Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 686: Chương 686: Gió lớn nổi lên mây tung bay (Trung) (Phần 1)




Dương Túc Phong cười hăng hắc, hài lòng buông ngón tay ra, tách đôi chân của nàng, vị trí non mềm bí mật nhất của nữ nhân lộ ra hoàn toàn, chậm rãi mà mạnh mẽ hướng tới, chính đang lấy kim đao đâm vào thân thể nữ nhân phóng đãng, tìm kiếm khoái cảm nhân sinh nguyên thủy nhất, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập mạnh mẽ, tiếng của Tiết Tư Khỉ từ bên ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Phong! Người Tây Mông hành động rồi! Có ba mươi vạn người! Lam Sở Yến xin chàng chi viện!”

Địa khu Cơ Gia Tang Ni, Sóc Xuyên đạo, Mỹ Ni Tư.

Ánh ban mai dần dần hé ra từ phía đằng đông, từng tia sáng xé rách màn đêm mờ mờ chiếu lên mặt đất còn đẫm sương, lóng lánh ánh sáng rét buốt, tuyết ở trên mặt đất còn chưa hoàn toàn tan hết, còn lưu mại một một tầng mong mỏng, ánh lên bạch quang chói lòa, cho tận tới khi thái dương xuất hiện, bọn chúng mới tuyên cáo khuất phục, dần dần tan chảy, lộ ra cỏ dại khô héo dưới đất, nước tuyết bị tan chảy ngưng thành từng giọt sương tròn, đọng trên lá cây như muốn nhỏ xuống, phát tán ra ánh sáng đủ mọi máu sắc, bọn chúng giống như những bông hoa tuyết ngoan cường nhất, đang khổ sở bảo vệ sự tồn tại của mình dưới ánh mặt trời.

Thế nhưng, sự bảo vệ vất vả của bọn chúng bỗng nhiên bị cắt đứt, mặt đất rung lên từng trận, tất cả lá cây đều bắt đầu lay động, giọt sương mai lóng lánh từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới, cuối cùng bất đắc dĩ hoàn toàn thấm vào trong bùn đất. Mặt đất rung chuyển mỗi lúc một dữ dội, tới ngay cả lá cây cũng lần lượt lay động kịch liệt, động tác lay động một ngày một mạnh hơn, rồi cuối cùng cũng bị đứt gẫy hoàn toàn, chỉ đành rơi xuống, cùng mặt đất dán sát vào cùng nhau.

Rầm rập… rấm rập…

Giống như tiếng sấm mùa xuân không ngớt nổ trên mặt đất, lại giống như nước lũ cuồn cuộn đổ xuống, cỏ dại khô héo và cát đã nát vụn trên mặt đất cũng bắt đầu trở nên chấn động, bởi vì rung chuyển kịch liệt, những hạt cát dưới bãi cỏ giống như muốn nhảy lên khiêu vũ, không ngừng bị chấn động hất lên, sau đó lại rơi xuống. Cứ giống như có rất nhiều bàn tay lớn vô hình hết cầm chúng lên rồi lại thả xuống, lại giống như đang bắt đầu khiêu vũ nhiệt tình.

Cạch cạch cạch …

Cạch cạch cạch …

Vô số âm thanh liên miên làm người ta phấn trấn từ phương xa truyền tới, cả mặt đất dường như bị nứt toác ra.

Vô số bóng đen trong chớp mắt bỗng nhiên xuất hiện, đem cả mặt đất nhét kín mít, không có lấy một khe hở nhỏ nào, giữa đất trời phong vân biến sắc, tới ngay cả thái dương vừa mới ló ra cũng bị cờ xí màu đen bao phủ, không còn nhìn thấy một chút ánh mặt trời nào nữa. Vô số vó ngựa tung bay đạp lên trên mặt đất, mang theo cát đá vụn và cỏ dại khô héo, đem bọn chúng cuốn vào trong đội ngũ giống như gió lốc, bọn chúng văng vật xô đẩy trong vó ngựa dày đặc, cho tới khi bị dấp nát hoàn toàn, biến mất trong gió lạnh mãnh liệt.

Đây là kỵ binh đông nghìn nghịt, là kỵ binh dời núi lấp biển, bọn chúng chen lấn trên vùng đất hoang vu, giữa chiến mã và chiến mã gần như là vó ngựa nối liền với nhau, bởi vì nhân số quá nhiều, bọn chúng không thể không duy trì tốc độ tiến quân kinh người, nếu như trong lúc đó mà có người bị ngã xuống, thì hắn lập tập sẽ bị dẫm nát bét, hoàn toàn dung nhập vào trong mặt đất, không còn nhìn thấy chút vết tích nào nữa.

Những con ngựa cao lớn chẳng đề tâm tới sự tồn tại của cỏ dại và đá vụn cát rời, bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất sải mạnh cẳng chân, tận tình tung hoanh dẫm đạp lên mặt đất còn mang lớp tuyết mỏng này, bông tuyết còn chưa tan chảy dưới vó ngựa tung bay lần lượt tan nát, hoặc là bị dẫm sâu vào trong mặt đất, thỉnh thoảng có một hai khối tuyết hơi nhỏ một chút, thì bị vó ngựa cuốn tung lên, phát ra ánh sáng làm cho người ta hoa cả mắt.

Dòng nước lũ vô cùng vô tận cuồn cuộn nam hạ…

Kỵ sĩ trên lưng ngựa, mặc khôi giáp mỏng, lưng mang cung tiễn, lưng cong xuống, dán thật sát lên lưng ngựa của mình, hai chân dùng sức kẹp sát vào bụng ngựa, đem tốc độ chiến mã dưới khố tăng lên đến cực hạn, giống như lợi tiễn xuyên qua vùng đất hoang vu rộng lớn. Nơi này không có có cây cỏ rậm rạp, cũng không có vật săn phong phú, không đáng cho bọn chúng lưu luyến, cũng không đáng cho bọn chúng giảm bớt tốc độ. Ở phương xa trong tầm mắt của bọn chúng, có nguồn nước đồng cỏ tươi tốt hơn, có vật săn đông đúc hơn đang chờ đợi bọn chúng chiếm cứ, bọn chúng phải dùng tốc độ nhanh nhất, dùng thế không thể kháng cự xông vào mảnh đất phì nhiêu đó, cướp đoạt tất cả mọi thứ bọn chúng có thể cướp đoạt.

Đây chính là phương thức sinh tồn của kỵ binh du mục, cướp bóc là hợp pháp, là cần thiết, không có cướp bóc thì không có sự tồn tại của kỵ binh du mục.

Thủ lĩnh của bọn chúng đã hạ lệnh rõ ràng, ở trên vùng đất phì nhiêu đó bất kể là bọn chúng cướp đoạt được thứ gì, thì đều thuộc về sở hữu cá nhân của bọn chúng, thủ lĩnh của bọn chúng tuyệt đội sẽ không lấy bất kỳ một chút nào từ trong đó, bao gồm cả nữ nhân mỹ lệ nhất, đạo mệnh lệnh này làm ham muốn cướp bóc của bọn chúng đạt tới độ cao chưa từng có, bọn chúng phảng phất như nhìn thấy vật tư chất đống như núi và mỹ nữ khắp mặt đất đang chờ đợi bọn chúng tới chiếm cứ, mong mỏi bản thân có thể là người đầu tiên xông được vào mảnh đất màu mỡ đó.

Không thể tụt lại…

Đây là suy nghĩ của tuyệt đại đa số kỵ sĩ người Tây Mông, tụt lại có nghĩa là chẳng có được một cái gì hết, chỉ có thể nhìn sắc mặt của người khác sống qua ngày. Kỵ binh người Tây Mông lần này nam hạ tổng cộng có ba mươi vạn, chỉ cần tốc độ của bản thân hơi trì hoãn một chút thôi, thì vùng đất màu mỡ giàu có kia sẽ bị tộc nhân của mình lao lên ở phía trên cướp mất sạch, cho nên, rất nhiều người Tây Mông khi tiếp thu được mệnh lệnh xuất chinh, thì lập tức chọn chiến mã xuất sắc nhất do mình thuần dưỡng, sau đó mang theo ba thớt chiến mã mạnh mẽ nhất cường tráng nhất có tốc độ nhanh nhất gia nhập vào cuộc viễn chinh điên cuồng lần này.

Thủ lĩnh của bọn chúng ra tay lấy một cái tên rất kêu cho lần nam hạ này, gọi là “cuộc viễn chinh rực lửa.”

Ở trên đại thảo nguyên, ở trước mặt mấy vạn kỵ binh giơ cao mã đao sáng loáng, Ai Đức Mông Đa mở rộng cổ họng của mình gầm lên, để cho âm thanh của mình vang vọng thật lâu trong tai của bọn chúng: “Dùng cung tiễn của các ngươi, đi hủy hoại tất cả sinh mạng ở nơi đó! Dùng hai tay của các ngươi, mang theo tất cả những thứ các ngươi có thể mang theo! Dùng lồng ngực của các ngươi, đi ủ ấm cho những nữ nhân cô đơn ở nơi đó! Dùng cây đuốc của các ngươi, đem nơi đó thiêu trụi hoàn toàn, để nơi đó trở thành địa ngục của đại lục Y Vân!”

Hu ra ….

Vố số kỵ binh người Tây Mông gầm rú lên như phát điên.

Tất cả kỵ sinh người Tây Mông đều quyết tâm làm được ba điều này, đem tất cả khu vực quân Lam Vũ khống chế phá hủy.

Dưới sự cổ vũ của dục vọng cướp bóc đáng sôi trào, kỵ binh người Tây Mông từ sâu trong đại thảo nguyên xuất phát, ngày đêm hành quân, vó ngựa không dừng, ăn uống đều ở trên lưng ngựa, chỉ dùng thời gian vẻn vẹn bốn ngày đã tới được địa khu Cơ Gia Tang Ni, với tốc độ như vậy, chỉ cần thời gian năm ngày, là bọn chúng có thể tiến vào địa khu mục tiêu, thỏa sức cướp bóc, thỏa sức đốt phát, dùng máu tươi nơi đó lại một lần nữa tạo thành sự huy hoàng của người Tây Mông.

Ai Đức Mông Đa rất hài lòng nhìn tốc độ tiến quân của kỵ sĩ người Tây Mông.

Dẫn theo những bộ hạ tâm phúc nhất của mình, Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông cũng phi như bay trong đội ngũ của người Tây Mông. Chiến mã của hắn cường tráng khác thường, phải cao hơn chiến mã Tây Mông bình thường một phần ba, cũng phải vạm vỡ hơn một phần ba, bởi thế hắn có thể từ góc độ cao hơn quan sát tộc nhân của mình, quan sát binh sĩ của mình, quan sát ba mươi vạn tinh nhuệ người Tây Mông giống như dòng nước lũ cuồn cuồn chạy ở bên người mình, lướt qua mảnh đất tàn tạ này.

Ai Đức Mông Đa năm nay bốn mươi bảy tuổi, mặt mũi hung tợn, râu mép tết bó, giống như con dã thú. “Dã thú” cũng chính là ngoại hiệu của hắn, thế nhưng che dấu ở dưới bề ngoài thô dã đó lại là trái tim sục sôi của dã thú. Ai Đức Mông Đa đang ở vào độ tuổi có hùng tâm mạnh mẽ nhất, tầm nhìn trọn vẹn nhất, sức sáng tạo dồi dào nhất, cũng chính là thời kỳ mãnh liệt nhất của cuộc đời, thành tích huy hoàng nhất, hắn đảm nhiệm thủ lĩnh của người Tây Mông mười một năm khổ tâm tích trữ, cuối cùng cũng huấn luyện nên một thế hệ thiếp giáp cung kỵ của người Tây Mông, hắn dẫn bọn chúng chinh đông phạt tây, muốn bảo vệ và chấn hưng ánh hào quang đã rời xa của người Tây Mông.

Trên lịch sử của người Tây Mông, từng đã nhiều lần thống trị toàn bộ cao nguyên Huyết Sắc, không một dân tộc nào có thể trở thành bá chủ thảo nguyên trong một thời gian dài như người Tây Mông. Chỉ tiếc rằng, sau này theo sự quật khởi nối liền nhau của người Ngõa Lạp và người Vũ Chân, bản thân người Tây Mông lại rơi vào trong nội loạn. Bên lên bên xuống, người Tây Mông dần dần mất đi cảm giác ưu việt trời sinh, không thể không cùng người khác ngồi sánh vai nhau, nhẫn nhịn ánh mắt gây hấn của người khác. Tư vị cay đắng đó vô cùng khó chịu, Ai Đức Mông Đa hiểu rất rõ.

Nhưng Ai Đức Mông Đa cuối cùng cũng đợi được cơ hội phục hưng người Tây Mông.

Hiện giờ người Vũ Chân suy yếu, người Ngõa Lạp lại gặp thất bại, chính là thời cơ tốt nhất người Tây Mông lấy lại sơn hà.

Chỉ cần đánh bại quân Lam Vũ, đảm bảo yên binh của địa khu Sóc Xuyên đạo, là người Tây Mông có đầy đủ thời gian để chinh phạt cả cao nguyên Huyết Sắc, dùng thủ đoạn máu và sắt đem người Vũ Chân và người Ngõa Lạp hàng phục, Ai Đức Mông Đa yêu cầu không nhiều, hắn chỉ hi vọng thông qua đại quân người Tây Mông chủ động xuất kích, có thể đánh tan khí thế kiêu ngạo của quân Lam Vũ, để bọn chúng không dám chỉ chỏ tay chân với cao nguyên huyết sắc trong vòng ba năm năm.

Trong bốn mươi bảy năm hành trình cuộc đời, Ai Đức Mông Đa ghét nhất chính là chuyện nhìn thấy kẻ khác chỉ chỏ tay chân đối với những việc nội bộ của bản thân dân tộc du mục trên cao nguyên Huyết Sắc. Ai Đức Mông Đa xưa nay luôn cho rằng, thảo nguyên Huyết Sắc là của dân tộc du mục, không phải của bất kỳ kẻ ngoại lai nào. Quân Lam Vũ muốn nhúng tay vào việc nội bộ của cao nguyên Huyết Sắc, thì người Tây Mông bọn chúng có nghĩa vụ đem cánh tay thò vào cao nguyên Huyết Sắc của quân Lam Vũ chém đứt.

“Dương Túc Phong, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì quyết định đó!” Ai Đức Mông Đa nhiều lần cảnh cáo mình, giữ vững lòng tin của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.