Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 702: Chương 702: Hổ gầm Tuyền thành (Hạ) (Phần 1)




Trầm Diệp lập tức tiếp lời: “Đúng thế chúng ta phải tránh tuyến đường nam hạ của người Tây Mông.”

La Mai Ô hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tôi tán thành suy nghĩ của các ông! Các ông suất lĩnh bộ đội đi đi, có thể lưu lại một chút mầm mống cho Ma Ni giáo, cũng là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ không cản trở hai ông, hai ông có thể lựa chọn bộ đội tinh nhuệ nhất rời đi.”

Đỗ Tang từ tốn nói: “Đại tướng quân, ông quyết tâm chiến đấu tới cùng với quân Lam Vũ ở nơi này sao?”

La Mai Ô khẽ cười khổ một tiếng, bình thản nói: “Hương hỏa của thánh giáo ở nơi này, thế nào cũng phải có người trông coi, có phải không? Vạn nhất sau này giáo chủ hỏi tới, thì thế nào cũng phải có người đảm đương đúng không? Nếu không, quân Lam Vũ còn cho rằng chúng ta đang khoác lác, ta muốn dùng sự thực chứng minh cho bọn chúng, sự nghiệp của thánh giáo là chính nghĩa, là quang minh, cho dù chúng ta thất bại, bọn chúng cũng không có cách nào bêu xấu chúng ta.”

Đỗ Tang còn muốn nói gì đó, nhưng Trầm Diệp đã ngầm giật tay áo ông ta, hai người lặng lẽ rời đi.

Núi Tu La sừng sững, điện Tu La cao ngất, chỉ có bóng hình khô gầy của La Mai Ô, đối diện với quân Lam Vũ ùn ùn kéo tới…

“Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Dương Túc Phong ngồi ở bên mép giường, cúi đầu quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Lam Sở Yến nhìn qua đúng là không được tốt lắm, trông vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt cũng ảm đạm vô thần, căn cứ vào lời nói của y sinh đi theo quân, nàng chủ yếu là do mệt mỏi quá độ trong thời gian dài, nghỉ ngơi không tốt, ăn uống cũng không tốt, bệnh thì không phải là bệnh gì nặng, nhưng tốt nhất là phải bồi dưỡng một đoạn thời gian, buông lỏng bản thân hết mức có thể.

“Thiếp cảm thấy mình sắp chết rồi.” Lam Sở Yến ho khan, rên rỉ nói ngắt quãng.

“Nàng không chết được, bệnh nàng không nặng đâu, làm sao chết được chứ?” Dương Túc Phong cau mày nói, mặc dù biết rõ lời của Lam Sở Yến mười câu có hết tám là nói dối, câu này cũng không ngoại lệ, nhưng y vẫn cảm thấy rất không thoải mái, giống như trái tim bị người ta bóp lấy vậy.

“Trong mắt chàng chỉ có sự tồn tại của Phương Phỉ Thanh Sương, mấy người bọn thiếp không bằng chết đi cho xong…” Lam Sở Yến như cười như không nói, bất quá nụ cười của nàng trông hết sức đáng thương, cũng không biết rốt cuộc là thực hay là giả.

Dương Túc Phong chỉ đành thở dài một tiếng, vuốt ve bàn tay của nàng, chậm rãi nói: “Được rồi, nàng đừng ngốc nữa! Ta biết bản thân đang làm gì. Ôi, đây đúng là chuyện đau đầu mà, kỳ thực, ta không nên dấu nàng, ta cũng có chút hối hận rồi.”

Lam Sở Yến hừ lạnh nói: “Thiếp chẳng thèm quản những chuyện đó! Thiếp nhìn ngứa mắt nhất đó là vì Phương Phỉ Thanh Sương mà không ngờ chàng lại quỳ trước Nga Nhi Tuyết. Quả thực là quá làm thiếp không chịu đựng được, cô ta muốn giết cứ giết, đứa bé cũng có một nửa của cô ta, nếu cô ta đã độc ác như thế, thì chàng cũng không cần quản cô ta nữa!”

Dương Túc Phong vô thức nói: “Ừ.”

Lam Sở Yến chăm chú nhìn dáng vẻ của y, đột nhiên con mắt đảo tròn, cười chúm chím nói: “Nếu như chàng đã quan tâm tới Phương Phỉ Thanh Sương như thế, vậy chàng gọt một quả táo cho thiếp, thiếp sẽ nói cho chàng biện pháp giải quyết.”

Dương Túc Phong lập tức đi gọt táo.

Tay nghề của y có chút lòng ngóng, gọt táo thành chỗ lồi chỗ lõm, giống như đầu người bị bệnh hủi, khó coi vô cùng, bất quá y rất chuyên tâm tiếp tục gọt cho tận tới khi thành công gọt xong quả táo, từ xa nhìn lại, thể tích của quả táo hình như là đã biến mất một phần tư, nhưng vẻ mặt của y vẫn rất hài lòng.

Lam Sở Yến gặm quả táo một cách ngon lành, nói lúng búng: “Chàng phải đi tìm Tiêu Tử Phong để giải quyết chuyện này.”

Dương Túc Phong gật đầu nói: “Ừ, ừ, để ta gọt cho nàng một quả nữa.”

Y đúng là nhẹ nhõm đi không ít, loại vấn đề rắc rối khó nhằn này vừa may là ngón sở trường của Tiêu Tử Phong, có nàng ra mặt, có lẽ Phương Phỉ Thanh Xương đúng là có thể hồi tâm chuyển ý, tệ nhất thì Tiêu Tử Phong cũng có thể bình an đưa con của mình trở về.

Lam Sở Yến nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của Dương Túc Phong, tựa hồ lại có chút không vui, uể oải nói: “Được rồi! Một lát nữa thiếp mới ăn, hiện giờ đầu thiếp còn đang xây xẩm, bộ đội vào thành rồi, chàng cũng đi xem một chút đi. Thiếp không có mặt e rằng chỉ có chàng mới có thể kiếm soát được bọn họ. Chàng và thiếp đều không có mặt, bọn họ có thể làm lật cả trời lên đấy.”

Dương Túc Phong nghĩ cũng phải, vấn đề kỷ luật của sư đoàn 103 đúng là không một ai có thể yên tâm, hơn nữa Nham Long vừa mới hi sinh, bọn họ đều trong lúc nổi điên muốn báo thủ rửa hận, chẳng ai biết được bọn họ sẽ gây ra chuyện gì, về phần chuyện như tàn sát tù binh cướp bóc tài sản, sợ rằng là đếm không sao kể siết rồi. Lần tiến công Cao Ninh phủ này xảy ra quá đột ngột, cho nên quân pháp cũng không kịp phái người đi theo, bộ hạ của Lam Sở Yến có tới tám chín phần mười là sẽ buông thả.

Vào lúc này, vừa vặn Thí Phong phó tham mưu trưởng kiêm trung đoàn trưởng trung đoàn 312 của sư đoàn 103 tiến vào báo cáo, nói các bộ đội của quân Lam Vũ cơ bản đã khống chế được tòa thành, đại bộ phận quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đều bị tiêu diệt, một số ít phục độc tự sát, hiện giờ quân Lam Vũ đang phát triển về hướng Tu La điện. Tu La điện chính là trung tâm quyền lực của Ma Ni giáo, cũng là nơi đặt cơ cấu thống trị, ở vị trí Tu La điện, Ma Ni giáo xây dựng rất nhiều công sự phòng ngự, cảnh vệ sâm nghiêm, ước chừng có hai vạn quân Khăn Đỏ của Ma Ni giáo đã bày trận sẵn sàng.

Thí Phong đặc biệt tới xin chỉ thị, trong quá trình công kích Tu La điện có nên dùng tới đại pháo hay không. Nếu sử dụng đại pháo mà nói, chiến đấu sẽ phát triển rất nhanh, quân Lam Vũ cũng giảm thiểu rất nhiều thương vong, bất quá một công trình kiến trúc đẹp đẽ như Tu La điện cũng sẽ bị phá hủy. Nếu không sử dụng đại pháo, quân Lam Vũ lẽ tất nhiên là cũng có thể đánh chiếm được Tu La điện, nhưng cần phải có thời gian nhất định.

Dương Túc Phong thuận miệng hỏi: “Phụ trách thủ vệ Tu La điện là ai?”

Thí phong đáp: “Là đại tướng quân La Mai Ô của Ma Ni giáo, chính là La Mai Ô đã cùng chúng ta đánh qua nhiều trận, chúng tôi có được tin tức, nói hai nguyên lão khác của Ma Ni giáo là Đỗ Tang và Trầm Diệp đã suất lĩnh bộ phạn tinh nhuệ của quân Khăn Đỏ rời khỏi Cao Ninh phủ, nhưng chúng tôi còn chưa biết thực giả, đang nghĩ cách xác thực.

Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Phái người tiếp xúc với La Mai Ô, bảo ông ta buông vũ khí, chúng ta có thể đảm bảo cho an toàn tài sản cá nhân và tính mạng của ông ta. Nếu ông ta không chấp thuận, cứ dùng đại pháo đánh sập nơi đó, chúng ta cần cái công trình kiến trúc tốn tiền hao sức ấy làm cái gì?”

Thí Phong xoay người rời đi.

Lam Sở Yến tựa mình lên lưng giường, cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, tò mò nói: “Chuyện gì thế? Nghe nói ở Tu La điện chính là do Ma Ni giáo lấy vàng mà đắp thành đấy, kho công đức ở bên trong còn có vô số tiền bạc, đánh sập nó thì quá đáng tiếc…”

Dương Túc Phong lắc đầu, không tán đồng nói: “Chẳng có gì đáng tiếc cả, cái thứ xa xỉ hoa lệ như vậy rất dễ làm cho người ta đánh mất lý tưởng, sống mơ màng không mục đích, ta xưa nay không muốn ở lại Đan Phượng hành cung cũng là vì cái nguyên nhân này. Thoải mái quen rồi, xa xỉ quen rồi, tư tưởng của người ta cũng thay đổi, không còn muốn tiến thủ nữa, chỉ muốn hưởng lạc, đây là điềm báo trước sự diệt vong của một con người.”

Lam Sở Yến trầm mặc không nói, cẩn thận nghiền ngẫm lời của Dương Túc Phong nói.

Dương Túc Phong đứng dây, cầm lấy mũ của mình, phủi đi bụi đất bên trên, chậm rãi nói: “Ta cứ vào thành xem xem thế nào đã, xem xem đám gia hỏa kiệt ngạo bất tuần thủ hạ của nàng kia, tránh để đám gia hỏa đó thực sự thiêu sạch cả tòa thành Ngọa Hổ để báo thù rửa hận cho Nham Long.”

Lam Sở Yến như có điều gì suy nghĩ gật đầu rồi thong thả nói: “Bọn họ quá nửa là sẽ làm như thế đấy.”

Dương Túc Phong gật đầu, dặn dò y sinh chăm sóc thật tốt cho Lam Sở Yến, sau đó dẫn đại đội cảnh vệ tới thành Ngọa Hổ.

Vào lúc này, bộ đội chủ lực của quân Lam Vũ đã cơ bản xông vào Cao Ninh phủ, đang triển khai hạng chiến kịch liệt, bên trong tiếng súng không ngừng, nhưng ngoài thành tiếng súng cơ bản đã vắng lặng rồi, chỉ có thi thể khắp nơi. Đội mai táng chuyên nghiệp đang đem những thi thể chiến sĩ quân Lam Vũ từ trong những hầm hào hố bẫy và sông hộ thành dọn ra, dùng vải trắng phủ lấy, chuẩn bị cử hành lễ an táng long trọng sau chiến đấu. Còn về phần thi thể của quân Khăn Đỏ - Ma Ni giáo, tạm thời không có ai để ý tới.

Trên con đường ở bên ngoài thành nam, chỉ có số ít bộ đội pháo binh của quân Lam Vũ còn đang chờ đợi tiến vào cửa thành đã được mở ra, con sông hộ thành đã được lấp bằng rồi, đồng thời ở bên trên được trải ván gỗ, để tiện cho xe ngựa qua lại, lúc này những khẩu pháo trái phá 75 ly của tiểu đoàn pháo binh khác của bản thân sư đoàn 103 cũng đã tới nơi rồi, nhưng do ban ngành hậu cần vận chuyển vật tư cũng rất nhiều, xe ngựa chen chúc dày đặc ở cửa thành, ảnh hưởng tới tốc độ vào thành.

Có thiếu tá lục quân đang chỉ huy giao thông, nhưng hiển nhiên là hắn không đủ thành thạo, mặc dù đã vất vả tới toát mồ hôi, nhưng đối diện với đội ngũ xe ngựa nối liền không dứt. Hắn sốt ruột tới trán muốn bốc ra cả khói, Dương Túc Phong loáng thoáng có chút ấn tượng với hắn, biết hắn là phó tham mưu trưởng trung đoàn của sư đoàn 103, bất quá cụ thể ở trung đoàn nào, tên là gì thì quên mất rồi.

Dương Túc Phong đi tới, thay thế chỉ huy cho viên thiếu tá kia, y để đại đội cảnh vệ của mình tạm thời đảm nhận vai trò hiến binh, mau chóng xử lý giao thông. Viên thiếu tá kia bội phục sát đất, Dương Túc Phong hỏi qua mới biết là viên thiếu tá lục quân này tên là Trình Ngạo Vân, là phó tham mưu trưởng của trung đoàn 312 quân Lam Vũ, là cộng sự của Thí Phong. Hắn vốn cố hết sức tham gia vào chiến đấu, nhưng Thí Phong lại hạ lệnh cho hắn tới đây chỉ huy giao thông.

Thí Phong nói với hắn, chiến đấu ở trong thành đã cơ bản kết thúc rồi, vận chuyển vật tư hậu cần có quan hệ tới chiến đấu sau này, nhiệm vụ càng thêm gian nan. Trình Ngạo Vân chẳng còn cách nào chỉ đành tới nơi này chỉ huy giao thông, nhưng hắn đánh trận thì rất có nghề, còn đối với chỉ huy giao thông à, đúng là con chuột kéo rùa, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nhìn những cỗ xe ngựa đông nghìn nghịt này thì bản thân đã chóng mày hoa mặt rồi.

Dương Túc Phong vỗ vai hắn nói: “Ta đưa ngươi tới quân giáo học tập hai năm, ngươi sẽ càng xuất sắc hơn.”

Trình Ngạo Vân tức thì trở nên vui mừng, có thể tới quân giáo học tập, đó là vinh quang vô thượng rồi, cùng với việc quân Lam Vũ càng ngày càng thành thục, còn cả biên chế quy mô càng ngày càng lớn, rất nhiều quan quân đều cảm thấy trình độ của mình không theo kịp nhu cầu phát triển của thời đại nữa, cần phải không ngừng tiếp thụ bồi huấn và học tập mới có thể thỏa mãn nhu cầu của bộ đội. Vào lúc này, có thể được tuyển chọn tới quân giáo học tập có nghĩa là sau này có thể đảm đương trọng trách quan trọng hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.