Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1280: Chương 1280: Hải tặc cũng có tôn nghiêm (P4 + 5)




- Dương Túc Phong, nếu như ta đánh bại được hắn, ngươi phải thả bọn thủ hạ của ta rời đi, không được ngăn cản.

Dương Túc Phong ung dung nói:

-Ngươi thắng, cả ngươi và thủ hạ đều có thể rời đi.

Tô Chẩm Thư hơi lo lắng, nói nhỏ:

-Phong lĩnh.

Tô Chẩm Thư không hiểu A Phương Tác lắm, nhìn hai người như vậy hắn không tin được A Phương Tác có thể dành được thắng lợi cuối cùng.

Tô Chẩm Thư là loại quan quân giống như Vũ Phi Phàm, thích dùng mưu trí mà không phải sính cường. Lúc này là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt hải tặc Solomon, nếu A Phương Tác chẳng may thất bại để hổ về rừng thì thật là không đáng.

Tiêu Tử Phong và Phong Tĩnh Hiên cũng cau mày lại, hiển nhiên là hai người cũng không tin tưởng A Phương Tác lắm, hai nàng không phải phán đoán từ bề ngoài, mà từ kinh nghiệm và kiến thức của mình.

Bất kể là từ mặt nào, Hải Lôi Đình hơn A Phương Tác nhiều, số lần quyết đấu cũng nhiều hơn, nhìn sợi dây xích kia là biết có nhiều cao thủ chết dưới nó rồi.

Dương Túc Phong khẽ phất tay áo ý bảo mọi người không cần phải lo, y có đủ lòng tin với A Phương Tác, tên gia hỏa này tuy ngang bướng, là loại động vật máu nóng giống Phất Lai Triệt, không dễ kiểm soát, bất quá dù đánh trận hay đánh nhau y vẫn rất bội phục bọn họ.

Đừng thấy A Phương Tác không có danh tiếng gì, nhưng hắn là hạng giết người đích thực, kể chọc vào hắn đều không có kết quả tốt, hắn là dạng sống trong chiến loạn, một khi hòa bình rồi thế nào cũng gây chuyện.

A Phương Tác không hề sợ hãi nhìn Hải Lôi Đình nói:

-Nếu như ngươi thua?

Hải Lôi Đình sáng khoái nói:

-Tùy ngươi xử lý.

A Phương Tác nắm chặt chĩa cá nói:

-Tốt.

Dương Túc Phong thấy 2 người đã chuẩn bị sẵn sàng, liền chém mạnh tay xuống, trầm giọng nói:

-Vậy bắt đầu đi...

Lời còn chưa dứt, A Phương Tác đã hành động trước, chĩa cá đâm thẳng tới, tên gia hỏa này tố chất thân thể rất tốt, phản ứng nhanh, chân tay linh hoạt, tốc độ đâm chĩa cá làm nhiều người phải tán thưởng.

Chớp mắt đã đâm ra cách Hải Lôi Đình chưa tới 30cm. Hải Lôi Đình quát lớn, dùng sức vung xích, đầu trùy của hắn như sao băng, đánh mạnh về phía chĩa cá, hai thứ vũ khí chạm nhau phát ra âm thanh làm mỗi người nhức hết cả tai.

Dương Túc Phong không am hiểu chuyện quyết đấu lắm, chỉ cảm thấy vừa rồi va chạm A Phương Tác khẳng định là thua thiệt, chĩa các là vũ khí cứng, lực va chạm đôi tay sẽ phải chịu hết, vừa rồi đụng mạnh như vậy khẳng định A Phương Tác không dễ chịu gị.

Ngược lại dây xích là vũ khí mềm, lực va chạm sinh ra đều bị sợi xích khéo léo hấp thụ, Hải Lôi Đình căn bản là không sao cả.

Tô Chẩm Thư cũng nhìn ra, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho các tay súng bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng bắn chết Hải Lôi Đình, nhưng Đỗ Thiên Kỳ nhận chỉ thị của Dương Túc Phong không cho bọn họ nổ súng.

Hắn cảm thấy A Phương Tác có chút nguy hiểm, nhưng lần quyết đấu này Dương Túc Phong đích thân làm trọng tài, nếu như quân Lam Vũ lỗ mãng bắn chết Hải Lôi Đình thì sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của Dương Túc Phong.

Đương nhiên Tô Chẩm Thư không biết, hắn cho rằng Đỗ Thiên Kỳ sẽ nổ súng, dù mọi người là quan tư lệnh nhưng Tô Chẩm Thư không phải là loại người dùng tính khí hành động như A Phương Tác.

Theo hắn thấy biện pháp tốt nhât giết Hải Lôi Đình là cho hắn một phát súng, sau đó thuận tay giết hết đám hải tặc , làm lính ghét nhất là nên quyết đoán hay không quyết đoán, kẻo đêm dài lắm mộng.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong rất hứng thú với cuộc quyết đấu này, hai nàng thấy chém giết trên đất liền nhiều lắm rồi, nhưng trên biển rất hiếm gặp, hiện giờ đúng là cơ hội tốt để mở rộng tầm mắt.

Hải tặc bình thường quyết đấu không liên quan nhiều lắm tới võ công, thuần túy là so kè về dũng khí và cơ bắp, võ công trên lục địa không thích hợp dùng trên biển lắm.

Nhìn từ góc độ chuyên nghiệp, động tác của A Phương Tác nhanh và linh hoạt, đầy sức bộc phát, tên gia hỏa này giống như một con báo, bình thường trông không có sức sát thương gì, nhưng khi phát uy sẽ hết sức kinh người.

Chĩa cá trong tay hắn rất đơn giản, nhưng thứ càng đơn giản càng hiệu quả, nếu như Hải Lôi Đình không cẩn thận bị nó đâm trúng, thì kết quả sẽ có ngay.

Dương Túc Phong thế lớn lực mạnh, như một con tê giác phẫn nộ, xích sắt trong tay là liên hợp của ưu điểm vũ khí cứng và mềm, hắn múa vù vù như có thể lấy mạng A Phương Tác bất kỳ lúc nào.

Bỗng nhiên chĩa cá của A Phương Tác bị đầu chùy gạt mạnh, chân hắn trượt đi, người bỗng nghiêng sang phải. Hải Lôi Đình lập tức lao tới, giơ cao đầu chùy nện xuống, như trong chớp mắt thôi sẽ đập nát đầu A Phương Tác.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều kinh hãi kêu lên, nếu A Phương Tác bị đánh trúng khẳng định sẽ thành một đống thịt nát. Đầu chùy kia rất mạnh, lai còn được gắn thêm vào một lớp gai nhọn, đừng nói là đánh trúng, chỉ cần xượt qua thôi cũng đủ tước mất một lớp da.

Tô Chẩm Thư và Dương Túc Phong tức thì giật thót mình, phản ứng đầu tiên của bọn họ là A Phương Tác toi rồi. Cái bong thuyền sao lại có nước? Vừa rồi A Phương Tác không phát hiện ra nó, không ngờ lại mau chóng gặp họa như vậy.

Đám hải tặc reo hò vang dội tựa hồ như đã nhìn thấy A Phương Tác bị đập nát rồi vậy. Song lúc này mọi chuyện làm mọi người không tin được xảy ra. Chỉ thấy A Phương Tác rút chĩa cá lại như chớp, tiếp đó đâm vào đầu chùy, đầu chùy ở phía dưới, chĩa cá lúc này ở phía trên.

Hải Lôi Đình cảm thấy điều chẳng lành, nhưng đầu chùy mau chóng rơi xuống, ở giữa sợi xích không thể mau chóng kéo ngược về được, chỉ đành trơ mắt nhìn xiên cá của A Phương Tác đâm sầm một cái, ghim chặt sợi xích trên thuyền.

A Phương Tác nghiêng xiên cá, dùng sức hất lên, cả dây xích và đầu chùy đều lao vun vút về phía Hải Lôi Đình, tiếng gió rít làm Hải Lôi Đình khiếp hãi,

Hắn từng trải trăm trận hiển nhiên là hiểu uy lực của nó không phải là thứ cơ thể mình có thể chịu được, hắn lập tức nhận ra mình đã mắc bẫy của A Phương Tác, vừa rồi A Phương Tác trượt chân là để dụ mình mắc bẫy, mà nơi đó lại có vũng nước thật, làm hắn không nhận ra.

Sắc mặt của Hải Lôi Đình tái mét, liên tục lui về sau, nhưng A Phương Tác đuổi theo sát nút, tên tiểu tử này sức bộc phát và tốc độ đều hơn Hải Lôi Đình.

Chĩa cá đuổi theo như hình với bóng, cách Hải Lôi Đình mỗi lúc một gần, ép Hải Lôi Đình phải chọn né tránh một trong hai loại vũ khí.

Không có gì phải nghi ngờ, Hải Lôi Đình lựa chọn né sợi xích sắt, hắn rất biết sự lợi hại của vũ khí chính bản thân mình, bị chĩa cá đánh trúng còn miễn cưỡng cầm cự được chứ bị đầu chùy đập trúng là hết đời ngay.

Hết cách, Hải Lôi Đình chỉ đành cúi đầu xuống để đầu chùy đập sượt qua, tước mất một ít tóc. “Bốp” chĩa cá của A Phương Tác đập mạnh lên lưng của Hải Lôi Đình, dù thân thể Hải Lôi Đình cường tráng như vậy, nhưng cũng không chịu nổi đòn này, máu tươi liền phụt ra ngay khỏi miệng.

A Phương Tác không thừa thắng truy kích mà thu lại chĩa cá, hiên ngang đứng sừng sững. Lúc này nhóm Dương Túc Phong mới thở phào, còn đám hải tặc im thin thít.

Dương Túc Phong không thể thừa nhận nếu để A Phương Tác mà đi đá bóng khẳng định động tác vừa rồi có thể lừa được hết thảy tất cả trọng tài, gồm cả ông Collina đầu trọc.

Tên gia hỏa này trông qua thì thành thật, là loại chỉ biết liều mạng, không ngờ khi giảo hoạt cũng hết sức nguy hiểm, chẳng trách hải tặc Solomon đều sợ hắn.

Hải Lôi Đình lùi lại 3 bước dài mời đứng vững, sợi xích trong tay kéo lê trên sàn thuyền để lại một vết dài, mặt hắn đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tiếp đó liền phun ra một ngụm máu tươi.

Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều biết, Hải Lôi Đình bị nội thương trí mạng rồi, dù A Phương Tác không hiểu võ công lắm, nhưng sức hắn cực mạnh, lai hiểu tập trung sức mạnh lên vị trí nào.

Người kiếm cơm trên biển chỉ có dùng biện pháp đơn giản nhất, nhanh nhất để giết chết kẻ địch của mình thì mới sống được, A Phương Tác chắc chắn là loại cao thủ này,

Một đòn nặng vừa rồi, chừng như đá hoa cương cũng có thể bị đập nát, huống chi là Hải Lôi Đình.

Dương Túc Phong ung dung nói:

- Hải Lôi Đình, ngươi thua rồi,

Hải Lôi Đình không nói, nỗ lực hít sâu mấy hơi, như muốn áp thương thế của mình xuống, rồi hắn thình lình vung dây xích lên, nhào tới làm một đòn liên hoàn nhằm vào A Phương Tác.

A Phương Tác không nói gì, vung chĩa cá nghênh tiếp, hai thứ vũ khí va chạm không ngừng phát ra ánh lửa.

Chĩa cá của A Phương Tác vô cùng kiên cố, xích sắt của Hải Lôi Đình quất lên liên tục tựa hồ như không có sức đánh trả, mỗi lần đầu chùy nện xuống chĩa cá là tay của A Phương Tác lại run lên, hiển nhiên hộ khẩu của hắn không chịu nổi sự va chạm này nữa.

Tô Chẩm Thư cau mày nói:

-Hắn điên rồi,

Dương Túc Phong gật đầu, thong thả nói:

-Hắn liều rồi.

Đúng vậy, Hải Lôi Đình không điên, song hắn liều mạng rồi, bất chấp cả an nguy liên tục công kích A Phương Tác, như con trâu cuồng nộ dùng sức của mình tiêu diệt đối thủ .

Dưới sức ép của hắn, A Phương Tác bị ép tới mép mạn thuyền, đừng nói là đánh trả, ngay cả chống đỡ cũng vô cùng khó khăn.

Lúc này mọi người dần hiểu vì sao xích sắt của Hải Lôi Đình có thể đính lên 30 cái móc, nhìn trạng thái điên cuồng này của hắn, người có thể kháng cự lại hắn không nhiều.

May mà A Phương Tác lực bộc phát mạnh, động tác linh hoạt, không thì đã bị đối phương đập cho nát bét rồi, dù là thế nhưng A Phương Tác cũng nguy ngập vô cùng.

Đột nhiên Hải Lôi Đình giơ xích lên đánh đòn cuối cùng, A Phương Tác nâng chĩa kháng cự, chỉ thấy dây xích quấn lấy chĩa, làm A Phương Tác căn bản không có cách nào dùng được, tiếp đó đầu búa bổ xuống.

A Phương Tác chỉ còn cách bỏ chĩa, thân thể theo bản năng ngả ra phía sau, nhưng sau lưng hắn là mép thuyền rồi, có lan can chặn lại hắn không thể lui được nữa.

“Á” không biết là ai thét lên sợ hãi. Đám người Dương Túc Phong tim lập tức lên tới tận cổ.

-Hoan hô.

Đám hải tặc lại lần nữa reo hò đinh tai nhức óc, chỉ trong chớp mắt thì A Phương Tác chui xuống lan can, đầu chùy gần như đập sát vào chân hắn, làm lan can bị đánh nát.

Trong tích tắc lan can bị vỡ, A Phương Tác bám tay vào lan can bên cạnh, người treo trên không, xoay một vòng tuyệt đẹp, sau đó trở lại boong thuyền cách đó 2 mét.

Sau khi lan can bị đập nát, đầu chùy không dừng lại, tiếp tục đập sàn thuyền thủng một lỗ to tướng, chỉ thấy A Phương Tác ở bên cạnh chớp mắt chộp lấy cái chĩa cá, nhưng không có động tác gì.

Hải Lôi Đình theo bản năng giật lại dây xích, A Phương Tác thuận thế ném cái chĩa cá đi, hai luồng sức hợp lại còn mạnh hơn cả đòn vừa rồi.

Hải Lôi Đình không ngờ một lần nữa bị A Phương Tác nắm được nhược điểm, đành phải buông tay xoay người bỏ chạy, nhưng thân hình cao lớn của hắn làm trở ngại động tác, hắn vừa xoay người thì cái chĩa cá đã tới.

“Bốp”

Cái chĩa cá lại đập mạnh lên lưng hắn, nghe như có tiếng đá nứt, Hải Lôi Đình phun ra một ngụm máu lớn, bước chân loạng chạng nhào về phía trước, sau đó ngã lên sàn, làm cả chiếc chiến đấu hạm rung rinh.

A Phương Tác không truy kích, tay cầm chĩa cá đứng đó ngạo nghễ, máu tươi từ bả vai hắn chảy xuống trông phát khiếp, vừa rồi lúc lan can bị đập nát, có mảnh gỗ vụn đâm trúng bả vai hắn.

Dương Túc Phong nghiêm túc nhìn Hải Lôi Đình trên sàn nói:

-- Hải Lôi Đình ngươi thua rồi.

Hải Lôi Đình không nhúc nhích, không nói, xem chừng muốn cố gắng đứng lên nhưng không thành công.

Dương Túc Phong cau mày nghiêm giọng nói:

- Hải Lôi Đình, ngươi thua rồi.

Hải Lôi Đình lại cử động hai chân, ra sức cong người muốn đứng dậy, đáng tiếc hắn lại ngã xuống. Cú đánh vừa rồi của A Phương Tác là tổng hợp sức mạnh của 2 người, Hải Lôi Đình tất nhiên là không chịu được, hắn gần như cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình nát hết cả rồi.

Song tên hải tặc cao lớn này cuối cùng vẫn ngoan cường đứng lên dù bước chân của hắn không vững, khóe miệng không ngừng trào máu, thậm chí ánh mắt tản mác. Nhưng hắn vẫn xiết chặt dây xích, có lẽ dây xích nặng quá, hắn cầm một lúc lại phải buông xuống.

Ai cũng nhìn ra, Hải Lôi Đình còn muốn chiến đấu, nhưng hắn hết sức rồi. Nhìn dáng vẻ của Hải Lôi Đình, A Phương Tác có chút do dự, nhìn Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong hít sâu một hơi, nói:

- Hải Lôi Đình, ngươi thua rồi. Có nghe thấy không?

Phong Tĩnh Hiên không nhịn được xen vào:

-Người đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.

Hải Lôi Đình dùng sức mạnh cuối cùng cầm lấy dây xích lên, mặt đầy máu, kiên cường nói:

-Ta còn muốn chiến đấu.

Dương Túc Phong thở dài, nuối tiếc nói:

-Ngươi cần gì phải như thế?

Hải Lôi Đình không còn nói rõ ràng nữa:

-Vì các ngươi là hải quân, còn ta là hải tặc....

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu nói:

-Nếu đã thế thì tiếp tục đi.

Hải Lôi Đình nghiến chặt răng, vung dây xích lên xông về phía A Phương Tác. A Phương Tác do dự trong chốc lát rồi cũng dùng chĩa lên nghênh tiếp, Hải Lôi Đình đúng là không còn sức lực nữa, mau chóng bị chĩa cá của A Phương Tác lần thứ 3 đánh vào lưng.

Hải Lôi Đình ngã vật xuống sàn, máu tươi trên người hắn chầm chậm tuôn ra, nhuộm đỏ cả một mảng sàn. Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong đều không nhẫn tâm nhìn nữa, lần lượt quay đầu đi. Dương Túc Phong cũng không nói, sắc mặt có chút khác lạ.

Ai cũng biết là Hải Lôi Đình thua rồi, ngay từ đòn đầu tiên bị đánh trúng, hắn đã thua rồi, nhưng hắn thà chết chứ không chịu thua, chỉ cần còn một hơi thở, hắn còn quyết đấu, dù nó chẳng khác gì tự sát.

Quả nhiên một lần nữa Hải Lôi Đình đứng dậy, run run dơ dây xích lên, nhưng hắn còn chưa kịp xông lên đã bị A Phương Tác xông tới, đánh bay dây xích đi.

Hải Lôi Đình gầm lên, nhào về phía chĩa cá của Dương Túc Phong, song A Phương Tác xoay cổ tay lại, chĩa cá xiên từ ngực lên cổ Hải Lôi Đình.

A Phương Tác lấy sức đâm cả Hải Lôi Đình lẫn chĩa lên cột buồm chính, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, nhưng Hải Lôi Đình còn chưa chết, hắn còn mở mắt được, nỗ lực muốn đưa chân ra móc lấy vũ khí, chỉ thiếu một chút nữa là hắn lấy được vũ khí của mình.

A Phương Tác nhìn Dương Túc Phong, đợi y quyết định. Dương Túc Phong thở dài. buồn bã nói:

-Thành toàn cho hắn đi.

A Phương Tác rút mạnh chĩa cá ra, máu tươi phụt mạnh từ cổ của Hải Lôi Đình, tấm thân to lớn từ cột buồm ngã xuống, mắt hắn cuối cùng cũng đóng lại, ngồi ở đó bất động.

Ông vua một thời của hải tặc Solomon đã kết thúc một cuộc đời như thế.

Dương Túc Phong thở dài, vậy là không có cơ hội bắt hắn khai ra kho báu ở đâu rồi, thật đáng tiếc a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.