ, mong chờ bản thân có thể trở thành nữ nhân chân chính dưới thân thể của Dương Túc Phong, nếu như có thể vô ý thành công ươm được mầm mống, vậy sẽ là vinh điệu cực lớn của Phượng thị gia tộc các nàng, nếu như bản thân có thể sinh ra một đứa con trai mà nói, thì nó sẽ là người kế thừa tương lai của quân Lam Vũ.
Ôi, đó là một khao khát khiến người ta không thể kìm nén…
Bị tình dục kích động, Phượng Lam Vũ cảm thấy được hạ thể của mình đã ẩm ướt một mảng, cúi đầu nhìn xuống, cánh hoa vốn khép chặt kia không ngờ đã khẽ hé ra, lộ ra mép thịt tươi non bên trong, một dòng suối trong đang từ trong huyệt động kiều mỹ chầm chậm chảy ra, như mê mẩn, Phượng Lam Vũ đưa ngón tay ngọc ngà ra vuốt lên cánh hoa của mình, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ hoạt động trong huyệt động, một cỗ khoái cảm càng cường liệt như dòng điện đánh vào trong đầu, trước mắt như có sao sáng lấp lánh, hai chân nhũn ra, vội vàng lùi lại phía sau nằm lên chiếc giường lớn…
Dương Túc Phong khe khẽ gõ cửa phòng của Phương Lam Vũ.
Không có phản ứng.
Y lại gõ lần nữa, vẫn không có phản ứng.
Y cho rằng Phượng Lam Vũ đi ngủ quên mất tắt đèn, vì thế chuyển thân lặng lẽ rời đi, không ngờ khi vừa mới quay người, thì nghe thấy cửa phòng két một tiếng mở ra, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Lam Vũ đang đứng ở ngưỡng cửa, thân thể cao thon bao trùm dưới lớp áo ngủ, khuôn mặt tú mỹ có một lớp ửng hồng, thần tình như có chút hoảng hốt, lại có chút luống cuống nhìn bản thân.
Ánh đèn sau lưng nàng càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ vô song của Phượng Lam Vũ, áo ngủ không được buộc chặt, lộ ra nửa bầu ngực trắng muốt, đôi vú no năng đầy đặn làm tấm áo ngủ bị đội lên cao, bắp chân tròn trắng trẻo không chút che chắn lộ hết ra dưới lớp áo ngủ, tôn lên cặp mông vểnh cao, làm cho trái tim kém cỏi của y nảy lên, cổ họng cũng cảm thấy chút khô nóng.