Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 460: Chương 460: Hẻm núi Đoạ Lạc (6)




Hắn còn chưa nói xong, Tôn Điền La và Hàn Nam Phi nhìn nhau một cái, rồi phẫn nộ chửi bới: “Hả? Không phải chứ?”

Nhã Đan nổi giận nói: “Chỉ có chó con nói chuyện mới lừa người!”

Tôn Điền La và Hàn Nam Phi không hẹn mà cùng kêu lên: “Lại là Thi Mật Đặc!”

Nhã Đan ngạc nhiên nhìn hai người.

Tôn Điền La tức giận không có chỗ phát tiết, không nhịn được phẫn nộ chửi: “Tên Thi Mật Đặc chết tiệt này, hắn cho nổ nhầm chỗ rồi! Hắn cũng đúng là, cho dù là thí nghiệm tính năng của tàu bay, cũng phải để ý tới chúng ta chứ! Vạn nhất tạc đạn ném xuống đem chúng ta nổ tung thì làm thế nào? Cho dù không ném tới chúng ta, thì cũng đã đem mấy nghìn con rắn đuôi chuông lùa cả ra, món nợ này tính thế nào đây?”

Hàn Nam Phi gãi gãi đầu nói: “Có lẽ là do điện đài không liên lạc được…”

Kết quả cũng là lời còn chưa nói xong, lính thông tin đột nhiên vui mừng nói: “Chúng ta liên lạc được với Phong lĩnh rồi, Phong lĩnh nói, ngài đã biết chuyện phía cực đông của hẻm núi Đọa Lạc có vô số rắn đuôi chuông, cho nên chuyên môn phái tàu mày mới sản xuất ra tới oanh tạc, một là giúp chúng ta mở đường, hai là thì nghiệm tính năng của tàu bày, ngài hỏi chúng ta cảm thấy như thế nào.”

Bộ dạng của Tôn Điền La có chút muốn phát điên tức giận nói: “Chúng ta cảm thấy như thế nào à? Chúng ta cảm thấy cực tốt! Nhưng con rắn đuôi chuông chết tiệt đó hiện giờ chạy hết đến trước mặt chúng ta rồi!”

Hàn Nam Phi cũng khóc dở mếu dở nói: “Ngươi gửi điện trở lại nói, đa tạ thượng cấp quan tâm, nhưng rắn đuôi chuông bị đánh hoảng sợ bắt đầu đại di cư, hiện giờ vừa khéo qua trước mặt chúng ta.”

Lính thông tin quay lại bắt đầu phát điện báo, tiếng tạch tạch tè tè tựa hồ át đi lang xà đại chiến ở bên cạnh, chốc lát sau, hắn thu được điện trả lời của Dương Túc Phong: “Còn muốn tàu bay hiệp trợ oanh tạc rắn đuôi chuông nữa hay không?”

Tồn Điền La hiện giờ lại lần nữa khóc dở mếu dở đáp: “Hiện giờ rắn đuôi chuông cách chúng tôi không tới hai trăm mét, Thi Mật Đặc có nắm chắc được sẽ không đem tạc đạn ném lên đầu chúng tôi không? Nếu như là không, vậy cứ để bản thân chúng tôi đối phó là được rồi.”

Lính thông tin báo lại đúng sự thực, kết quả Dương Túc Phong cũng gửi điện trả lại: “Bộ đội tàu bay lần đầu tiên đưa vào sử dụng thực tế, không thể đẩm bảo tính chuẩn xác của đầu đạn. Nếu như cần hiệp trợ, mời tránh khỏi rắn đuôi chuông ít nhất sáu bảy trăm mét. Ngoài ra, xin an bài chiến sĩ dũng cảm nhất ở trước mặt bầy rắn độc chỉ dẫn mục tiêu oanh tạc cho tàu bay.”

Hàn Nam Phi cười khổ nói: “Thôi đi, cứ để chúng ta xử lý vậy.”

Tôn Điền La cũng bực bội nói: “Con mẹ nó, một chuyện đang tốt sao làm thành như thế này? Rõ ràng là mở đường cho chúng ta, hiện giờ lại xua rắn độc tới trước mặt chúng ta, đây thật đúng là con mẹ nó… tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Tên Thi Mật Đặc chết tiệt đó, rốt cuộc là hắn đang làm cái gì vậy?”

Hàn Nam Phi trầm tĩnh nói: “Bỏ đi, oán trời trách người cũng vô dụng, bọn Phong lĩnh hẳn là đang nghiên cứu chuyện của chúng ta. Chúng ta cứ dựa vào nỗ lực của bản thân vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt rồi hãy nói.”

Nhã Đan đột nhiên hỏi: “Các ngươi là bộ đội của Dương Túc Phong?”

Tôn Điền La thuận miệng đáp: “Đương nhiên rồi! Ồ? Ngươi cũng biết quân Lam Vũ chúng ta, ngươi còn biết cả Phong lĩnh của chúng ta à?”

Nhã Đan lắc đầu nói: “Không phải, là ta nghe thấy cái tên Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc mà thôi, Tinh Tuyệt nữ vương của Lâu Lan chúng tôi mỗi khi cầu nguyện, đều đốt ảnh của y, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm cái tên của y….”

Tôn Điền La tức thì mặt xầm lại, hung dữ nói: “Ngươi nói cái gì? Các ngươi lại có thể dám lấy Phong lĩnh của chúng ta ra làm đồ hiến tế?”

Hàn Nam Phi cũng giật bắn mình, cảnh giác nói: “Vì sao người Lâu Lan các ngươi lại làm như vậy?”

Nhã Đan nhún vai, tựa như chẳng hề có chuyện gì: “Bởi vì dựa theo phong tục của người Lâu Lan chúng tôi, mỗi lần cũng tế đều phải đốt bức tranh của kẻ đại gian đại ác nhất làm tế phẩm, điều này biểu thị chúng tôi đã quét sạch tội ác trên mặt đất, chuẩn bị đón tiếp cuộc sống mới…”

Tôn Điền La và Hàn Nam Phi đưa mặt nhìn nhau, không biết phải đáp lời thế nào.

Bọn họ đương nhiên là biết, thanh danh của Dương Túc Phong trong con mắt người khác không tốt lắm, nhưng không ngờ thăng tới mức làm tế phẩm, vậy cũng… bất quá nghĩ thì thấy cũng phải, vị quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ đối nội tốt thế nào không cần phải nói, các chiến sĩ quân Lam Vũ đều ủng hộ y từ tận đáy lòng. Nhưng đối ngoại…. ỵ tựa hồ luôn dính lấy với tất cả ý nghĩa xấu xa.

Chết người nhất chính là Nhã Đan nói ra như vậy, hơn nữa còn không mang theo vẻ ác ý, làm hai người đều cảm thấy có chút không tiện ra tay, khó bảo vệ được sự tôn nghiêm của Dương Túc Phong.

Nhã Đan ý thức được đề tài của mình không được hoan nghênh, vì thế đổi một đề tài khác, vô tình nói: “Các ngươi hình như từ rừng rậm Lỗ An đi thẳng tới đây phải không? Xem ra hành động không phải nhỏ đây.”

Tôn Điền La cảnh giác nói: “Làm sao mà ngươi biết được?”

Nhã Đan chẳng đề ý nói: “Trong huynh đệ của các ngươi có rất nhiều người mình mẩy đầy thương tích, có một số vết thương nhìn một cái là biết là do đỉa của hồ Đồ Nhĩ Tạp Nạp lưu lại, thứ nhỏ bé đấy ngoại hình không đáng chú ý, nhưng rất âm độc, vết thương cứ mưng mủ suốt, nửa năm cũng không thể thuyên giảm, trừ phi là dùng phẫu thuật, cắt bỏ vết thương đi. Còn có cả ong Thủy Hoàng của đầm lầy Mã Tra Nhĩ cũng là thứ rất lợi hại, cái vết sưng trên mặt ngươi chính là ong Thủy Hoàng lưu lại hả, coi như mạng ngươi lớn đấy, vết thương có thể không bị viêm, ồ, xem ra chẳng phải là ngươi mạng lớn, mà là dược phẩm ngươi sử dụng rất hữu hiệu…”

Hàn Nam Phi lặng lẽ lắng nghe, hỏi đầy hứng thú: “Xem ra ngươi rất quen thuộc với con đường chết chóc?”

Nhã Đan lắc đầu: “Ta không quen thuộc, ta một năm mới đi có ba bốn lần.”

Tôn Điền La kinh ngạc nói: “Một năm ngươi qua lại ở con đường chết chóc ba bốn lần?”

Nhã Đan nghiêng đầu nói: “Ngươi thấy kỳ quái lắm à?”

Hàn Nam Phi ánh mắt thâm trầm nói: “Đúng là kỳ quái, hiện giờ rất ít người đi bằng con đường tử vong rồi.”

Nhã Đan vẫn chẳng hề để ý nói: “Nhưng người Lâu Lan chúng tôi ghét người Lỗ Ni, cho nên khi chúng tôi muốn ra vào vẫn đi con đường tử vong đấy. Trừ tôi ra, còn có rất nhiều người Lâu Lan thường xuyên qua lại trên con đường tử vong. Chúng tôi và Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Ương Già, và cả Âm Nguyệt hoàng triều, vương quốc Tô Mỹ Nhĩ, và vương quốc Dạ Lang quan hệ đều không được tốt lắm, bọn chúng đều là những tên tiểu nhân vô sỉ, luôn muốn cướp đoạt tài phú của chúng tôi, chúng tôi không muốn qua lại với bọn chúng.”

Tôn Điền La hoài nghi hỏi: “Vì sao trên cả đường đi chúng ta đều không nhìn thấy ngươi?”

Nhã Đan cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng muốt, cùng với khuôn mặt đen xì hình thành sự đối lập rõ ràng, ngạo nghễ nói: “Thông đạo bí mật trên con đường tử vong nhiều lắm, người Lâu Lan chúng tôi đều có thông đạo riêng biệt, nếu gặp phải mới là kỳ quái đấy.”

Tôn Điền La vẫn nửa tin nửa ngờ.

Hàn Nam Phi gật đầu nói: “Xem ra lần này chúng ta vô cùng có duyên rồi.”

Nhã Đan đột nhiên cười cổ quái, chầm chậm nói: “Xem ra, các ngươi không phải là bộ đội chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, ngược lại giống như một đội khảo sát thám hiểm.”

Tôn Điền La nhíu mày nói: “Đúng thế… nhưng làm sao ngươi biết được vậy?”

Nhã Đan hờ hững đáp: “Đơn giản lắm, các ngươi đem theo rất nhiều vật phẩm không phải dùng để chiến đấu. Nếu các ngươi chỉ muốn mau chóng vượt qua nơi này, các ngươi sẽ không mang theo những thứ đó. Nói một cách bình thường, con đường chết chóc chỉ cần ba tháng là có thể đi qua, nhưng xem bộ dạng của các ngươi, tựa hồ đã đi mất hơn nửa năm rồi.”

Hàn Nam Phi nói: “Nhã Đan huynh nhãn lực không tệ.”

Nhã Đan nói : “Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, tất cả các ngươi nhãn lực đều không tệ, kẻ có nhãn lực tệ thì sớm đã chết rồi, con đường tử vong không hoan nghênh những kẻ không mang theo mắt ra đường. Các ngươi đi được tới đây, chỉ chết mất có hai người, vẫn là rất tài ba. Cho dù là ta dẫn đội, sợ là số người tử vong cũng dừng lại ở con số này.”

Tôn Điền La lại lần nữa hồ nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết được chúng ta đã có hai người hi sinh? Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta?” Hắn bất giác sờ lên súng lục của mình.

Nhã Đan mỉm cười, thản nhiên nói: “Đơn giản lắm, ta chú ý được, mỗi người các ngươi trên cổ đều đeo một tấm biển bằng vàng, bên trên hình như là tên của các ngươi, người khác mỗi người đều chỉ có một cái, nhưng trên cổ của ngươi lại có ba cái. Điều này đã nói rõ, có hai cái là của người khác, vì sao ngươi lại đeo của người khác chứ, chỉ có khả năng là hắn đã chết rồi.”

Tôn Điền La ngẩn ra.

Xưa nay hắn đầu không thích động não, lúc này không khỏi bị lý luận đơn giản của đối phương dọa ngây ra.

Hàn Nam Phi tán thưởng nói: “Nhã Đan huynh, huynh chẳng những nhãn lực hơn người, hơn nữa đầu óc suy nghĩ cũng rất nhanh đó!”

Nhã Đan cười cười nói: “Ta so với ngươi còn kém mất một bậc, ngươi có thể ở địa phương xa xôi như thế này nhận ra thân phận của ta, hạng bản lĩnh này tạm thời ta còn chưa học đuợc.

Hàn Nam Phi cười ha hả, nhưng tiếng cười đột nhiên ngưng bặt.

Uỳnh uỳnh uỳnh! Uỳnh uỳnh uỳnh!

Tiếng nổ dồn dập nối tiếp lẫn nhau vang lên, thì ra là một số con sói hoang chiến bại bắt đầu rút lui, làm cho thuốc nổ Triệu Vân sắp đặt phát nổ. Tức thì tiếng nổ liên tiếp, đem tất cả những còn sói hoang và rắn đuôi chuông có ý đồ vượt qua nổ tung toàn bộ, Một chuỗi tiếng nổ kéo dài tới mười phút. Đá hai bên hẻm núi không ngừng rơi xuống dưới, rất nhanh liền chất đống cả sơn cốc.

Khói súng mịt mùi.

Thế nhưng, khi khói súng dần dần tan hết, chuyện làm người ta kinh ngạc lại xảy ra, chỉ thấy trong đống đá chất chồng lên nhau kia, có rất nhiều rắn đuôi chuông từ khe hở chui qua, tiếp tục men đáy theo sơn cốc tiến về phía trước.

Bọn Hàn Nam Phi đều vẻ mặt nghiêm túc, không dám có chút hành động nào, cũng không dám nói năng gì, sợ sẽ kinh động tới bầy rắn đang tiến về phía trước. Ở ngay địa phương dưới chân bọn họ cách không tới ba mét, rắt đuôi chuông đông nghìn nghịt như thủy triều trường qua, loại âm thanh đó quả thực làm người ta cả đời cũng không quên được.

Mỗi một chiến sĩ quân Lam Vũ vào thời khắc này đều tựa hồ như có thể cảm giác được nhịp đập của tâm linh bản thân, rất nhiều người trên trán đều rịn ra lớp mồ hôi mong mỏng. May mà, số phấn lưu huỳnh dày công tinh chế ra phát huy tác dụng cực lớn, rất nhiều rắn đuôi chuông ngửi thấy mùi bột lưu huỳnh đều tránh ra thật xa.

Hai mươi phút sau, bầy rắn đuôi chuông cuối cùng cũng đi xa.

“Sáu trăm bảy mươi con rắn, tổn thất mất một phần ba.” Nhã Đan nói.

Nhưng không ai đáp lời, Hàn Nam Phi cảm thấy quân phục trên người mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt trông hết sức khó coi rồi.

Triệu Vân thở hổn hển, là người đầu tiên bước ra khỏi vòng tròn bột lưu huỳnh, các chiến sĩ khác cũng nối nhau rời khỏi cái vòng tròn này.

Nhưng, ngay đúng lúc này, Triệu Vân đột nhiên phát ra tiếng rên nho nhỏ, tiếp theo đó người rung lên, rồi ngã ngay xuống, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ trong tay cũng không giữ được rơi xuống, lưỡi lê đâm vào trên tảng đá, tóe lên ánh lửa.

Hàn Nam Phi kinh hoàng biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy một cái đầu rắn đuôi chuông bị đứt lìa đang bám chặt trên cổ Triệu Vân.

Tôn Điền La rút súng lục ra, giơ tay nổ súng, bắn nát đầu con rắn trên cổ Triệu Vân.

Thế nhưng khi mọi người tới bên cạnh Triệu Vân, hắn đã ngừng hô hấp rồi. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, nhưng bộ phận trên mặt hơi vặn vẹo, còn cả dưới khuôn mặt có một lớp nọc rắn màu xanh nhạt.

Không ai có thể tiếp thụ được cái chết bất thình lình như thế, bao gồm cả Nhã Đan trong đó, đều toàn thân tê dại.

Cũng không biết bao lâu, Hàn Nam Phi chậm rãi hạ mũ của mình xuống.

Tất cả mọi người đều bỏ mũ xuống, gửi lời chào tới liệt sĩ.

Do đá bên trong hẻm núi Đọa Lạc đều rắn chắc, không có chỗ để chôn lấp thi thể, mọi người chỉ đành đem di thể của tiểu Triệu đặt vào trong khe đá cực lớn, sau đó dùng thuốc nổ phá nát một tảng đá cũng rất lớn ở phía bên trên, lấy từng khối đá lớn che lấp lấy hắn, sau đó làm rõ dấu hiệu ở bên trên.

Khí hậu của hẻm núi Đọa Lạc hết sức khô nóng, trong thời gian ngắn, thi thể của Triệu Vân vẫn sẽ không thối rữa, cũng có lẽ ở tương lai không xa, sẽ có đại đội chiến sĩ quân Lam Vũ đi qua nơi này, bọn họ sẽ đem di thể của Triệu Vân vận chuyển ra, đưa tới trong nghĩa địa của Mông Địa Tạp La để an táng. Tất cả những điều tiểu phân đội làm, chính vì có thể bí mật tới được Mông Địa Tạp La.

Đây là chiến sĩ thứ ba bị hi sinh, nhưng sứ mệnh của tiểu phân đội vẫn phải tiếp tục, bọn họ phải hoàn thành cuộc thăm dò cuối cùng của đoạn đường chết chóc này, vì quân Lam Vũ, vì tương lai của chính mình, mở ra một con đường mới.

“Tiếp tục xuất phát.” Hàn Nam Phi nhỏ giọng nói, dẫn đầu bước đi trước tiên.

Tiểu phân đội lại lặng lẽ bước lên cuộc hành trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.