Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 520: Chương 520: Hành động sói biển (Thượng - Phần 4)




Viên quan quân thượng úy lạnh lùng nói: “Không phải là lợi hại, mà là biến thái! Hắn căn bản không phỉa là người bình thường!”

Cận Tài thè lưỡi ra.

Người có thể làm cho đám gia hỏa Bạo Hùng này cũng không thể không bội phục, vậy rột cuộc là lợi hại nhường nào?

Lâm Từ Luật nâng kính viễn vọng lên, nhìn về phương xa. Nhưng đằng xa cũng vẫn là hải dương không bờ không bến, một mảnh đen như mực.

Cận Tài nói: “Hải trình còn hai tiếng nữa là chúng ta sẽ cập bờ rồi.”

Lâm Từ Luật gật đầu.

Cận Tài nghĩ một chút, lại nói: “Chúng ta sẽ tới cửa cảng của thành Trầm Hương đúng giờ, hi vọng các ngươi cũng tới đó đúng giờ. Ta cần phải nhấn mạnh nhắc lại một lần, đó là nhân viên mang theo không thể vượt quá hai mươi người, nếu không đường trở về của chúng ta sẽ có vấn đề.”

Lâm Từ Luật gật đầu.

Viên quan quân thượng úy nhíu mày lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Cơn mưa lớn xối xả chầm chầm dừng lại đã lại từ từ ti tách từng giọt một rồi, cơn mưa tựa hồ càng ngày càng lớn.

Nước mưa hắt lên trên thân thể mỗi người, đều có chút cảm giác rét buốt, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa dữ đang bắt đầu dần dần thiêu đốt trong lòng mọi người.

Bọn họ đều cảm thụ được sự kích động và trang nghiêm phát ra từ nội tâm.

Nhiệm vụ bọn họ đang chấp hành hiện nay là chưa từng có, là hành động vĩ đại khai thiên lập địa.

Bọn họ sẽ dùng nỗ lực và trí tuệ của mình khai sáng ra một thời đại chiến tranh mới, khai sáng ra một loại chiến pháp mới.

Phía dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của hạm đội thứ bảy, che dấu dưới sự thịnh hành bài bạc của hạm đội thứ bảy, dưới biểu hiện tuần tra Linh Đình Dương lười biếng của hạm đội thứ bả. Quan tư lệnh hạm đội thứ bảy quân Lam Vũ là Đặc Lan Khắc Tư, đang dày công dụng lên một kế hoạch kinh người. Cái kế hoạch này đã được Dương Túc Phong phê chuẩn, đồng thời dương túc phong cũng tiêu phí vô số tâm huyết chỉ đạo chu đáo cho hành động lần này. Cuối cùng hành động khiến cho trong con mắt của bản thân Đặc Lan Khắc Tư cũng thấy có chút điên cuồng cũng đã được thực thi.

Nhiệm vụ hành động lần này rất đơn giản, chính là quân Lam Vũ phái bộ đội bí mật luôn luôn cường đại lẻn vào thành Trầm Hương thủ đô của vương quốc Y Lệ Nạp, tìm cơ hội giết chết tướng quân Bạch Lệnh, kẻ độc tài quân sự của Y Lệ Nạp và tâm phúc của hắn, đồng thời giải cứu hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp đang gặp nguy, giải quyết nỗi lo ngầm về sau khi hải quân Lam Vũ tiến vào biển Gia Lạc Tân quy mô lớn.

Hạng nhiệm vụ chưa từng có này, sẽ do hạm trưởng có tinh thần mạo hiểm nhất ưu tú nhất của hạm đội Bắc Hải quân Lam Vũ, hạm trưởng của của Long Nha chiến hạm số 714, Cận Tài. Còn có đội trưởng Lâm Từ Luật của đội đột kích Bạo Hùng, cùng nhau chấp hành, biệt hiệu của lần hành động này gọi là “Sói biển”. Bọn họ sẽ vượt qua đại hải sóng dữ cuộn trào hơn một nghìn hải lý, sau đó dưới sự tiếp ứng của Phượng gia, lặng lẽ lẻn vào thành Trầm Hương thủ đô của vương quốc Y Lệ Nạp, khơi lên trận chiến đầu tiên ở đại lục Y Lan của quân Lam Vũ.

Vì chấp hành nhiệm vụ sói biển, thời gian này bọn họ đã phiêu bạt trên mặt biển đã hơn nửa tháng.

Mười giờ hai mươi phút tối ngày mùng 2 tháng 10 năm 1729 thiên nguyên, tiểu tổ hành động đặc biệt đã tới được địa điểm chỉ định.

Long Nha chiến hạm số 714 lặng lẽ cập bờ bên bờ biển, nơi đây là một bờ biển hoang vu, bên bờ biển nơi đâu cũng là tảng đá bị nước biển bào cho nhọn hoắt, nhìn ở trong bóng tối, cứ giống như từng con quái thú đang nhe nanh múa vuốt nhìn mỗi đội viên của đội đột kích Bạo Hùng quân Lam Vũ đang chuẩn bị xuống thuyền.

Các chiến sĩ của đội đột kích Bạo Hùng lục tục xuống thuyền,bọn họ đều vác những cái ba lô nặng nề, võ trang toàn bộ thần tốc tiến lên trong đống loạn thạch, mỗi một người đều trầm mặc không nói, chỉ có tiếng giày lính chạm đất. Những tảng đá này đối với người bình thường mà nói là chướng ngại không thể vượt qua, nhưng đối với bọn họ mà nói lại là nhàn nhã như đi dạo vậy.

Mỗi một thành viên trong đội đột kích Bạo Hùng, đều được tuyển chọn kỹ càng ra. Chẳng những thân thể cường tráng, thể lực và sức chịu đựng đều rất tốt, tốc độ phản ứng nhanh, cơ trí quyết đoán. Hơn nữa kỹ thuật tác chiến vượt trội. Vốn các chiến sĩ hải quân lục chiến đội đã là tinh tuyển từ trong hải quân lục chiến đội rồi, mỗi người đều có bản lĩnh không tồi. Mà đội đột kích bạo hùng lại là từ trong hải quân lục chiến đội tuyển chọn ra một lần nữa, là đại biểu cho trình độ tác chiến tối cao của hải quân lục chiến đội.

Cận Tài nằm sấp mình ở trên boong thuyền, lẳng lặng đánh giá những dũng sĩ trong dũng sĩ này, trong lòng bất giác phát ra một tiếng cảm thán. Hắn nhìn thấy bọn họ vai đeo trang bị nặng nề, vẫn nhảy nhót linh hoạt trên đống nham thạch sắc bén, rất nhanh biến mất trong đồng hoang mênh mông. Phương hướng bọn họ phải tiến tới, nằm dưới sự phòng thủ trùng trùng điệp điệp của kẻ địch. Nhưng bọn họ lại giống như đã sớm quen với loại cuộc sống như thế này, nhẹ nhàng giống như là trở về nhà vậy.

“Khởi hành, xuất phát tới thành Trầm Hương.” Cận Tài mắt nhìn thấy thân ảnh của đội viên cuối cùng đội đột kích Bạo Hùng biến mất trong bóng đêm, nhỏ giọng truyền mệnh lệnh. Hắn nhìn qua đồng hồ dạ quang. Hiện giờ là mười một giờ bốn mươi phút đêm. Hắn sẽ phải đúng giờ tới được cửa cảng thành Trầm Hương vào bảy giờ hai mươi phút sáng ngày mai, nghênh tiếp những con Bạo Hùng trở về.

Đội đột kích Bạo Hùng rất nhanh vượt qua bờ biển, tiến vào lục địa. Bên cạnh bờ biển chính là một mảnh rừng cây lá đỏ mọc hoang, có chỗ trông vô cùng rậm rạp, nhưng lại có chỗ trông vô cùng thưa thớt, đan xen không đều, cao thấp nhấp nhô. Xung quanh cũng không thấy bóng người, cũng không nhìn thấy dấu vết cày cấy, trông vô cùng hoang vu.

***Nguyên văn nó là cây đước, cây vẹt thế nhưng để như vậy khó hình dung, nên dịch là cây lá đỏ.

Lâm Từ Luật nhìn đồng hồ đeo tay, nơi này cách thành Trầm Hương quảng đường bốn mươi dặm, hơn nữa đều là đường núi quanh co khúc khuỷu. Bọn họ phải lặng lẽ tới được địa điểm ẩn nấp bên ngoài thành Trành Hương trước ba giờ sáng, đợi người của Phượng gia tiếp ứng.

Viên quan quân thượng úy lãnh đạm kia phất tay, các đội viên lại lần nữa khom lưng thần tốc tiến lên.

Lâm Từ Luật vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi: “Đã liên hệ được với Lưu Thạch chưa?”

Quan quân thống tấn tiếc nuối nói: “Vẫn chưa được, điện đài cá nhân hắn mang theo thủy chung vẫn không mở máy, có thể là bị hắn giấu vào chỗ nào đó rồi.”

Viên quan quân thượng túy lãnh đạm lạnh lùng nói: “Ta thấy quá nửa là hắn vứt đi rồi.”

Lâm Từ Luật nhếch môi, cảm thấy có chút khô khốc.

Dương Túc Phong đặc biệt thích phát triển bộ đội tác chiến đặc chủng, đúng là đã phát huy đầy đủ uy lực trang bị của quân Lam Vũ, cũng mang tới cho kẻ địch đả kích bất ngờ, nhưng cũng cấp cho một số người cơ hội phát dương chủ nghĩa anh hùng một cách quá mức.

Lưu Thạch chính là ví dụ điển hình.

Người chiến sĩ xuất sắc nhất của trung đoàn thứ tư hải quân lục chiến đội này, dưới sự phóng túng của Đặc Lan Khắc Tư và Nhan Phi Ưng, luôn thích độc lai độc vãng, coi trời bằng vung, tới không hình, đi không bóng, thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi.

Đương nhiên từ góc độ nào đó mà nói, lần này Đặc Lan Khắc Tư để hắn suất lĩnh chỉ có bốn mươi tám người của đội đột kích Bạo Hùng tiến vào Y Lệ Nạp, cũng là một hành động thể hiện đầy đủ chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Trừ Dương Túc Phong và Đặc Lan Khắc Tư ra, không một ai dám làm ra quyết định điên cuồng như vậy, cho dù là tỷ muội Phương Thải Y và Phượng Y Y vô cùng quan tâm tới người nhà của mình cũng không đánh giá cao lần hành động này, vì cảm thấy quá mạo hiểm, hai người đều thầm lau mồ hôi.

Y Lệ Nạp có bao nhiêu quân đội, bọn họ biết rất rõ. Mặc Dù không có mười vạn, nhưng năm sáu vạn bộ đội đầy đủ sức chiến đấu thì vẫn có. Mấy năm nay, Bạch Lệnh và hải tặc Ca Âu câu kết chặt chẽ, cùng nhau làm bậy. Dưới sự hỗ trợ của hải tặc Ca Âu, hắn thực hành độc tài quân sự và thống trị khủng bố đẫm máu, cực kỳ hiếu chiến, không ngừng mở rộng quân đội, có dấu hiệu nhất thống Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp.

Mà đội đột kích Bạo hùng quân Lam Vũ, bao gồm cả đội trưởng Từ Lâm Luật trong đó cũng chỉ có bốn mươi tám người.

Nhưng, Dương Túc Phong và Đặc Lan Khắc Tư đều kiên quyết chủ trương tiến hành hành động lần nay, cho dù xuất phát điểm của hai người có hơi chút khác nhau. Nhưng mục đích thì nhất chí đó là làm thịt tướng quân Bạch Lệnh và tâm phúc của hắn, phá hỏng liên minh Y Lệ Nạp và hải tặc Ca Âu, giảm bớt áp lực cho quân Lam Vũ tiến vào biển Gia Lặc Tân.

Dương Túc Phong chém đính chặt sắt hạ mệnh lệnh: “Làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.