Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 303: Chương 303: Hoa văn thần bí (2)




“Phong lĩnh! Sấm sét rất nguy hiểm, hãy xuống đi.” Tư Cơ Bối Ni sốt rột nói, vẫy tay ra hiệu mấy cảnh vệ tiến lên kéo Dương Túc Phong đi. Chỗ Dương Túc Phong đứng chính là nơi cao nhất của tường thành, vạn nhất không cẩn thận bị sét đánh trúng thì phiền to.

Dương Túc Phong gật đầu, cũng không cố chấp thể hiện sự dũng cảm của mình, y và Tư Cơ Bối Ni cùng đi xuống thành. Dưới tường thành trong quân doanh tạm thời, Dương Túc Phong đôi mưa đi t hăm những binh sĩ vệ đội cung đình Tô Khắc La hiệp đồng tác chiến với quân Lam Vũ. Biên chế của vệ đội cung đình có hai nghìn tám trăm người, dưới sự động viên của lão tướng quân Tô Phỉ Mã Ni, có hơn hai trăm người bằng lòng xuất ngũ, chỗ trống của bọn họ được quân Lam Vũ rút quan quân và binh sĩ kinh nghiệm thay thế. Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều binh sĩ Tô Khắc La tạm thời đề bạt lên làm quan quân. Cuối cùng, trải qua tầng tầng tuyển chọn, Dương Túc Phong lưu lại một nghìn quan binh vệ đội cung đình ở lại thành Duy Nạp Tư hiệp trợ tác chiến, n hững người khác thì chuyển tới vương quốc Cách Lai Mỹ tiếp thụ huấn luyện hệ thống.

Do hậu cần cung ứng không đủ, đạn dược vận chuyển khó khắn, cho nên Dương Túc Phong sau một ngày suy nghĩ kỹ càng, cùng nhiều tướng lĩnh nghiên cứu nhiều lần, cuối cùng quyết định trang bị cho bộ đội mới mở rộng súng trường Mauser, mà không phải là súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ. Súng trường Mauser chính là phiên bản súng trường Mauser 98 của nước Đức, thậm chí ngay cả cái tên cũng không sửa, nhưng có cái thiện trên công nghệ, khiến chất lượng của nó càng thêm hoàn hảo, giá thành càng thấp. Loại súng trường kiểu tay kéo nạp đạn từng phát này, về mặt hỏa lực không được mạnh mẽ bằng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, nhưng về mặt uy lực, tầm bắn và độ chuẩn xác thì không thua gì súng trường Mễ Kỳ Nhỉ, hơn nữa lương tiêu hao đạn dược so với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thấp hơn rất nhiều, binh sĩ phổ thông chỉ cần mỗi người mang theo ba trăm viên đạn, là có thể chống đỡ được một đoạn thời gian khá dài rồi.

Kỳ thực trước đó khi hỗn chiến cùng Ô Mạn Lặc Tư ở Cách Lai Mỹ, Dương Túc Phong đã nhận thấy vũ khí tự động mặc dù hỏa lực rất mạnh, nhưng đạn dược tiêu hao cũng như nước lũ vậy. Song khi đó còn có hải vận, có thể thông qua đường biển vận chuyển đầy đủ đạn dược cũng cấp cho quân Lam Vũ, cho nên mâu thuẫn trong nhu cầu cung cấp không bức thiết lắm. Nhưng hiện giờ khi chỉ có thể dựa vào đường bộ vận chuyển, thậm chí thành chướng ngại duy nhất kìm chế sự phát triển của quân Lam Vũ, nhân lực người lại tỏ ra không còn khẩn cấp nữa.

Dưới hiện thực sự cực hạn của mức độ cung cấp hậu cần, súng trường Mauser sẽ thành trang bị chủ lực của quân Lam Vũ trong một hoảng thời gian khá dài. Trong suy tính của Dương Túc Phong, nếu như mức độ vận chuyện hậu cần của quân Lam Vũ không có thay đổi về chất, binh sĩ phổ thông của quân Lam Vũ sẽ trang bị chủ yếu là mụ sắt và bộ thương, còn binh sĩ nòng cốt, sĩ quan, quan quân cấp thấp thì trang bị súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ, thậm chí trang bị một ít súng tự động. Như vậy mới có thể không chế lượng tiêu hao đạn dược một cách hữu hiệu, mấy loại súng này sẽ cấu thành trang bị tiêu chuẩn chủ yếu của lục quân quân Lam Vũ, đồng thời theo khả năng vận chuyển hậu cần tăng lên mà dâng cải biến tỉ lệ.

Đương nhiêm bên trong đó còn có một nguyên nhân không thể nêu ra ngoài, đó chính là lòng trung thành của binh sĩ mới gia nhập quân Lam Vũ còn chưa được trải qua khảo nghiệm nhiêm túc, không thể đem vũ khí tiên tiến nhất của quân Lam Vũ gia hết cho họ, bọn họ với chúng minh sự trung thành của mình trong chiến đấu, mới có thể có được sự thừa nhận của Dương Túc Phong, mới có thể có cơ hội trang bị vũ khí tự động. Hơn nữa, cùng với việc khu vực khống chế của quân Lam Vũ mở rộng, bộ đội cần dùng để duy trị trị an địa khu cũng sẽ ngày càng nhiều, bội đội đồn trú hoặc là cảnh sát vũ trang không cần hỏa lực mạnh lắm làm gì, chỉ cần có thể hiệu quả trấn áp sự phản kháng lẻ tẻ của phần tử phản loạn là được rồi.

So với súng trường bán tự động Mễ Kỳ Nhĩ, súng trường Mauser càng cần yêu cầu huấn luyện cao hơn, binh sĩ phải tiếp thụ huấn luyện xạ kích nhiều hơn mới có thể phát huy tác dụng trên chiến trường. Bộ đội mới mở rộng và tân binh mới gia nhập của quân Lam Vũ đều tiếp thụ huấn luyện ở địa khu Cách Lai Mỹ và Tử Xuyên đạo, nguyên nhân cũng là vì nghĩ cho phương diện này. Ở hai địa khu đó, bọn họ có thể có được rất nhiều đạn dược để thuận lợi tiến hành huấn luyện xạ kích, mà không giống như ở Tô Khắc La lúc này đây, mỗi viện đạn có được đều phải trải qua trăm núi ngàn sông.

Những binh sĩ Tô Khắc La mới gia nhập quân Lam Vũ chính đang tiếp thụ huấn luyện xạ kích, Tang Cách tạm thời đảm nhận làm giáo quan xạ kích của những tân binh Tô Khắc La này, vị quan quân cấp cao của quân Lam Vũ xuất thân từ thợ săn này đối với xạ kích đương nhiên có chút tâm đắc độc đáo, có lẽ khi hắn thực sự giơ súng lên so với Dương Túc Phong không thể phân cao thấp, nhưng hắn có thể đem những điều mình cảm nhận thấu hiểu miêu tả ra, cho những tân binh lần đầu được tiếp xúc với súng trường hiện đại tham khảo và nghiền ngẫm, chứ không giống Dương Túc Phong chỉ có thể hiểu mà không thể dùng lời diễn tả ra.

Khi chỉ còn lại hai người Dương Túc Phong và Tang Cách, Dương Túc Phong sắc mặt có chút âm trầm nói:” Tư tưởng của bọn họ thế nào? Trước đó ngươi báo cáo với ta, nói là một số người của Tác Đán La Kiệt muốn gây chút phiền toái nhỏ?”

Tang Cách nghiêm túc nói:” Có thể yên tâm, cở bản bọn họ đều là những người được hưởng lợi từ cải cách của chúng ta, bọn họ đại bộ phận là nông dân, chính sách miễn trừ thuế nông nghiệp làm bọn họ rất vui mừng. Người của Tác Đán La Kiệt đúng là có tiếp xúc với bọn họ, nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt rồi. Bất quá thuộc hạ đề nghị ban an toàn vẫn phải tăng cường không chế phương diện này.”

Dương Túc Phong gật đầu, tán đồng đề nghị của Tang Cách, nhưng thành lập cục an toàn không phải là chuyện đơn giản, tạm thời Sương Nguyệt Hoa đang chủ quản công tác ở phương diện này bất quá hiển nhiên kinh nghiệm của nàng hoàn toàn không đủ, nhân lực cũng không đủ, không cách nào quan tâm tới mọi mặt. Y khẽ thở dài, chậm rãi nói:” Bọn họ đối với nữ vương bệ hạ…”

Tang Cách nghiêm túc nói:’ Ngài hiện giờ chính là nữ vương bệ hạ”

Dương Túc Phong bật cười, nhưng nhìn dáng vẻ Tang Cách không giống như đang nói đùa, vì thế gật đầu nói:” Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Tang Cách trong mắt vừa đào, liền chuyển đề tài nói:” Không bằng đem bọn họ kéo tới núi Quan Âm rèn luyện? Cũng để bọn họ nhìn rõ khuôn mặt thật của Ni Tùng Lâm và Tác Đán La Kiệt, người của chúng ta tựa hồ còn thiếu một chút.”

Dương Túc Phong lắc lắc đầu, y đương nhiên biết đây là Tang Cách muốn lấy cớ để bản thân được lên chiến trường, những tân binh này ngay huấn luyện xạ kích còn chưa qua nổi, sao lên chiến trường? Huống chi tình hình chiến đấu còn chưa khẩn cấp đến mức đó, y bình thản nói:” Không, bọn họ còn phải lưu lại trong thành mới thích hợp hơn, ta không quan tâm tới tình hình ở núi Quan Âm và Bạch Mã, ta chỉ lo lắng có người giở trò ở trong thành Duy Nạp Tư, làm người Tô Khắc La tự xử lý chuyện ở bên trong thành, chúng ta có thể càng chủ động thêm một chút.”

Tang Cách chỉ đánh bất đắc dĩ gật gật đầu, nhưng con mắt lại nhìn ra bên ngoài thành. Tâm tư của hắn sớm đã bay lên núi Quan Âm và núi Bạch Mã ở bên ngoài thành rồi. Quân Lam Vũ đem nơi đó là chỗ đón nhận đợt tấn công đầu tiên của kẻ địch, điều này đối với một quan quân thích tự mình tham dự chiến đấu mà nói, chỉ có thể đứng xa xa nhìn thực sự là quá khó chịu.

Dương Túc Phong vỗ vỗ bả vai hắn, bình tĩnh nói:” Yên tâm đi, các ngươi khẳng định có cơ hội tham gia chiến đấu, quân đội Mai Lý Đạt và An Lai còn chưa xuất động mà! Ngươi thấy bọn chúng sẽ khoanh tay ngồi nhìn sao? Ta thấy không thể nào.

Sắc mặt Tang Cách mới tốt lên một chút, đứng nghiêm hành lễ, quay người đi tiếp tục huấn luyện bộ đội.

Dương Túc Phong cười tùy ý, đột nhiên cảm thấy một ánh lửa chói mắt xẹt qua trước mặt, cơ hồ con mắt không chịu đựng được, tiếo ngay sau đó bên tai tuyền tới một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, suýt chút nữa làm y ngất đi, rồi nghe thấy bên cạnh nổ uỳnh một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó bị nổ tung. Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn, thấy đội cạnh vể mặt mày tái nhợt, phảng phất đã đã đánh ngất, sau đó lại nhìn thấy một đoạn tường thành dài tới mười mét bị sét đánh xụp thành một đống đổ nát, thành một đống cát đá bụi đất đen ngòm.

Dương Túc Phong trấn định lại vỗ vỗ nước mưa ở trên người, không để ý một số người đang thì thầm to nhỏ đây không phải là dấu hiệu tốt, trở về sở chỉ huy lâm thời, nhìn thấy Vân Thân Tầm và Khắc Lao Tắc Duy Tư đang nghiên cứu các bố trí binh lực trên núi Bạch Mã và Quan Âm. Nhìn thấy Dương Túc Phong trở về, sắc mặt hai người đều có chút kinh ngạc, nhìn chăm chú vào mặt Dương Túc Phong hồi lâu, thủy chung không nói gì.

Dương Túc Phong hồ nghi sờ sờ lên khuôn mặt của mình, không thấy có gì khác thường, vì thế đi tới soi gương, không khỏi bản thân cũng có chút ngẩn ra. Hóa ra là trên khuôn mặt hắn chẳng ngờ lại thấp thoáng có chút dấu vết cháy đen, những vết thích này liên kết với nhau phảng phất như là dẫu đao kiếm đan xen của hoa văn kiểu hải tặc, hơn nữa hai bên má đều có, y dùng sức xoa đi, hoa văn hải tặc hình đao kiếm đan xen nhau rất nhanh liền biến mất.

“May còn chưa đánh chết mình…” Dương Túc Phong lòng chưa hết sợ nói.

“Không phải… đó không phải là sét…” Vân Thiên Tầm có chút kích động đứng bật dậy, mặt đầy nghi hoặcnói, thần sắc có chút hoang mang, lại có chút kinh hãi, muốn nói lại thôi. Tựa hồ như không tìm được ngôn ngữ để hình dung ra ý mình muốn nói, nhưng con mắt chớp động, yết hậu cuộn lên cuộn xuống, cuối cùng hít sâu một hơi, chỉ đành ngồi xuống, im lặng không nói.

Khắc Lao Tắc Duy Tư cũng chìm vào trong tầm tư, tựa hồ đang ngẫm nghĩ hình vẽ thần bí trên mặt Dương Túc Phong cuối cùng là có ý nghĩa gì.

Dương Túc Phong bị hành động cỗ quái của ông ta thu hút, không kìm được hiếu kỳ hỏi:” Lão Vân, ông rốt cuộc muốn nói gì vậy?”

Vẫn Thiên Tầm khỗ nào lắc lắc đầu, hàm hồ đáp:” Tôi cũng không biết mình muốn nói gì, tôi chỉ cảm thấy kỳ quái… tôi cứ như là nhìn thấy hình vẽ thần bí kia ở đâu… nhưng thực sự tôi lại nghĩ không ra..”

Khắc Lao Tắc Duy Tư không đổi sắc mặt nói:” Đường Lăng.”

Vân Thiên Tầm như bị sét đánh, toàn thân run lên, bừng tỉnh thốt lên:” Đúng rồi! Chính là Đường Lăng! Truyền thuyết trên mặt Đường Lăng cũng có hình vẽ như vậy, khi bị sét đánh sẽ xuất hiện, nhưng chuyện này bị bản thân Đương Lăng cho là kỵ húy, nghiên cầm thủ hạ tiết lộ ra ngoài. Những người già ở đế quốc đều nói, điều này là vì sát khí của Đường Lăng quá nặng…”

Khắc Lao Tắc Duy Tư cười nói:” Đúng là nói bậy nói bạ, sát khí của Phong lĩnh nặng lắm à?”

Vân Thiên Tầm khổ não sờ sờ khuôn mặt của mình, cười khổ nói:” Cũng có lẽ không phải là sát khí nặng, có thể là người không tầm thường sẽ như vậy…. Phong lĩnh đích xác là một người không tầm thường, điều này ngươi không thể phủ nhận chứ?”

Khắc Lao Tắc Duy Tư nghiêm túc nói:” Đây là đương nhiên, Phong lĩnh vốn là một người không tầm thường.”

Dương Túc Phong thở phào, còn cho rằng hình vẽ thần bí kia còn ẩn chứa bí mật gì đó, hóa ra bất quá là như thế, vì vậy cười nói:” Được rồi, các ngươi không cần vỗ mông ngựa nữa, chúng ta hãy xem xét tình hình trên núi Bạch Mã và núi Quan Âm đi đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.