Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 531: Chương 531: Hành động sói biển (Hạ - Phần 7)




Chỉ tiếc rằng Đa Nặc Vạn không biết, quân Lam Vũ đã sớm an bài thuốc nổ sẵn ở một phương hướng khác rồi.

Đội đột kích Bạo Hùng ngoại trừ truy sát đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp, còn cả giải cứu hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp ra, thì các tiểu tổ khác thuần túy chỉ là giết người phóng hỏa, đốt phá cướp bóc, tạo ra hỗn loạn, làm kẻ địch không thể nào phán đoán chuẩn xác mục tiêu công kích. Bọn họ tàn phá bừa bãi trong Đàn Hương cung, làm cho gà bay chó chạy, tiếng thét, tiếng kêu gào, nối liền không dứt.

Mục tiêu của đội đột kích do Long Tiên suất lĩnh chính là phòng công đức của Đàn Hương cung, nơi đó chứa tích trữ bao năm của hoàng thất Y Lệ Nạp. Quốc vương các triều đại của Y Lệ Nạp đều là tín đồ phật giáo thành kính, thích đem tất cả kim ngân tài bảo giá trị liên thành chất đống trong phòng công đức, để làm lễ vật hiến cho Như Lai Phật Tổ của Phật giáo, cầu khấn Phật tổ phù hộ cho chính quyền của mình có thể kéo dài đời đời kiếp kiếp. Trải qua nhiều năm tháng tích lũy, bên trong phòng công đức đã tích lũy không ít châu báu quý hiếm. Tới sau này, phòng công đức cũng tự nhiên mà thành chỗ Y Lệ Nạp thu giữ những vật báu hiếm có.

Sau khi tướng quân Bạch Lệnh khống chế chính quyền Y Lệ Nạp, cảm thấy Đàn Hương cung đã hoàn toàn nằm trong sự kiếm soát của hắn, cho nên không đem châu báu chuyển đi. Hơn nữa, nói thật ra hắn cũng chẳng thiếu tiền lắm, có nước Y Lan và hải tặc Ca Âu chống lưng cho hắn, cung cấp tài chính cho hắn. Nên hắn chẳng có ý đồ gì với châu báu của phòng công đức. Không ngờ rằng có một kẻ tham lam hơn hắn nhiều, nhớ mãi không quên kim ngân tài bảo ở bên trong, hạ lệnh đội đột kích Bạo Hùng nhất định phải nhét đầy bao trở về.

Cái tên tham lam đó tất nhiên là Dương Túc Phong.

Long Tiên vô cùng quen thuộc với Đàn Hương cung, suất lĩnh sáu đội viên đội Bạo Hùng lượn tây vòng đông, mau chóng tới được chỗ phòng công đức, nhưng nhìn thấy nơi này đã không có một ai, song lại nằm đó không ít thi thể. Nhìn cẩn thận những thi thể này, thì những thi để đó không phải bị đạn lạn bắn chết , ngược lại giống như chết dưới cao thủ võ công, không có chút ngoại thương nào, dù là khóe miệng chảy máu, hiển nhiên là bị đánh nát nội tạng mà chết.

“Có cao thủ, mọi người cận thận.” Long Tiên thận trọng nhắc nhỏ.

Yểm hộ lẫn nhau, đội viên đội đột kích Bạo Hùng chầm chầm tiện vào phòng công đức, nhưng không phát hiện dấu vết của bất kỳ người nào.

Các đội viên đội đột kich đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Long Tiên.

Long Tiên chính đang muốn lên tiếng, thình lình cảm thấy sau lưng có tiếng gió, hơn nữa thế tới cực kỳ dữ dội, không cần suy nghĩ hắn lập túc úp sấp người xuống, đồng thời lăn mình trên mặt đất, ngồi xổm dậy, tay cầm súng lục Mạt Lai Đức tìm kiếm mục tiêu.

Mục Tiêu lóe lên rồi biến mất, căn bản không nhìn rõ. Cứ như là một ảo ảnh.

Đội viên đôi đột kích Bạo Hùng vừa rồi bên cạnh Long Tiên không kịp phòng bị, đã trúng một đấm của ảo ảnh vào ngực, tức thì miệng phun máu tươi, chết ngay tại chỗ. Súng tiều liên trong tay hắn cũng bị ảo ảnh đập nát, đạn ở bên trong băng bay múa trên lưng chừng không.

Bỗng nhiên có người kêu lên : “Viên Vân Uyên!”

Trong lòng Lăng Tiên ngẩn ra, hướng về phía ảo ảnh bóp cò, nhưng không thu được hiệu quả.

Các đội viên đội đột kích Bạo Hùng cúng bắn loạn lên, nhưng cũng không bắn trúng.

Không ai ngờ được rằng, Viên Vân Uyên lại có thể xuất hiện trong Đàn Hương cung, hơn nữa lại xuất hiện ở phòng công đức này. Xem ra Viên Vân Uyên cũng ngấp nghé những thứ châu báu này lâu rồi. Trước khi các đội viên đội đột kích Bạo Hùng tới, rất có khả năng là hắn giống tên trộm lén la lét lút, chính đang lúc chọn những châu báu thể tích nhỏ nhất nhưng giá trị nhất ở nơi này.

Nhờ năm xưa ở địa khu Mỹ Ni Tư, Viên Vân Uyên oai phong một cõi, muốn cái gì là có cái đó, những số châu báu này hắn còn chẳng để vào mắt. Nhưng Thái Dương thần giáo đã bị quân Lam Vũ đánh cho tan tác, tan thành khói bụi rồi. Tất cả tích trữ đều bị một mồi lửa đốt sạch, hiện giờ hắn đã hai bàn tay trắng, cho nên muốn thừa cơ hội hỗn loạn, nhân nước đục thả câu, lấy đi món đồ giá trị nhất đề phòng thân, chẳng ngờ rằng, quân Lam Vũ lại có thể tới nhanh như thế.

Trong nhất thời hắn còn chưa ý thức được, trừ bản thân hắn ra, còn có người rất nhớ tới những thứ bên trong này.

“Đi ra bên ngoài.” Long Tiên theo bản năng gầm lên, cầm súng tiểu liên điên cuồng bóp cò, phụ trách yểm hộ đoạn hậu.

Không gian bên trong phòng công đức quá chật hẹp, không lợi cho quân Lam Vũ phát huy hỏa lực, ngược lại cấp cho Viên Vân Uyên thân thủ linh hoạt cơ hội cực lớn.

Các đội viên đội đột kích lập tức yếm hộ lấn nhau rút ra khỏi điện thờ, Viên Vân Uyên như ảnh tùy hình bám theo.

Đám người Long Tiên bình tĩnh nổ súng đánh trả.

Động tác của Viên Vân Uyên rất nhanh, ở giữa không trung linh hoạt di chuyển nhảy tránh, liên tục né được mấy lượt mưa đạn, đạn cứ luôn bắn ở chỗ sau người hắn, đem cành cây lá cây ào ào bắn tung lên, nhưng thủy chung không thể làm thương tổn tới hắn một chút nào.

Long Tiên không thể không bội phục đối phương võ công cao siêu. Nhưng hắn cũng chẳng phải ăn chay, tuyệt đối không chấp nhận cúi đầu nhận thua, cho nên đạn cũng dồn dập theo thân ảnh của Viên Vân Uyên lướt qua, chỉ thiếu một chút nữa là bắt kịp Viên Vân Uyên. Nhưng đột nhiên, hắn nghe thấy “cạch” một tiếng, đạn ngừng tuôn ra, cúi đầu nhìn lại thì ra đã bắn hết đạn rồi.

Long Tiên vội vàng thay băng đạn, nhưng bất thình lình khóe mắt nhìn thấy Viên Vân Uyên hú dài một tiếng, thân thể nhảy lên cao, giống như chim ưng bắt gà bổ xuống Long Tiên. Bóng đen tức tốc biến lớn trước mặt hắn. Động tác của đối phương như sét đánh không kịp bưng tai, Long Tiên chỉ đành nâng báng súng tiểu liên lên, chuẩn bị đấu cứng với đối phương.

Thế nhưng, trong lòng hắn biết rằng, báng súng tuyệt đối không thể kháng cự được nằm đấm của Viên Vân Uyên. Đại sự xong rồi, ở trong chớp mắt đó, không ngờ hắn cảm thấy một chút tuyệt vọng, một chút không cam lòng . Nếu như còn một phát đạn, hắn cũng có thể làm Viên Vân Uyên ôm đầu bỏ chạy.

Chỉ tiếc là, viên đạn cuối cùng cũng không còn nữa.

Nhưng bất thình lình, Long Tiên nghe thấy một tiếng súng đặc biệt nặng nề, tựa hồ đánh nát sự thất vọng trong lòng hắn.

Ở giữa không trung thần sắc của Viên Vân Uyên kinh ngạc hết sức, tựa hồ toàn thân run lên kịch liệt, thân thể đóng băng giữa không trung, từ trên cao nhìn khắp mặt đất. Ba giây sau, đầu hắn gục xuống, sau đó ngã xuống, giống như bóng cao su xì hơi vậy, rơi xuống trước mặt Long Tiên, đã không còn hơi thở nữa.

Long Tiên sợ tới toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Hiểu ra một chân của mình đã bước vào quỷ môn quan. Lau mồ hôi lạnh trên trán, Long Tiên thử dùng chân đá lên Viên Vân Uyên, nhưng không hề có chút phản ứng nào.

Hắn hồ nghi ngồi xuống, mới phát hiện bên dưới y phục của Viên Vân Uyên có máu tươi chảy ra, dùng dao găm cắt ra xem, liền hiểu ra.

Một viên đạn không lệch chút nào bắn gãy xương sống của Viên Vân Uyên.

Chính đang kinh hãi, Du Tiên Phong cầm một khẩu súng ngắm không biết là đoạt được từ trong tay ai, mặt âm trầm đi tới bên người Long Tiên, nhìn qua thi thể trên mặt đất, không khỏi nhún vai thở phào. Lạnh lùng cười nói: “Đã bảo ngươi đừng có thích chơi trội quá… Lưu Thạch, con mẹ nó nhà ngươi lại cướp mục tiêu của ta!”

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, ở ngoài mấy trăm mét, bắn trúng mục tiêu vận động ở tốc độ cao, bản thân mình còn kém một chút xíu.

Dù là khoảng cách chỉ có một chút xíu đó thôi, nhưng quyết định địa vị không thể sánh được của Lưu Thạch trong những tay súng bắn tỉa.

Ở chỗ giả sơn phía đông bắc của Đàn Hương cung, các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng đã tới đủ. Kiểm kê qua nhân số, chỉ có một chiến sĩ hi sinh dưới tay của Viên Vân Uyên, còn những người khác đều bình yên vô sự. Hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp đã được cứu ra, nhưng thật đáng tiếc, cháu của nàng, nam đinh duy nhất của Dận gia, lại bất hạnh chết dưới đạn lạc.

Lâm Từ Luật ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Bác Trữ Tây Cách Nạp, lạnh lùng nói: “Bác Trữ Tây Cách Nạp, đề nghị vừa rồi của ta, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”

Bác Trữ Tây Cách Nạp toàn thân run rẩy nói : “Tôi, tôi, tôi… tướng quân Bạch Lệnh trở về khẳng định sẽ không tha thứ cho tôi, tôi không dám làm chuyện như vậy đâu… tôi, tôi, tôi…”

Lâm Từ Luật lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm không nói một lời.

Bác Trữ Tây Cách Nạp nuốt ực một ngụm nước bọt, sắc mặt càng lúc càng đỏ, giống như nín nhịn lắm rồi, thờ phì phò nói: “Các người nói thực đấy chứ? Các người sẽ không lừa tôi? Các ngươi…”

Lâm Từ Luật lạnh lùng nói: “Cho dù chúng ta có không nói thật, ngươi tốt nhất cũng phải coi là thật mà làm, nếu không ngươi không có cơ hội sống sót đâu.”

“Vậy… hiện giờ tôi phải làm gì?”

“Cung cấp danh sách những quan viên tiếp tục trung thành với tướng quân Bạch Lệnh.”

“Các người muốn…”

“Diệt sạch…”

Bác Trữ Tây Cách Nạp im lặng hồi lâu, rồi bất đắc dĩ nói: “Được, tôi… phục rồi.”

Buổi tối ngày mùng 2 tháng 10 năm 1729 thiên nguyên, máu tươi lại một lần nữa nhuộm đỏ đường phố thành Trầm Hương của vương quốc Y Lệ Nạp. Bác Trữ Tây Cách Nạp lâm vào đường cùng, đã làm là làm tới cùng, liệt kê ra một danh sách dài dằng dặc, lên đến hai trăm bảy mươi người. Căn cứ vào danh sách này, đội đột kích Bạo Hùng quân Lam Vũ đã tiến hành cuộc thanh trừ lớn. Trong danh sách hai trăm bảy mươi người này, trừ hơn ba mươi người không rõ tung tích, hoặc là tìm không thấy ra, thì hai trăm bốn mươi người còn lại chết hết dưới súng của quân Lam Vũ. Trừ tướng lĩnh quân đội của bộ đội do Thư Lỗ Khắc suất lĩnh ra, tất cả các thế lực khác của tướng quân Bạch Lệnh đều bị diệt sạch.

Dương Túc Phong chính đang chuyên tâm trù tính hành động tiếp theo ở phủ tổng đốc càng Lỗ Đạt, nhận được báo cáo của Lâm Từ Luật bên khóe miệng liền lộ ra nụ cười âm hiểm. Rồi lập tức phát ra mệnh lệnh, công khai tuyên bố lật đổ sự thống trị của tướng quân Bạch Lệnh ở Y Lệ Nạp, bổ nhiệm Bác Trữ Tây Cách Nạp làm trưởng quan hành chính địa phương của Y Lệ Nạp, tạm thời nắm giữ tất cả chính vụ quân vụ của Y Lệ Nạp. Trước khi quân Lam Vũ tới, hắn chính là kẻ thống trị tối cao của Y Lệ Nạp.

Khi điện báo từ trong tay Du Tiên Phong chuyển tới tay Bác Trữ Tây Cách Nạp, thì sắc mặt Bác Trữ Tây Cách Nạp tức thì trắng bệnh, mông đặt phịch xuống đất, hắn biết tướng quân Bạch Lệnh và hải tặc Ca Âu đều sẽ không tha thứ cho hắn. Bác Trữ Tây Cách Nạp đổ sụp xuống mặt đất, gần như điên cuồng rống lên : “Tôi, tôi, tôi… chấp nhận đầu kháo quân Lam Vũ, xin hãy viện trợ cho tôi, viện trợ cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.