Tiêu Nam thực sự không coi Tri Thu là đối thủ của mình, hắn nghĩ bản thân chinh chiến sa trường không biết Tri Thu đang ở xó xỉnh nào, một tên nhãi miệng còn hôi sữa thì có bao nhiêu năng lực?
Nhưng sức chiến đấu của quân Lam Vũ quá mạnh, làm người ta khó kháng cự, dần tạo thành thần thoại của Tri Thu, nếu như là quân đội khác khác cho dù có hai vạn binh lực Tiêu Nam cũng có thể đập nát đối phương, thậm chí thống nhất đại lục Y Lan.
Nhưng ông trời trêu ngươi, hắn lại thuộc về phe yếu, không có cơ hội phản kháng.Chẳng lẽ khí số của nước Y Lan đã hết thật rồi?
Vô thức ngồi xuống Tiêu Nam nhìn tương quan binh lực hai bên thể hiển rõ ràng trên bản đồ, có điều không thể cân nhắc sức chiến đấu của quân đội hai bên chỉ từ con số. Tiêu Nam không muốn dẫm vào vết xe đổ của Tiêu Bá Nạp.
Một đại đội của quân Lam Vũ thường chỉ có chừng năm nghìn, cá biệt thì tám nghìn, nếu như tiến công thì hai sư đoàn bộ binh nước Y Lan cũng không kháng cự được, nếu phòng thủ ba sư đoàn bộ binh nước Y Lan cũng chẳng làm gì nổi
Trước đó quân Lam Vũ âm thầm tập trung lực lượng, gây sức ép với quân đội Y Lan, nước Y Lan cũng không ngồi yên chịu chết, cũng tìm mọi cách tăng cường sức mạnh.
Quân Lam Vũ điều tới hành lang Á Sâm chủ yếu là kỵ binh, bao gồm bộ đội kỵ binh của dân tộc du mục, kiêu dũng thiện chiến, không sợ chết, kết hợp với hỏa lực của quân Lam Vũ,. Tổ hợp này đúng là làm người ta khiếp sợ.
Địa hình ở hành lang Á Sâm rất có lợi cho kỵ binh tác chiến, trừ phủ Bối Ninh và cứ điểm Xạ Nguyệt ra,. khắp nơi đều là bình nguyên bao la, trừ khi quân đội Y Lan có thể đào hầm hào khắp mọi nơi, nếu không căn bản không thể đề phòng kỵ binh Lam Vũ đột kích.
Quân đội Y Lan cũng có kỵ binh của mình, nhưng so với kỵ binh Lam Vũ thì kém xa, nếu như hai bên trực tiệp va chạm, quá nửa sẽ toàn quân bị diệt nên chỉ có thể dùng làm đội dự bị thôi.
So với quân Lam Vũ binh cường mã tráng, quân đội Y Lan điều tơi hành lang Á Sâm, đều là tân binh, còn có rất nhiều người man rợ ở sa mạc Thái Nội Lôi, song súng máy quân Lam Vũ thích nhất loại người man rợ dũng cảm này, nên Tiêu Nam chẳng hi vọng gì.
Đối với tàn binh, Tiêu Nam không oán trách gì, dù sao nước Y Lan hiện nay rất khó khăn đâu cũng cần bổ xung binh lực, có thể điều tàn binh cho hắn, nói rõ trong nước đã tận lực rồi, hẳn phải thấy an ủi mới phải.
Cùng với hải quân Lam Vũ triển khai chiến dịch Bắc Hải, uy hiếp phía sau lưng của nước Y Lan ngày một lớn, vạn nhất hải quân lục chiến quân Lam Vũ vòng qua phía bắc, trực tiếp đổ bộ lên nước Y Lan, thậm chí trực tiếp đổ bộ lên Niết La Tây Kinh. nước Y Lan sẽ bị đả kích trí mạng, nên trong nước cũng phải lưu lại binh lực nhất định để đề phòng.
Thẳng thắn mà nói nước Y Lan hiện giờ chẳng còn nơi nào an toàn nữa, tới ngay cả thủ đõ Niết La Tây Kinh cũng nằm trong tầm bắn của hải quân Lam vũ.
Tiêu Phật Trang chưa từng rời Niết La Tây Kinh, lúc này lại tới phủ Bối Ninh không thể nói là một loại nẻ tránh, Tiêu Nam ở đây giờ phủ Bối Ninh còn an toàn hơn ở nước Y Lan.
Chính biến ở đế quốc Ngả Phi Ni đã cắt đứt tất cả ngoại viện của nước Y Lan, làm khi nước Y Lan tổ chức quân đội thiếu thốn vũ khí nghiêm trọng, đại bộ phận tân binh chỉ có thể dùng súng rãnh xoắn, mà đạn dược cho súng trường Chấn Thiên cũng rất có vấn đề
Như vậy sức chiến đấu của quân đội Y Lan chắc chắn càng lớn, chênh lệch với quân Lam Vũ càng tăng cao, nước Mã Toa đã bị đánh bại, dựa vào mỗi nước Y Lan có thể chống đỡ được sao? Lần đầu tiên Tiêu Nam thiếu tự tin vào bản thân. Bên ngoài đột nhiên truyền tói tiếng náo động, cắt đứng suy nghĩa của Tiêu Nam, hắn đi ra ngoài, thấy mấy cảnh vệ đang chặt cây.Đó là một cây Hòe lớn, cành lá rậm rạp, vào mùa hè có thể ngồi hóng mát, tiếng lá cây xào xạc nghe rất dễ chịu.
Tiêu Nam càu mày hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Trưởng công chúa nói, cái cây này ... trồng bên trong tứ hợp viện... giống chữ khốn... Đội trưởng cảnh vệ nói thần sắc khó xử, từ góc độ quân sự thì hắn phải nghe lệnh Tiêu Nam, nhưng thân phận Tiêu Phật Trang còn cao hơn Tiêu Nam, nên hắn chỉ đành nghe theo cái chừ mộc (cây) ở trong ô vuông, nghĩa là khốn đốn, vây khốn..
Tiêu Nam nhìn cây Hòe có chút tiếc nuối, cuối cùng nói:
- Chặt đi.
Cái cây trong này đứng là giống chữ “khốn” nhưng chém nó đi, một đám người trong này,. chẳng phải thành chữ “tù” sao? Với trí tuệ của Tiêu Phật Trang tới điều này cũng không nghĩ ra ư? Vì sao nàng muốn chặt cây đi? Thật kỳ quái...
Đang hồ nghi thì có tham mưu hớt hải chạy tới, báo cáo:
- Điện hạ, quân Lam Vũ tiến về cứ điểm Xạ Nguyệt.
Tiêu Nam hơi giật mình, trầm giọng hỏi:
- Bao nhiêu tên?
Tham mưu đỏ đáp:
- Hai sư đoàn bộ binh, quan chỉ huy là Lưu Quân và Mộng Thành Không.
Tiêu Nam càu mày lại, mắt ánh lên vẻ ác độc, xoay người đi vào bộ chỉ huy nhìn chằm chằm vào bản đồ trầm tư suy nghĩ.
Lưu Quân và Mộng Thành Không là hai người gây ra vụ đồ sát với người dân Y Lan, nghe nói vì phạm quân pháp của đế quốc Lam Vũ bị giam giữ ba tháng cảnh cáo, nhưng một khi chiến tranh cần thiết, hai con sói dữ này lại bị Dương Túc Phong thả ra cắn người.
Dương Túc Phong ơi Dương Túc Phong, ngươi đúng là không từ bỏ ý định diệt ta mà!
Tiêu Nam đi lại trong bộ chỉ huy, mắt quét qua, quyết đoán nói:
- Sai người đi tìm hiểu tình huống nơi đó, dùng tốc độ nhanh nhất báo về, Đồng thời bảo Hàn Trụ bất chấp mọi giá chặn quân Lam Vũ lại, viện binh sẽ tới ngay.
Tham mưu vội vàng rời đi.
Tiêu Nam lại nhìn về phía đông cứ điểm Xạ Nguyệt.
Quân Lam Vũ muốn tấn công nơi này phải đi qua phía bắc Tây Lan, đồn trú nơi này là sư đoàn bộ binh 14, quan chỉ huy Hàn Trụ là thủ hạ đắc lực của Tiêu Nam, đã theo hắn mười ba năm, là nhân vật Tiêu Nam có thể yên tâm.
Đương nhiên dựa vào một sư đoàn kháng cự hai lữ đoàn quân Lam Vũ tấn công là không thực tế.
Nghĩ một lúc, Tiêu Nam thình lình ngẩng đầu lên quyết đoán nói:
- Lệnh cho Phất Lan Đa hiệp trợ cho Hàn Trụ, bảo hắn đem tất cả binh lực có thể sử dụng tập trung lại, nếu Tây Lan có gì bất trắc mang đầu tới gặp ta.
Tham mưu tuân lệnh rời đi.
Phất Lan Đa quản lý đám tàn binh xung quanh Tây Lan, đại khái chừng vài vạn người, có bọn họ hiệp trợ Hàn Trụ, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Bản lĩnh sinh tồn của Phất Lan Đa rất giỏi, mong rằng hắn có thể dùng trên người quân Lam Vũ nếu như không phải như vậy, hắn..
- Dùng khoái mã báo cho cứ điểm Xạ Nguyệt, quân Lam Vũ có khả năng tập kích bọn họ bảo bọn họ tập trung đề phong, không được có chút lơi lỏng nào.
Tiêu Nam quyết đoán nói nhưng sắc mặt lại có chút lo lắng.
Xạ Nguyệt là cứ điểm quân sự lón nhất của hành lang Á Sâm, được đế quốc Đường Xuyên xây dựng chuyên đề phòng nước Y Lan, mất hai mươi năm mới hình thành quy mô đại khái sau đó còn được gia có cải tạo thành cứ điểm kiên cố như ngày nay.
Trước kia, cứ điểm này đã gây phiền toái cực lớn cho nước Y Lan, chặn đứng nước Y Lan mờ rộng ra ngoài, ít nhất đã có hơn ba mươi vạn người Y Lan chết dưới tường thành kiên cố của nó.
Sau khi quân đội Y Lan chiếm lĩnh cứ điểm Xạ Nguyệt, không lập tức tăng cường cho cứ điểm này, vì thấy nó đủ kiên cố rồi bọn chúng từng thử dùng đá nặng năm tấn ném vào nó, nhưng tường thành chỉ lõm vào một chút mà thôi.
Nhưng về sau quân Lam Vũ đổ bộ lên đại lục Y Lan, pháo hỏa hiện đại bước lên vũ đài quân đội Y Lan thấy cứ điểm Xạ Nguyệt không đủ kiên cố nữa, vì thế điên cuồng cải tạo và gia cố, tường thành từ ba mét tăng lên năm mét.
Bỏi vì ý nghĩa của cứ điểm Xạ Nguyệt vô cùng quan trọng, quân đội Y Lan chưa từng lơ là nhiệm vụ phòng ngự, hiện giờ nơi này có gần tám vạn quân đội còn trang bị gần hai trăm khâu pháo cà nông, pháo đạn cũng khá sung túc
Chắc chắn quân đội Y Lan trong cứ điểm Xạ Nguvệt đối diện với hai lữ đoàn quân Lam Vũ cơ hội thắng rất cao.
Song có lẽ vì quan tâm quá tức loạn, cho nên Tiêu Nam luôn cảm thấy lo lắng, nếu nơi đó có mệnh hệ gì, cả quân đoàn Tiêu Nam sẽ bị bao vây.
Càng nghĩ càng không ổn, Tiêu Nam phái ra liên tục mấy lính truyền tin, cuối cùng tới ngay cả tham mưu trưởng Mặc Thoát của mình cũng phái đi, hắn còn căn dặn nhiều lần:
- Ngươi nhất định phải nói rõ với Áo Lực Mã,quân đoàn Hắc Ưng mặc dù tấn công rất lợi hại nhưng ta kiến nghị hắn ngàn vạn lần không ra ngoài chọi cứng với quân Lam Vũ, nếu không có thể bị địch thừa cơ xàm nhập. Cứ điểm Xa Nguyệt tồn vong liên quan tới kết cục ba mươi vạn tướng sĩ, ngàn vạn lẩn không thể hành động theo cảm tính, một khi mất cứ điểm Xạ Nguyệt, nước Y Lan nguy mất! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Mặc Thoát cẩn thận nói:
- Tôi sẽ dùng nỗ lực lớn nhất khuyên Áo Lực Mã không rời thành nghênh chiến, Tiêu Nam gật đầu.
Mặc Thoát đã đi rồi, nhưng Tiêu Nam Không yên tâm.
Quân đoàn Hắc Ưng xưa nay nổi tiếng về tấn công, trong biên chế có rát nhiều người man rợ, nhưng vì nhiều nguyên nhân khó nói quân đoàn này luôn bị áp chế ở cứ điểm Xạ Nguyệt, không thể tới tiền tuvến chiến đấu với quân Lam Vũ.
Áo Lực Mã là một tên gia hỏa dễ kích dộng, Tiêu Nam rất lo hắn bị quân Lam Vũ dụ vào bẫy.
Vì cứ điểm Xạ Nguyệt quá quan trọng, Tiêu Nam từng thỉnh cầu Tiêu Bang giao nó cho mình chỉ huy, nhưng được trả lời:
- Trẫm tin tưởng năng lực của Áo Lực Mã có thể giữ vững cứ điểm Xạ Nguyệt, ngươi cứ yên tâm chỉ huy bộ đội tiền tuyến là được rồi.
Thành Trung Dương, hành lang Á Sâm.
Bóng đêm bao phủ cả mặt đất, gần như không nhìn thấy chút ánh sáng nào, dù chiến hỏa còn chưa lan tới đây nhưng cư dân nơi này đã nhận được mệnh lệnh giới nghiêm của quân đội nước Y Lan.
Theo như giải thích của quân đội Y Lan, phi dĩnh quân Lam Vũ ngày càng hoạt động trắng trợn, chẳng những oanh tạc ban ngày còn thích thuận theo ánh đèn oanh tạc vào ban đêm.
Bầu trời đột nhiên truyền tới những tiếng ù ù, rồi thấp thoáng có ánh đèn, cuối cùng kéo dài thành ánh lửa mạnh, trong ánh lửa có thể nhìn thấy phi dĩnh quân Lam Vũ chầm chậm dừng lại, sau đó hạ thấp độ cao.
Từ trên khoang treo của phi dĩnh, liên tiếp có chiến sĩ quân Lam Vũ thuận theo dây thừng trượt xuống, sau đó cầm súng tản ra, mở rộng phạm vi cảnh giới.
Đây là một tiểu phân đội lính dù của quân Lam Vũ, hai chiếc phi dĩnh chở tổng cộng một trăm binh sĩ vũ trang đầy đủ, cùng với số lượng đạn dược sung túc, sau khi thả người xuống, phi dĩnh liền rời đi, ánh lửa cũng dần dần tắt lịm, xung quanh khôi phục lại yên tĩnh.
- Đại đội trưởng, xung quanh không phát hiện ra tình huống đặc thù.
Người nói chuyện là lính tiên phong Hạ Khả Vũ hắn đã mau chóng liên lạc được với nhân viên tình báo đương địa, nắm tình hình.
- Hành động theo kế hoạch.
Ngô Mộng Đạt cùng nhân viên tình báo tìm hiểu sơ qua tình hình rồi, mau chóng hạ lệnh.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên tình báo, bọn họ lặng lẽ tiến đến, nơi này là bình nguyên, đường xá phát triển nên bọn họ tiến quân rất nhanh.
Khi trời sáng, bọn họ đã đi được hơn bốn mươi kilomet, nấp ở trong đồng rộng, quan sát động tĩnh, phía trước không xa là mục tiêu bọn họ sắp tập kích.
Ngô Mộng Đạt nâng kính viễn vọng quan sát thành Trung Dương, nói thật tòa thành này canh gác không được nghiêm ngặt lắm, vì nó cách tiền tuyến khá xa nên binh sĩ Y Lan có vẻ tản mác, sĩ khí cũng không cao.
Bất quá dù sao nơi này cũng là chiến khu nên bóng dáng đội tuần tra của bọn chúng vẫn xuất hiện khắp nơi, dù chỉ là làm cho có, chưa từng nghiêm túc kiểm tra xung quanh.
Căn cứ vào lời nói của nhân viên tình báo, thành Trung Dương có chưa tơi 3 nghìn quân đội Y Lan đồn trú, đại bộ phận là tân binh hoặc là tàn binh từ y viện ra, sức chiến đấu không cần phải nhắc tới.
Những vật tư quân dụng bên trong tích trữ tương đối nhiều, ngày mai chuẩn bị vận chuyển tới phủ Bối Ninh và các khu vực khác ở tiền tuyến.
Vốn theo quy định, số vật tư này phải có hơn một vạn quân đội Y Lan canh giữ, nhưng quân đội Y Lan cho rằng nơi này chỉ là trạm trung chuyển dừng lại có ba ngày thôi lại cách tiền tuyến rất xa, quân Lam Vũ không thể tới được, cho nên chỉ dựa vào mỗi quân trong thành canh giữ.
Bọn Ngô Mộng Đạt nhắm vào sơ hở này mà tới.
Nhân viên tình báo đã vẽ chi tiết đường xá trong thành, ghi rõ tuyến đường có thể tấn công, vị trí kho hàng, thậm chí cả điểm bổ trí hỏa lực, có thể thấy công tác bảo mật của nước Y Lan chẳng ra làm sao.
Chiến đấu đã đến mức độ này quân đội nước Y Lan còn không tập trung 120% tinh thần, đúng là một loại bi ai, so với binh sĩ ở tiền tuyến binh sĩ Y Lan ở hậu phương tổ chất đúng là một trời một vực.
Thành Trung Dương quy mô không lớn, nhân khẩu thường trú chừng sáu bảy vạn, nhưng cổng thành rất nhiều, chủ yếu tường thành nơi này nhiều năm tu sửa, cư dân đương địa liền ra vào từ lỗ hổng tường thành đổ nát, quân đội Y Lan cũng chẳng tu sửa.
Quân đội Y Lan tuy cũng bố trí cảnh giới ở các cửa thành, nhưng binh sĩ lười biếng dựa vào tường thành hút thuốc, chẳng giống quân nhân, mà lại như một đám lưu manh mặc quân phục.
Nhất là ở cửa tây, cảnh giới như không, chỉ có bốn tên binh sĩ canh gác, ba tên đang ngồi ở mặt đất, tên còn lại ngó đông ngó tây, cảm tưởng như đang canh gác cho ba tên đồng bạn, chứ không phải theo dõi bên ngoài thành.
Ngô Một Đạt theo dõi hắn hai phút, không thấy hắn nhìn ra ngoài thành lấy một cái, đúng là một tên quái thai.
Thực tế Ngô Mộng Đạt cũng hiểu quân Y Lan không cần tăng cường phòng ngự nơi này, dù trước kia hay bây giờ, thậm chí là tương lai, Trung Dương không phải là cứ điểm quân sự, nó chưa từng có chiến tranh quy mô lớn phát sinh.
Đám Ngõ Mộng Đạt ẩn nấp tiếp cận, mau chóng lẻn vào nơi cách cửa thành tây ba trăm mét, nơi này lúa sắp chín, cao tới hông người trưởng thành, là nơi ẩn nấp rất tốt cho bọn họ.
11 h sáng, Ngô Mộng Đạt hạ lệnh phát động công kích.
Uỳnh!Uỳnh!...
Một khẩu bách kích pháo và một ống phóng róc két khai hỏa trước.
Bách kích pháo bắn trúng bốn tên lính gác kia, tức thì làm tên đang đứng tan xương nát thịt, ba tên đang ngồi thoát mạng, nhưng bị trọng thương, cuống cuồng chạy vào trong thành.
Quả rốc két bắn vào cửa thành, uỳnh một tiếng, cửa thành gốc vốn chẳng kiên cố lắm đổ sập xuống, vừa vặn có một đội lính tuần tra đi ra, thế là bị bắn cho khóc kêu cha kêu mẹ, mấy tên may mắn chưa chết cuống cuồng xả súng bừa bãi kết quả trúng ngay người mình , làm tình thế càng thêm hỗn loạn.
Hai quả đạn pháo này thuần túy chỉ tạo hỗn loạn thôi, quân đội Y Lan luống cuống không biết quân địch có bao nhiêu, thậm chí là quân đội nào, quan quân chỉ hò hét binh sĩ xông lên nghênh chiến.
- Xông lên!
Ngô Mộng Đạt quyến đoán nói, dẫn các chiến sĩ dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới.
Các chiến sĩ lập tức lao vọt tới, bọn họ phải chạy qua hai trăm mét mới tới được cửa thành, song thời gian đó, quân đội Y Lan vẫn không kịp phản ứng lại, chỉ có rất ít kẻ ở trên tường thành nổ súng, kết quả vừa thò đầu ra đã bị các tay súng bắn tỉa hạ hết.
- Đại bộ phận là tân binh!
Hạ Khả Vũ xem thường, cảm giác như là trường tập bắn, các chiến sĩ khác cũng rất đồng cảm.
Nhóm Hạ Khả Vũ có thể nói là những tay súng bắn tỉa thế hệ thứ hai, bọn họ đều được trường học bắn tỉa huấn luyện ra, so với đám Lưu Thạch, Sở Sĩ thì những tav súng bắn tỉa này kinh nghiệm kém xa, nhưng tri thức ở các phương diện đều toàn diện hơn. Tố chất bẩm sinh cũng ưu tú hơn.
Tạch tạch tạch...
Súng máy khạc đạn, bắn đám quân đội Y Lan sau cửa thành ngã liểng xiểng, ôm đầu chạy tán loạn, bọn chúng sức chiến đấu chẳng ra sao, nhưng năng lực giữ mạng rất mạnh, gần như súng máy vừa vang lên là bọn chúng nằm gục xuống, kiên quyết không chịu đứng đậy.
Thừa lúc quân đội Y Lan hỗn loạn, đám Ngô Mộng Đạt xông vào cửa thành, chuẩn bị cùng quân đội Y Lan va chạm kịch liệt, hắn phán đoán bọn chúng đã tụ tập vô số binh sĩ nấp sau cửa thành, đợi quân Lam Vũ chưa đứng vững chân, thừa cơ phản kích.
Nào ngờ chạy qua cổng thành chỉ thấy mấy tên bị thương nằm rên la, còn đại bộ phận biến mất sạch rồi.
Bọn họ khống chế cửa thành, lưu lại mười binh sĩ cũng hai khẩu súng máy để yểm hộ rút lui, Ngô Mông Đạt tiếp tục dẫn các chiến sĩ còn lại tiến lên.
Cư dân trong thành đã trốn sạch trong nhà rồi đường xá vắng tanh, đồ vật vứt loạn xạ, như gạo. ngô, hoa quả, nói lên sự hỗn loạn vừa rồi.
Kho hàng cách cửa tây hơi xa, bọn họ theo chỉ dẫn của nhân viên tình báo tăng tốc tiến lên, hai bên đường lác đác có truyền tới tiếng súng, nhưng không cần bận tâm vì người nổ súng cách quân Lam Vũ quá xa.
Liên tục vượt qua sáu con phố, sức đề kháng của quân địch mới mạnh lên, đạn bắn mới có chút uy hiếp, đám Ngô Mộng Đạt không dám ngông nghênh chạy giữa đường nữa.
Nhưng có lẽ bọn chúng không ngờ quân Lam Vũ đột kích nên không có phương án đối phó trước, chỉ nghĩ gì làm nấy, chỉ huy không thống nhát, rối loạn hết sức.
Hạng chiến mà không có tổ chức, bọn chúng không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, nên tốc độ tiến quân của bọn họ không giảm nhiều lắm, trong tiếng súng bọn họ nghe thấy tiếng reo hò của người dân, như rất mong mỏi quân Lam Vũ tới giải cứu, tiếc là đám Ngô Mộng Đạt không có thời gian cứu bọn họ.
Binh sĩ Y Lan bị quan binh quát tháo, đánh liều cản trở quân Lam Vũ tiến công, vì thế đám Hạ Khả Vũ chuyên môn bắn hạ đám quan quân đó, bọn chúng mặc đồng phục màu hoàng kim ở viền rất dễ nhận ra.
Hạ Khả Vũ đoán không sai, quân địch hoàn toàn là tân binh kinh nghiệm chiến đấu là con số 0. Tiêu Nam an bài bọn chúng ở nơi này hẳn cũng chẳng hi vọng gì vào bọn chúng.
Tám phút sau, đám Ngô Mộng Đạt thành công tiếp cận kho hàng, nơi này kỳ thực vốn là tri phủ nha môn, thuộc về đế quốc Đường Xuvẻn trước kia, đã bị quân đội Y Lan tạm thời lấy làm kho hàng.
Quân đội Y Lan ở bên trong phòng thủ nghiêm ngặt nhất, cũng là đám tinh nhuệ nhất vừa mới khai chiến đã bảy ra vẻ đồng quy vu tận với quân Lam Vũ.
- Chết tới nơi còn muốn hung hăng!
Hạ Khả Vũ chửi nhỏ, co mình trong một đống cỏ khô lớn, đạn bay vèo vèo qua bên người hắn. hắn đã bị phát hiện nên có mấy chục khẩu súng nhắm vào làm hắn không có cơ hội ngẩng đầu lên.
Nhưng vì bọn chúng quá chú ý tới Hạ Khả Vũ nên làm các chiến sĩ khác thừa cơ hạ gục dần dần, làm Hạ Khả Vũ Thờ phào. •
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Vừa rồi bị nén cả một bụng tức, Hạ Khả Vũ tất nhiên muốn phát tiết cho hả, liên tục nổ ba phát súng, bắn hạ ba tên địch, kết quả lại càng làm cho kẻ địch chú ý, đạn lại trút tới như mưa, làm hắn lại phải rụt mình lại, lặng lẽ chờ cơ hội.
Uỳnh....
Tiểu tổ bộc phá đã thành công phá sập một mảng tường lớn, ba trăm tên binh sĩ Y Lan kéo ùa lên ý đồ lấp kín lỗ hổng kết quả không ngừng ngã xuống dưới lưỡi lửa của súng máy.
Hạ Khả Vũ cuối cùng cũng có cơ hội đứng lên, thoải mái phát huy tài bắn tỉa, quân Y Lan vội vàng lấp lổ hổng không chú ý tới hắn lắm, cho nên hắn mau chóng hạ gục được hơn hai mươi tên địch, đa phần còn là quan quân.
Có lỗ hổng, bách kích pháo và ống phóng rốc két liên tục xạ kích mở rộng lỗ hổng, đạn rốc két còn bắn vào kho vật tư bên trong, kết quả khiến cho đồ dễ nổ như thuốc nổ đen trong đó bắt lửa, mau chóng phát ra một chuỗi tiếng nổ liên tục, làm cả thành Trung Dương như rung chuyển
Trong ánh lửa, binh sĩ Y Lan cuống cuồng chạy lung tung, thi thoảng có những tên đứng ngây ra. bị đạn bắn chết cũng chẳng hay biết, đó là những tên quan quân hậu cần, làm mất bao nhiêu vật tư như vậy Tiêu Nam khẳng định không tha cho bọn chúng.
Hiện giờ chết dưới súng của quân Lam Vũ hay trong tay Tiêu Nam với bọn chúng không quan trong nữa, có khi chết bởi quân Lam vũ cảm giác khá hơn một chút.
Có vũ khí hạng nặng giúp, bọn Ngô Mộng Đạt mau chóng đột nhập vào xung quanh kho hàng, Hạ Khả Vũ dùng rao găm, rạch một bao vật tư ra xem, bên trong toàn là thuốc nổ đen. kiểm tra mấy cái liền không phát hiện ra dấu vết của đạn pháo cà nông, không khỏi có chút thất vọng.